Trả thù. Xúc cảm ấy bắt đầu sôi sục trong tôi. Tôi quyết chí sẽ cố gắng hết sức và tận dụng tất cả những gì mình có để đạt được mục đích, bởi vì tôi hiểu rất rõ một điều. 'Không thể nào chiến thắng được Hỏa Vương chỉ bằng thường thức được.'
Tim tôi đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cứ từng nhịp thình thịch vang động đến cả đầu óc. Bản thân cần phải trấn tĩnh lại mới được, tôi tự nhủ. Chính là thế, 'tim' có nóng đi chăng nữa thì 'đầu' vẫn phải lạnh.
Nhưng dù sao thì, chuyện này vẫn rất khó khăn, ít nhất là tôi cảm thấy vậy. Bởi vì, thực sự thì--tôi mới trở về từ cõi chết cơ mà. Không chỉ chết bình thường đơn giản thôi đâu, tôi đã bỏ mạng theo một trong những cách thống khổ và kinh khủng khiếp nhất trần đời này mà người ta có thể tưởng tượng ra được. Lửa cứ thế ăn lẹm vào da thịt tôi hết lớp này đến lớp khác, đốt cháy phần hạ bì rồi phá hủy các đầu dây thân kinh khiến cho toàn thân tôi cảm thấy đau đớn muốn phát điên. Khi ấy, tôi thậm chí còn không thể nghe thấy mình hét lên tiếng nào sau khi ngọn lửa len lỏi vào tận sâu bên trong tai và thiêu rụi tất cả. Thực lòng mà nói, lúc đó, chắc hẳn trông tôi chẳng khác gì một đống thịt nướng quá tay bị cháy đen cả. Ngay bây giờ đây, tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cái mùi giống như hương thịt bò hòa quyện lại với nhau kia thực chất chính là các khối cơ đang bùng lửa kia của tôi. Và may phước thay, tôi đã không hếch mũi lên hít lấy hít để hoặc tệ hơn là ứa cả nước miếng ra thèm thuồng khi thấy thịt của chính mình bị nướng lên đâu. Tôi đã chết như thế đấy.
Chết một cách đầy kinh hãi và ghê tởm cực độ.
"Chết tiệt, tên khốn chó má đó." Tôi giận dữ nhìn vào đống giấy vụn được dán cẩn thận khắp chung quanh phòng mình. Đó chính là lịch sử, là cuộc đời của Hỏa Vương. Vô số bài phỏng vấn cùng hàng trăm tờ báo lớn nhỏ vẫn yên vị trên tường. Chúng ghi dấu đậm nét cuộc hành trình từ một tân binh trở thành Thợ săn Hạng 1 Toàn thế giới của hắn ta.
Và đương nhiên, mấy tấm ảnh của y tôi cũng không thiếu. Chỉ lướt qua thôi đã đủ để làm tôi thấy buồn nôn rồi. Ngay bây giờ đây, tôi chỉ muốn nhào vào rồi xé chúng ra thành trăm mảnh. "Chậc. Cứ cho là mình sẽ giết được hắn ta đi, thì chẳng phải hắn sẽ lập tức quay trở về 24 giờ trước khi chết hay sao?"
Ngay cả khi tôi khao khát được tự tay giết chết hắn đến cỡ nào, thì tôi cũng chẳng thể thực hiện được. Vấn đề lớn rồi đây. 'Thực lòng mà nói, gian lận kiểu này thì vô địch rồi còn gì nữa?'
Khác biệt cũng như chênh lệch về số lượng Kĩ năng của cả hai thì chẳng khác nào vầng thái dương với con đom đóm nhỏ nhoi đã đành, ấy là còn chưa kể đến việc Hỏa Vương chính là Thợ săn Hạng 1 Toàn Thế giới đương nhiệm nữa. Mặc cho Tòa tháp có công nhận rằng nỗi niềm đố kỵ của tôi không có gì sánh bằng đi chăng nữa... thì hoàn toàn không phải cứ lúc nào ghen tỵ cũng đi đôi với tài năng.
Hơn nữa, dù may mắn có mỉm cười với tôi hoặc một phép màu nào đó xảy đến vào lúc đó, thì tôi cũng khó lòng mà giết Hỏa Vương cho được. 'Với cả, cứ cho là mình có thể xoay sở giết được hắn đi, thì chỉ tổ khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn thôi.'
Điều gì sẽ xảy ra sau khi Hỏa Vương chết dưới tay tôi?
Hắn chỉ cần quay trở về 24 giờ trước đó, và như thế có nghĩa là số phận của tôi đã được định đoạt. Hỏa Vương nhất định sẽ đuổi cùng giết tận tôi, và sẽ tận dụng tất cả những gì mình có để đạt được mục đích. Một khi hắn nhận ra rằng không thể giết được tôi, ắt hẳn là y sẽ cầm tù tôi vĩnh viễn. Có khi hắn ta sẽ xây một nhà ngục dưới lòng đất để giam tôi lại cũng nên.
