Bản dịch với sự hợp tác của Nemesis Team!
-----
4048.
|Bạn đã chết.
4047.
|Bạn đã chết.
Tôi đang cố gắng hết sức mình để xóa sổ hoàn toàn cuộc đời của duy nhất một người. Huyền thoại mà chắc chắn đã được khắc ghi vào trang sử vàng của Tòa tháp và trường tồn mãi mãi về sau—Và tôi sẽ tự tay xóa bỏ nó. Người ta nói Thành Rome không thể xây xong trong một ngày, và lẽ đương nhiên là bề dày chiến tích huyền thoại kia của Hỏa Vương cũng không ngoại lệ. Rõ ràng là muốn xóa bỏ hết tất cả chừng đấy thì sẽ rất khó khăn.
Nhưng, khó thì khó, chứ không phải là không thể.
"Mẹ kiếp!" Đau quá.
Tôi tự thúc giục bản thân mình. Muốn tự sát thành công, tôi thực sự đã phải vượt qua giới hạn, và cố gắng nhiều hơn so với khả năng vốn có của mình. Tôi thậm chí còn phải dụng tới ác tâm để tự sát nữa kìa. Biết bao uất ức và oán giận tràn ngập tâm trí tôi, tôi đều dựa vào chúng để tự tay kết liễu cuộc đời mình.
Mỗi khi muốn bỏ cuộc giữa chừng, tôi lại nhớ đến khoảnh khắc ấy. Nỗi thống khổ và đau đớn tột cùng khi bị chính Hỏa Vương thiêu sống. Bất công. Phẫn nộ. Hắn nhẫn tâm tới độ dám quay lại hiện trường sau khi đã phóng hỏa khắp cả một khu. Không những thế, tên mặt dày đó còn trơ trẽn nói, "Mấy người cho sẽ cho tôi thứ gì?". Cái ánh nhìn chiếu cố như đang khom mình xuống ban phước, như thể tất cả mọi người đều là lũ côn trùng thấp kém. Như thể tôi là đồ con sâu cái kiến mạt nhược.
Cơn thịnh nộ hiểm ác len lỏi vào từng đường gân thớ thịt của tôi. 'Tên khốn nạn--Tao sẽ giết mày!'.
Nghiến chặt răng rồi siết mạnh con dao đang cầm trên tay, tôi kề lưỡi dao sắc lem lẻm ngay sát cổ mình.
'Tao nhất định sẽ giết mày, Yoo Sooha!'
Đâm dao vào cổ thì tôi sẽ chết, hẳn là vậy rồi.
Nhưng hơn thế nữa, làm thế ắt sẽ giết chết được cả Hỏa Vương nữa. Phá hủy bản thân y và mọi thứ thuộc về y.
|Bạn đã chết.
|Bạn sẽ quay trở lại 24 giờ trước đó.
* * *
Đã qua bao lâu kể từ lúc bắt đầu tới giờ rồi? Đã bao lần hơi thở của tôi bị xé toạc ra cho đến khi ngừng hẳn rồi?
Tựa một chiếc đồng hồ cát sẽ không bao giờ ngừng lại, việc mà tôi đang làm đây dường như kéo dài đến vô tận. Thành tích không tưởng của Hỏa Vương kinh khủng chẳng khác nào khối Kim tự tháp vẫn hiên ngang trụ vững qua vô số thời đại. Tưởng chừng sẽ không bao giờ sụp đổ. Nhưng cứ đợi đấy mà xem, vài ba vết nứt nọ đã xuất hiện. Đến cuối cùng, khối Kim tự tháp này cũng bắt đầu rạn vỡ.
Vô số tờ giấy báo được dán cẩn thận trên khắp bốn bức tường của căn hộ ọp ẹp bao quanh lấy tôi: đó đều là bằng chứng thể hiện cho lịch sử của Hỏa Vương. Cứ mỗi lần tôi tự sát, chúng lại dần biến mất vào thinh không. Từng tờ một.
