Thiên Thần Dưỡng Thành Một Ác Quỷ

chương 36

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Người là người đã được xác minh là đứa con của số phận!"

Trưởng lão không một chút bối rối đáp lại.

"Vậy vì cớ gì mà lượng thần lực vốn có trong người quá nhỏ vậy?"

"Ở đây có ai làm chứng là đã thấy người sử dụng sức mạnh thần thánh bao giờ chưa?"

"Người mới là một đứa trẻ thôi! Người không thể điều khiển nó được!"

Đây chắc hẳn là mục đích thứ hai.

Để lấy đi tất cả uy tín mà tôi đã gầy dựng bấy lâu nay.

Lúc đấy, Công Tước, người nhắm đôi mắt lại, nghiêng đầu chống cằm, mở miệng.

"Nực cười."

Khi ông ấy từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh thẳm ấy ánh lên vẻ dữ dội.

Trưởng lão và các quý tộc nuốt khan.

Những người khăng khăng nhận nuôi Cattlea đồng loạt khụy gối xuống.

"Tất cả là vì vinh quang của Dubbled."

"Vì vinh quang của Dubbled!"

"Vì vinh quang!"

Hầu hết những người đang túm tụm lại trong phòng cùng nhau gào lên.

'Đừng, mấy tên ngốc này!'

Họ tưởng rằng Công Tước không còn lựa chọn nào khác à.

Tôi chắc chắn rằng Công Tước đang muốn họ chết quách đi, nhưng nếu giờ mà cả bọn họ đều chết, giáo hội sẽ cuỗm tôi đi lấy cớ là vì ông ấy không phù hợp làm cha mất.

'Không còn cách nào khác.'

Tôi thốt lên, "Oa!" và chạy tới chỗ cái hộp to lớn đấy.

"Đây là của Bwaine ạ?"

Khi tôi giả vờ ngây thơ, Tử Tước Dubos giật mình và nói, "Ôi, tiểu thư."

Trưởng lão đáp lại khi ông ta hé mắt.

"Nếu người phá được phong ấn thì, tất nhiên rồi."

"Vậy Bwaine sẽ thử xem sao!"

'Cảm giác mình có thể làm được.'

"Sẽ rất nguy hiểm nếu không có thần lực trong người khi phá phong ấn đấy ạ."

Nos và Dubos, thậm chí cả hai người anh cũng có vẻ nghĩ rằng tôi không thể làm được.

"LeBlaine, nguy hiểm lắm, bỏ đi."

"Đúng rồi, anh sẽ mua cho nhóc món đồ chơi hay hơn cho!"

'Tôi biết nó nguy hiểm.'

Không, rõ rành rành là tôi không thể nào có cơ hội rồi.

Tôi cảm nhận được điều đấy ngay lúc tôi cầm tạo vật lên.

Nó được bao quanh bởi ba lớp kết giới, và bên trong đấy, tôi có thể cảm nhận được một luồng năng lượng kì lạ.

'Nhưng chắc mình vẫn có thể phân tích được thành phần trong đấy có những gì.'

Cái đấy thì không cần lượng thần lực mạnh mẽ cho lắm.

Chỉ cần đẩy một lượng rất nhỏ sức mạnh qua khe nứt thôi. Và tìm ra thành phần là gì qua việc tính toán lượng sức mạnh mà nó chứa thôi.

'Mình chỉ cần đảm bảo rằng viên đá này triệu hồi được thủy tinh linh đang ngự trị bên trong nó thôi.'

Nếu mình có thể triệu hồi được nó, mình đã không cần phải tranh chấp với Cattlea về chuyện phá phong ấn rồi. Tôi cẩn thận đẩy thần lực vào trong viên đá. Vào khoảnh khắc ấy.

Gwang, gwang, gwang!!!

Thành rung chuyển dữ dội như thể có một trận động đất đang xảy ra, cùng lúc ấy một ánh sáng đỏ rực tỏa ra từ viên đá. Trần và tường thành xuất hiện vết nứt, vỡ vụn ra thành từng mảnh.

"Cái....."

Tất cả mọi người nhốn nháo cả lên. Công tước bất ngờ đứng dậy.

“Leblaine!”

"Nhóc!"

Henry và Isaac vội vàng giải phóng ma pháp của họ. Mana của hai người lơ lửng trên đầu tôi.

Nhưng mana của Isaac đang ngăn các mảnh vụn rơi xuống nhanh chóng vỡ tan ra thành từng mảnh.