Mặt khác, bằng sức mạnh thể chất đáng gờm đó cùng những Kĩ năng mạnh mẽ của mình, thì đối với Hỏa vương, khuất phục được tôi cũng chẳng khó nhọc gì cho cam. Và sau đó, tôi sẽ phải dành phần còn lại của cuộc đời vô tận của mình trong một gian phòng chật hẹp, gò bó mà thậm chí là không còn được nhìn thấy ánh mặt trời thêm lần nào nữa.
Kết cục Buồn thảm Dành cho Kim Gongja #2: Số phận giam cầm nơi ngục tù.
"Mẹ kiếp..." Giết được hắn đã là vấn đề rồi. Bị hắn giết lại càng là vấn đề lớn hơn nữa. Phải làm thế nào thì mới trả thù được tên khốn điên loạn này đây?
'Mình nên làm gì bây giờ? Mình phải đánh bại Hạng 1 thế nào mới được?'
* * *
Một ngày nữa lại qua.
Tôi dành ra 24 giờ để nhốt mình trong căn hộ ọp ẹp, cố khám phá xem mình có thể làm được những gì, và khả năng của mình có thể đi được đến đâu. Tôi đã tiêu tốn hầu hết năng lượng của mình trong một ngày để lên kế hoạch trả thù, nhưng cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu vì tôi không tài nào nghĩ ra bất cứ một phương án khả thi nào thật đáng lưu tâm. Chỉ cần nắm được thóp của Hỏa Vương, dù chỉ một thôi cũng được, là cũng đã đủ để tôi gỡ rối được vấn đề lớn nhất hiện tại rồi. Nhưng không, tôi chẳng nghĩ ra gì cả.
Tôi ngước lên nhìn đống giấy báo được dán trên tường kia, đầu vẫn không ngừng động não. Tôi nhất quyết không bỏ cuộc.
Tất cả mọi thông tin liên quan tới Hỏa Vương đều ở đó cả. Có lẽ xem xét lại một lượt sẽ giúp tôi tìm ra manh mối gì chăng?
『Hỏa Vương tự tay chinh phạt thành công Tầng thứ 39!』
『Hỏa Vương đơn thương độc mã quét sạch Tầng thứ 38! Lại thêm một chiến tích huyền thoại khác nữa!』
『Thợ săn Yoo Sooha được công nhận là Hạng 1 Toàn Thế giới, và cũng là Thợ săn Hàn Quốc đầu tiên đạt được thành tựu này!』
ㆍ
ㆍ
ㆍ
『Kiếm Thánh biến mất không chút tăm tích, để lại danh hiệu Hạng 1 còn bỏ trống! Liệu ai sẽ là người đủ khả năng để chiếm lấy ngai vua? Các chuyên gia quốc tế phân tích rằng "Thợ săn Yoo Sooha đến từ Hàn Quốc chính là ứng cử viên sáng giá nhất."』
『Tưởng chừng nhân loại sẽ mãi giậm chân tại Tầng thứ 10, nhưng không! Ai là vị anh hùng giấu mặt đã chinh phạt Tầng 10 của Tòa tháp!?』
『Đã 22 ngày kể từ khi Kiếm Thánh biến mất. Phải chăng Hiệp hội Thợ săn đang phải đối mặt với khủng hoảng lớn nhất chưa từng có trước kia?』
Đúng lúc đó--.
"Hả?"
Một phát hiện đáng kinh ngạc.
"Khoan đã—Xem này!" Tôi tự lẩm bẩm với chính mình, tay chạm vào mẩu giấy báo. Đó là một bài phỏng vấn mà tôi đã từng đọc trên mạng. Tôi thậm chí còn in từ bản gốc ra rồi dán lên tường nữa.
+
PV (Phóng viên): Anh Yoo Sooha, anh đã thức tỉnh lần đầu tiên khi nào vậy?
YSH (Yoo Sooha): Vào mùa hè năm tôi 21 tuổi. Tính tới nay là đã được 11 năm rồi.
PV: Ắt hẳn là anh phải có trí nhớ tuyệt vời lắm mới có thể nhớ chính xác được cả mùa như vậy nhỉ?
YSH: Tôi thì không thế đâu. Chỉ là tôi thức tỉnh đúng vào ngày sinh nhật của mình, ngày 7 tháng Sáu 11 năm về trước, nên mới nhớ rõ mà thôi.
PV: Vậy ra anh đã thức tỉnh đúng vào ngày sinh nhật của mình. Có chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó sao?