『Hỏa Vương đơn thương độc mã chinh phục Tầng thứ 39!』
『Hỏa Vương tự tay dọn sạch Tầng thứ 38! Lại thêm một chiến tích huyền thoại!』
『Nhân loại chinh phục Tầng thứ 37 thành công!』
『Thợ săn Yoo Sooha được công nhận là Hạng 1 trên Toàn thế giới và trở thành Thợ săn Hàn quốc đầu tiên đạt được thành tựu này!』
『Kiếm Thánh biến mất không chút tăm tích, để lại danh hiệu Hạng 1 còn bỏ trống. Liệu ai sẽ là người đủ khả năng để chiếm lấy ngai vua? Các chuyên gia quốc tế phân tích rằng "Thợ săn Yoo Sooha từ Hàn Quốc chính là ứng cử viên sáng giá nhất."』
『Tưởng chừng nhân loại sẽ mãi giậm chân tại Tầng thứ 10, nhưng không! Ai là vị anh hùng giấu mặt đã chinh phục Tầng 10 của Tòa tháp!?』
『Đã 22 ngày kể từ khi Kiếm Thánh biến mất. Phải chăng Hiệp hội Thợ săn đang phải đối mặt với khủng hoảng lớn nhất chưa từng có?』
Lại thêm một tờ. Một tờ khác nữa. Cảnh tượng này trông cứ như một ông lão càng già răng rụng càng nhiều, thêm một tuổi là mất một răng, đến cuối cùng thì lộ ra bộ hàm trơ trọi, hốc hác. Những trang giấy báo dày đặc chi chít chữ cứ thế biến mất từng tờ một, để lại bức tường trống huơ trống hoác.
『Hỏa Vương tự tay dọn sạch Tầng thứ 38! Lại thêm một chiến tích huyền thoại!』
『Nhân loại chinh phục Tầng thứ 37 thành công!』
『Thợ săn Yoo Sooha được công nhận là Hạng 1 trên Toàn thế giới và trở thành Thợ săn Hàn quốc đầu tiên đạt được thành tựu này!』
『Kiếm Thánh biến mất không chút tăm tích, để lại danh hiệu Hạng 1 còn bỏ trống. Liệu ai sẽ là người đủ khả năng để chiếm lấy ngai vua? Các chuyên gia quốc tế phân tích rằng "Thợ săn Yoo Sooha từ Hàn Quốc chính là ứng cử viên sáng giá nhất."』
『Tưởng chừng nhân loại sẽ mãi giậm chân tại Tầng thứ 10, nhưng không! Ai là vị anh hùng giấu mặt đã chinh phục Tầng 10 của Tòa tháp!?』
『Đã 22 ngày kể từ khi Kiếm Thánh biến mất. Phải chăng Hiệp hội Thợ săn đang phải đối mặt với khủng hoảng lớn nhất chưa từng có?』
Tất cả đang biến mất. Cứ mỗi lần tôi trút hơi thở cuối cùng, hắn lại biến mất thêm một lần.
'Mình có thể thấy nó!'
Khởi đầu của kết thúc đang hiện ra trước mắt tôi. Tuy là thế nhưng vẫn còn một chặng đường dài cần phải hoàn thành nữa. Thế nên, tôi phải chịu đựng và bước tiếp. Về cơ bản, Hỏa Vương bất tử, gần như không bao giờ thực sự bị tiêu diệt. Cho tới khi hắn gặp tôi. Tên điên đó sẽ không còn bất tử hay bất diệt gì nữa cả. Chừng nào sự thực động trời đó bị tiết lộ, thì tôi sẽ còn bấu víu lấy nó.
'Không phải là không thể!'
Tôi vung dao, đảm bảo chắc chắn rằng mình dứt điểm trong một lần, đâm dao sao cho thật nặng và sâu vào tận trong.
Với lưỡi dao đẫm máu, tôi đã xóa bỏ khoảnh khắc Hỏa Vương chinh phạt Tầng thứ 37.
『Nhân loại chinh phục Tầng thứ 37 thành công!』
『Thợ săn Yoo Sooha được công nhận là Hạng 1 trên Toàn thế giới và trở thành Thợ săn Hàn quốc đầu tiên đạt được thành tựu này!』
『Kiếm Thánh biến mất không chút tăm tích, để lại danh hiệu Hạng 1 còn bỏ trống. Liệu ai sẽ là người đủ khả năng để chiếm lấy ngai vua? Các chuyên gia quốc tế phân tích rằng "Thợ săn Yoo Sooha từ Hàn Quốc chính là ứng cử viên sáng giá nhất."』
『Tưởng chừng nhân loại sẽ mãi giậm chân tại Tầng thứ 10, nhưng không! Ai là vị anh hùng giấu mặt đã chinh phục Tầng 10 của Tòa tháp!?』
『Đã 22 ngày kể từ khi Kiếm Thánh biến mất. Phải chăng Hiệp hội Thợ săn đang phải đối mặt với khủng hoảng lớn nhất chưa từng có?』
Ngay lập tức, tôi vung dao lên. Lần này chết đi, tôi còn kéo theo được cả danh vị Thợ săn Số 1 Thế giới của Hỏa Vương xuống mồ sâu.
