Cùng lúc đó tại tháp Wisdom[note48752].
Đông đảo các quý tộc đang có mặt tại hội nghị của Thượng Nghị Viện.
"Ngài chủ tịch người hay đưa ra các lời khuyên trong những tình huống như thế này đâu rồi?"
"Ông ta nói rằng hiện tại ông ta sẽ tạm ẩn dật vì sự cố của Teramore."
Mọi người đã phải gánh chịu hậu quả của sự cố mang tên Teramore.
"Quả thực, cả ngày đáo hạn[note48753] của ông ta cũng đến rồi."
Các quý tộc kích động kêu lên.
"Nếu ngài chủ tịch mà không ra mặt, chính chúng ta sẽ ngăn ngài ấy!"
"Đồ cố chấp."
"Nhưng nếu chúng ta cứ để như thế này, đứa con của số phận sẽ cai quản Dubbled đấy!"
"Thật vô lý khi một đứa con nuôi có xuất thân từ dân thường lại đứng tên Dubbled cai quản điền trang..."
"Nếu ngài ấy tái hôn, chuyện khủng khiếp này đã chẳng xảy ra rồi. Hay là giờ ông tìm nhà nào đó đi?"
"Sẽ mất ít nhất một hoặc hai năm mới tìm được gia tộc phù hợp đấy."
"Chà, Công Tước Phu Nhân đáng lẽ ra phải có một đứa con gái khác chứ. Nhờ vậy, ngài ấy sẽ không bị một con nhóc thường dân xoay mòng mòng như thế."
Vị trưởng lão, người đang ngồi ở trên ghế thượng thay mặt cho ngài chủ tịch, xoa cằm.
"Đợi đã...chỉ cần một đứa con gái có đủ tư cách là được rồi."
"Ông nói gì cơ?"
Ông ta nhìn vào Nam Tước Walston.
"Ông nói con gái của ông mấy tuổi nhỉ?"
"Cái gì cơ?"
***
Cuộc sống thường ngày của tôi đã bị đảo lộn.
"Tiểu thư, từ xưa những người hầu cánh tây chúng tôi đã có truyền thống phục vụ cho những người mang dòng máu của Dubbled từ đời này sang đời khác. Tôi dám chắc rằng có chúng tôi bên cạnh sẽ giúp ích cho người."
"Le,Lea, và tất cả chúng tôi sẽ chăm sóc người thật chu đáo!"
Nhờ việc những người hầu cánh tây đều bận tối tăm mặt mũi mỗi ngày. Nên tôi mới bỏ chạy ra khu vườn để tránh mặt họ được.
'Những ngày này mình quá mệt mỏi đến nỗi mình còn chẳng có thì giờ để đến nhà kính xác nhận số tiền.'
Tôi ngồi xổm sau một cái cây lớn và nín thở cho đến khi các hầu gái đi xa ra chỗ khác.
'Chơi ở đây xong đến chiều thì về vậy.'
Tôi nhìn các khóm hoa ở trong vườn tược.
Những cơn gió của tiết trời mùa đông còn chưa hết, thế mà các khóm hoa vẫn nở rộ rực rỡ được. Chắc là nhờ có đá mana.
Màu sắc càng đậm, sức mạnh trong đá càng mạnh, đá mana trong khu vườn sặc sỡ lắm. Ngoài ra, nó còn lớn nữa chứ.
'Lúc mình bỏ trốn mình nên mang theo một viên ha.'
'Chắc nó sẽ được giá lắm đây.'
Đó là những dòng suy nghĩ chảy trong đầu tôi mỗi khi tôi hái những khóm hoa trong vườn.
Tôi đang làm một bó hoa cho Lea.
Lea thích những bông hoa dại dọc ven đường hơn là những bông hoa được chăm chuốt bởi thợ làm vườn. Nên tôi tìm những bông hoa dại nho nhỏ mà các thợ làm vườn đã bỏ lỡ.
Tôi tập trung tìm hoa tới nỗi không để ý mà va vào ai đó.
“Wha!”
“Agh!”
Cô gái va vào tôi hét lên và ngã xuống. Đó là một cô gái trạc tuổi tôi. Cô gái đang đội một chiếc mũ vành rộng và mặc một chiếc váy ren, trông rất đắt tiền.
'Ồ, mình phải giúp cậu ấy đứng lên.'
Nên tôi đưa tay mình ra.
Cô bé khó chịu hất tay tôi ra. Nên, tôi chỉ đứng dậy và nhìn cô ấy. Cô gái ấy đột nhiên nói,
"Mày đang làm gì đấy?"
“Huh?”
