Sau buổi karaoke, Amane tạm biệt Itsuki và những người khác, và lê cái cơ thể mệt mõi rã rời của cậu về nhà.
Shuuto và Shihoko đã ở nhà cậu vì cậu đã đồng ý từ trước, và họ chào đón Amane và Mahiru bằng những nụ cười.
“Mừng về nhà. Hai đứa không tiếp tục đi ăn mừng với bạn à?”
“Con lo rằng họ sẽ ở lại khá lâu. Con không muốn Mahiru ở bên ngoài trễ thế vào ban đêm dù cho con có ở cạnh cô ấy, và cô ấy cũng đã chuẩn bị bữa tối.”
Có hơi không tự nhiên khi mẹ cậu lại chào đón cậu về nhà khi mà cậu sống một mình. Tuy nhiên kịch bản tương tự đã xảy ra tại quê cậu, và nó thật hoài niệm.
Vì vài lý do mà Mahiru dường như đã quen với việc này, và chấp nhận tình huống này. Có lẽ vì cô nàng biết ơn về những gì đã xảy ra hồi dịp nghỉ hè, nhưng cô lại có vẻ phấn khởi khi gặp Shihoko, và nhiêu đó thôi đã đủ để giải thích cho chuyến thăm của bố mẹ cậu.
Cô nàng nói chuyện với Shihoko với một vẻ mặt bình tĩnh, và Amane để cô ở đó, hướng về phòng mình để thay đồ. Mahiru đã thay đồ ở nhà mình từ trước đó, và trở lại chỗ của Amane. Sau khi đi qua lối vào, Mahiru cởi giày như thường lệ, và đi vào phòng khách với Shihoko.
Amane chọn ngẫu nhiên một chiếc áo từ tủ quần áo, thay đồ, và đi ra phòng khách. Cậu không thể thấy Mahiru ở đó, và mái tóc màu lanh chuyển động đung đưa trong phòng bếp. (Ơm đoạn này bản Eng khá lộn xộn nên trans dịch theo ngữ cảnh, ai thấy có vấn đề gì nói trans sửa nha)
“Dù sao thì, buổi tối của mẹ sao rồi?”
“Bọn mẹ đã ăn tối bên ngoài. Đây là một chuyến thăm đột ngột, mẹ nên báo cho Mahiru-chan sớm hơn.”
“Bố mẹ sẽ ở khách sạn và không làm phiền hai con đâu.”
“Cảm ơn vì đã quan tâm. Tuy nhiên con sẽ qua đêm tại nhà Mahiru.”
Cậu vẫn còn một hoạt động nữa, là ở lại nhà Mahiru. Việc này đối với cậu có lẽ còn quan trọng hơn cả lễ hội văn hóa. Họ không bị làm phiền là chuyện thường, vì họ thường ở một mình với nhau.
Shihoko dường như hơi phấn khích khi bà nghe tin cậu sẽ ở lại.
“Oh đúng rồi, con đã đề cập việc này hôm nay. Qua đêm đúng không?”
“…Đúng vậy. Mẹ có thể ngủ tại đây.”
“Ôi chà ôi chà, heheheh.”
“…Cười gì đấy?”
“Không có gì. Mẹ chỉ đang đoán rằng Mahiru-chan sẽ rất mong chờ đấy.”
“Không, không nha. Và đừng có nhúng mũi vào mối quan hệ của con trai mình.”
Ngay cả khi họ định dành cả đêm cùng nhau, Mahiru có lẽ lo lắng hơn nếu mà cậu làm bất cứ điều gì. Amane không thể hiện ra, nhưng cậu còn đang căng thẳng hơn cả cô nàng. Cậu chưa bao giờ vào phòng một người con gái trước đây, chứ đừng nói là phòng của bạn gái mình.
Đương nhiên, cậu không thể nói những thứ như thế trước mặt bố mẹ mình. Cậu phớt lờ câu hỏi của Shihoko, và quay sang Shuuto, người mỉm cười lại Amane, rõ ràng đang không có ý định khuyên nhủ hay hỏi gì. Con có mối quan hệ khá tốt đấy, ông đưa ra một suy nghĩ trung lập như vậy.
“Này chàng trai trẻ, không cởi mở cũng ổn thôi, nhưng mẹ chưa bao giờ nghĩ con lại kết bạn được nhiều thế. Ấn tượng đấy.”
“Mẹ nghĩ con là ai hả?”
“Haha, chà, con sẽ không hòa nhập vào nếu con không thật sự tin tưởng họ. Mẹ nhẹ nhỏm khi thấy con thân thiết với khá nhiều bạn.”
Amane đã báo cho bố mẹ mình rằng cậu đã có một vài người quen, nhưng có vẻ như họ vẫn lo lắng cho đến khi họ thật sự thấy vậy.
“Mẹ chưa bao giờ nghe nhiều về Yuuta-kun từ con. Không biết là con lại có một người bạn đẹp trai và hiền hậu thế đấy.”
“Con cũng tự hỏi về điều đó. Cậu ta thật sự là một người tuyệt vời.”
“Mình nghĩ chim cùng loài sẽ gọp bầy với nhau. Bởi vì cậu cũng là một người tốt đấy, Amane.”
Mahiru có lẽ đã nghe được cuộc trò chuyện từ phòng khách, và giọng cô vang ra trong khi cô nàng đang thái rau củ.
Amane chưa bao giờ nghĩ nhiều về việc được gọi là một người tốt, nhưng đúng là họ khá thân. Kadowaki là một chàng trai thu hút khá nhiều sự chú ý, nhưng lại không nổi bật, về mặt tính cách. Cậu ta đĩnh đạt, tốt bụng, và có lẽ khá hòa thuận với Amane, người thích sự yên tĩnh.
“Cậu nói như mình giống Itsuki vậy.”
“Hai cậu thật sự quan tâm bạn bè. Cậu lo cho nhà Akazawa, và đang cố gắng giúp cậu ấy, đúng không?”
“Đương nhiên. Chưa bao giờ là xấu khi cố gắng cải thiện các mối quan hệ cả.”
Amane đã thấy bố mẹ mình yêu thương lẫn nhau, đến mức họ được mệnh danh là đôi uyên ương. Cũng chính từ họ mà cậu đã hiểu được tình cảm của họ cho con trai mình, và họ có lẽ còn thân thiện hơn nhiều so với các phụ huynh khác.
Hiển nhiên là cậu đã có những trải nghiệm của riêng mình, và dù cậu không muốn áp đặt nó lên người khác, cậu cũng không thể nào giúp được trừ khi gia đình của Itsuki có thể giải quyết vấn đề này theo một hướng tương tự.
Tình hình của gia đình Itsuki không thảm khốc đến nỗi không thể quay lại như của Mahiru. Miễn là họ được cho phép, vẫn còn những giải pháp khả thi.
“Akazawa-san nói rằng cậu không thành thật, nhưng cậu ấy có thể chỉ ra rằng cậu đang lo lắng cho cậu ấy.”
“Mình sẽ bắt cậu ta im lặng vào lần tới.”
“Đây là những gì cậu ấy đề cập tới đó.”
Amane cau mày khi nghe được tiếng cười khúc khích. Bố mẹ cậu cũng cười, vì cả biểu cảm của Amane và lời nói của Mahiru. Amane lúng túng tránh những ánh nhìn của bọn họ, và ngồi xuống sofa.
Cậu giả vờ không biết gì, và bị cười nhiều hơn. Đủ chưa hả? Cậu càu nhàu, và tập trung suy nghĩ vào chiếc TV đang phát đủ loại chương trình.