YSH: Khi ấy, tôi vẫn còn đang trú tại Tầng thứ nhất của Tòa tháp. Tôi không thể tiết lộ được thêm gì khác. Đó là bí mật của riêng mình tôi.
+
Đối với người khác, bất kể nhìn vào thế nào thì đó cũng chỉ là một bài phỏng vấn thông thường.
Nhưng với tôi mà nói--đây chính là manh mối quan trọng bậc nhất mà tôi vẫn luôn tìm kiếm suốt bấy giờ. "Wao, thật sao?" Tôi dán mắt vào tờ báo, ngạc nhiên không thốt lên lời mất một lúc. "Khoan đã. Thế này được đấy!"
Chết tiệt. Làm được rồi. Tôi tìm ra cách rồi.
Kế sách để giết chết Thợ săn Hạng 1 Toàn Thế giới.
Đây chắc chắn là một nhiệm vụ không hề dễ dàng chút nào, nếu ai mà nghe được thì sẽ cười cợt tôi bị điên cho mà xem. Nhưng hiện giờ, muốn giết được Hỏa Vương thì chỉ còn duy nhất một con đường này nữa thôi. Đó là điều mà ngay cả tôi, một Thợ săn Hạng F, cũng có thể đạt được.
Trong tôi như muốn thét gào lên. 'Mình thực sự có thể trả thù!'
Ngay chính khoảnh khắc đó, tiếng la hét thất thanh từ bên ngoài vọng lại.
"Có cháy!" ai đó kêu toáng lên.
Tôi vội bật tung cửa sổ, xem xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Phía bên kia thị trấn, khói đỏ ngút trời cuồn cuộn bốc lên. Mọi người từ khắp chung quanh nhốn nháo đổ ra phố.
"Ôi không! Làm thế nào bây giờ?" một người hốt hoảng kêu than.
"Thay vì cứ đứng đây như trời trồng, thì cố mà dập lửa đi!" một người khác nói như ra lệnh.
"Được rồi!" người nọ đáp lại.
Rất nhiều người dân sống ở gần đây bắt đầu kéo nhau tới chỗ đằng kia và hỗ trợ nhau cùng dập tắt đám cháy.
Chúng tôi, Thợ săn, sống ở một nơi hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Để trở thành Thợ săn, tất cả đều buộc phải bước chân vào Tòa tháp, và từ đó, thành phố này đã được xây dựng nên từ nền đất của Tầng 1 nơi Tháp cao.
Người ta gọi nó bằng nhiều cái tên khác nhau. Lúc thì Babylon, khi lại Naraka. Cũng có những Thợ săn chỉ đơn giản gọi chúng là Thành phố Tầng 1 vậy thôi, còn một số khác thì đề ra một cái tên nghe tựa cổ xưa như kiểu Thăng Thiên Thành chẳng hạn. [note37384]
Vì nhân loại sinh sống trong Tòa tháp tới từ vô số quốc gia trên khắp thế giới, nên cũng chẳng lấy làm lạ khi Thành phố Tầng 1 này có nhiều danh xưng như vậy.
Và hầu hết những người chuyển vào đây định cư thì thường là các Thợ săn. Dù có thích hay không thích đi chăng nữa, thì tính chất công việc của cái nghề này vẫn luôn đẩy đưa họ tới kề cận ranh giới sinh tử như thể đó là chuyện thường ngày ở huyện rồi vậy. Thế nên, không giống với đại đa số ở thế giới bên ngoài kia, Thợ săn đã quá quen với hiểm nguy và có thể phản ứng nhanh chóng nếu có vấn đề gì bất trắc xảy đến.
Nói đoạn, tôi rời khỏi phòng mình rồi hướng thẳng xuống phố để giúp đỡ mấy người đang đi tới đi lui để dập tắt đám cháy ở đằng kia.
'Thằng điên.' Vừa vội vàng chạy xuống cầu thang, tôi vừa rút điện thoại ra, kiểm tra lại thời gian. Đã được 24 giờ kể từ lúc tôi trở về từ cõi chết. Và Hỏa Vương đã ra tay hạ sát Thánh nữ cũng đúng chính xác trong khoảng thời gian này.
Điều đó có nghĩa là--'Tên khốn Bệnh dịch đó! Hắn thậm chí còn phóng hỏa ra khắp bốn bề chung quanh để phi tang chứng cớ nữa!'
Hỏa Vương, Yoo Sooha.
Hắn đích thực là một con chó rác rưởi đáng khinh mà.
