Cố Duệ nhìn nha dịch cắm xẻng xuống đất, dùng chút lực đào một khối đất lên. Cô đột nhiên nói: “Chờ chút.”
Tên nha dịch kia nhìn về phía Triệu Nguyên, thấy Triệu Nguyên gật đầu thì lập tức dừng lại rồi tò mò nhìn Cố Duệ. Cố Duệ nhìn kỹ đống đất được đào lên.
Triệu Nguyên ngồi xổm bên cạnh cô. Lớp đất có dấu hiệu đứt đoạn, màu sắc này của đất... có vấn đề.
“Đất này đã từng bị đào lên. Vậy sao lại đào đất lên? Chẳng lẽ có gì chôn ở dưới đó sao?” Triệu Nguyên thấp giọng nói.
Giọng của Triệu Nguyên rất thấp, chỉ có mình Cố Duệ nghe được và đương nhiên, ông ta chỉ muốn Cố Duệ nghe thấy.
Cố Duệ nắm một nắm đất. Cô dùng đầu ngón tay bới nhẹ vài cái rồi đưa lên ngửi. Đúng là có mùi máu, còn có mùi gì đó rất khó nói ngoài mùi máu tươi.
Có lẽ tên đầu trọc chết bầm có thể tra ra.
“Mấy ngày nay Triệu đại nhân vất vả rồi. Không bằng tối nay làm vài chén với tên đầu trọc đi.”
Nghe Cố Duệ nói không đứng đắn như vậy, vẻ mặt Triệu Nguyên nghiêm túc hơn. Ông ta gật đầu rồi đưa lưng về phía mọi người rồi lén lấy một nắm đất bỏ vào một cái khăn lụa, sau đó lặng lẽ cất trong tay áo.
Lúc này, từ đầu tường phía bên kia, Thanh Vũ xuất hiện, đứng từ trên cao nhìn hai người.
Hai người ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy cậu ta.
“A, ra thế...” Mặt Triệu Nguyên bỗng nhiên biến sắc. Ông ta cảm thấy bức họa và suy đoán của Cố Duệ về đêm đó giống hệt với tư thế lúc này của Thanh Vũ!
Nếu Thanh Vũ leo lên đầu tường hái lựu... Thế thì càng giống hơn nữa!
Vậy rốt cuộc đêm đó hung thủ đã làm gì mà nạn nhân khi nhìn thấy lại hoảng sợ như vậy.
Tại sao hung thủ lại muốn cào nát mặt nạn nhân?
“Kinh hoàng, khiếp sợ, và cả sự việc khủng bố nào đó mà nạn nhân vô tình nhìn thấy...” Triệu Nguyên lẩm bẩm. Đột nhiên ông ta nghe thấy tiếng Cố Duệ vỗ tay. Cô nói: “Trước hết chúng ta xác định thân phận của nạn nhân. Thanh Vũ, cậu phát hiện gì ở ngoài?”
Thanh Vũ có vẻ như có chút lơ đễnh, lúc bị Cố Duệ gọi tên, cậu ta mới hoàn hồn lại: “Cô ra đây xem sẽ biết.”
Hử?
Cố Duệ leo lên cây lựu, nhảy lên đầu cành rồi nhảy qua bên kia tường.
Sau khi đáp xuống đất, trước mắt cô là một con phố rộng lớn, đông đúc người qua lại. Lúc này, bọn họ đang tò mò nhìn hai người Cố Duệ đang trèo ra trèo vào. Cố Duệ nhìn con phố trước mắt mà nhíu mày. Hoàn cảnh như thế này khó có manh mối nào có thể lưu lại.
Thậm chí, nếu có cũng bị lấy mất...
Nhưng Thanh Vũ... Cố Duệ quay đầu lại nhìn, Thanh Vũ đang chỉ tay về phía chân tường.
Một phần con đường này từng được tu sửa, được các gia đình buôn bán gần đó lát đá nhưng hai bên vẫn còn lưu lại khe hở. Có lẽ đá không được lát kín hết nên một ít đất bị dồn lại, tạo thành một lớp khá dày.
Đất không được nghề xây dựng ưa thích lắm, nó không rắn chắc và không mang lại cảm giác an toàn như đá. Nhưng đất dễ để lại dấu vết hơn đá.
Cố Duệ nhìn hai dấu vết để lại trên lớp đất ở chân tường.
Một cái có hình vòng tròn, hai bên nông, chính giữa lõm xuống khá sâu. Cái còn lại có hình vòng cung, nằm bên cái cái kia.
Dấu vết vừa khéo ở dưới chân tường – nơi cái cây kia hơi vươn ra ngoài một chút. Lớp đất đó trải qua mấy ngày hong gió ngoài trời đã cứng lại.
Trùng hợp?
“Sau đêm đó, trời mưa một trận. Vốn dĩ dấu vết không quá rõ ràng, nhưng nhờ trận mưa ấy mà đất trở nên bớt cứng hơn và lưu giữ dấu vết lại... Cậu cảm thấy hai cái này có thể là hai cái gì?”
“Vấn đề này, cô hẳn là nên hỏi Triệu đại nhân.”
“Chẳng lẽ cậu không phải người? Tôi không thể hỏi?”
Ặc... Cô luôn có cách khiến người khác không nói nên lời.
Thanh Vũ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Dùi và chiêng của...”
Cố Duệ cười: “Phu canh.”