『Thợ săn Yoo Sooha được công nhận là Hạng 1 trên Toàn thế giới và trở thành Thợ săn Hàn quốc đầu tiên đạt được thành tựu này!』
『Kiếm Thánh biến mất không chút tăm tích, để lại danh hiệu Hạng 1 còn bỏ trống. Liệu ai sẽ là người đủ khả năng để chiếm lấy ngai vua? Các chuyên gia quốc tế phân tích rằng "Thợ săn Yoo Sooha từ Hàn Quốc chính là ứng cử viên sáng giá nhất."』
『Tưởng chừng nhân loại sẽ mãi giậm chân tại Tầng thứ 10, nhưng không! Ai là vị anh hùng giấu mặt đã chinh phục Tầng 10 của Tòa tháp!?』
『Đã 22 ngày kể từ khi Kiếm Thánh biến mất. Phải chăng Hiệp hội Thợ săn đang phải đối mặt với khủng hoảng lớn nhất chưa từng có?』
Thêm nữa.
『Kiếm Thánh biến mất không chút tăm tích, để lại danh hiệu Hạng 1 còn bỏ trống. Liệu ai sẽ là người đủ khả năng để chiếm lấy ngai vua? Các chuyên gia quốc tế phân tích rằng "Thợ săn Yoo Sooha từ Hàn Quốc chính là ứng cử viên sáng giá nhất."』
『Tưởng chừng nhân loại sẽ mãi giậm chân tại Tầng thứ 10, nhưng không! Ai là vị anh hùng giấu mặt đã chinh phục Tầng 10 của Tòa tháp!?』
『Đã 22 ngày kể từ khi Kiếm Thánh biến mất. Phải chăng Hiệp hội Thợ săn đang phải đối mặt với khủng hoảng lớn nhất chưa từng có?』
Tôi đã giết chết mọi huyền tích thuộc về hắn.
『Tưởng chừng nhân loại sẽ mãi giậm chân tại Tầng thứ 10, nhưng không! Ai là vị anh hùng giấu mặt đã chinh phục Tầng 10 của Tòa tháp!?』
『Đã 22 ngày kể từ khi Kiếm Thánh biến mất. Phải chăng Hiệp hội Thợ săn đang phải đối mặt với khủng hoảng lớn nhất chưa từng có?』
Cuối cùng thì—.
Tôi cúi xuống, nhìn vào thứ vật dụng đã đồng hành cùng tôi vượt qua tất cả mọi chuyện. Con dao găm mòn vẹt. Nhưng giờ đây nó đã trở nên bén lạnh và bóng loáng, y hệt lúc còn mới cứng. Bàn tay tôi cũng ít nhăn nheo và sần sùi hơn trước. Như thể tôi vừa quay ngược thời gian vậy, căn phòng thuê tạm vốn đã chẳng rộng rãi gì, nay trông vào lại càng chật hẹp và nghèo nàn hơn nữa. Tôi gần như đã quên mất rằng mình từng phải sống bần tiện thế nào.
Tôi bước vào nhà tắm, tạt nước vào mặt và bỗng bắt gặp một bản thân trẻ trung đang nhìn ngược lại mình ở trong gương kia. Chốc sau, tôi dáo dác quay ngang quay dọc nhìn quanh phòng. Chẳng có gì.
Khung cảnh quen thuộc của vô số tờ giấy báo dán chằng chịt đã không còn. Dù chỉ một mảnh giấy nhỏ cũng không. Mấy bài phỏng vấn tạp chí lại càng không.
Trắng trơn và trống rỗng. Tựa thinh không tĩnh mịch.
Tôi đã thành công xóa sổ toàn bộ sử thi huyền thoại của kẻ được biết đến với danh "Hỏa Vương".
"Làm được rồi." Tôi nhếch mép lên, lẩm bẩm. "Mình đã trở lại." Trở lại 11 năm về trước. Ngày 6 tháng Năm. Đúng một tháng trước khi Hỏa Vương, hay chính là Yoo Sooha, thật sự thức tỉnh.