"Mày nên biết xin lỗi đi chứ."
Tôi dịu dàng gật đầu và nói,
"Chúng ta hãy xin lỗi lẫn nhau đi."
"Cái gì cơ?"
"Chúng ta đều đã va vào đối phương mà."
Cô gái ấy cau mày, và rồi,
"Nhóc!"
Tôi nghe thấy giọng của Isaac.
"Rốt cuộc em ấy đang ở đâu..."
Cậu bé ấy lẩm bẩm tìm quanh khu vườn. Rồi, ánh mắt của cậu bừng sáng lên khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Isaac bật nhảy qua bụi cây.
"Nhóc đây rồi."
"Isyac lại đi theo em đấy à?"
Sau sự cố của Jacob, tôi đã được gắn một thiết bị theo dõi.
Thiết bị ấy không chỉ có chức năng tìm được vị trí của tôi, mà còn chỉ ra được lối thoát hiểm và gọi được cuộc gọi khẩn cấp.
"Ồ, nhóc giận đấy à?"
"Vưng, anh núc nào cũm đi theo em." (Vâng, anh lúc nào cũng đi theo em.)
Mặc dù họ đã gắn thiết bị theo dõi lên tôi rồi, họ vẫn chưa thấy hết bất an. Thỉnh thoảng, Henry đã kiểm soát tôi rồi. Isaac còn trầm trọng hơn, anh ấy luôn cố gắng gặp tôi mỗi lúc rảnh rỗi. Cậu bé nhếch mép. Mới đầu, lúc nào tôi cũng thấy bất ngờ mỗi khi gương mặt điển trai của anh ấy tiến sát lại, nhưng giờ thì tôi quen rồi, tôi chỉ thấy có chút gánh nặng thôi.
"Anh mà bảo rằng anh đã kêu người chuẩn bị cho nhóc món ăn vặt nhóc thích chắc nhóc chẳng giận nổi được nữa đâu nhỉ."
"......Cái gì cơ?"
"Bánh mì kiểu Pháp đấy."
"Sao đến tận giờ anh mới tới?!"
Tôi mừng rỡ đón chào anh ấy.
Bánh mì kiểu Pháp là món ăn vặt tủ của tôi, bánh mì được nhúng vào lòng đỏ trứng và bên trên thì rưới lớp mật ong và quết bơ.
Thế nhưng, đầu bếp lúc nào cũng dập tắt hi vọng của cô bé khi nói, "Tôi không thể dâng món của bọn dân thường lên cho tiểu thư được."
"Ôi trời, người là tiểu thư sao."
Cô gái mà tôi va vào đột nhiên thốt lên.
"Tôi xin lỗi vì đã không chào hỏi người sớm hơn."
Isaac khó chịu.
"Cái, sao cô lại ở đây?"
"Thật hân hạnh khi được gặp lại anh."
Cô bé, vừa bị va vào, nhanh chóng mỉm cười e thẹn và cúi đầu. Rồi cô ấy nhìn tôi.
"Tên tôi là Cattlea Walston. Tôi là chị em họ đời thứ ba với Dubbled."
"Đừi thứ ba?" (Đời thứ ba?)
"Vâng. Chắc người bất ngờ lắm, đúng không? Thứ lỗi cho tôi. Tôi không biết đấy là người vì cách người ăn mặc nó đơn giản quá."
Trang phục của tôi quả thực rất đơn giản. Đó là vì trước ngón tay của Công Tước có kẹt vào phụ kiện của bộ váy cầu kì ấy.
Isaac cũng nói là bộ váy của tôi trông thật phiền phức, trong khi đó, Henry chỉ mỉm cười với người hầu phụ trách trang phục của tôi và nói, "Nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, ta sẽ lột da của ngươi rồi dùng nó làm quần áo cho em ấy."
Sau những vụ đó, tôi chỉ mặc những bộ quần áo thoải mái thôi. Nó cũng giản dị không có bất cứ phụ tùng nào.
Ngoài ra, vì tôi đang cúi xuống đất, nên váy cũng bị lấm bẩn. Cô gái ấy tiếp tục, dùng cả hai tay của cô bé nắm một bên tay của tôi.
"Thứ lỗi cho tôi nhé."
Cô gái ấy tiếp tục lải nhải.
"Tương lai chúng ta sẽ sống cùng một mái nhà đấy. Không cần khách sáo với nhau đâu ạ."
Sống cùng một mái nhà? Tôi và Isaac nhìn nhau, đôi mắt của chúng tôi mở to.
