Cattlea Walston là đứa bé xinh đẹp nhất trong tất cả các nhánh của gia tộc Dubbled.
Cô bé có một mái tóc vàng lộng lẫy được thừa hưởng từ người mẹ của cô bé và đôi mắt màu trời đầy mê hồn, vốn là biểu tượng của gia tộc Dubbled.
Vài ngày trước, Nam Tước Walston phấn khích trở về căn biệt thự của ông ta với một thỏa thuận không tồi.
"Cơ hội, cơ hội đến rồi!"
Nam Tước Phu Nhân hỏi người chồng đang thích thú của bà ấy.
"Ý ông cơ hội đến rồi là sao?"
"Cơ hội để con gái chúng ta làm con của Dubbled!"
"Là sao? Ông bị từ chối một lần rồi còn gì, không phải sao?
Các gia tộc nhánh gửi gắm con cái của họ để giáo dục phả hệ cũng không phải chuyện hiếm. Đặc biệt nếu đó là một đứa bé như Cattlea.
Con gái của Nam Tước sở hữu trong mình sức mạnh thần thánh hiếm có. Vì vậy, ngay từ khi còn rất nhỏ cô bé đã được giáo hội răn dạy chỉ bảo.
Chỉ cần cô bé cứ tiếp tục trưởng thành như thế này, Nam Tước có thể sẽ có được chức tư tế tối cao, hơn nữa, nếu ông ta có được hậu thuẫn của Dubbled, ông ta thậm chí còn có thể trở thành Hồng Y.
Cặp vợ chồng đã nhờ Công Tước thu nhận con gái của họ nhằm giành được chỗ đứng vững chắc, nhưng họ đã bị cự tuyệt. Bên họ lấy lý do là phải chăm sóc cho ba người con rồi, không còn chỗ cho con gái họ nữa.
"Các vị trưởng lão nói rằng họ sẽ hỗ trợ ta."
"Sao đột nhiên?"
"Ý bà là gì chứ? Do đứa con của số phận hết đấy."
Nam Tước Phu Nhân cau mày.
Chỉ mới đề cập đến đứa con của số phận đã làm bà ta khó chịu rồi.
Họ nói rằng họ không còn chỗ cho con gái của bà, nhưng họ vẫn nhận nuôi con nhóc đó đấy thôi.
Mặc dù đấy là lời thỉnh cầu tới từ Nữ Hoàng đi chăng nữa, họ vẫn thấy rất tức giận khi cứ nghĩ tới việc con nhóc đó thậm chí còn chưa chạm tới đẳng cấp của Cattlea mà vẫn chiếm được vị trí của con gái họ.
"Liệu lần này Công Tước sẽ thay đổi suy nghĩ chứ?"
"Lúc đó, ngài ấy vẫn chưa được thấy rõ tiềm năng Cattlea, nên ngài ấy mới từ chối con bé thôi. Nếu họ để vị trí ấy cho đứa con của số phận, họ sẽ nhận ra quyết định của bản thân ngu ngốc tới mức nào."
Nam Tước Phu Nhân cong môi khi nghe chồng bà ấy khoác lác.
Tin đồn đứa con của số phận được trao tên đệm đã lan truyền khắp nơi. Tên đệm lấy tên của Cố Công Tước Phu Nhân.
Thật khủng khiếp khi nghĩ tới việc họ sẽ bị một con nhóc thường dân thống trị.
Nhưng nếu Cattlea ở Dubbled và giành được vị trí của con nhỏ đấy.
Nam Tước Phu Nhân có thể sẽ can thiệp được vào nội bộ của Dubbled dưới vỏ bọc là đang giúp đỡ con gái của bà ta. Bà trước chỉ là một Nam Tước Phu Nhân không có quyền hành gì cả, nên nếu thành công bà ta thậm chí còn có thể thống trị các quý tộc đã từng làm ngơ bà ta trước đây.
Nam Tước Phu Nhân vừa vuốt ve tóc của Cattlea vừa nói.
"Con có thể làm hài lòng Đức Ngài của ông ấy và hai người anh chứ?"
Trước câu hỏi, Cattlea mỉm cười rạng rỡ.
"Con đã làm mẹ thất vọng bao giờ chưa?"
"Ừ nhỉ."
Nam Tước Phu Nhân hôn lên đầu con gái của bà ta.
.......Nhưng.
Cattlea nắm chặt váy của cô bé.
