Thợ săn Tự sát Cấp SSS

chương 03: thế nhưng, bạn sẽ chết (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Cái gì?" Tôi sửng sốt hỏi lại.

"Tao đã nói là mình bịa ra mà," Hỏa Vương trả lời cho có chuyện. "Mày không nhận ra rằng tao đang bịp cơ à?" Hắn cười khúc khích. "Tao làm gì có Kĩ năng Phát hiện Nói dối cơ chứ. Lại được cả con Thánh nữ giả tạo kia nữa. Nhìn thế mà lừa phỉnh được hai con gà trong cùng một lượt. Chậc chậc, ngây thơ quá đấy. Mày thực sự tin lời tao nói à?"

"N-Nhưng..." Tôi mấp máy môi không nói lên lời. Đúng hơn là không thể nói nên lời. "Không có bằng chứng chắc chắn mà anh lại ra tay giết Thánh nữ như vậy sao!?"

Thợ săn Hạng 9, Thánh nữ. Không giống như thằng cha tâm thần đang đứng ngay trước mắt tôi đây, cô là một Thợ săn đứng đắn luôn luôn dùng số tiền mà mình đã phải cực khổ kiếm được đi làm từ thiện hoặc quyên góp ủng hộ cho những đứa trẻ mồ côi vô tình lạc vào Tháp. Chính vì lí do đó mà cô mới nhận được danh hiệu Thánh nữ hiện tại của mình. Vậy mà tên khốn điên này cứ thế ngang nhiên thiêu cháy cô ấy đến chết chỉ vì một chút nghi ngờ ư?

'Nếu đúng như vậy thật thì...' Hắn chẳng phải Thợ săn vĩ đại nhất hay gì cả. Phải tên khốn điên loạn nhấn mới đúng.

"Êi," Hỏa Vương nói. "Quá quắt rồi đấy. Sao mày lại có thể đánh giá con người sai lầm và lệch lạc như vậy được nhỉ? Tất nhiên là tao đã kiểm tra cẩn thận rồi. Con Thánh nữ đó thực sự đã cố giết tao. Nếu tao không ra tay trước, thì kiểu gì con ả cũng sẽ hạ độc tao đến chết vào ngày mai đấy."

Hỏa Vương bực tức giậm chân xuống đất. "Độc với chả dược! Cứ nghĩ đến là điên hết cả người."

"N-Nhưng sao anh biết được chứ!?"

"Biết chứ, biết hết," Hỏa Vương trả lời như thể đó là điều hiển nhiên. "Chỉ đơn giản là tao biết tất cả mọi thứ thôi. Tao có cách của riêng tao--.

Tôi giương mắt lên nhìn hắn ta với vẻ kinh hãi.

"Nhưng đừng mở mồm ra hỏi làm gì, vì mày cũng chẳng cần biết thêm đâu." Y dửng dưng nói.

Giờ đây tôi chỉ biết há hốc mồm mà không thốt ra được thêm lời nào khác. Không phải là chỉ vì...Hỏa Vương tự mãn hay cao ngạo một cách lố bịch và ngớ ngẩn như vậy. Mà trong ánh mắt hắn còn hiện rõ lên niềm tin vững vàng không bao giờ lay chuyển. Niềm tin rằng thiêu chết Thánh nữ là một lựa chọn hoàn toàn đúng đắn và hợp đạo lí. Và có lẽ...hắn cũng đang nghĩ rằng việc giết người diệt khẩu ngay tại đây cũng không phải điều gì quá sai trái cả, ít nhất là như vậy.

"Chà chà, còn lôi cả Phát hiện Nói dối ra để bào chữa thì chắc mày vô tội thật rồi nhỉ." Giọng nói của Hỏa Vương vang lên đầy chế nhạo.

"Aaa..." Tôi vẫn không thể ngậm miệng lại.

