Ruồi nhặng gì?
Viên Lâm quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy phía trên đống rác kia có rất nhiều ruồi nhặng bâu tới, kêu vo ve không ngừng. Phàm là người thường, bình thường sẽ không thích những thứ này, huống hồ những người đứng ở đây đa số đều lớn lên bằng cơm ngon áo đẹp, cho nên bọn họ rất ghét cảnh này. Nhưng những kẻ thông minh lại nhận ra những con ruồi nhặng này có thể là mấu chốt của vụ án.
Ví dụ như Trần Dịch Hiên, Viên Lâm, hay… Trần Dịch Bảo.
Cậu nhóc nhìn chằm chằm vào đống rác càng lúc càng có nhiều ruồi nhặng bâu vào. Sự nghi hoặc trong mắt tan biến. Cậu nhóc nhìn Triệu Nguyên thật kỹ, có vẻ như ông ta đang chờ điều gì đó…
“Là cách của chị đúng không?”
Trần Dịch Bảo thấp giọng hỏi.
Nhưng Cố Duệ không đoái hoài gì đến cậu nhóc. Cô chăm chú nhìn cây lựu bên cạnh.
Cây này có vấn đề gì sao?
Trần Dịch Bảo nhìn thấy Cố Duệ vươn tay, cầm lấy một trái lựu, cổ tay xoay vài cái, trái lựu đã được hái xuống.
“Cảm ơn.” Thanh Vũ đang muốn duỗi tay nhận lấy thì…
“Định nhờ cậu rút đao bổ nó ra, cậu cảm ơn cái quần gì.”
“…”
Hoành đao được tuốt khỏi vỏ, lựu bị bổ làm đôi. Cố Duệ sung sướng ăn lựu.
Trần Dịch Bảo lặng im, không nói nên lời.
Cố Duệ vừa ăn lựu vừa nhìn ruồi nhặng bâu quanh đống rác kia…
Chung quy, đám ruồi nhặng đã có mục tiêu hấp dẫn với chúng nó hơn là trái lựu cô đang cầm trên tay.
Trong lúc Triệu Nguyên yên lặng và mọi người chờ đợi, quản gia lẩm bẩm: “Ruồi nhặng bay đi rồi.”
Bay đi, từng con đều bay về một hướng.
Cây!
Cây lựu!
Càng lúc càng có nhiều ruồi nhặng ngửi thấy mùi rác mà bay lại đây. Nhưng rất nhanh, chúng đã chuyển sang mục tiêu khác. Chúng dừng trên một cây lựu.
Cành nào của cây ấy cũng có ruồi nhặng bâu vào.
Rất kỳ quái!
Đám ruồi bọ ngửi thấy mùi thối mà bay đến, sao giờ lại từ bỏ hương vị tốt đẹp của rác mà bâu vào cây lựu.
Mọi người không hiểu nhưng Viên Lâm và Trần Dịch Hiên lại biết. Cả hai cùng chậm rãi nói: “Máu, trên cây lựu này có máu.”
“Máu, làm gì có máu?” Hứa Điển u mê hỏi.
Ánh mắt Hàn Cao lóe lên: “Ruồi nhặng ngửi thấy mùi thối nhưng chúng càng thích mùi máu hơn. Dưới cây lựu này là nơi mà trái lựu có những cái lỗ khớp với vết năm đầu ngón tay đâm vào kia rụng xuống. Cái cây này còn có mùi máu hấp dẫn đám ruồi bọ bâu vào. Nhìn phần lớn thân cây bị đám ruồi nhặng bâu vào, cành cây này cũng khớp với những vết đâm trên cơ thể nạn nhân.”
“Nơi này là hiện trường thứ nhất của vụ án.” Hàn Cao nhìn về phía Triệu Nguyên: “Triệu đại nhân thật tài tình!”
