Có một câu rất đúng: Ai có nắm đấm mạnh hơn, người đó có quyền. So giá trị vũ lực, hiển nhiên là Thanh Vũ > Cố Duệ > Trần Dịch Bảo.
Mà Thanh Vũ không có ý kiến gì nên Trần Dịch Bảo đành phải ngoan ngoãn đi trên con đường nhỏ trong rừng lựu với vẻ mặt không còn luyến tiếc gì để sống.
Nhưng, dù sao cũng là phá án, sớm có manh mối ngày nào thì nó sớm an toàn ngày đó.
Không ngờ người này lại nhiệt tình với chính nghĩa như vậy... Tuy rằng hơi hung dữ và không thục nữ chút nào.
Trần Dịch Bảo nghĩ như vậy, ánh mắt cậu nhóc nhìn cô dịu hơn một chút.
“Không biết sáng nay có món gì ngon, Ma Lựu Viên hôm qua rất ngon nhưng đến trễ sẽ hết phần.”
Cho nên... Đây là lý do cô lôi bọn tôi dậy từ sớm?
Vẻ mặt Trần Dịch Bảo rất khó coi.
Thanh Vũ đỡ trán.
Nhưng khi họ đến nhà bếp, người nhà họ Trần rất bất ngờ khi vị Dịch Bảo thiếu gia luôn luôn xảo trá này lại cùng đến đây với khách, hơn nữa còn không làm ầm ĩ.
Thật kỳ quái nha.
Hơn nữa, bọn họ còn nói đến đây ăn sáng, vấn đề là có khách nào lại đến nhà bếp đòi đồ ăn sáng! Bình thường đều là thị nữ đưa đồ ăn đến.
Thật là điên rồ mà!
Cố Duệ quả nhiên nhìn thấy Ma Lựu Viên, đang định gọi thị nữ lấy cho mình một phần...
“Bên ngoài lại có nha dịch, hơn nữa còn là rất nhiều nha dịch. Nha dịch bao vây xung quanh, hộ vệ nhà chúng ta cũng bị ngăn ở bên ngoài.”
Vừa nghe thế, Cố Duệ và Thanh Vũ liếc nhìn nhau.
Tốc độ nhanh thế!
Chắc Triệu đại nhân không ngủ cả đêm.
Chậc, không ăn sáng luôn à?
Cố Duệ nhanh tay lấy ba cái màn thầu rồi ném cho hai người Thanh Vũ mỗi người một cái. Đi!
Trần Dịch Bảo để ý thấy Thanh Vũ đang đi nửa đường thì rẽ sang một ngã rẽ khác rồi biến mất trong chớp mắt.
Cậu nhóc tuy nghi hoặc nhưng không hỏi. Cậu còn để ý thấy trong tay Thanh Vũ hình như cầm một cái túi khá lớn.
Rừng lựu nhà họ Trần thật sự rất lớn. Lựu lủng lẳng đầu cành, vừa nhìn vui mắt vừa có thể ăn ngon miệng. Nhưng quan trọng là đến đây tìm một trái lựu mà không phải đến ăn lựu. Mới nghĩ đến thôi đã thấy mệt rồi. May mà có nhiều người cùng tìm, hơn nữa chỉ tập trung tìm những cây mọc gần tường, thế nên không khó khăn lắm. Chân trước nha dịch vừa đến, chân sau đám người Cố Duệ đã tới. Đám nha dịch chia nhau ra tìm một hồi chợt có người hô to: “Tìm thấy rồi!”
Cây lựu mà nạn nhân đã chết…
Cố Duệ nhìn Triệu Nguyên, vẻ mặt ông ta khá nghiêm trọng. Sau lưng ông ta là đám người nhà họ Trần và mấy người Viên Lâm.
Trần lão tứ cũng ở đấy. Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, tựa như việc trong phủ chẳng ảnh hưởng gì đến hắn. Hôm nay, Tô Lai cũng khống chế bản thân không đứng gần hắn ta, chỉ đứng bên cạnh đám Viên Lâm.