* * *
Ngay khi tôi vừa tới nơi, thì Cảnh vệ Tự phòng cũng đã đến được hiện trường vụ hỏa hoạn. Vô số Thợ săn từ các Đại Bang hội lần lượt xuất hiện, hết người này nối tiếp người kia. Thường thì, bọn họ lúc nào cũng gầm gừ, dọa nạt rồi nhe nanh múa vuốt với nhau, nhưng thay vào đó, giờ đây, tất cả đều cùng chung sức đồng lòng để xử lí đợt Lửa Quỷ này. [note37385]
"Đừng sử dụng thuộc tính Thủy riêng lẻ như vậy nữa!" một thành viên trong Bang hội nào đó hét lên. "Đúng rồi. Chúng ta cần phải hợp lực lại! Như thế này này."
"Bang Hắc Long sẽ tạm thời nắm quyền chỉ đạo tại khu vực này," một thành viên khác gào to. "Xin mọi người hãy làm theo chỉ dẫn của chúng tôi, chỉ một chút thôi!"
Một số Thợ săn, những người mà rất khó gặp ở ngoài đời, trừ phi họ đã được đăng lên báo từ trước đó, bằng không sẽ không tài nào nhận ra, đều đã tập trung ở đây. Thậm chí còn có cả hai hoặc ba Ranker thuộc hàng tốp cũng có mặt nữa. Vừa giúp đỡ người dân sơ tán, tôi vừa ngó trộm bọn họ một chút.
"H-Hiện giờ," một nữ Giả Kim Thuật sư ngập ngừng nói, "chúng ta cần phải ưu tiên cô lập khu vực chung quanh ngay. Vấn đề là không biết còn người mắc kẹt ở bên trong không nữa... Tôi nghĩ chúng ta sẽ cần gửi một đội giải cứu vào đó kiểm tra." Tôi chợt nhận ra--Cô ấy là Thợ săn Hạng #5: Một Bậc thầy Giả Kim (Master Alchemist) và là người đứng đầu một Bang hội chỉ toàn các y sĩ và dược sĩ. [note37387]
"Ổn mà. Ban đầu, chỗ này vốn là khu ổ chuột. Vì không có ai sống ở đây quá năm năm, nên nó đã trở thành khu vực cấm vào rồi," một người phụ nữ khác đáp lại. "Cũng may là hỏa hoạn xảy ra ở đây chứ không phải nơi nào khác." Cô chính là Thánh Hiệp sĩ, Thợ săn Hạng #10: Lãnh đạo của Cảnh vệ quân, tổ chức chịu trách nhiệm cho an ninh trật tự của thành phố. [note37388]
Hai người bọn họ vốn đã nổi tiếng là luôn sẵn sàng giang tay ra giúp đỡ bất cứ ai đang gặp khó khăn. Trong số những Ranker thuộc hàng tốp đầu, họ hoàn toàn không phải dạng vài ba con sói đơn độc chỉ biết giậm giựt, đứng ngồi không yên. Ngay khi phát hiện ra đám cháy, hai người họ đã phản ứng nhanh nhạy hơn tất thảy và lên nắm quyền chỉ huy tức thì.
Và đối với hai nữ cường, rõ ràng là có gì đó hơi thiếu vắng. 'Mọi khi, Thánh nữ sẽ đứng giữa bọn họ, nhưng...'
Cho tới giờ vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
Hiển nhiên thôi--Vì cô ấy đã bị sát hại, không phải bởi ai khác mà chính là kẻ cô độc khốn nạn nhất trần đời này.
Biết được sự thực này duy chỉ có Hỏa Vương và tôi mà thôi. Ngay cả các Ranker cấp cao khác cũng chưa biết chuyện... Không, có lẽ là họ sẽ chẳng bao giờ biết được rốt cuộc đã có vấn đề gì.
Bậc thầy Giả Kim hết nhìn ngang rồi lại nhìn dọc. "Lạ quá. Tại sao cô Thánh nữ lại không có ở đây nhỉ?"
"Tôi nghe nói là tối nay cô ấy có việc bận thì phải," Paladin nói. "Tôi cũng không biết chi tiết. Hẹn hò chăng?" Cô cười khúc khích. "Dạo này cô ấy cứ đi với Hỏa Vương suốt thôi."
Bậc thầy Giả Kim hơi nhún vai. "Tôi không thích kiểu đàn ông như Hỏa Vương lắm," cô nói. "Mặc dù cứ nói xấu người khác ở nơi công cộng như thế này thì bất lịch sự quá, nhưng chẳng hiểu sao mà tôi thấy không được bằng lòng với tính cách của anh ta. Tôi nghĩ Cô Thánh nữ nên gặp gỡ ai khác tốt hơn mới phải."
"Tiêu chuẩn của cô cao hơn bình thường rồi. Làm gì còn ai có thể tốt hơn Thợ săn Hạng 1 Toàn Thế giới nữa chứ? Đó là lí do tại sao đến giờ cô vẫn chăn đơn gối chiếc một mình đấy," Thánh Hiệp sĩ tinh ý chòng ghẹo Bậc thầy Giả Kim.
