Tôi, Moemi Kishi, là một cô gái rất đỗi giản dị.
Tóc mái của tôi cực kỳ dài, thêm vào đó là cặp kính dày cộm như đít chai.
Mỗi khi có ai nói với tôi cái gì đó, tôi sẽ đáp lại bằng một giọng khe khẽ tựa như tiếng thì thầm.
Có thể nói, tôi không muốn dính líu tới bất kỳ ai và chỉ muốn được ngồi đọc sách ở kế bên cửa sổ.
Tuy nhiên, tôi lại chưa bao giờ bị bắt nạt cả.
Bởi vì có cậu ấy, có Kanata Hanasaki ở bên tôi.
"Cậu đang đọc gì vậy?"
Cậu sẵn sàng nói chuyện với tôi trong khi những người khác chẳng hề muốn.
Tôi đã dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ, rằng một ngày nào đó, cậu sẽ bị tôi dọa cho sợ chết khiếp và bỏ tôi lại một mình.
Ngạc nhiên thay, điều đó đã không bao giờ xảy ra, mà ngược lại chúng tôi còn gần gũi với nhau hơn.
"Ồ, hôm nay cậu đọc cuốn sách đó à! Thật tình cờ, tớ cũng từng đọc qua cuốn này rồi."
"Thật sao?"
"Đúng vậy. Phần cuối thực sự rất bất ngờ đấy… chà, nhưng tớ sẽ không nói cho cậu thêm đâu vì như thế sẽ phá hỏng cả câu chuyện mất!"
Nụ cười hiện hữu trên môi cậu khi nói ra điều đó thật đáng yêu làm sao.
Cậu luôn mang nét mặt tử tế và dịu dàng, khiến tôi ngày càng bị thu hút.
Chúng tôi sẽ cùng nhau tới thư viện để đọc sách, cùng nhau đến trường, và thậm chí còn cùng nhau ra ngoài vào kỳ nghỉ lễ.
Những ngày của tôi trôi qua rực rỡ tựa như một đoá hoa hồng.
— Đúng vậy, cho đến một ngày nọ.
Tôi bắt một chuyến tàu để đến thư viện trong thị trấn.
Con tàu rất đông người, nên tôi chỉ có thể đứng co rúm lại một chỗ, nhưng tôi vẫn chịu đựng được.
Thế rồi, bàn tay của ai đó đã chạm vào mông tôi.
Là tình cờ sao?
Tôi đã nghĩ vậy, nhưng bàn tay ấy cứ tiếp tục chà xát vào mông tôi.
——— "Kẻ sàm sỡ"
Những từ ngữ đó hiện lên trong não bộ của tôi.
Hắn biết chắc rằng một bé gái đơn thuần như tôi sẽ không dám hét lên hay kháng cự, mà chỉ đứng cúi đầu cam chịu.
Có lẽ đó là những gì tên tội phạm này đang nghĩ.
Tôi đã bị thuyết phục rằng hắn đang sắp sửa chạy đi.
Và cứ như thế, tôi dồn hết can đảm và bắt lấy bàn tay của tên tội phạm.
"Hắn chính là kẻ biến thái! Chính là hắn!"
Ngay lập tức, tên thủ phạm bị bắt giữ bởi những người xung quanh.
Tôi đã bị sốc khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn ta.
Đó chính là chàng trai mà tôi đã phải lòng, Kanata Hanasaki.
Cậu tuyệt vọng phủ nhận, nhưng bởi tôi đã bắt lấy tay của kẻ biến thái, nên không một ai tin lời cậu nói cả.
Và dĩ nhiên, bao gồm cả tôi.
Tôi đã bị sốc. Tôi chưa từng nghĩ rằng cậu sẽ làm một chuyện như thế này.
Khi cậu bị đưa đi bởi nhân viên nhà ga, tôi chỉ có thể ngậm ngùi trông theo bóng lưng của người con trai ấy.
Từ ngày hôm đó trở đi, cậu được gán cho cái danh "kẻ biến thái" và " tên tội phạm" bởi những người xung quanh.
Tôi không biết làm cách nào mà chuyện đó đã lọt ra ngoài.
Cậu bị lũ con gái xa lánh và bị đám con trai bắt nạt một cách thậm tệ.
Tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn cậu ấy.
Cậu cũng không dính dáng gì với tôi nữa.
Kể cả khi chúng tôi chạm mặt nhau, cậu cũng chỉ bước qua mà không thèm liếc nhìn tôi lần thứ hai.
Kể cả khi tôi cố bắt chuyện với cậu ấy, cậu cũng chỉ phớt lờ mà chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái.
Một ngày nọ, sau một loạt những sự tình cờ, tôi đã biết được sự thật gây sốc qua lời nói của mẹ.
Mẹ kể rằng, từ ngày tôi bị quấy rối, cảnh sát đã tiến hành xét nghiệm để thử xem có mẫu DNA nào của cậu trên quần áo của tôi không, từ đó xác nhận rằng liệu tôi có thực sự bị cậu quấy rối.
Vài ngày hôm sau, kết quả được thông báo.
Trống trơn.
Họ không thể tìm thấy bất kỳ mẫu DNA nào của cậu trên quần áo của tôi, tại nơi mà tôi nói mình đã bị chạm vào.
Nói cách khác, cậu vô tội.
Cậu đã nói với cha mẹ mình rằng, bản thân chỉ cố xen vào giữa để giúp đỡ tôi.
Tôi cảm thấy một cơn sốc mạnh tới nỗi tưởng chừng như đầu mình sắp vỡ tung.
Cậu không phải thủ phạm.
Chính xác hơn, là cậu đang cố giúp tôi.