Viên Lâm, Hàn Cao.
Còn có nhị gia nhà họ Trần của chúng ta nữa. Ông ta mang theo thân hình nặng nề cùng vẻ mặt lo lắng, hiếu kỳ nhìn dáo dác xung quanh. Nếu không phải đã phân tích và suy luận kỹ lưỡng, lại hai lần chứng kiến tận mắt người này ra tay tàn nhẫn như thế nào, Cố Duệ khó có thể tưởng tượng rằng người này lại là hung thủ.
Cố Duệ chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một chút rồi dời mắt đi. Miệng nhai màn thầu, mắt nhìn một vài cây lựu trông khá khác biệt. Nó cao hơn, ít lá hơn, đầu cành sắc bén như được mài nhọn…
Mấy cây gần đó đều như thế.
Cố Duệ nhìn về phía Triệu Nguyên.
Triệu Nguyên đang hỏi Trần Nguyên Phong về những cái cây này.
Mà quản gia biết rõ về những chuyện như thế này hơn nên lên tiếng trả lời: “Vốn tiết trời cuối thu rất mát mẻ nhưng không biết sao côn trùng lại sinh sôi rất nhiều. Nên tôi đã sai người chặt mấy cành khô và bị mục do côn trùng. Chúng tôi cũng chỉ mới chặt vài cành, nếu không phải trong phủ xảy ra chuyện thì tôi đã xử lý xong chuyện này… Quan gia, có vấn đề gì sao?”
Triệu Nguyên: “Chưa nói trước được, chưa biết chừng thật sự có vấn đề.”
Ông ta theo bản năng nhìn về phía ba người Cố Duệ. Đám người Trần lão tứ cũng đang nhìn về phía Cố Duệ.
Cố Duệ… Hứa Điển đã sớm nghe đến tên và thân phận của cô gái này.
Người Hàng Đạo, thuộc phái Khuê Sơn gì đấy.
Khuê Sơn, chưa từng nghe qua tên môn phái này. Được lão tặc Triệu Nguyên mời đến phá án, bọn họ chắc là có chút bản lĩnh. Nhưng Khuê Sơn không có tiếng tăm gì lắm, Cố Duệ lại còn trẻ, quan trọng hơn nữa là: Sư phụ cô ta đâu rồi?
Đến cọng lông của người đó, hắn cũng chưa nhìn thấy.
Tuy Hàng Đạo có địa vị rất đặc biệt ở triều đại này nhưng Thánh nhân ban bố dụ lệnh thông cáo thiên hạ việc xây dựng các đạo quán cũng chỉ mấy năm trở lại đây. Mà những thành trấn nhỏ, những nơi khỉ ho cò gáy quá nhiều, sao biết Khuê Sơn là loại mặt hàng thế nào.
Đương nhiên, quan trọng nhất là: Cái người tên Cố Duệ này trông rất không đáng tin.
Cô ta đang cầm cái khỉ gì vậy?
Ăn một lèo nửa cái màn thầu, dáng vẻ rất thong thả ung dung.
Triệu Nguyên nhìn Cố Duệ. Cố Duệ cắn lại một miếng màn thầu, không phản ứng lại.
Triệu Nguyên không chờ mong cô sẽ có động tác gì. Dù sao ông ta vẫn chưa làm xong việc mình cần làm.
“Tìm đi!”
Ông ta vung tay lên ra lệnh, giọng điệu trầm ổn, quyết đoán.
Điều này làm biểu cảm trên mặt Viên Lâm và Trần lão tứ thay đổi.
So sánh với dáng vẻ bó tay bó chân xen lẫn sự nặng nề lúc đầu, Triệu Nguyên hôm nay tự tin hơn rất nhiều, tựa như trong lòng ông ta đã có tính toán sẵn.