"Công bằng mà nói, thì đây là lần đầu tiên tao thấy mặt mày đấy. Tao đã nhớ hết mấy bản mặt mẹt của lũ chuột nhắt luôn trốn chui trốn lủi quanh khu này rồi mà. Tổng cộng là 18 đứa thì phải. Tao thậm chí còn cẩn thận đem đầu từng đứa ra đếm mà, để chắc chắn rằng tao đ-o lỡ bất cứ một con chó đẻ khốn nạn nào cả...Hừmm. Xem nào, đúng thật. Tao không nhận ra có cái mặt nào trông như thế này trong đám kia cả.

Hỏa Vương đặt tay lên đầu tôi. Vỗ vỗ vài cái. Rồi còn cười nữa. Vậy là cuối cùng thì hắn cũng tin là tôi vô tội rồi sao?

"C-Cảm ơn a--."

"Nhưng mày thì khác. Mày biết rất rõ tao là ai." hắn nói. "Mày thậm chí còn chứng kiến tao trực tiếp giết chết con ả Thánh nữ kia nữa.

Bộp bộp.

"Thế nên chết đi cho tao." Hắn vươn tay ra, năm ngón bấu mạnh vào hộp sọ tôi. Ngọn lửa khủng khiếp bắt đầu bùng lên dữ dội. Cháy khét.

"Còn nữa, tên tao là Yoo Sooha. Giờ thì tạm biệt, chết vui."

Sức nóng kinh người áp vào đầu tôi. Ngọn lửa đi từ ngoài vào trong, rồi lại từ trong ra ngoài. Chẳng biết nữa. Nóng rẫy. Sôi sục. Lộn xộn. Hộp sọ tôi giờ như một thùng chứa dầu tạp nham.

Tôi không thể nói nên câu. Lại càng không thể hét lên thật to. Đúng hơn là chẳng có bất kì âm thanh nào có thể phát ra khỏi họng tôi được nữa. Phải chịu đựng cơn đau khi bị lửa ăn lẹm vào tận não như thế này, tất cả mạch thần kinh đều đã bị tổn thương--khiến mọi chuyện đối với tôi giờ đây hoàn toàn là bất khả thi.

'Tên khốn điên...Anh hùng cái quái gì chứ...Vậy là mình sẽ chết dưới tay hắn sao? Chết như thế này. Thật là...'

Kim Gongja.

(金孔子) [note36710]

Đó là cái tên mà các cô các chú ở trại trẻ mồ côi đặt cho tôi. Họ muốn tôi trở thành một người thật sự vĩ đại giống như Khổng Tử vậy. Nhưng tôi đã sống một đời hèn kém mà còn chẳng chạm được tới một phần ý nghĩa của cái tên ấy, và giờ đây, tôi sẽ phải chết nhục nhã và đau đớn như một con chó hoang hao gầy.

Nỗi buồn xâm chiếm trái tim tôi. Nỗi buồn thiêu cháy tôi còn nhanh hơn cả ngọn lửa kia, đọng ứ lại rồi bung tỏa, biến tất cả thành tro tàn trong nháy mắt. Nếu để nói thì có lẽ đây là Bad Ending của một trò chơi điện tử nào đó rồi. Suy cho cùng, đây là cuộc đời của một kẻ chẳng làm nên trò trống gì mà luôn bị chà đạp kia mà. Cuộc đời điêu tàn và thật chóng vánh làm sao.

Chỉ còn duy nhất nỗi buồn là còn vương lại.

[THÔNG BÁO TỪ HỆ THỐNG]

[Bạn đã chết!]

Tôi ghét điều này.

| Điều kiện của Kĩ năng đã được đáp ứng.