Cách này chưa từng có ai nghe đến. Mà điều khiến Hàn Cao càng tò mò hơn là sao Triệu Nguyên lại tập trung vào cái cây này và quả lựu kia, hơn nữa còn liên tưởng đến chuyện vết thương trên người nạn nhân là do cành cây gây ra. Người ta thường nói: Lá cây che mắt không thấy núi Thái Sơn. Người bình thường ở trong Thạch Lựu Trang rất khó mà nghĩ đến điều này.
Đây cũng là quá trình suy luận phức tạp không muốn để người ngoài biết sao?
Ánh mắt Hàn Cao nhìn Triệu Nguyên ngoài sự tán thưởng còn có sự tìm tòi nghiên cứu.
Triệu Nguyên không biết Hàn Cao đang nhìn mình, bởi vì ông ta đang bận rộn phân phó cấp dưới bao vây cây lựu này lại.Người không phận sự miễn lại gần. Ông ta tự mình cầm vải bố trắng, chăm chú tìm kiếm những dấu vết còn sót lại trên thân cây lựu.
Một hồi lâu sau, ông ta nhíu mày, xoay người đi về phía Cố Duệ, chắp tay thi lễ: “Cố tiểu hữu, may nhờ có tiểu hữu nên hôm nay mới điều tra ra manh mối mới. Đại ân đại đức của tiểu hữu đối với tại hạ thật sự rất lớn…”
Lời nói của ông ta đã nói lên nhiều thứ.
Đám người Hàn Cao kinh ngạc. Hóa ra vụ án này do một cô gái trẻ tuổi hơn bọn họ và thoạt nhìn không đáng tin cậy giúp đỡ điều tra?
“Chỉ là một đứa con gái, sao có thể làm được chứ?” Hàn Cao không nhịn được nói thầm. Hắn ta có vẻ không tin lắm nhưng Hứa Điển thì đang nghĩ đến điều gì đó.
Phía bên này, Cố Duệ liếc mắt nhìn Triệu Nguyên đang cung kính hành lễ với mình: “Tôi trông giống người làm việc tốt mà không để lại tên tuổi lắm sao?”
“Cố tiểu hữu cao thượng.”
“Chỉ cần tiền là được.”
“…”
Ừ, nhất định phải đưa tiền. Trần Nguyên Phong là một thương nhân, ông ta hiểu rất rõ điều này. Mắt thấy vụ án này đã có tiến triển mới, ông ta sao có thể luyến tiếc một ít tiền này được; vì thế, vội vàng nói xong việc sẽ có thù lao.
Cố Duệ vừa lòng nói: “Nói dứt khoát ra đi, muốn tôi làm gì?”
“Lại ra tay lần nữa.”
“Muốn tôi ra chân?”
Triệu Nguyên cười nói: “Thanh tiểu ca ra tay cũng được, mắt Cố tiểu hữu càng quan trọng hơn.”
Cố Duệ trợn trắng mắt. Cô đem trái lựu còn chưa ăn xong nhét vào ngực Trần Dịch Bảo rồi đi đến dưới tàng cây. Thanh Vũ khẽ nhún chân một cái, cơ thể đã phi lên cành lựu. Cành lựu khẽ rung lên, Thanh Vũ phi lên đầu tường rồi lộn người một cái, nhảy qua phía kia tường.
Thân pháp thật đẹp!
Hai mắt Hàn Cao sáng lên. Cao thủ!
Vẻ mặt Viên Lâm không cảm xúc.
Trần Dịch Bảo theo bản năng quay đầu nhìn lại… Đối mặt với ánh mắt của nhị gia nhà họ Trần, trong lòng cậu nhóc run lên nhưng ngoài mặt lại không có gì khác thường. Dù sao, xét theo mặt nổi của câu chuyện, cậu nhóc vẫn chưa biết thân phận của ông ta. Vì thế, nó tự nhiên dời mắt nhìn về phía Trần Dịch Hiên.
