Thậm chí trên đường tới cửa trước, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng ai đó đang léo nhéo từ phía sau.
"Đợi đã, Kana-kun…!" (Ayaka)
"Xin hãy đợi một chút, Kana-kun…!" (Moemi)
Kirishima-san và Kishi-san đang đuổi theo tôi, như thể vẫn còn điều gì muốn nói.
Nhưng tôi chẳng hề quan tâm, và cứ tiếp tục bước đi.
Tôi không muốn gặp thêm bất kỳ rắc rối nào nữa.
Tôi có thể thấy trước được cái viễn cảnh mình bị phản bội lần thứ hai.
Khi tới lối ra, tôi thấy em gái mình đang có mặt ở đó.
"Ah… Onii-chan! Ở đây, ở đây nè!"
Con bé mừng quýnh lên ngay khi trông thấy tôi.
Còn có cả cha mẹ tôi đứng đằng sau.
Cả hai người họ đều đang mặc vest.
"Chúng ta đang đợi con đấy, Kanata."
"Chúc mừng con đã nhập học." (Maizou)
Cha tôi, Susumu, và mẹ, Maizou, chúc mừng tôi với nụ cười trên khuôn mặt.
Tất cả bọn họ đều đang mỉm cười, bao gồm cả em gái tôi, nhưng thứ duy nhất tôi có thể nghĩ tới là câu hỏi này.
"Sao mấy người lại ở đây?" (Kanata)
Khoảnh khắc những lời đó thoát ra, cũng là lúc nụ cười trên môi cha mẹ và em gái đông cứng lại.
Họ bắt đầu tái mặt và đổ mồ hôi.
"Hôm nay là ngày con nhập học… nên chẳng phải việc chúng ta, cha mẹ của con, tới đây là điều đương nhiên sao?"
Susumu, cha của tôi, hoảng loạn nói.
Cha mẹ tới là điều đương nhiên. Dối trá.
Họ chẳng hề có một chút hứng thú nào với tôi.
Vì tôi là một 'đứa trẻ không mong muốn'.
Như thể ăn theo lời nói của Susumu, mẹ cậu Maizou cùng em gái Sakura cũng hoảng loạn cất lời.
"Đ, đúng vậy. Chúng ta là gia đình mà. Tại sao chúng ta không cùng nhau chụp một tấm ảnh để ăn mừng nhỉ?" (Maizou)
"Phải rồi! Chúc mừng, onii-chan! Hãy cùng nhau chụp một bức ảnh rồi ra ngoài ăn tối nào." (Sakura)
"Nghe ổn đấy! Đúng vậy, chúng ta hãy chụp ảnh cùng nhau đi" (Susumu)
Nếu bạn nhìn xung quanh, cũng có vô số cặp cha mẹ khác đang chụp ảnh cùng những tân sinh ở lối vào.
Trông thấy điều đó, tôi đã tìm ra được câu trả lời thỏa đáng cho thắc mắc của mình.
"Ra là vậy… các người tới đây không phải để chúc mừng tôi, mà chỉ để làm màu trước mặt bàn dân thiên hạ." (Kanata)
"Con đang nói gì v…?" (Maizou)
"A, anh…?" (Sakura)
Phải, những người này đã luôn cư xử như thế.
Họ không hề tin tưởng tôi, và cũng chẳng hề bảo vệ tôi, bởi thứ duy nhất họ quan tâm là hình ảnh trước mặt người ngoài.
Họ tới đây vì là cha mẹ của tôi ư? Dối trá.
Vậy tại sao các người lại không tin lời của con trai mình chứ? Tại sao các người lại không bảo vệ tôi?
Câu trả lời rất đơn giản.
Vì thế giới này không cho phép điều đó.
"Xin lỗi, nhưng tôi không thể chụp ảnh với các người, vì nếu tôi có mặt ở trong ảnh thì sẽ gây ra ấn tượng xấu. Nếu là về tôi, thì khỏi lo. Cứ ra ngoài mà ăn tối với nhau đi." (Kanata)
"Kanata! Con, con đang nói gì thế! Đừng có làm xấu mặt chúng ta…! Thôi nào, đừng tốn thì giờ nữa, chúng ta sẽ cùng chụp ảnh và ra ngoài ăn tối!" (Susumu)
Những người xung quanh chúng tôi trông có vẻ ngờ vực và bối rối.
Dĩ nhiên, thật đáng xấu hổ khi cha và con trai cãi nhau vào lễ nhập học.
Mẹ tôi, Maizou, có vẻ đã nhận ra rằng đây là một ý tưởng tồi và cố gắng kéo tay tôi đi, nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng né tránh, để lộ rõ sự khó chịu ra ngoài mặt.
"Ka, Kanata?" (Maizou)
"Xin lỗi. Nhưng chẳng phải nếu tôi rời đi thì sẽ tốt hơn cho các người sao? Nếu tôi đi theo, thế giới này sẽ biết rằng các người là phụ huynh
của một tên tội phạm. Vậy nên cứ vui vẻ mà không có tôi đi." (Kanata)
"Không… mẹ đâu có ý đó…" (Maizou)
Những lời nói của tôi khiến Maizou và em gái trông như sắp sửa rơi lệ, con Susumu thì bị sốc nặng.
Tôi biết. Maizou-san không hề có lỗi.
Là mẹ của tôi, bà ta chỉ đang cố làm cho bàn dân thiên hạ không nghĩ xấu về mình.
Nếu tôi không chú ý tới mẹ, bà ta sẽ lại phải tỏ ra suy sụp cả về thể chất lẫn tinh thần vào lần kế tiếp tai nạn xảy ra.
Thế thì sẽ chẳng tốt chút nào.
"Vậy nên, tôi sẽ cố không gây ra thêm rắc rối cho các người nữa, cứ vui vẻ mà không có tôi đi. Giờ thì, xin phép về nhà trước." (Kanata)
"Này, onii-chan! Gượm đã! Thôi nào! Chúng ta là một gia đình mà! Nên hãy ăn tối cùng nhau rồi trở về nhà đi! Được chứ?" (Sakura)
Em gái tôi tuyệt vọng nài nỉ với những giọt lệ tuôn trào nơi khoé mắt, nhưng những lời đó chẳng thể nào chạm tới trái tim này, dù chỉ một chút.
Tôi không thèm đáp lại và bỏ đi.
Gia đình tôi đã luôn như vậy.
Họ không tin tưởng tôi và chỉ quan tâm đến những gì người ngoài nghĩ.
Nhưng họ lại tin tưởng em gái tôi.
Họ đã nhiều lần nói với tôi rằng "Con là anh trai, nên phải biết làm gương cho em gái."
Điều này cũng đồng nghĩa rằng họ chẳng hề quan tâm tới tôi.
Khi tôi bị vướng vào tai nạn đó, hẳn cha mẹ tôi đã vô cùng căng thẳng.
Cha tôi luôn thắc mắc rằng, "Tại sao thằng bé luôn hành xử như thế chứ?"
Nhưng giờ ông ta lại nói chuyện với tôi như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Bọn họ cứ cười đùa như thể quá khứ không hề tồn tại.
Bởi vì họ chỉ quan tâm tới ánh mắt của bàn dân thiên hạ.
Với gia đình, tôi là một cái gai ngáng đường, một mối phiền phức, một vật thể ngoại lai.
Nhưng là một đứa trẻ hoàn toàn bất lực, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài chấp nhận điều đó.