Đã tới nước này rồi. 'Không cần phải chần chừ thêm. Cũng không cần phải đợi chờ gì nữa cả.'
Áo trùm đầu rẻ tiền và quần thể thao. Một con dao găm mới mua. Đó là tất cả những gì tôi có vào năm hai mươi tuổi. Vậy nên, tôi đành khoác thêm chiếc áo ngoài nữa, đối với tôi thì nó cũng giống như giáp trụ vậy, rồi ra khỏi nhà. Cảm giác chộn rộn và háo hức khi quay trở về quá khứ... cũng chẳng có gì đặc sắc cả.
'Yoo Sooha.' Cho tới khi tôi giết được tên khốn đó. 'Không có chỗ cho sự bất cẩn trong kế hoạch này.'
4090—đó là số lần mà tôi buộc phải chết mới có thể quay trở về ngày hôm nay.
Nhiều hơn 40 lần so với tính toán ban đầu của tôi. Bao gồm toàn bộ thời gian cần thiết để tôi tự sát hàng ngàn lần, và cả những quãng nghỉ ngắn nữa.
Không chỉ vậy.
Tôi đã thu thập mọi thông tin liên quan tới Yoo Sooha, không thiếu bất cứ một chi tiết nào. Để có thể làm được điều đó, tôi đã lặp đi lặp lại ngày hôm nay, Mùng 6 tháng Năm, xuyên suốt 10 lần liên tiếp.
'11:00 trưa,' tôi tự nhủ mình. Yoo Sooha gần như luôn thức dậy vào 11 giờ trưa. Mùng 6 tháng Năm. Ngày này cũng không ngoại lệ, vẫn là khung giờ đó. Tối hôm qua, hắn đã nốc hết bốn chai bia, nên suốt cả buổi sáng, hắn lộ rõ vẻ cáu bẳn và bực dọc, cứ như biểu cảm đó đã vĩnh viễn khắc sâu lên bản mặt của tên khốn đó rồi vậy.
'2:00 chiều.' Yoo Sooha rời khỏi căn hộ cho thuê theo tháng của mình, nơi chủ yếu dành cho các Thợ săn Cấp F, rồi chú mục thẳng tiến tới bãi săn. Hiểu rõ rằng tỷ lệ tử vong trong quá trình săn quái của các Thợ săn với khả năng yếu kém vốn cao hơn so với bình thường rất nhiều, ông chủ của tòa chung cư này buộc người thuê phải kí kết một khoản tiền bảo hiểm khổng lồ với đối tượng thụ hưởng là chủ nhà, đổi lại họ sẽ được thuê hộ hàng tháng ở đây với giá rẻ mạt. Óc kinh doanh đúng thật là kinh khủng khiếp mà.
'3:00 chiều.' Yoo Sooha đi săn một con bọng nhớt yếu xìu gần bãi săn tại Tầng 2 của Tòa tháp. Thế nhưng, chỉ săn giết một con bọng nhớt thì chẳng đủ để hắn chi trả phí sinh hoạt trong một ngày.
Vào lúc 3:11 giờ chiều, Yoo Sooha cằn nhằn với chính mình. "A. Phiền chết cha chết mẹ. Biết bao giờ mới được như ông già Kiếm Thánh rồi ăn sung mặc sướng thành vua thành chúa đây."
Vào lúc 3:15 giờ chiều, tức 4 phút sau. "Trời má, quần nhau với mấy con nhớt nhủng này chán chết đi được," hắn gằn giọng.
Một Thợ săn Cấp F tầm trung. Một cuộc đời chỉ biết lấy mơ ước được trở nên giàu có làm động lực mà sống qua ngày. Đó chính là Yoo Sooha ở tuổi 21 nọ. Chứ không phải Hỏa Vương danh tiếng 32 tuổi kia..
"Nếu mà trúng số độc đắc được một lần thì làm gì đã khổ đến mức này," hắn thì thào mệt mỏi.
Chẳng bao lâu nữa, Yoo Sooha-21-tuổi này sẽ có thể thực hiện mong muốn của chính mình. Bởi ngay khi Yoo Sooha thức tỉnh Kĩ năng Hồi quy, hắn đã tận dụng nó để gian lận xổ số.