Tại sao tôi lại phải chết tức tưởi như thế này? Không, tại sao tôi lại phải sống nhục nhã như thế này? Thật không công bằng. Cơn giận dữ nhấn chìm tôi xuống. Ngay từ đầu, đã chẳng có gì gọi là công bằng rồi. Đáng lẽ ra tôi đã có thể có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Đáng lẽ ra tôi đã có quyền được có được một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Thế nhưng, tôi chợt nhận ra mình đã phạm phải ba sai lầm khác nhau: Chết vì sai lầm. Đã sống mà luôn mắc sai lầm. Sinh ra là sai lầm. Hay mọi thứ đã luôn là sai lầm rồi?

| Sao chép ngẫu nhiên Kĩ năng của Thợ săn Yoo Sooha.

| Thiết lập Thẻ Kĩ năng.

Tôi không còn nghe được gì nữa. Tôi không còn thấy được gì nữa. Ấy thế mà, một thứ ánh sáng mờ ảo bỗng hiện lên trong tâm trí tôi. Chúng giống như những con đom đóm đang nhảy múa vòng quanh trước mắt tôi vậy. Vài con màu nây sáng. Một số khác thì màu bạc. Và thậm chí là có cả đom đóm...màu vàng ánh kim.

Rất nhanh.

Những con đom đóm vàng ánh kim kia bay rất nhanh. Nhanh tới nỗi tưởng chừng như không thể nào mà tóm được chúng vậy. Khác với lũ đom đóm ấy, những con màu nâu sáng xem ra bay chậm nhất, số lượng cũng áp đảo hẳn so với hai loại vàng và bạc. Chỉ cần vươn tay ra là có thể tùy ý bắt được. Còn những con đom đóm màu bạc cũng nhiều vô kể. Tuy nhanh là vậy, nhưng vẫn có thể tóm lấy nếu cố gắng. Cuối cùng là con đom đóm màu vàng ánh kim tỏa sáng lập lòe ánh nắng những ngày nhiều mây cứ hòng bay qua bay lại không ngừng. Nó vun vút nhanh tới nỗi khó lắm tôi mới có thể dõi theo được. Rực rỡ như vầng thái dương, rất khó để tập trung. Nhưng--Chính nó.

| Hãy lựa chọn một Thẻ Kĩ năng.

Tôi tiến về phía tấm thẻ vàng kim lấp lánh ánh dương mà ban nãy tôi còn tưởng là đom đóm.

| Hoàn tất Lựa chọn.

Và nắm lấy nó.

| Tiến hành sao chép Kĩ năng.

Và rồi, cứ thế, tôi đã chết.

* * *

| Kích hoạt Kĩ năng.

Kỹ năng: Ta Muốn Trở Thành Người Như Vậy

Đánh giá: S+

Mô tả: Tự động kích hoạt sau khi đối tượng sử dụng bị địch thủ giết chết. Khi đó, bạn có thể sao chép một Kĩ năng của địch thủ và biến nó thành của mình. Không thể sử dụng trên cùng một địch thủ. Kĩ năng sao chép được hoàn toàn là ngẫu nhiên.

Lưu ý: Bạn sẽ phải chết!

(Kĩ năng được Tòa tháp ban tặng.)

* * *

Địa ngục trông như thế nào ấy hả?

Để tôi kể cho mà nghe. Đầu tiên, chung quanh đây không có lửa luyện ngục như người ta vẫn hay mường tượng ra trong sách báo này nọ. Thực ra, tôi không thấy có thì đúng hơn. Đằng xa kia có một cái bếp ga nhỏ, nhưng trông chẳng có vẻ gì là nó có đủ hỏa lực để kích phát ra một thứ quyền năng như là lửa luyện ngục cả. Á. Trái ngược lại hoàn toàn với suy nghĩ của tôi, Địa ngục có cả tủ lạnh nữa kìa, tuy có vẻ hơi nhỏ. Lại thêm một chiếc giường con con...và cả TV cũ nữa.

"Hả?"

Hay nói cách khác, nơi này trông y hệt như căn hộ của tôi. À không, nó chính là căn hộ của tôi mới đúng.