Nhưng mà…
“Tiểu Bảo sao lại đứng cạnh cô gái kia, lão tứ, đừng nói tên nhóc này hôm nay bị ấm đầu đấy nhé?”
“Chớ nói bậy.” Trần lão tứ liếc Hứa Điển một cái nhưng không nhiều lời thêm và tựa như không nhìn về phía Cố Duệ nữa.
Về phần Tô Lai, cô ta nhìn Cố Duệ vài lần. Trong ánh mắt của cô ta chứa đựng một chút sự tìm tòi nghiên cứu. Cô ta đã từng nhìn thấy rất nhiều người Hàng Đạo, dù sao U Châu cũng là địa bàn hoạt động của phái Ngọc Đường. Cô ta cũng từng gặp qua những nữ Hàng Sư trẻ tuổi. Nhưng cô ta vẫn cảm thấy, Cố Duệ không hề giống những người đó, không phải là lợi hại hơn những người đó mà cảm giác Cố Duệ mang lại cho cô ta rất khác.
Không phải là xinh đẹp tuyệt trần mà là sự thanh tú có thần, còn có dáng vẻ mạnh mẽ, khó bị thuần phục. Cố Duệ không giống với những người khác.
Cảm giác này khiến cô ta bất an.
Đúng lúc này.
“Đại nhân, đại nhân, tìm được rồi.”
Vị nha dịch đang tìm ở cây lựu thứ ba ở bên trái đột nhiên hô to.
Làm việc rất năng suất đấy.
Cố Duệ cuối cùng cũng cảm nhận được sự khác biệt của U Châu và trấn nhỏ Thanh Liễu kia.
Năng suất làm việc của nha dịch chênh lệch rất lớn.
Trình độ chuyên nghiệp cũng không giống nhau.
“Tìm được rồi?” Mắt Triệu Nguyên sáng lên. Ông ta đi đến gốc cây lựu kia, quả nhiên nhìn thấy một trái lựu khác thường lẫn bên trong những trái lựu rụng xuống đất.
Quản gia từng nói đa số lựu trong rừng lựu còn chưa chín. Nếu nói những trái lựu này là chín đến rụng cuống thì không đúng. Những trái lựu này không chín lắm, chúng bị chim chóc hoặc sâu ăn rồi rụng xuống đất.
Và một quả rất đặc biệt, khác với những quả khác.
Nó bị nứt ra.
Trần Nguyên Phong và quản gia tiến lên nhìn trái lựu mà Triệu Nguyên ngồi xổm và nhìn hồi lâu. Cả hai không khỏi kinh ngạc.
“Đại nhân, lựu này có vấn đề gì sao?”
Quản gia còn thẳng thắn hơn: “Đại nhân, trong lựu này có yêu quái sao?”
Lựu Yêu?
Cố Duệ thiếu chút nữa là nghẹn màn thầu.
Triệu Nguyên từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh. Ông ta ngẩng đầu nói: “Những người từng ăn lựu đều biết, vỏ ngoài của lựu rất cứng. Khi rơi từ độ cao này xuống, nó không thể nào nứt toạc như vậy được.”
Trần Nguyên Phong và quản gia gật đầu tán thành. Bọn người Hứa Điển thì không rành về chuyện này lắm.
“Nhưng các người xem xem, nó bị nứt kìa.”
Rồi sao? Lựu nứt thì bất thường à? Vỏ người ta mỏng cũng không được à?
Hứa Điển cười nhạo: “Còn tưởng tài giỏi lắm, cuối cùng lại chỉ biết tìm một trái lựu bị nứt.”
Lời này của hắn không hề dễ nghe, mọi người có mặt ở đây đều nghe hiểu.
Triệu Nguyên nhíu mày nhưng không nói gì. Trần lão tứ biết tên Hứa Điển này xưa nay đều là một kẻ không dễ quản chế, dù có khuyên hay nói gì với hắn ta cũng vô dụng.