"T-Tôi mà muốn thì tìm được ngay đấy nhé..." Bậc thầy Giả Kim thoáng đỏ mặt. "Chỉ là bây giờ tôi không hứng thú với mấy thứ đó thôi..." Giọng cô cứ bé dần, rồi lại bé dần.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. Tất nhiên là hắn sẽ sớm xuất hiện rồi.
"Là Hỏa Vương kìa!" Có tiếng ai đó hét lên.
Đám người đang cố gắng cùng nhau hợp lực để dập tắt đám cháy cũng hơi dừng tay trong chốc lát. Ngay cả mấy Ranker cấp cao đằng kia cũng phải ngoái đầu lại nhìn.
Áo hoodie và quần ống bó, Hỏa Vương, đúng hơn là tên Bệnh dịch đó bỗng dưng từ đâu xuất hiện rồi tiến về phía họ. Trông y có vẻ cực kì bực bội. "Aa, chó thật. Đứa nào chưa được tao cho phép mà đã nghịch lửa rồi vậy?" hắn nói.
Tên khốn tâm thần điên loạn này nữa.
Thánh Hiệp sĩ ngay lập tức lấy lại phong thái chuyên nghiệp rồi cất lời chào. "Xin chào, anh Hỏa Vương."
"Ừm hửm. Tôi tới rồi đây." Giọng điệu của hắn đặc sệt vẻ độc tài, nghe đường bệ chẳng khác gì vua.
"Anh cũng thấy rồi đấy, có ai đó đã cố ý phóng hỏa vào khu ổ chuột cũ," Thánh Hiệp sĩ giải thích. "Chẳng hay anh có thể giúp chúng tôi một tay được không?" cô lịch sự hỏi.
Nhưng Hỏa Vương chỉ dửng dưng. "Nếu giúp, thì mấy người cho tôi được gì nào?" hắn hỏi ngược lại.
"Một khi anh đã hào phóng dang rộng bàn tay ra giúp đỡ cư dân thành phố như vậy, anh sẽ nhận được sự cảm kích và ngưỡng mộ đến khôn cùng của họ đấy." Thánh Hiệp sĩ trả lời.
"Nói nhảm thế đủ rồi. Vào thẳng vấn đề đi."
"Ngay ngày mai thôi, báo đài, truyền thông toàn cầu sẽ giật tít với tiêu đề: 『Hỏa Vương đã khuất phục ngọn lửa tà gian, một hành cử nghĩa hiệp xuất phát từ thiện tâm』. Bằng cách thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trên khắp thế giới, anh hoàn toàn có thể nâng cao danh tiếng và củng cố hình tượng của mình mà." cô vẫn cố thuyết phục.
Hỏa Vương phá lên cười ha hả. Hắn đút tay vào túi quần, nhếch mép khinh bỉ trước những lời của Thánh Hiệp sĩ. "Làm như tôi quan tâm tới bọn săn tin rác rưởi đó ấy nhể?"
Tên này đúng là tâm thần mà. Không bàn cãi gì nữa, rõ ràng là Hỏa Vương đang dấn bước trên con đường điên loạn không hồi kết của hắn rồi.
Người dân chung quanh đã bắt đầu rút điện thoại ra quay hình Hỏa Vương từ nãy. Ngay bây giờ đây, từng câu, từng chữ, từng hành động của y đều được phát tán đi khắp mọi nơi. Và cứ thế, các mạng xã hội cũng dần trở nên nóng hơn rồi chia thành hai phe đối lập--một bên ủng hộ và một bên chỉ trích--đang không ngừng đả kích lẫn nhau.
Tôi tự hỏi, không biết bên ủng hộ sẽ nói như thế nào trong tình cảnh này nhỉ?
ㆍỜ đấy. Nói đến quyền lời bản thân mình thì phải cố hết sức mà bảo vệ như này chứ.
ㆍCố giúp đỡ người khác mà không đòi hỏi đền đáp chỉ biến mày thành tên dễ dãi mà thôi.
ㆍĐược nhìn thấy một anh hùng thực lòng thực dạ thế này đúng là tuyệt thật mà.
Đột nhiên, tôi tự thấy hơi quay cuồng chóng mặt với chính những mâu thuẫn vừa nảy sinh trong lòng mình. Sức nặng của sự thật rằng con người thực của Hỏa Vương thối nát tới cỡ nào đè nặng tâm trí khiến tôi đau tới váng đầu váng óc. 'Không hề có ai hay biết'. Tôi lạnh cả sống lưng vì kinh hãi. 'Họ đã nhầm lẫn hết cả rồi. Ngoài mặt thì hắn không thể hiện ra--Nhưng thực chất, tên khốn đó loạn trí lắm rồi.'