***
Sau khi cô ấy bước vào phòng với Isaac, tôi mới biết được Cattlea là ai. Cô ấy nói cô mấy mới mười hai thôi, nhưng cô ấy phát triển sớm hơn những đứa trẻ cùng trang lứa. Cô ấy cũng rất thông minh khi bắn lia lịa nhiều từ khó.
Isaac mặt rõ vẻ nhăn nhó, cắm nĩa vào quả dâu và đưa cho tôi.
"Trước bọn chúng có làm mấy cái giáo dục phả hệ này quái đâu, tự nhiên bọn chúng lật lại làm gì chứ?"
Tôi nhìn Henry. Giáo dục phả hệ hiểu ngắn gọn là một tục lệ khi mà một người tập trung và quản lý tất cả những đứa trẻ thuộc Dubbled để điều chỉnh lại gia tộc. Tục lệ này đã khiến cho Công Tước không còn cách nào khác đành phải giao ba người anh cho Cựu Công Tước.
Henry nói với giọng đều đều.
"Anh nghe nói Walston tự nguyện thỉnh cầu điều này đấy."
"Ông ta bị điên à? Gia tộc nào cũng rùng mình sợ rằng chúng ta sẽ bắt con cái của chúng đi mà."
"Quả thực là vậy."
"Anh sợ rằng Công Tước sẽ nói sẽ làm điều tương tự như Cựu Công Tước mất."
"Thì? Ngài ấy làm thế thì sao? Sao sợ?"
Henry quay đầu, liếc nhìn tôi trước câu hỏi của Isaac. Đột nhiên có một giọng nói dịu dàng cất lên.
"Giờ em xuống nhà ăn đi ăn đây."
"Em chưa no à?"
Các chàng trai à, không biết con gái luôn có hai cái bụng một bụng ăn chính một bụng ăn phụ à.
"Nhỡ đâu có thật."
Hai anh cười cười.
"Vậy thì đi thôi."
Tôi nắm tay hai người anh và tiến tới nhà ăn. Phòng ăn của Dubbled không phải bàn ăn chung cho mọi người. Nó giống bàn ăn để bàn bạc, họp hiếc các thứ thì đúng hơn.
Khi tôi bước vào nhà ăn, tôi thấy các quý tộc từ những khung giờ khác nhau ngồi quanh bàn. Khi con của Công Tước xuất hiện, họ đều đồng loạt đứng dậy, đặt tay lên trước ngực, và cúi đầu họ xuống.
Tôi có hơi bồn chồn khi những người quyền lực đấy thực hiện nghi thức chào hỏi trước chúng tôi, nhưng các anh thì trông có vẻ như đã quá quen.
Khi chúng tôi ngồi ở phía bên trái bàn ăn, Cattlea, người đang ngồi bên cạnh, mỉm cười rạng rỡ và nói, "Ngài ấy cũng ở đây này."
Rồi, Công Tước xuất hiện.
Theo sau đó là những nghi thức chào hỏi. Công Tước ngồi xuống và giờ ăn bắt đầu. Trong khi những người lớn bắt đầu nói những thứ khó hiểu, thì tôi tập trung vào bữa ăn.
'Mình yêu thịt bò.'
Không biết đầu bếp dùng công thức gì nhỉ? Món này...Nó tan ngay trong miệng, bao bọc vị giác của tôi bởi sự mềm mại của nó. Chỉ để lại mỗi dư vị ngon ngon trong miệng thôi. Đây là hương vị mà tôi chưa từng được thử qua ngay cả trong khoảng thời gian Nữ Hoàng tạm chăm sóc tôi trước khi tôi hồi quy. Vào lúc ấy.
"Á!"
"Tôi xin lỗi, tôi bị bất ngờ quá."
Vợ của Nam Tước Wilston, mẹ của Cattlea, hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
Cattlea mỉm cười không đáp lại. Rồi cô ấy bước đến chỗ tôi và lấy khăn lau mặt tôi.
"Thế là đủ rồi"
Cô ấy nói vậy, còn tôi thì chớp chớp mắt nhìn Cattlea.
'Tôi thấy mình ăn có để nhiều sốt lên mặt đâu nhỉ?'
Đây là bữa ăn toàn những người quan trọng, nên tôi vô cùng chú ý đến hình tượng của mình.
Cattlea mỉm cười và quay lại chỗ ngồi. Rồi cô ấy liếc nhìn Công Tước và ngại ngùng cho thịt lên đĩa của ông ấy.
"Ngon lắm đó, Công Tước ăn thêm đi ạ."
Cô ấy vui vẻ mỉm cười khi nói vậy.
Các vị trưởng lão ngây thơ nhếch mép.