Dù tôi có nhìn nhận như thế nào đi chăng nữa, thì chắc chắn đây không phải là Địa ngục, mà chính là tổ ấm 11 mét vuông mà tôi thuê với giá rẻ mà.

"H-Hả...Hảả?"

Tôi đưa tay lên đầu sờ thử. Hoàn hảo như mới. Để cho chắc ăn, tôi vớ lấy cái điện thoại trên bàn, xem thử khuôn mặt mình phản chiếu trên màn hình trông như thế nào. Thật chẳng khác nào khuôn mặt của bức tượng Thần Mặt trời chưa hoàn thành vậy. Ý tôi là, không hẳn là điển trai, nhưng cũng không đến nỗi nào.

Tôi kiểm tra lại một lần nữa, cố lần ra một vết bỏng nào đó có thể ở bất kì đâu trên người mình, nhưng không hề mảy may tìm thấy được thứ gì như vậy.

"...Hả? Chuyện quái quỷ gì thế này!?" Hỏi thật đấy, chuyện này rốt cuộc là thế nào? 'Chẳng nhẽ Hỏa Vương đã trị thương cho mình ngay sau đó rồi đưa mình về nhà?'

Còn khướt.

Thế nhưng...đó là lời giải thích duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra được vào lúc này. Hay là do anh ta tốt bụng hơn tôi tưởng không biết chừng. Điên thì điên thật, nhưng có lẽ Hỏa Vương thực ra không phải một gã sát nhân tâm thần lấy giết người làm vui đâu nhỉ? Có thể là anh ta chỉ vờ làm vậy rồi mới ra tay cứu mạng tôi vào giây phút cuối cùng.

ㆍ TIN MỚI!

Anh ta bật TV lên xem rồi mới rời đi à?

ㆍ Bang Hắc Long đã chính thức tham gia đột kích Tầng thứ 40 của Tòa tháp. Liệu đây có phải lời tuyên bố rằng họ cuối cùng cũng sẽ chứng minh cho chúng ta thấy "Bang hội Mạnh nhất" không phải là hư danh hay không? Thế nhưng, thật không may, Bang Hắc Long đã trở về tay trắng. Phải chăng đây là...

Không, không phải thế. Hỏa Vương chưa từng hiện diện trong căn hộ rộng gần 11 mét vuông này dù chỉ một lần. Và tất nhiên là anh ta lại càng không thể nào bật TV lên như vậy rồi mới rời đi được.

Thay vào đó--.

ㆍ Thợ săn Hạng Nhất! 'Hỏa Vương' đã tự tay chinh phạt Trùm tầng một lần nữa!

Thay vào đó, anh ta vẫn đang cau có nhíu mày ở trên TV. Tôi ngớ người ra, đờ đẫn nhìn chòng chọc vào màn hình kia.

ㆍ Xin chào anh, Hỏa Vương!

ㆍ À, ờ. Chào...

ㆍ Gần đây, anh đã thiết lập thêm một kỷ lục mới nữa! Nếu không xét tới Thợ săn Hạng 1 tiền nhiệm 'Kiếm Thánh' đã biến mất, thì hiện tại anh là Thợ săn duy nhất có thể tự mình tiêu diệt được một quái vật cấp Trùm. Mong anh có thể chia sẻ cho tôi và quý vị khán giả đang theo dõi qua truyền hình biết cảm tưởng của anh về thành tích này là như thế nào không?

Ở góc trên cùng bên phải, dòng chữ màu đỏ to đùng hiện lên chễm chệ như muốn khiêu khích tôi: TRỰC TIẾP.

Thật sự đấy, thể loại tình huống quỷ dị quái đản gì thế này!?

ㆍ Trước tiên, giải quyết cái danh hiệu nhảm nhí đó cho xong cái đã, rồi muốn nói gì thì nói.

ㆍ Vâng?