Mặc dù lửa cháy vẫn bùng lên không ngừng và nhảy múa dữ dội ngay trước mắt đây, nhưng trái tim tôi vẫn hoàn lạnh lẽo. Ngọn lửa đó. Sự cố đó. Tất cả đều từ Hỏa Vương mà ra. Dẫu vậy, chỉ chốc sau thôi, hắn sẽ lại quay trở về với hình tượng hoàn hảo của mình rồi ngang ngược hỏi, "Mấy người cho tôi được gì?"
Và như thế, cuối cùng thì tôi cũng đã hạ quyết tâm: 'Mình cần phải loại bỏ hắn!'
Một con quái vật không ai kiềm hãm.
Đó không chỉ là trả thù đơn thuần. Mà còn là vì lợi tích của toàn nhân loại nữa. Vì các Thợ săn vẫn còn đang bán mạng ngoài kia, con quái vật này đáng bị diệt tới không còn gì nữa. Quái vật là quái vật. Và nghĩa vụ và trách nhiệm của một Thợ săn thực thụ là lùng giết chúng!
'Bằng mọi giá...mình phải tự tay giết hắn.'
Nơi Tòa tháp cao rộng này, có một con quái vật sống đơn độc lúc nào cũng nghịch lửa. Bàn tay của nó bốc hỏa theo đúng nghĩa đen. Một con quái vật thực sự. Phải. Chính là như thế. Nhưng nếu chỉ nói rằng nó cứ vậy mà sống qua ngày ở đây thì không phù hợp lắm. Khá là không phù hợp.
Bởi vì, quái vật bất trị đó là con mồi của tôi.
'Dù có phải bỏ mạng đi nữa.' Tôi bước lên phía trước.
Từng bước một đưa tôi tới gần đó hơn.
Tôi lướt qua những Thợ săn anh hùng còn đang lo lắng không biết làm thế nào để giải quyết tình hình hiện tại kia. Tôi lướt qua cả những cư dân trong thành phố đang cố hết sức để khống chế đám cháy ở đằng này nữa. Hướng về ngọn lửa đương dâng cao, hướng về ngọn lửa bỏng rát tựa Hỏa ngục, tôi tiến tới gần hơn.
"Hả? Khoan đã. Cậu đi đâu thế hả?" Một thành viên của Hiệp hội thấy không ổn, liền hỏi.
Tôi dấn bước.
"Này anh trai! Đừng tới gần đó quá!" một người khác hét to.
Tôi vẫn không dừng lại.
"Ôi không! Người đó bị điên rồi chắc!" giọng của cô gái nào đó vang lên đầy hốt hoảng.
"Ai đó mau ngăn anh ta lại đi!" một ông chú lớn tiếng kêu lên.
"Trời đất, tên khốn điên này định làm trò hề gì vậy!?" tiếng một anh chàng đang đứng bên hè phố dội vào tai tôi.
Thế rồi tôi lao thẳng tới mục tiêu của mình.
Ngay đằng sau tôi, không ít người trưng ra vẻ mặt khó hiểu tột độ. Bọn họ đứng ngồi không yên khi chứng kiến cảnh tượng này chăng? Thậm chí có ai đó đang dập lửa còn phải ngừng tay rồi hét lên thất thanh nữa kìa. Nhưng tôi vẫn chạy mà không ngó ngàng gì nữa cả. Cứ thế, cuối cùng tôi cũng tới được đích.
Nóng. Chẳng khác gì dưới Địa ngục, có lẽ vậy. Nó gầm lên, tóe ra, tạo thành những tia lửa bao quanh tôi như đang sà xuống thiêu cháy tất cả. Ngọn lửa khủng khiếp liếm lấy liếm để toàn thân tôi bằng cái lưỡi đỏ rực của nó.
Đau như điên như dại. Cứ mỗi bước, da thịt tôi lại cháy lẹm vào tận sâu bên trong. Tròng mắt tôi cũng không khá hơn là bao. Nhưng dù sao...'Vẫn tốt hơn là chết dưới tay Hỏa Vương!'
Tôi đã chạy thế này bao lâu rồi? Cảm giác cũng đã được kha khá thời gian rồi, nhưng ước chừng chỉ mới được có một phút hơn thôi vậy. Khói bốc lên, sộc thẳng vào họng tôi. Nhịp thở khò khè xen lẫn tiếng ho sặc sụa mãi không ngớt. Thế rồi, tôi cũng ngừng ho khan. Đúng hơn là, tất cả đều đã ngừng lại. Một âm thanh nghe không lạ mà cũng chẳng quen vang lên trong thinh không tĩnh mịch
[THÔNG BÁO TỪ HỆ THỐNG]
[Bạn đã chết!]
Phải rồi.
|Bắt đầu Tiến trình - Bạn sẽ quay trở về 24 giờ trước đó.