Biết được điều này, tôi rất muốn làm gì đó để sửa chữa, nhưng tôi chẳng thể nào làm được gì nữa.
Ông nội tôi là bộ trưởng bộ văn hoá, giáo dục, thể thao và khoa học kỹ thuật, còn cha thì là một quan chức đang trên đà thăng tiến sự nghiệp.
Họ đều là những người có ảnh hưởng lớn trên chính trường, và để bảo vệ cho tôi khỏi những rắc rối mà cáo buộc sai lầm của tôi sẽ gây ra, họ đã bưng bít sự thật.
Tôi cảm thấy mình bị xúc phạm.
Nghị sĩ cái đ*o gì chứ? Sự nghiệp cái đ*o gì chứ?
Mấy người làm thế này để bảo vệ tôi sao?
Đám cảnh sát thật kinh tởm.
Nếu họ đã điều tra xong rồi, thì sao không công bố luôn đi.
Tôi biết, bọn họ làm tất cả chỉ để bảo vệ chính bản thân mình.
Che đậy một vụ bê bối đã đẩy một người vô tội lún sâu vào trong bóng tối và tuyệt vọng.
Đúng là lũ tồi tệ… không, kẻ tồi tệ nhất ở đây chính là tôi.
Nếu tôi bắt được kẻ quấy rối sớm hơn, có lẽ tất cả những chuyện này đã không xảy ra.
Tôi đã dồn hết lòng can đảm của mình vào không đúng lúc.
Tôi đã hủy hoại cuộc đời của một người bạn vô tội bằng chính đôi tay này.
Tôi cũng tội lỗi như bọn họ. Cũng là một kẻ cặn bã chẳng khác gì bọn họ.
Sau này, không biết là ai đã tiết lộ, nhưng những tội ác được gây ra bởi cha và ông nội tôi đã được công bố trên các tờ báo và tạp chí. Tất cả sự thật đều được phơi bày ra ánh sáng.
Dù cho tôi chỉ là một đứa trẻ với cái tên không bao giờ được tiết lộ, lời cáo buộc sai lầm này đã gây ra một chấn động lớn trên toàn thế giới.
Và kết quả là, cha và ông của tôi đều đã bị bãi nhiệm và bắt giữ vì bưng bít tội ác.
Gia đình của chúng tôi đã bị hủy hoại.
Cha mẹ tôi ly dị, số điện thoại của nhà chúng tôi liên tục nhận những cuộc gọi im lặng từ những kẻ chơi khăm, và thậm chí còn có vài tên đi xa tới mức dán một mảnh giấy đề chữ "Gia đình tội phạm" lên trên tường.
Nhưng chỉ chừng này thôi vẫn không thể nào so sánh được với những tổn thương mà cậu đã phải gánh chịu. Không thể nào, dù chỉ là một chút.
Đây là tội lỗi đê hèn nhất của tôi, tôi không thể nào tha thứ cho chính bản thân được. Dù cho tôi có xin lỗi đi chăng nữa, những tổn thương mà tôi đã gây ra, vẫn chẳng thể nào thay đổi.
Vậy nên, tôi quyết định sinh ra một lần nữa.
Không phải vì lợi ích của bất kỳ ai, tôi làm chuyện này như là lời cảnh báo cho sự nông cạn của chính bản thân.
Tôi cắt bỏ mái tóc dài, thay kính gọng bằng kính áp tròng, và tập nói chuyện một cách dõng dạc.
Tôi sắp sửa được sinh ra một lần nữa.
Để không bao giờ phải nuối tiếc thêm.
Và lần tới gặp cậu, chắc chắn tôi sẽ thổ lộ những cảm xúc của mình.
Điều ước được gặp cậu sớm trở thành hiện thực.
Vào lễ khai giảng ở trường trung học, tôi đã thấy tên của cậu nằm trên bảng tin của lớp.
Cũng chẳng có gì phóng đại nếu nói rằng đây chính là định mệnh.
Tôi nhanh chóng chạy đến lớp của cậu ấy.
Tôi đã không thể gặp gỡ hay nói chuyện với cậu vào hồi trung học cơ sở, nhưng giờ đây, Moemi Kishi này đã được tái sinh.
"Hanasaki Kanata-kun có ở đây không?"
Tôi gọi tên của cậu bằng một giọng lớn tới mức chính bản thân còn phải bất ngờ.
Cậu đi thẳng đến chỗ tôi.
Đã một khoảng thời gian dài trôi qua kể từ lúc đó, giờ đây trông cậu đã trưởng thành và điềm tĩnh hơn nhiều.
Nhưng tôi đã bị sốc.
Đôi mắt ấy vẫn chẳng hề đổi thay.
Không, thậm chí chúng còn tồi tệ hơn so với lúc trước.
Một đôi mắt lờ đờ không phản chiếu bất cứ thứ gì.
Một nét mặt hoàn toàn vô cảm.
"Chúng ta đâu phải bạn, cậu biết chứ? Đúng là từng có một khoảng thời gian chúng ta khá gần gũi, nhưng đó chỉ là hồi trung học cơ sở thôi. Giờ đây tôi và cậu chẳng liên quan gì đến nhau nữa."
Giọng nói của cậu mà tôi đã không được nghe một khoảng thời gian dài, thật tàn nhẫn và thiếu sức sống.
Tôi không thể tìm thấy bất kỳ sự hứng thú nào với bản thân trong đôi mắt ấy.
Tôi đã sai ở đâu?
Tôi đã làm gì sai cơ chứ?
Tôi biết, tôi chính là kẻ đã phá hỏng mọi thứ.
Đúng vậy, tất cả mọi thứ.
"Kanata, kun…."
Giọng nói của tôi chẳng thể nào chạm tới người con trai ấy.