Lễ khai giảng trôi qua một cách nhẹ nhàng và theo sau là tiết chủ nhiệm.
Dường như giáo viên chủ nhiệm chẳng có gì quan trọng để nói với bọn tôi, nên tiết học đã nhanh chóng kết thúc.
Khi cả lớp chuẩn bị ra về, Kirishima-san lại gọi tôi một lần nữa.
「U, um… Kana-kun này, lâu lắm rồi chúng ta không về nhà cùng nhau nhỉ? Cậu có muốn đi chung với tớ không?」(Ayaka)
「Thôi khỏi, cảm ơn.」(Kanata)
「Ể? U, um...」(Ayaka)
Nói xong, tôi quay đầu rời đi.
Cánh cửa phòng học mở ra với một tiếng đập lớn.
「Hanasaki Kanata có ở đây không?」(???)
Ai đó đột nhiên gọi tên tôi.
Hôm nay có cả tá người đến ghé thăm. Tôi bắt đầu thấy khó chịu rồi đấy.
Dù sao cũng đã đến lúc phải ra về, nên tôi cầm cặp sách lên và đi thẳng tới chỗ cô gái vừa gọi tên mình.
「Là tôi đây, tôi có thể giúp gì cho cậu?」(Kanata)
「Ồ, tốt quá, may mà cậu vẫn ở đây…!」(???)
Cô gái trưng ra một biểu cảm nhẹ nhõm.
Xét theo vẻ bề ngoài, có thể nói cô ta là một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc được buộc gọn gàng.
「Là tớ đây! Cậu nhớ tớ là ai chứ?」(???)
Chả hiểu ngày hôm nay bị làm sao, cơ mà chuyện này đã xảy ra một lần rồi.
Cô ta gọi tên tôi, song tôi lại chẳng hề biết cô ta là ai.
「Xin thứ lỗi, cậu là ai vậy?」(Kanata)
「Ể…?」(???)
Mặt cô gái tái mét lại.
Có vẻ như cô ta biết tôi là ai, còn tôi thì không, nên đành phải nói thẳng toẹt ra thôi.
「Là tớ đây. Moemi Kishi. Cậu nhớ tớ là ai chứ?」(Moemi)
"Moemi Kishi".
Nghe thấy cái tên đó, những ký ức lại ùa về trong tâm trí tôi.
Chuyện này đã xảy ra khi tôi học năm hai trung học cơ sở.
Đó là một thời kỳ đen tối.
Tôi đã trở thành bạn tốt với một cô bé.
Cô ấy tên là Moemi Kishi.
Hồi đó, cô ấy là một bé gái nhút nhát và trầm tính, nhưng chúng tôi đã dần trở thành bạn của nhau vì cùng chia sẻ tình yêu với những cuốn sách.
Tuy nhiên, một bước ngoặt đã xảy đến.
Chúng tôi cùng nhau đi tàu đến thư viện.
Nhưng có gì đó sai sai.
Cô khẽ run rẩy.
Nhận ra rằng Kishi đang cảm thấy sợ hãi, tôi cẩn trọng quan sát cô ấy.
Để rồi thấy được một bàn tay đang chạm vào phần thân dưới của cô.
Cô đang bị sàm sỡ.
Bị thúc đẩy bởi ý thức mạnh mẽ về công lý, tôi không chút ngần ngại xen vào giữa cô và tên biến thái. Đó chính là lúc chuyện xảy ra.
「Cậu ta là tên biến thái! Chính là cậu ta!」(Moemi)
Moemi Kishi bắt lấy tay tôi và hét lớn.
Cả khu vực trở nên hỗn loạn và tôi bị bắt giữ.
Theo lẽ tự nhiên, tôi biện hộ rằng bản thân không hề làm điều đó, nhưng bởi cô ấy đã bắt lấy tay tôi và hét lên, nên tôi không thể thoát nạn, và bị cáo buộc tội lạm dụng tình dục – hay chính xác hơn, là bị vu oan.
Tôi bị áp giải tới chỗ nhân viên nhà ga và cảnh sát được gọi tới.
Tôi tuyệt vọng thanh minh rằng bản thân không hề có tội, nhưng thế giới này lại chẳng hề tin tưởng tôi.
Vì tôi vẫn là trẻ em, nên họ đã gọi cha mẹ tôi đến và đưa ra một lời cảnh cáo nghiêm khắc.
Cha mẹ của hai đứa đã dàn xếp với nhau, còn cô ta thì tặng cho tôi một cái nhìn khinh bỉ.
Nhưng thế vẫn chưa đủ để họ buông tha cho tôi.
Khi đến trường, tôi được gán cho cái danh "kẻ biến thái", "tên tội phạm d*m đãng", dù cho bản thân tôi chẳng hề biết những thông tin đó đã lọt từ đâu ra. Và thế là, một lần nữa, tôi lại trở nên cô độc và bị bắt nạt.
Tôi đã nhiều lần nói với họ rằng mình tuyệt nhiên không làm chuyện đó, nhưng không một ai tin tôi cả.
Không còn một ai còn tin tưởng tôi nữa… ngoại trừ Tsumugu.
「Ồ, tôi nhớ ra rồi. Đúng vậy, đã lâu lắm rồi nhỉ, Kishi-san.」(Kanata)
「Ờ, ừm… tại sao cậu lại dùng kính ngữ với tớ? 」(Moemi)
「Có gì kỳ lạ đâu chứ. Chẳng phải dùng kính ngữ với người khác là điều hiển nhiên sao?」(Kanata)
「Ờm, không, chúng ta đâu phải người lạ đâu chứ, bởi tớ và cậu là bạn tốt của nhau mà.」(Moemi)
Có lẽ cô ta không hiểu tôi đang nói gì, nhưng chẳng hiểu sao cô ta lại tái xanh và bắt đầu phun ra những điều kỳ lạ.
Tôi vẫn chưa nói ra điều gì dị hợm cơ mà.
「Chúng ta đâu phải bạn tốt gì chứ? Đúng là đã từng có một khoảng thời gian tôi và cậu khá gần gũi, nhưng đó chỉ là thời trung học cơ sở thôi. Giờ thì hai ta chẳng liên quan gì tới nhau nữa.」(Kanata)
Khi tôi buông lời, lớp học lại một lần nữa trở nên ồn ào.
「Cậu ta điên rồi...」(Học sinh A bất kỳ)
「Đúng là một thằng tồi, bọn mình không nên dính dáng gì tới hắn ta.」(Học sinh B bất kì)
「Tội nghiệp Kishi-san.」(Học sinh C bất kì)
「Tôi sẽ không nói chuyện với cậu ta...」(Học sinh D bất kì)
Quả thực là các cậu đang thì thầm, nhưng tôi có thể nghe thấy hết đấy.
Đúng vậy, cả thế giới này đều có ý xấu với tôi.
Vậy nên không việc gì phải tranh cãi xem ai đúng ai sai, họ chỉ tỉnh bơ mà kết luận rằng tôi chính là kẻ có tội.
Cũng bởi lẽ ấy, mà chẳng còn gì vang vọng trong trái tim này.
Dứt lời, tôi bước về phía cửa ra vào mà chẳng thèm liếc nhìn cô ta lần thứ hai.