Công Tước đưa thịt mà cô bé cho ngài ấy cho vào đĩa của LeBlaine.
"Ăn từ từ thôi."
LeBlaine mở to mắt, liên tục nhìn đi nhìn lại Cattlea và Công Tước.
Khi cô bé thấy Cattlea trừng trừng nhìn cô bé một cách lộ liễu như vậy, cô bé lấy lại miếng thịt rồi đặt vào đĩa của Công Tước.
"Hông, Công Ước ngài ăn đi."
Nhưng Công
Tước cắm dĩa mới vào miếng thịt mà LeBlaine vừa đặt vào đĩa của ông ấy, rồi giơ lên.
"Đây là miếng thịt đầu tiên mà con gái của ta cho ta đấy."
Mặt của Cattlea nhăn nhúm hết cả lên.
Con đưa cho ngài trước mà....!
***
Cattlea, rời khỏi thành với các chư hầu sau bữa ăn, nghiến răng.
Cô bé không thể kìm nổi cơn tức.
'Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?!'
Con nhóc đó chỉ con nhóc tì thậm chí còn chẳng thể phát âm rõ ràng.
'Ta dễ thương và thông minh hơn nhiều, nó chỉ là một con nhóc tì thôi mà!'
Nước mắt vô thức chực trào nơi khóe mắt cô bé.
"Đừng khóc chứ."
Cattlea giật mình bởi cái giọng nói ngay bên cạnh cô bé.
Khi cô bé quay đầu lại, là một vị trưởng lão, cô bé nhận ra đó là bạn của cha cô bé, người đó mỉm cười.
"Sao mà con của Dubbled, lại có thể rơi nước mắt chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt như thế này chứ?"
"Con thật sự có thể làm tiểu thư của Dubbled chứ?"
"Tất nhiên rồi."
"Nhưng Công Tước thậm chí còn chẳng nhìn con dù chỉ một chút."
Cattlea nhìn chằm chằm vào hành lang rộng lớn, cha và mẹ của cô bé trông có vẻ lo âu.
"Chà, chắc là vì đứa con của số phận đã nhiều lần giúp gia tộc thôi..."
Chỉ có một số ít mới biết được điều này.
Giúp ngài ấy biết Oriharcon được chôn cất ở đâu, và giúp ngài ấy tìm thấy Etwal thứ hai.
Vị trưởng lão tiếp tục.
"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ thay đổi được suy nghĩ của ngài ấy thôi."
Rồi ông ta khụy gối nhìn vào Cattlea.
"Miễn là con luôn tin tưởng chúng ta, tất cả chúng ta. Và làm ơn tương lai hãy đền đáp lại công ơn này của bọn ta."
Ông ta trang trọng nói với cô bé, như thể cô bé thật sự là tiểu thư của Dubbled vậy.
Chỉ khi ấy nụ cười mới nở trên mặt của Cattlea.
***
Hai ngày sau.
Tôi nhìn vào Isaac và Henry, hai người đang đứng trước tôi, còn lưng tôi thì chạm vào tường.
Tôi chỉ biết trơ mắt nhìn họ.
"Nhóc."
"Dạ......?"
"Anh nói cái này vì biết chắc là nhóc không biết."
"Dạ."
"Anh cũng thích ăn thịt."
“……”
Henry chỉ mỉm cười, nhưng tôi nghĩ anh ấy cũng muốn nói gì đó.
Thật bất công mà.
Tôi chỉ trả lại miếng thịt mà Cattlea cho Công Tước thôi mà. Tôi trả lại vì tôi không muốn làm tổn thương đến cảm giác của cậu ấy chỉ vì một miếng thịt nhỏ bé.
Isaac tiếp tục,
"Nếu nhóc cứ phân biệt đối xử với tụi anh như thế này, tụi anh cũng sẽ phân biệt đối xử với nhóc đấy."
Tôi thở dài và lục túi áo của tôi.
'Không biết mình có mang gì mà tặng được cho hai anh ấy không nhỉ?'
Tôi lục quanh túi áo và thấy vài bông hoa dại mà hôm qua tôi có tìm trong vườn cho Lea.
Tôi va vào Cattlea sau đó nên tôi không có thời gian để làm thành một bó và chỉ để nó lại trong túi.
Những bông hoa dại trong túi áo tôi tả tơi hết rồi, nhưng tôi chỉ còn có mỗi cái này thôi.