LT, viết tắt của Liên đoàn Thương gia (Merchant Association), là tổ chức duy nhất phát hành vé số hàng tuần tại đây. Bởi vì cũng chính Liên đoàn Thương gia là Bang hội nắm giữ độc quyền sản xuất và in ấn các tờ vé số có giá trị thực trong Tòa tháp. Và bất cứ Thợ săn nào từng trúng giải thì đều được ban quản lý lưu giữ lại thông tin. Trong số đó, có cả một chàng trai trẻ tuổi mà sau này được người đời biết đến với danh hiệu Hỏa Vương. Hắn chính là tên khốn "may mắn" từng đoạt giải độc đắc, không chỉ một, mà những hai lần liên tiếp.
'Ba tới bốn tuần nữa, tính từ ngày hôm nay.' Thế nhưng. Tương lai xán lạn ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của Yoo Sooha, kẻ mà tôi đang theo dõi ngay lúc này đây, một lần nữa đâu. 'Hôm nay sẽ là ngày chết của mày.'
Mùng 6 tháng Năm. 5:31 chiều.
Yoo Sooha bắt đầu di chuyển từ bãi săn Tầng 2. Không còn nghi ngờ gì nữa, mọi chuyện sẽ thật vô nghĩa nếu hắn chỉ dành phần đời còn lại của mình để vật lộn với mấy con bọng nhớt. Y hướng thẳng tới một khu vực săn quái thách thức hơn, nơi mà hiếm có Thợ săn tập sự nào dám bén mảng lại gần.
Ít người lai vãng và mức độ nguy hiểm cũng cao hơn. Đây là nơi Yoo Sooha sẽ hoàn toàn đơn độc trong 36 phút tới.
'... Hắn đây rồi.' Tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này biết bao lâu rồi. 'Chính hắn.'
Một gã đàn ông đang ngáp vắn ngáp dài với dáng đi khệnh khạng đằng nọ—Yoo Sooha. Mặc dù hắn có trẻ ra 11 tuổi đi chăng nữa, thì tôi chỉ liếc mắt qua cũng vẫn có thể nhận ra được tên khốn ấy. Không phải bởi vì trí nhớ hay khả năng suy luận của tôi tuyệt vời tới mức ấy. Mà chỉ là Yoo Sooha của hiện tại trông cũng chẳng khác kẻ tâm thần 11 năm sau là bao.
'Khi đã thành danh rồi, ắt hẳn sớm muộn gì hắn cũng phải chạy khắp nơi tìm mua cho bằng được mấy loại thần dược hồi xuân thì mới có được khuôn mặt trẻ măng đó dù đã quá 30 tuổi đây mà.' Nhờ đó mà tao mới có thể lần ra mày nhanh chóng đến vậy. Cảm ơn vì đã trở thành một con lợn giàu sụ tham lam chết tiệt nhé!
'Làm thôi.' Tim tôi đập thình thịch điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực từ nãy tới giờ. Tôi cố trấn áp cảm giác căng thẳng và dồn ép đang len lỏi trong người mình, rồi lên tiếng. “Đ-Đằng này, ngài Thợ săn! Làm ơn, xin hãy cứu tôi với...!”
"Hử?" Yoo Sooha quay đầu lại.
"T-Tôi bị lũ sói tấn công bất ngờ," Tôi sụt sịt, nước mắt giàn giụa. "Xin ngài, làm ơn hãy cứu tôi. Thuốc trị thương, chỉ một chút thôi..."
Toàn thân tôi vấy máu nham nhở. Nhìn đâu cũng toàn là máu đỏ ghê tởm. Thấm đẫm quần áo. Dĩ nhiên, đây không phải máu của tôi mà là máu của mấy con quái vật tôi săn được trước đó. Nhưng người khác nhìn vào thì chỉ thấy một tên tân binh Thợ săn đang mấp mé cửa tử mà thôi.
"Aa, mẹ kiếp. Lại cái quái gì nữa?" Yoo Sooha kêu lên.
Và ngay cả Yoo Sooha cũng không ngoại lệ, vẻ bề ngoài của tôi khiến cho hắn bắt đầu trở nên hoang mang. Tin sái cổ mà chẳng hề nghi ngờ.
"Này tên kia, đừng nói là chưa gì mày đã kích động bọn quái vật rồi đấy nhé? Chó má thật. Buổi săn hôm nay coi như vứt đi rồi còn đâu."
Vứt cái đầu mày à mà vứt.
"T-Thuốc trị thương..." Tôi giở giọng cầu xin.
"Trị thương á, có khướt. Tao đi kiếm ăn thôi mà cũng bị phá đám là thế nào." Yoo Sooha thở hắt ra rồi tiến lại gần. "Mày có bao nhiêu?"