ㆍ Lúc nào cũng Hỏa Vương này, Hỏa Vương nọ. Tôi đây cũng có có tên đàng hoàng đấy nhé. Với cả, Hỏa Vương là có ý gì? Nhục mặt chết đi được. Chẳng thà mấy người cứ việc gọi tôi là Bệnh dịch hay gì đó đi còn hay hơn. Cứ đợi đấy, nhất định tôi sẽ tới công chuyện với tên khốn kiếp nào đã dám gán cho tôi cái danh hiệu chết tiệt rồi đập hắn nhừ tử cho ra nhẽ. Đúng là đồ điên.

ㆍ Ơ-Ơ thì là...

Yoo Sooha - Thợ săn Hạng 1 Toàn thế giới. Nhân vật chính của kỉ nguyên này. Người hùng mà tôi hằng đêm ghen tỵ và đố kỵ đang ở ngay kia. Phải rồi. Có lẽ nói 'đang ở ngay kia' thì không được hợp tình hợp lí cho lắm, vì chỉ vài phút trước thôi, hắn mới thiêu cháy tôi đến chết xong.

"Không đời nào." Tôi điên dại lẩm bẩm như không muốn tin tưởng vào điều mà mình đang nghĩ đến, "Không đời nào," thế nhưng, tôi đã kịp cầm điện trên tay trong vô thức. Tôi kiểm tra lại lịch. Hôm nay là ngày hôm qua!? Tay tôi run rẩy. Tiếp đến, tôi lại quay sang xem lại diễn đàn Thợ săn, dù vẫn chưa hiểu sự tình rốt cuộc là thế nào:

---

Này này, Hỏa Vương lại làm loạn nữa rồi kìa!

2 phút trước | Báo vi phạm

Trả lời⏷

---

Đây.

---

Cả thế giới đều đang dõi theo anh ta đấy. Chắc anh ta chưa bao giờ để mồm mình lên da non quá!

1 phút trước | Báo cáo vi phạm

Trả lời⏷(5)

---

Cả đây nữa.

---

Hỏa Vương có bạn gái rồi này! Hình như là Thánh nữ hay sao ấy!

1 phút trước | Báo cáo vi phạm

Trả lời⏷(4)

---

Bên này cũng thế. Bên kia cũng thế. Mọi nền tảng mạng xã hội đều thế.

Tất cả đều giống y như nhau.

Những tin nhắn, những bình luận mà tôi mới thấy ngày hôm qua thôi, lại được đăng lên theo đúng thời điểm này. Chuẩn y đích xác, không thừa không thiếu, tất cả đều y hệt, hơn nữa phản ứng của họ cứ như là lần đầu được xem buổi phỏng vấn trực tiếp đang được phát trên TV vậy.

Nhưng dù thế, vẫn có gì đó hơi khác thì phải.

---

ㄴTôi muốn trở thành người như Hỏa Vương.

1 giây trước (Đã chỉnh sửa) | Báo cáo vi phạm

---

Tôi không nhìn thấy bình luận do tôi đăng lên ở bất cứ đâu cả.

Rõ ràng là thế rồi. Thường thì, tôi nhất định sẽ lại mê man đến độ đăng một bình luận như vậy lên ngay bây giờ. Thế nhưng, chẳng hiểu sao mà tôi có cảm giác mình đã hồn bay phách lạc từ lâu nên chẳng còn hứng thú gì với việc ấy nữa cả.

Quan trọng hơn là--.

Tôi đã trở lại ngày hôm qua.

Tôi thực sự đã quay trở về quá khứ rồi.

"...Khai mở Thẻ Kĩ năng."

Lóe!

Một tấm thẻ màu vàng rực rỡ tựa ánh lửa xuất hiện ngay tức thì.