Nhị gia nhà họ Trần cười tủm tỉm tựa như chỉ chú ý đến đám người Cố Duệ. Sau khi nhìn thấy bộ dáng của Trần Dịch Bảo, ông ta nheo mắt lại, sau đó cười nói với Trần Nguyên Phong ở bên cạnh: “Đại ca, đồ đệ của Khang lão ca cũng có thể tra án kìa…”
“Ta không rõ lắm, nhưng xem chừng khá thông minh đấy!”
Còn nhị đồ đệ mới nhìn đã biết là tên ngốc.
Cố Duệ không biết người ta đang bàn tán về đồ đệ Khuê Sơn sau lưng mình. Cô lau sạch chất lỏng của lựu dính trên tay mình rồi cúi đầu nhìn xuống.
Chỗ trái lựu kia rụng còn có những trái mới rụng khác.
Trên mặt đất còn có sâu và lông chim…
“Quản gia, mấy hôm nay nhà các người dùng thuốc?”
Cố Duệ thuận miệng hỏi. Quản gia vội vàng gật đầu: “Côn trùng sinh sôi quá nhiều nên có dùng ít thuốc. Chim chóc bên này cũng khá ít.”
“Lượng thuốc có nhiều không?”
“Đương nhiên là không nhiều, không gây tổn thương đến người, cũng không hại đến lựu. Nếu không, chúng tôi đã không dám ăn.” Quản gia vội vàng nói.
Cố Duệ biết cổ đại không có thuốc trừ sâu độc hại. Thuốc có thể tiêu diệt những con côn trùng có hại đều là một vài thảo dược kết hợp với nhau, không gây hại cho con người nhưng có thể trừ được côn trùng.
“Chim có ăn được không?”
“Có thể ăn được, nhưng nếu ăn phải sẽ bị hôn mê. Lúc trước dùng thuốc rất nhiều nhưng phu nhân nhân từ, bảo chim chóc không phải động vật gây hại, ăn một ít lựu cũng chẳng sao. Vì thế, sau này lượng thuốc được giảm bớt, sâu ăn phải sẽ chết nhưng chim chóc ăn phải thì chỉ bị hôn mê một canh giờ, sau đó chúng sẽ tự tỉnh lại và bay đi… Mà cũng lạ, sao lại có lông chim…”
Quản gia cũng nhìn thấy được lông chim Cố Duệ cầm trên tay. Hơn nữa, lông chim lại không hề ít, nằm rải rác như thể có một con chim bị vặt sạch lông.
Nhưng Cố Duệ không nhiều lời. Cô cầm lên một lông chim rồi ngửi, sau đó đưa cho Triệu Nguyên. Triệu Nguyên hiểu ý Cố Duệ. Lông chim này có vấn đề!
Ông ta đưa lông chim lên gần mũi rồi ngửi. Ừ, có mùi tanh.
Máu.
“Nhà họ Trần các người có nuôi mèo không?” Triệu Nguyên thay Cố Duệ dò hỏi.
“Không có. Đàn ông bọn tôi nào có thích nuôi mèo. Nữ quyến () trong những nhà nhà cao cửa rộng thường sẽ nuôi. Nhưng trong nhà chúng tôi, phu nhân tôi và phu nhân nhị đệ không thích mèo, nơi này cũng không có mèo. Có thể là mèo hoang đâu đó đến bắt chim chóc rồi ăn?”
Nghe Trần Nguyên Phong nói, Triệu Nguyên không tỏ ý kiến gì, chỉ cất lông chim đi.
Thấy Cố Duệ nhìn chăm chú đất chỗ đó, Triệu Nguyên hiểu ý, sai người đào đất chỗ đó lên.
Ha, cũng kỳ lạ, lấy lông chim rồi đào đất. Trước kia chưa từng thấy Triệu Nguyên dùng cách tra án như vậy.
() Nữ quyến: Chỉ những người phụ nữ thân thuộc trong gia đình.