Nhưng…
“Hình như có mấy cái lỗ.” Viên Lâm sau khi quan sát tỉ mỉ thì lên tiếng.
Không sai, Trần Nguyên Phong và quản gia cũng nhìn thấy.
Đương nhiên, Trần Dịch Bảo cũng nhìn thấy. Cậu nhóc sửng sốt một lát rồi cúi đầu, rũ mắt che đi ánh mắt chứa đựng sự lo lắng, sự sợ hãi và sự nghi hoặc…
“Có lỗ thủng, hơn nữa còn là vừa khớp năm ngón tay.” Triệu Nguyên đưa năm ngón tay ra đối chiếu với những cái lỗ.
Trần Nguyên Phong và quản gia cả kinh. Vừa khớp năm ngón tay?
Tay của ai?
Triệu Nguyên không nói, chỉ ra lệnh cho cấp dưới: “Đem lại đây.”
Lại gì nữa?
Rất nhanh sau đó, đám người có mặt ở đây bịt mũi lại.
Đám nha dịch đem đến rất nhiều rác rồi dựa theo sự phân phó của Triệu Nguyên, chất đống ở một chỗ cách cây lựu kia tầm một trượng.
Cố Duệ quyết đoán nuốt xuống miếng màn thầu cuối cùng. Cô quay sang nhìn, anh bạn nhỏ Trần Dịch Bảo cũng đã ăn xong miếng cuối.
Đúng lúc này, Thanh Vũ không tiếng động xuất hiện bên cạnh cô.
“Đám người sư phụ cô đã trở về rồi.”
“Trở về? Ý cậu là tối qua bọn họ ra ngoài?” Cố Duệ hơi kinh ngạc.
“Đúng thế. Có vẻ như đi đến nơi nào đó không hay lắm, vì trông Lý Đại Hùng không ổn lắm.”
Không ổn lắm?
Được rồi, cậu không cần nói, Cố Duệ tôi đây hiểu mà…
“Chuyện tốt mà, dù sao cũng chẳng phải tôi đi.”
“…”
Thanh Vũ câm nín. Cẩn thận xem kỹ tình huống đang xảy ra trước mắt, cậu quả nhiên nhìn thấy đống “đạo cụ” mà Cố Duệ và Triệu Nguyên đã nói. Trong phút chốc, cậu không nghĩ ra gì nhưng cũng biết những cái này liên quan đến phá án. Cậu dời ánh mắt sang hướng khác.
Mấy người nhị gia nhà họ Trần cũng nhìn thấy những điều đó trong đáy mắt nhưng không lộ ra vẻ gì khác lạ.
Bây giờ, Thanh Vũ chỉ chờ xem diễn biến tiếp theo của vụ án, cậu chờ mong một màn phá án đặc sắc. Từ khi đi theo đại nhân nhà mình, cậu từng xem ngài ấy phá không biết bao nhiêu vụ án li kì nhưng cậu cảm thấy vụ án này hôm nay sẽ được phá giải theo một cách rất khác biệt.
Bởi vì có Cố Duệ.
“Đại nhân, đây là?”
“Đừng hỏi, chỉ cần chờ thôi.”
Chờ cái gì chứ? Đám người Hứa Điển đã sớm đứng cách xa ba thước nhưng nghĩ lại Triệu Nguyên không giống như đang lừa bịp bọn họ. Hơn nữa, Hàn Cao cảm thấy khá hứng thú nên ở lại xem tiếp. Tô Lai dùng khăn tay che mũi lại và nhìn về phía ba người Cố Duệ cũng xê ra xa như thế.
“Nhìn thì có vẻ như án này liên quan đến người, còn vì sao như thế thì xin người Hàng Đạo nói rõ.”
Hứa Điển nhếch miệng: “Không phải bảo có quỷ sao? Có phải cái giếng kia không, lão tứ…”
Hắn còn chưa nói xong.
“Ruồi nhặng.” Trần Dịch Hiên bỗng nhiên phun ra hai chữ.