[Ta Muốn Trở Thành Người Như Vậy (S+)]

Kĩ năng này, tôi đã khắc ghi tất cả thông tin liên quan về nó vào trong bộ nhớ của nó từ tận lúc được Tòa tháp ban tặng rồi. Mặc dù được xếp hạng là Hạng S, nhưng đây lại là một Kĩ năng hoàn toàn vô dụng, không hề có chút sức mạnh nào, ít nhất là đối với tôi của lúc đó. Bởi vì cái giá phải trả để sử dụng là cái chết của chính tôi. Rác rưởi đến tệ. Thế nhưng, đó chưa phải là tất cả.

"Quỷ thần bóng chúa ơi!" Tôi thốt lên đầy kinh ngạc.

Hai.

Không chỉ một mà là hai ánh lửa vàng kim lấp lóa đang lơ lửng trước mặt tôi.

[Ta Muốn Trở Thành Người Như Vậy (S+)]

[Đồng Hồ Của Hồi Quy Nhân (EX)] [note36711]

Hai tấm thẻ vàng kim.

'Thế quái nào?' Tim tôi đập như trống dồn, cứ từng hồi thình thịch thấy rõ.

Đồng Hồ Bỏ Túi Của Hồi Quy Nhân. Lại thêm một Kĩ năng mà tôi chưa từng nghe đến bao giờ. Chắc chắn rằng trong suốt ngày hôm qua nó không hề có ở đây, kể cả lúc tôi bị Hỏa Vương giết chết cũng không. Cho tới ban nãy, tôi chỉ có duy nhất một thứ Kĩ năng rác rưởi không tài nào sử dụng được; và tôi thì lại càng không sở hữu bất kì Kĩ năng cấp cao nào khác với cái tên như vậy cả....Chắn chắn là vậy rồi. Tuyệt đối không đời nào tôi lại không nhận ra một thứ kinh khủng thế này được.

'Thế quái nào?' Nên là, tất nhiên, tôi cũng chẳng thể hiểu nổi.

Tấm thẻ Kĩ năng này chui ra từ xó xỉnh nào vậy? Mà sao nó lại trở thành Kĩ năng của tôi được? Càng nghĩ càng thấy loạn. Tâm trí tôi giờ như cuộn chỉ rối không thể tháo gỡ vậy.

Nhưng--.

'Nó là của mình.'

Tôi biết chứ. Tấm thẻ này là thuộc về tôi.

'Tất cả đều là của mình.'

Và tôi cũng biết: Đây có thể chính là Kĩ năng sẽ thay đổi cả cuộc đời tôi.

Nói đoạn, tôi tiến lên phía trước, vươn tay ra với lấy tấm thẻ.

Tôi lật mặt đằng sau lên.

+

Kỹ năng: Đồng Hồ Bỏ Túi Của Hồi Quy Nhân

Đánh giá: Ex [note36712]

Mô tả: Tự động kích hoạt sau khi chết. Đối tượng sử dụng sẽ quay trở về 24 giờ trước đó, tính từ thời điểm Kĩ năng được phát động. Sau khi Hồi Quy, mọi kí ức, quyền năng và sức mạnh vẫn sẽ được bảo toàn tuyệt đối.

Lưu ý: Cấp độ Thợ săn càng cao, hình phạt càng nghiêm trọng!

(Kĩ năng được sao chép từ Thợ săn Yoo Sooha.)

+

Trở về. Là 'Trở về.'

Sau khi chết sẽ ngay lập tức quay trở về 24 giờ trước đó.

"Aaa..."

Tôi run rẩy như vừa bị sét đánh ngang tai. Tim tôi vẫn đập thùm thụp điên loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực

Cuối cùng thì mọi chuyện cũng được sáng tỏ.

"Đây chính là quân bài tẩy của Hỏa Vương..." Tôi lẩm bẩm một mình với bức tường dán đầy giấy báo ở phía đối diện.

Làm thế nào mà Hỏa Vương có thể trở thành Thợ săn Hạng 1 trên Toàn thế giới?