Tôi đưa một túm hoa dại cho Henry và Isaac.
Hai người anh mở to đôi mắt của họ.
"Nhóc tặng bọn anh cái này đấy à?"
"Vâng ạ."
Khi cô bé đáp lại, hai người bọn họ tay run rẩy nhận bông hoa.
"Nhóc, cho mình...."
"Hoa cho mình...."
"Xin thứ lỗi, thưa ngài." người hầu của Henry đột ngột mở cửa nói vậy.
"Mọi người được mời tới để xem Cattlea giải phong ấn quanh tạo tác cổ xưa[note48772] của Dubbled ạ."
'Ý anh là cái tạo tác cổ xưa đấy á?'
Vật gia truyền của Dubbled.
Nó là vật thánh và chỉ những người được chọn mới giải phóng được phong ấn.
Tổ tiên đã để lại vật gia truyền và truyền lại rằng nó có thể sẽ sử dụng được một khi con gái của gia tộc chính sinh ra mang trong mình sức mạnh thần thánh.
Isaac hét lên.
"Ý ngươi là gì hả? Con gái của Công Tước là nhóc này, nên sao mà con nhỏ đó có thể.....!"
Vẻ mặt của Henry cũng trở nên lạnh lẽo hơn.
Anh ấy hỏi,
"Các chư hầu đâu?"
"Họ đang ở phòng đón tiếp ạ."
Henry và Isaac ngay lập tức rời đại sảnh.
Cattlea, người đang đứng giữa những chư hầu, mỉm cười trước tôi và hai người anh những người vừa mới bước vào phòng.
Đằng trước ghế của Công Tước và các chư hầu là một chiếc hộp sang trọng.
Thoạt đầu nhìn qua, nó chỉ trông như là một viên đá lớn thôi.
'Đấy là tạo tác cổ xưa à?'
Các chư hầu mở miệng nói với Công Tước.
"Các nhà khí tượng học đã dự báo năm tới chúng ta sẽ phải chịu một trận hạn hán gay gắt."
Quả thực là vậy.
Thậm chí cả hoàng thất, các quý tộc, và giáo hội cũng đã dự trù và chuẩn bị trước, nhưng thời gian hạn hán kéo dài quá lâu.
"Đây không phải là lúc chúng ta cần đến sức mạnh của tạo tác cổ xưa à?"
"Viên đá, một vật chứa đầy hàm ý thế này có thể sẽ giúp ích rất lớn, biết đâu nó có thể sẽ triệu hồi được thủy tinh linh thì sao."
"Và con gái của Nam Tước Walston có một lượng thần lực mạnh mẽ. Tôi chắc rằng con bé có thể giải được phong ấn."
Henry, người nghe chuyện, nhìn vào Công Tước.
"Chúng ta không thể để có vụ việc gì xảy ra chỉ vì một tạo tác thuộc sở hữu của gia tộc chúng ta được."
Tôi thầm gật đầu.
"Tất nhiên, chúng ta cũng phải lường trước nguy hiểm mà họ sẽ gặp phải nếu họ làm điều này. Nó có thể gây xung đột trong cơ thể của họ."
Isaac hé môi.
"Sao các ngươi giờ vẫn còn nói mấy cái thứ vớ vẩn này nhỉ?"
Khóe miệng của các vị trưởng lão nhếch lên.
"Nếu Cattlea Walston được gia tộc Dubbled nhận nuôi, ngài sẽ có khả năng cứu được những người trên lãnh địa này mà không gây ra bất cứ vụ việc nào cả ạ."
'Thì ra toàn bộ mục đích là thế à.'
Tôi nhìn Cattlea, người hai bên má đang giật giật.
"Tất nhiên. Nếu đứa con của số phận có thể giải được phong ấn, thì chúng tôi làm gì có cơ hội để thỉnh cầu điều này chứ?"
"Đứa con của số phận, sở hữu lượng thần lực quá nhỏ, sẽ không có khả năng phá bỏ phong ấn đâu ạ."
Các chư hầu hét lên,
"Sao ông dám phán xét đứa con của số phận!"
"Vậy, người có thể làm được không?"
"Chuyện đấy....!"
"Tiện thể thì."
Ánh nhìn của các trưởng lão dồn chuyển sang tôi, người đang đứng bên cạnh Tử Tước Dubos.
"Liệu tiểu thư có thật sự là đứa con của số phận không nhỉ?"