"Sức mạnh của mình bị quái gì vậy?"

Sau khi Isaac lẩm bẩm vậy,

Đột ngột, một giọng nói chảy vào trong tai tôi. Song, mọi thứ xung quanh chỉ trong chốc lát chuyển thành một mớ hỗn độn. Một vòng tròn xuất hiện trên không trung, và các pháp sư của Dubbled với chiếc áo trùm đầu mạ vàng xuất hiện..

Một người đàn ông với chiếc áo trùm đầu mạ vàng vội vã cởi bỏ chiếc mũ và hét.

"Lượng thần lực khổng lồ như này...Là một cuộc tấn công từ bên giáo hội sao!"

Và rồi những người khác nâng gậy của họ lên và nói,

"Bất kể có bao nhiêu nghìn linh mục ra trận đi chăng nữa, cũng vô dụng thôi. Pháp sư của Dubbled sẽ hủy diệt tất cả chúng mày!"

"Bọn chúng có bao nhiêu người vậy? Mười nghìn người sao!?"

'Ah, ai đó làm ơn đánh ngất tôi đi.'

Pháp sư nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

Và nói, "Tại sao chỉ có....duy nhất một đứa bé?"

Tôi cũng không biết nữa.

Tôi chỉ đang thử phân tích tạo vật thôi mà, nhưng đột nhiên một giọng nói chảy vào trong đầu tôi và thần lực của tôi giải phóng ra một cách dữ dội.

"Đó có phải là tiểu thư không?"

Pháp sư mặc áo choàng tiếp cận tôi.

[Người đang ở đâu--!]

Giọng nói trong đầu tôi hét lên. Và một làn sóng thần lực dữ dội hơn ồ ạt ập tới.

'Đừng.'

Tôi nghĩ trong đầu rằng mình phải dừng cái này bằng cách nào đó.

Nhưng vào lúc đấy.

“Agh!”

Cattlea ngồi sụp xuống và che miệng cô ấy lại. Máu chảy ra khắp ngón tay của cô ấy.

'Cái...'

Mọi thứ xung quanh trở nên hỗn loạn hơn.

“Aghhhh-!”

Khi sự việc đến bước đường này rồi, pháp sư hét lên.

"Thành lập đội hình!"

Theo sau đó, các pháp sư bao quanh tôi và dàn thành đội hình phòng thủ.

Giọng nói bên trong đầu tôi trở nên giận dữ hơn, còn tôi thì hết sức sợ hãi.

Tôi không muốn tấn công mọi người, nhưng tôi không thể ngăn nó lại được. Không, đúng hơn là, tôi càng căng thẳng và sợ hãi, thần lực của tôi càng ngày càng dữ dội hơn.

Có vẻ là do giọng nói như đang mất đi lý trí ấy.

Cuộc tấn công vẫn diễn ra. Các pháp sư cố gắng tiến lại gần tôi nhưng bị đẩy về phía sau, và cuối cùng thì, tôi biết các pháp sư chuẩn bị làm gì. Nó là tín hiệu cho việc triển khai một cuộc phản công.

Ngay sau đó.

"Dừng lại!"

Đó là giọng của Công Tước.

"Nhưng để dừng được nó, ngài phải lấy được viên đá ra khỏi đứa bé ấy!"

Vị trưởng lão bối rối nói, nhưng Công Tước chỉ bước đến trước tôi mà không nói lời nào.

Mỗi bước đi của ông ấy đều bị làn sóng thần lực chặn lại.

Nó lặp đi lặp lại nhiều lần. Thần lực chặn ông ấy, rồi bị ông ấy phá vỡ, và rồi nó lại phục hồi.

Viên đá nhanh chóng vỡ tan ra, và những mảnh vụn như những mảnh thủy tinh xuất hiện khắp mọi nơi.

Mặc dù máu đang chảy đỏ thẫm cánh tay của ông ấy, ông ấy vẫn tiếp tục tiến lại gần tôi.

"Không sao."

“…..”

"Không sao cả, LeBlaine à."

Ông ấy đặt tay ra sau lưng tôi.

Ngay lúc tôi cảm nhận được sự vỗ về ấm áp ấy, viên đá, có vẻ đã đạt đến giới hạn của nó, rơi xuống sàn. Còn tôi thì ngả vào cánh tay của Công Tước.

***

Sau vụ việc đó, tôi được chuyển tới phòng khác, bác sĩ đến để khám cho tôi nhưng không thấy cơ thể tôi có vấn đề gì cả.