Làm thế nào mà Hỏa Vương có thể đơn thương độc mã chinh phạt Tầng thứ 10 tưởng chừng như bất bại đó?

Và cuối cùng, tại sao hắn ta lại cứ khăng khăng rằng Thánh nữ đã cố ám sát mình?

Tất cả hóa ra lại là như vậy. Thật sự không thể tưởng tượng được.

"Con Thánh nữ đó thực sự đã cố giết tao. Nếu tao không ra tay trước, thì kiểu gì nay mai con ả cũng sẽ hạ độc tao đến chết đấy."

Lại thêm cả những lời đó nữa.

"Biết chứ, biết hết. Chỉ đơn giản là tao biết tất cả mọi thứ thôi. Tao có cách của riêng tao--."

"Nhưng đừng mở mồm ra hỏi làm gì, vì mày cũng chẳng cần biết thêm đâu."

Hắn đã bị Thánh nữ giết chết một lần.

Theo như những gì hắn nói, thì có lẽ đúng là cô ta đã dùng độc tử xà để giết hắn, theo cách đau đớn nhất. Điều đó đã lí giải tại sao hắn lại quay sang ra tay hạ thủ trước.Để trả thù.

'Nhưng dù thế nào, thì hắn đã giết mày, Kim Gongja.' Tôi nghiến răng, nắm chặt bàn tay lại với cơn giận ngút trời. 'Hắn đã giết một người vô tội như mày! Chỉ vì mày vô tình đi lạc vào con hẻm cụt đó!'

Hắn đã chặt lìa hai chân tôi. Hắn thiêu cháy hộp sọ tôi. Và rồi hắn giết tôi mà không hề mảy may vướng bận gì. Hắn coi tôi chẳng khác nào thứ sâu bọ hèn nhục và yếu kém.

Bỗng dưng, âm thanh từ chiếc TV cũ mèm bất chợt vang lên.

ㆍ X-Xin lỗi. Nhưng trước khi rời đi, mong anh có thể phát biểu vài lời cuối cùng với quý vị khán giả được theo dõi đ--.

ㆍ Hảả? Lại còn gì nữa!?

Nghe thấy câu hỏi của tay phóng viên, Hỏa Vương quay người lại, đưa tay ra sau gãi đầu với vẻ bực dọc.

Mới ngày hôm qua thôi, tôi vẫn còn tưởng y là một người hùng, là một đấng anh hào. Thế nhưng, ngay bây giờ đây, trong mắt tôi, hắn chẳng qua là một tên tâm thần điên loạn mà thôi. Thợ săn Hạng 1, thì đã sao chứ! Được sùng bái, có vấn đề gì khác à!?

Giờ đây, tâm trí tôi đã hoàn toàn thông suốt một điều: Hắn là kẻ thù không đội trời chung của tôi.

Hỏa Vương trực tiếp nhìn thẳng vào camera.

ㆍ Những ai được định sẵn là sẽ thành công, thì sẽ thành công thôi.

Tôi cũng nhìn thẳng vào hình ảnh của y đang được chiếu trên màn hình TV kia.

ㆍ Nhưng thành công thì cũng đừng hòng ngáng đường ông đấy.

Tôi siết chặt tấm thẻ vàng kim trong tay mình lại. Đó là tấm thẻ hoàn toàn y hệt như một tấm thẻ khác mà tên đó đang sở hữu, và là Kĩ năng mà tôi đã sao chép được từ y. Một bên là Hỏa Vương - Thợ săn Hạng 1 trên Toàn thế giới, còn một bên là Thợ săn yếu nhất đến độ còn không được đánh giá xếp Hạng. Nhưng ngay giờ đây, cả hai đều đang đứng trên cùng một vạch xuất phát như nhau.

ㆍ Không thì ông sẽ đồ sát bằng hết.

Lần này, sẽ tới lượt tôi trả thù.

Truyện Chữ Hay