"Ể?" Tôi hỏi ngược lại.
"Giờ trên người mày có bao nhiêu tiền để trả cho một lọ thuốc? Này, nghĩ ông đây đang làm từ thiện đấy phỏng? Đừng nói là mày nghĩ tao sẽ cho không mày lọ thuốc đắt đỏ mà tao đã phải rất vất vả mới mua được này nhé? Cứ thế đem bố thí cho một tên tao chưa gặp bao giờ á? Chắc đùa." Yoo Sooha rút ra một cái lọ làm bằng thủy tinh.
Thế rồi hắn đưa tay lắc lắc ngay trước mắt tôi. Sóng sánh. Một thứ chất lỏng màu đỏ đặc như máu tươi được đựng bên trong chiếc lọ có khắc biểu tượng của Thánh chức Giả kim (Ministry of Alchemy). Và cũng ngay tại Thánh chức Giả kim, lọ thuốc này được bán với giá hai mươi đồng vàng. Nói cho đúng, nếu mua một loạt năm lọ thì sẽ được giảm giá xuống thành mười chín đồng vàng mỗi lọ.
"T-Tôi sẽ đưa anh... hai mươi vàng. Nên là, làm ơn, mau..."
"Wao. Xem này, xem này. Lòng tham vô đáy của mày đúng là không nhờn được đâu." Yoo Sooha khuỵu gối xuống, để có thể nhìn tôi, người đang lê lết trên nền đất kia, được rõ ràng kỹ càng hơn. "Này này, mày vẫn chưa hiểu ra là mình đang ở trong tình thế nào à? Mày sắp chết đấy. Chết. Còn lọ thuốc này thì lại có thể cứu mạng của mày. Và giờ mày định cò kè bớt một thêm hai cái mạng chó của mình chỉ với hai mươi xu lẻ đấy hả? Mạng mày chỉ đáng giá hai mươi vàng thôi à?"
"N-Nhưng..." Tôi ú ớ, cứ vậy nằm đó ngay giữa vũng máu "của mình".
"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tao để mặc mày ở đây nhỉ? Mày sẽ chết, đơn giản thế thôi. Còn nếu mày không muốn chết, thì tốt hơn hết là mày nên trả một cái giá tương xứng với mạng của mày hơn chút đi."
Hẳn rồi. Biết ngay mà. "B-Bốn mươi vàng," Tôi nói.
"Đủ rồi. Bây giờ trên người mày có gì thì đưa hết ra đây."
Tôi vốn đã biết rằng hắn ta là kiểu người thế này mà.
"À há, phải rồi. Dẫu sao thì bây giờ mày có muốn cũng không thể làm thế được. Mày không thể cử động tay của mình mà, phải không? Đừng lo gì cả. Cứ để tao giúp. Ít nhất thì mấy chuyện vặt này không thành vấn đề đối với tao." Yoo Sooha vươn tay ra, lục lọi, mò mẫm tất cả những gì tôi có: túi áo khoác, bên trong áo trùm đầu, và cả túi quần của tôi nữa.
Tên khốn nạn ấy cuối cùng cũng tìm thấy cái ví da của tôi, y nhếch mép cười. "Xem nào. Một đồng, hai đồng, ba đồng... Hửm. Chắc tầm khoảng sáu mươi vàng? Nghèo nàn thế. Mang theo nhiều tiền hơn chút đi chứ."
"Đây là tất cả những gì tôi có rồi..." Tất cả những gì tôi có là cái tên Kim Gonja này của mình mới đúng.
"Thôi cũng được. Tao sẽ thay mày sử dụng số tiền này thật hợp lí nhé." Yoo Sooha lấy luôn cái ví, rồi lấy tay vỗ vỗ vào đầu tôi.
4050 ngày trước, à không. 4050 ngày sau, khi hắn thiêu sống tôi, khuôn mặt hắn trông y hệt như lúc này.
"Cuộc sống mà, đồng ý không?" Hắn gồng người lên, cố lấy ra gì đó, sau khi đã đem cất lọ thuốc trị thương mà hắn đã hứa rằng sẽ đưa cho tôi vào trong túi áo. Ánh sắc lạnh lóe lên. Một thanh kiếm.
Đó không phải thứ thường được dùng để cứu người. Ngược lại, đó chính là công cụ được dùng để giết người thì đúng hơn.