Đây đã là lần thứ hai tôi bỏ mạng rồi.
* * *
Khi thấy tôi lao mình vào trong đống lửa, tất cả mọi người đều gào lên rằng tôi bị điên.
Tất nhiên, tôi không điên.
Hoàn toàn ngược lại mới đúng. Lí trí của tôi hiểu cực kì rõ tình hình hiện tại là như thế nào. "...Về rồi đây." Miệng tôi thốt thành lời. Giọng của tôi thì nghe vẫn ổn như thường chứ không khản đặc đi vì khói nữa giống vài phút trước nữa. Vậy là trở về thật rồi.
Trở về Địa ngục của riêng tôi. Căn hộ đơn giá rẻ 11 mét vuông, nơi tôi đang sống. Khắp bốn bức tường dán chi chít những tờ giấy báo ố vàng được cắt ghép cẩn thận, và cả chiếc TV cũ rích đang chiếu chương trình phát sóng trực tiếp nào đó nữa. Kể ra, đây đã lần thứ ba tôi nghe đến mòn cả tai chương trình này rồi.
ㆍ TIN MỚI!
ㆍ Bang Hắc Long đã chính thức tham gia đột kích Tầng thứ 40 của Tòa tháp...
Một lần nữa, tôi lại quay trở về ngày hôm qua.
'Hay lắm. Kĩ năng này vẫn hoạt động.' Không giống như đợt trước, giờ đây tôi chẳng thèm đoái hoài gì tới cái TV kia nữa. Đúng hơn là không nhất thiết phải thế. Kĩ năng đó thực sự cho phép tôi quay trở về 24 giờ trước đó sau khi tôi chết đi. Tất cả những gì tôi cần phải nắm chắc cũng đã được xác định rồi. Với thứ này, tôi sẽ có thể giết được Hỏa Vương.
|Hiện tại, bạn đang là một Thợ săn Hạng F.
|Bởi vì Hạng của bạn còn thấp, hình phạt Kĩ năng sẽ không được áp dụng.
"Đúng như mong đợi," Tôi tự lẩm bẩm với chính mình. 'Đồng hồ của Hồi quy nhân... ở đây nói là cấp độ càng cao thì hình phạt sẽ càng nghiêm trọng, đúng không nhỉ?' Hay nói cách khác, điều đó có nghĩa là Thợ săn Hạng đứng bét thì sẽ không phải chịu phạt. Tôi sẽ không phải chịu phạt!
'Đây là cơ hội của mình.' Nhân lúc vẫn còn là một Hạng F, phải tận dụng thật triệt để thời khắc mang tính quyết định này. Đây cơ hội ngàn năm có một, là cơ hội độc nhất vô nhị để mình có thể bắt đầu công cuộc săn lùng Hỏa Vương.
'Cơ hội cuối cùng mới đúng.'
Tôi lục lọi ba lô của mình, rút ra một con dao găm. Nó đã cũ lắm rồi. Con dao này đã đồng hành cùng tôi suốt từ khi tôi bắt đầu trở thành một Thợ săn. Mặc dù có thể là nó không hữu dụng trong việc giết quái lắm nhưng...ít nhất thì, nếu để giết người thì không vấn đề gì.
'Mình có thể giết Hỏa Vương như thế nào?'
Tôi vẫn không ngừng suy nghĩ về điều đó. 'Tôi có nên hợp tác với Thánh nữ trước lúc cô ấy bị hắn giết hại không? Tôi có nên báo cáo lại với Bang Hắc Long về Kĩ năng của mình rồi nhờ họ vạch ra một kế hoạch để cầm tù Hỏa Vương mãi mãi không? Hay là tôi nên lấy điện thoại ra quay lại cảnh tượng lúc đó, khi mà hắn thiêu cháy Thánh nữ rồi phóng hỏa ra khu vực xung quanh để phi tang chứng cớ?'
Cách nào cũng ổn. Nhưng chúng chỉ ổn mà thôi. Không có gì chắc chắn là Hỏa Vương nhất định sẽ chết.
'Mình không có đủ tư cách hay khả năng để lấy được lòng tin của Thánh nữ.' Tôi thiếu kĩ năng.
'Mình không có đủ thẩm quyền để điều động cả một Bang hội có tầm ảnh hưởng lớn như vậy trong Tòa tháp này.' Tôi thiếu sức mạnh.
'Mình không nghĩ là mình có thể thành công ghi hình lại cảnh Hỏa Vương giết hại Thánh nữ mà không bị phát hiện.' Tôi thiếu tự tin.
'Nhưng...'
Kể cả thế, tôi vẫn còn quân bài tẩy cuối cùng.
Rằng là 'Nếu tôi chết, tôi sẽ lập tức quay trở về đúng chính xác 24 giờ trước đó.'