'Bản thân tôi cũng thấy về mặt thể chất tôi cũng không gặp vấn đề gì. Ổn cả rồi.'

Khi tôi rời khỏi chỗ đấy, đôi mắt của các chư hầu sợ hãi nhìn tôi.

'Mình...nên làm gì đây?'

Đây không chỉ là vấn đề duy nhất.

[Tiểu thư, người ổn chứ? Hử?]

Một vài giọng nói cứ nói trong đầu tôi.

Giọng nói này là vấn đề lớn nhất.

Bất cứ khi nào tôi nghe thấy cái giọng này, tôi đều cảm thấy toàn thân như rã rượi cả ra. Thêm vào đó, tôi còn thấy đói và buồn ngủ nữa.

'Làm rõ mọi chuyện thôi.'

Cả ba kiếp của mình chưa từng nghe thấy giọng nói này.

Tôi cũng không hề hay biết rằng thần lực của mình lại mạnh như thế này.

Có thể là giọng nói đã giúp thần lực của tôi mạnh hơn.

Lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói này là lần tôi chạm vào Newt.

'Đúng rồi. Nó đã được ghi chép lại trong sử sách rồi mà. Newt là chìa khóa để mở thần lực.'

Nếu là vậy, có thể hiểu được vì sao mà thần lực của mình lại đột nhiên trở nên mạnh như thế rồi.

'Vậy thì mình thật sự là đứa con của số phận sao?!...hoặc không.'

Có ba điều kiện để trở thành đứa con của số phận.

1. Được sinh ra vào ngày 29 tháng 2

2. Phải có thần lực

3. Có thể đọc được ngôn ngữ cổ đại

Sở dĩ cần cả ba điều kiện này vì có ba điều kiện này thì mới niêm phong được linh hồn quỷ dữ.

Mina phù hợp với cả ba và đã thành công trong việc niêm phong linh hồn ác quỷ. Tôi biết rõ rành rành thật ra nó chỉ là nghi thức hiến tế thôi.

'Mình thậm chí còn chưa từng mơ đến sẽ có điều kỳ diệu như này xảy ra trong kiếp này.'

Kiếp đầu tiên của tôi, tôi còn quá non nớt nên tôi đã không biết được nhiều, nhưng lần này...

'Hử? Nghĩ lại thì, sao mình có thể liên tục suy nghĩ trưởng thành lâu như thế này nhỉ? Giọng nói đã làm gì sao?'

[Tiểu thư, người ổn chứ? Hử?]

Hình như mình lại nghe thấy giọng nói đó rồi.

'Ông là cái quái gì vậy hả? Không, ai đấy?'

[Không thể nói được cho đến khi người đạt đủ điều kiện.]

'Làm thế nào để đủ điều kiện?'

[Tui không thể nói cho người được. Chỉ sau khi người đạt đủ điều kiện tui mới có thể trả lời câu hỏi của người. Nhưng tiểu thư vốn đã biết nó ở đâu rồi. Nên...Ức!]

Giọng nói thì thầm, nhẹ thét lên.

[Thậm chí cả cái này cũng không cho. Tui không thể nói thêm với người được rồi.]

Giọng nói nói vậy, nhưng tôi đã có gợi ý từ câu 'nó ở đâu' rồi.

Chắc hẳn nó là một vật gì đấy.

Chỉ có duy nhất một vật quý giá đến nỗi phải cần đến thì mới đạt đủ điều kiện.

'Etwal thứ hai.'

[Nhưng thân thể cưng ổn chứ? Cưng ới, quá khó để trả lời à? Ui thui, nếu tui mà ở đấy lúc đó...Cưng sẽ phải có đủ điều kiện để cho nó để rồi tui mới có thể...]

'Ông thì biết gì chứ?'

Giọng nói nhanh chóng trả lời một cách nhát gan, [Dạ?!]

'Ông làm ơn yên được không cái? Tôi nghĩ mình cần nghỉ ngơi đã.'

Bất cứ lúc nào giọng nói đấy nói là tôi không tài nào suy nghĩ trưởng thành được vì tôi quá mệt.

Tôi nổi da gà khi tưởng tượng cảnh tôi lại đái dầm lên giường.

'Mình cần phải nhanh chóng đi tìm Etwal trước khi mình hoàn toàn trở thành một đứa trẻ con mất.'

Tôi nhảy khỏi giường.

Truyện Chữ Hay