'Ha.' Tôi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt Yoo Sooha. Ấy không phải là ánh mắt giận dữ hay gì cả, tôi chỉ nhìn hắn như nhìn một thằng hề tức cười mà thôi.
Thế nhưng, Yoo Sooha lại hiểu ánh nhìn đăm đăm ấy của tôi theo cách khác, hắn nhún vai. "Đừng nhìn tao như thế chứ. Tôi cũng định là sẽ đưa thuốc cho mày... nhưng nếu tao để mày sống sót mà thoát khỏi đây, kiểu gì thì kiểu, mày cũng sẽ quay lại trả thù tao, đúng không? Tao đâu thể để chuyện đó xảy ra được. Là đàn ông thì phải sống mà không vướng bận gì chứ, và vì mày đã thấy mặt tao rồi..." Yoo Sooha cười. "Nên là chết đi cho tao nhờ."
Thợ săn huyền thoại mà trước giờ tôi chỉ nhìn thấy trên màn ảnh. Đấng anh hùng tôi hằng ngưỡng mộ suốt 10 năm ròng. Kẻ mà tôi đố kỵ đến cùng cực, ngày đêm mơ ước được trở thành người giống y. Giờ đây, từng đường nét trên gương mặt hắn trông mới thật gớm ghiếc và kinh tởm làm sao.
Kinh tởm hơn những gì tôi có thể mường tượng ra.
'Tốt thôi.' Tôi lặng lẽ ngước mắt lên nhìn Yoo Sooha khi hắn siết chặt thanh kiếm ngắn nọ. 'Tao sẽ sống mà không vướng bận gì về mày nữa cả’.
Hắn chậm rãi giơ cao thanh kiếm.
Thế rồi--.
Tôi lấy đà chân phải, đá thật lực vào hạ bộ của y.
"Gực!?" Yoo Sooha chân bước loạng choạng, tức mình vung kiếm về phía tôi. Nhưng như vậy đối với tôi còn hơn cả đủ. Phải suýt soát lắm mới tránh được đòn đó, tôi siết chặt con dao, nhằm thẳng cổ hắn mà đâm.
Tôi khác hắn. Tôi sẽ không để con mồi mà mình buộc phải giết chạy thoát, và--nhảy xộc vào họng mình thế này. Tôi siết chặt tay cầm, rồi xoắn con dao ngược lại, cố hết sức bình sinh rạch một đường từ cuống họng lên đến cằm y.
Máu bắn tung tóe. Vấy lên hai bàn tay tôi. Yoo Sooha che miệng lại. Y hộc máu ồng ộc, sặc tiết rồi ngã lăn ra đất. Nói đoạn, Yoo Sooha hét lên một tiếng, khiến cho máu tuôn ra ồ ạt
Hắn chửi rủa không ngớt như muốn át đi cơn đau, thốt lên toàn những lời lẽ khó nghe đến độ đinh tai nhức óc.
Nhưng cũng chỉ được một lúc. Dòng máu xối xả chảy ra từ cổ y bắt đầu đông đặc lại, nhuốm đỏ cuống họng.
Tôi đã chứng kiến tất cả.
Cứ mỗi giây trôi qua, Yoo Sooha lại tiến gần đến cái chết hơn. Chắc hẳn giờ đây, bản năng của hắn đang mách bảo rằng hắn đang chết dần đi. Yoo Sooha quằn quại hồi lâu, rồi co người lại. Hắn ấn mạnh cả hai tay vào vết thương trên cổ mình. Nhưng hắn vẫn xuất huyết không ngừng. Máu len lỏi qua kẽ ngón tay của hắn, thậm chí còn nhiều và đặc hơn trước.
"Phải rồi." Không được né tránh. Tôi giẫm chân lên cổ của Yoo Sooha.
Mắt hắn trố ra thao láo. Tại sao? Cớ gì lại làm vậy? Ánh nhìn ấy tràn ngập hoài nghi và phẫn uất. Chẳng bao lâu nữa trước khi hai con mắt đó vĩnh viễn biến mất. Vậy nên tôi cũng không cần phải mở miệng ra giải thích gì thêm.
"Tao sẽ coi như đây là một bài học kinh nghiệm xương máu cho sau này." Tôi siết chặt con dao găm đang cầm trong tay. Con dao đã giết chết tôi 4090 lần.
Thế rồi, tôi vung dao xuống.
Để giết chết một quái vật.