Một Kĩ năng.
Đồng Hồ Của Hồi Quy Nhân mà tôi sao chép được từ Hỏa Vương.
'Phải rồi. Mình có một Kĩ năng này.'
Tim tôi cứ từng hồi thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hơi thở tôi dần trở nên gấp gáp vì e ngại.
'Đừng lo gì cả, Kim Gongja, mày có thể làm được!'
Tôi cố nuốt nước bọt, nhưng miệng tôi quá khô nên cũng đành chịu. Hít một hơi thật sâu, tôi ngước lên, nhìn về phía bức tường một lần nữa. Bài phỏng vấn Hỏa Vương vẫn yên vị ở đó, gần như chưa bao giờ bị ai chạm vào.
+
PV: Anh Yoo Sooha, anh đã thức tỉnh lần đầu tiên khi nào vậy?
YSH: Vào mùa hè năm tôi 21 tuổi. Tính tới nay là đã được 11 năm rồi.
PV: Ắt hẳn là anh phải có trí nhớ tuyệt vời lắm mới có thể nhớ chính xác được cả mùa như vậy nhỉ?
YSH: Tôi thì không thế đâu. Chỉ là tôi thức tỉnh đúng vào ngày sinh nhật của mình, ngày 7 tháng Sáu 11 năm về trước, nên mới nhớ rõ mà thôi.
PV: Vậy ra anh đã thức tỉnh đúng vào ngày sinh nhật của mình. Có chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó sao?
YSH: Khi ấy, tôi vẫn còn đang trú tại Tầng thứ nhất của Tòa tháp. Tôi không thể tiết lộ được thêm gì khác. Đó là bí mật của riêng mình tôi.
+
'11 năm trước.'
Ngày 7 Tháng 6 vào 11 năm trước. Khi ấy đương là mùa hè.
Nếu tính ra thì sẽ là...'4,050 ngày.'
Phải rồi.
'Mình chỉ cần chết thêm 4,050 lần nữa mà thôi.'
Đây là phương án cuối cùng mà tôi có thể nghĩ ra với tỉ lệ thành công tuyệt đối với độ chính xác ở mức cực hạn.
'Yoo Sooha--Nếu mày thật sự là một con quái vật bất tử--'
Tôi giương dao lên cao.
'Thì tao sẽ giết mày trước khi mày trở thành quái vật là được!'
Rồi đâm thẳng vào cổ mình.
Để quay ngược thời gian.
Trở về quá khứ. Trở về ngày 7 tháng 6 của 11 năm về trước. Trở về trước khi Hỏa Vương thức tỉnh Kĩ năng đầu tiên. Trở về trước khi hắn có thể quay lại 24 giờ trước khi chết, ngày qua ngày.
Khoảng thời gian mà Hỏa Vương vẫn có thể chết, chết hoàn toàn, chết thực sự!
Một tiếng rên rỉ phát ra từ hàm răng cố nghiến thật chặt của tôi.
Cơn đau như muốn xé toạc người tôi ra vậy, lại thêm cảm giác nóng lạnh đan xen lẫn lộn. Tim tôi đập từng nhịp thật mạnh thật sâu, nhưng nó có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Tôi cắt đứt dây thần kinh đau của mình trước khi tôi kịp hét lên và vô thức ngừng tay lại. Thế rồi, tầm nhìn của tôi vụt tắt như ngọn nến tàn lụi trước gió. Và các giác quan của tôi cũng bị chém phăng đi tựa sợi chỉ mảnh vậy.
Và, lại một âm thanh vang lên.
[THÔNG BÁO TỪ HỆ THỐNG]
[Bạn đã chết!]
|Bắt đầu Tiến trình - Bạn sẽ quay trở về 24 giờ trước đó.
Tôi đã quay trở về ngày hôm kia.
Lúc này, tôi vẫn còn đang nằm liệt trên chiếc giường ọp ẹp. TV thì tắt. Chỉ có bốn bức tường là chẳng thay đổi chút nào, vẫn dày đặc mấy tờ giấy báo. Nhưng một ngày như này thôi là không đủ để xóa bỏ cả lịch sử của Hỏa Vương, đúng hơn là cuộc đời của tên khốn điên tâm thần đó.
Tôi hằn học lườm bức hình Yoo Sooha ở đằng nọ.
'Chẳng sao cả.' Một ngày mà không đủ thì thêm một tuần. Một tuần mà vẫn còn thiếu thì sẽ là một tháng. Nếu một tháng vẫn không được ích lợi gì, thì cả một năm. Nếu một năm mà....
"Nào." Tôi lại rút con dao găm ra một lần nữa. "Còn 4,049 lần nữa thôi."
Và rồi tôi lại tự sát.