“Nhưng lúc trước Triệu đại nhân từng nói nhóm phu canh thường trực không có ai bị mất tích, càng không có ai tử vong.”
“Không biết, bảo ông ta tra lại là được.”
Cố Duệ không tỏ ý kiến, giống như không hề để bụng điều này: “Đúng rồi, lúc nãy ở trên đó, cậu nghĩ đến chuyện gì à?”
Bị hỏi như vậy, vẻ mặt Thanh Vũ khá kỳ quái: “Đúng là không qua được mắt cô! Tôi vừa mới đứng ở đây, nhìn bộ dáng của các cô, tôi nghĩ đến một chuyện.”
Cố Duệ hơi mỉm cười: “Đào thi thể?”
Thanh Vũ gật đầu. Cậu ta biết người này đã nhận ra.
“Đất mới này có máu, lượng máu rất lớn. Ngày kế của ngày xảy ra án mạng, quan sai đã đến điều tra nhưng không tìm được cây lựu này. Điều này có nghĩa là màu máu không hiện rõ ràng. Trời mưa làm trôi đi vết máu. Máu chảy thấm xuống đất nhưng đã nhiều ngày như vậy, đáng lý ra máu không nên còn nhiều trong lớp đất như thế. Lúc này vừa mới đào lớp đất kia lên, trong đất... rõ ràng còn rất nhiều máu lắng đọng trong đó. Vậy có nghĩa là không chỉ có máu chảy từ trên cây xuống đất mà còn có một lượng lớn vốn có sẵn trong đó. Mưa chỉ làm trôi mặt ngoài nhưng không ảnh hưởng đến lớp bên dưới. Phu canh chết trên cây, sau đó bị hung thủ mang xuống chôn dưới đất. Nhưng hiển nhiên hắn ta cảm thấy không yên tâm nên đào thi thể lên và mang đến giếng...”
Nói xong, Thanh Vũ nhìn Cố Duệ.
Nhưng cô không gật đầu hay tỏ vẻ đồng ý, chỉ suy nghĩ sâu xa...
Thanh Vũ đột nhiên nhớ đến lời Cố Duệ đã nói với Trần Dịch Bảo tối qua.
“Ba người hai người sống một người chết?”
Cố Duệ ngẩng đầu: “Hử? Cái đó à? Chỉ thuận miệng nói thôi, chưa chắc đúng.”
Đúng lúc này, Triệu Nguyên đi ra.
Vừa nhìn thấy dấu vết kia, không cần hỏi ông ta cũng biết đây là đồ của phu canh: “Chuyện phu canh trực ban tôi đã cho người điều tra, thực sự không có vấn đề. Nhưng cũng chưa chắc, có lẽ trùng hợp lại có trường hợp đặc biệt...”
Dù sao Triệu Nguyên cũng là một kẻ lão luyện, rất nhanh sau đó ông ta đã cho người đi điều tra lại, nhưng đổi cách điều tra khác. Còn chiêng và dùi bị mất tích thì khá khó tìm.
“Ban đêm có lệnh giới nghiêm cấm đi lại, người thường chắc chắn sẽ không ra ngoài. Nhưng trộm đêm và người dân đi họp chợ lúc sáng sớm thì có khả năng lấy nó.”
Lời này của Thanh Vũ khiến Triệu Nguyên và Cố Duệ bật cười.
“Không có khả năng là dân chúng.”
Hả?
“Đồ vật này là đồ của phu canh, nếu trộm vật này sẽ mang lại xui xẻo, sẽ khiến vận rủi bám theo mình, dân chúng tầm thường dù ham món lợi nhỏ cũng sẽ không lấy vật này. Người lấy nó có lẽ là phường trộm cắp có thói quen mượn gió bẻ măng. Dù sao cũng là ăn trộm, không kiêng kị nhiều.”
Ăn trộm? Vậy thì khó bắt rồi.
“Tôi có cách. Chúng ta không cần vội, trước tiên tìm ra thân phận nạn nhân, sau đó lại tìm kẻ trộm kia, biết đâu hắn lại biết chút gì đó.”
Triệu Nguyên như được tiếp thêm động lực, hừng hực đi làm việc. Cố Duệ cảm thấy người biết rõ chuyện đêm đó nhất chính là Trần Dịch Bảo. Nhưng thằng nhóc này quá kín miệng.
“Vì sao không nói cho Triệu đại nhân?”
Giam nó vào nhà lao, làm thế còn sợ nó không nói sao.
“Đừng xem thường bọn nhóc, nhất là đám nhóc mạnh miệng. Hơn nữa vị đại nhân này nhìn thì làm việc cứng rắn, mạnh mẽ nhưng chưa chắc có thể tàn nhẫn được với một đứa trẻ.”
“Có vẻ như cô có thể?”
Cố Duệ quay đầu, cười như không cười: “Tôi chỉ không thích dáng vẻ của nó, làm như không có nó thì không được. Trước sau gì cũng phá được án, sớm một ngày hay trễ một ngày có gì khác nhau sao?”
“Có lẽ nạn nhân sẽ để ý.”
“Vậy có liên quan gì đến tôi đâu.”
“...”
...
Cố Duệ lười trở về nhìn đám công tử lão gia kia, quay đầu liền trở về viện kia. Vừa bước vào sân, cô đã ngửi thấy một cỗ mùi vị.
Ha!
Mùi gì thế này?
Tanh, hôi, nồng nặc, lại mang theo mùi hư thối.