“…Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Đây là lần đầu tiên Amane vào nhà Mahiru, cậu ngạc nhiên khi thấy phòng khách được dọn dẹp sạch sẽ và không có bất kì vật dụng thừa thãi nào.
Căn phòng được bài trí theo tông trắng và xanh nhạt và được trang trí theo sở thích của cô ấy.
Đây là lần đầu tiên cậu bước vào nhà của một người con gái, và dù ban đầu cậu thấy khá lo lắng, nỗi lo của cậu đã phần nào dịu đi khi cậu thấy căn nhà gọn gàng thế này.
“Mời vào. Nó có lẽ hơi bừa bộn một chút.”
“Cậu chắc rằng cậu có thể nói thế nếu như chúng ta so sánh với nhà của mình hồi một năm trước chứ?”
Mahiru dẫn Amane vào trong, và cậu nở một nụ cười gượng gạo trước những lời nhận xét đó. Mahiru nhớ lại sự khủng khiếp của nhà cậu vào khi đó, và nhún vai.
“Chà, cái đó không tính. Hãy nghĩ lại về việc nó đã bừa bộn thế nào đi.”
“Ugh, mình không thể phủ nhận được.”
“Cậu là người đề cập đến điều đó trước mà. Dựa trên việc cậu đang rất cố gắng để duy trì tình trạng hiện tại, nếu có điều gì mà mình muốn nhắc nhở thì…hmm, cậu thường ném quần áo bẩn của mình vào giỏ, và đôi khi làm rơi xuống sàn. Tốt nhất là cậu nên thay đổi điều này.”
“Yep, mình sẽ chú ý.”
“Thế thì tốt.”
Amane thường sẽ không cho phép Mahiru giặt đồ của cậu, nhưng cô đã thấy cái cách mà cậu xử lý chuyện giặt giũ của mình. Amane sẽ lột tất và quần áo đàng hoàng trước khi bỏ chúng vào giỏ giặt, nhưng dường như vẫn còn những khía cạnh khác mà cậu cần phải chú ý đến.
Amane lặng lẽ ghi nhớ những vấn đề mà cậu cần phải lưu ý này, và khi tiếp tục trò chuyện với Mahiru, cậu không còn thấy căng thẳng nữa. Một lần nữa, cậu nhìn xung quanh nhà cô.
Như đã đoán trước, đồ nội thất trong nhà được xắp xếp gọn gàng, và đó là cảm nhận của cậu qua cái nhìn đầu tiên. Nó trông quá ngăn nắp, và cũng thật cân đối, cứ như trong một cuốn tạp chí vậy.
Và vì thế, cậu thấy có gì đó không ổn.
“Chà, nhà cậu trông đẹp đấy, nhưng…”
“Có cảm giác thiếu sự sống nhỉ?”
“…Xin lỗi.”
Mahiru hỏi với một nụ cười gượng gạo trước khi Amane có thể nói ra, và cậu lúng túng đảo mắt đi.
Đúng vậy, ngôi nhà khá gọn gàng, và hoàn toàn sạch sẽ…nhưng nó không hề mang lại cảm giác có người sống ở đây.
Bình thường mà nói, một ngôi nhà sẽ cho thấy được sở thích và thói quen sống của một người, nhưng ở đây lại không có điều đó. Nơi này chỉ cần diễn tả bằng hai từ ‘sạch sẽ’ là đủ.
“Ổn mà. Mình cũng cảm thấy như vậy. Và mình dành hầu hết thời gian ở chỗ cậu mà, ngoại trừ lúc ngủ thôi.”
“Ahh…”
“Mình thật sự đã dành nhiều thời gian ở nhà cậu. Không thay đổi gì mấy kể từ lần tổng vệ sinh đó.”
Nói về điều này, Mahiru hiếm khi dành thời gian ở nhà của mình. Cô đã qua nhà Amane nhiều từ trước khi họ hẹn hò, và sau này còn nhiều hơn nữa.
Vì cô dành quá nhiều thời gian ở chỗ cậu, sự hiện diện của cô nàng tại nơi này có vẻ sẽ ít đi. Cô thật sự thích sạch sẽ, và vì thế mà sự hiện diện của sự sống càng trông giống như không tồn tại.
Amane cảm nhận được sự ấm áp và rối bời khi cậu lần nữa nhận ra rằng Mahiru đang ở cạnh cậu. Mahiru tiến lại gần hơn, và ngước nhìn lên khuôn mặt cậu.
“…Vậy nên, nhà của cậu cũng là nhà của mình. Cậu phải giữ cho mọi thứ sạch sẽ, được chứ?”
“…O-okay.”
Amane bối rối khi thấy nụ cười rạng rỡ của Mahiru, và trả lời lắp bắp.
Cô nàng gật đầu hạnh phúc, vì phản ứng của cậu dường như nằm trong dự kiến, và mời cậu vào phòng mình. Đây là thử thách khó nhất trong ngày, và nó sẽ kiểm tra sức chịu đựng của cậu.
Cậu đã vượt qua được phòng khách, nhưng đúng là cậu vẫn sẽ lo lắng về việc bước vào căn phòng cô vẫn hay ngủ.
Cậu bước vào trong, và thấy nó cũng giống với phòng khách, trắng và xanh nhạt, nhưng lại có phần lộng lẫy hơn.
Quả không hổ là Mahiru, kệ sách chất đầy sách giáo khoa và sách dạy nấu ăn.
Có một con thú bông được đặt trên chiếc bàn gương - thứ mà Amane gắp được ở trung tâm trò chơi. Con gấu bông mà cậu tặng vào ngày sinh nhật của cô thì ở trên giường, cùng với những ‘chiến lợi phẩm’ khác.
Chúng không có tên nhưng chúng rất dễ thương, vậy là đủ.
Amane nhớ rằng đã nhìn thoáng qua phòng của Mahiru khi Chitose gọi video cho cậu từ chỗ của Mahiru. Tuy nhiên, việc nhìn thấy nó tận mắt là một việc hoàn toàn khác.
Hơi thở cậu dần trở nên gấp hơn do lo lắng.
Cái mùi hương nữ tính khó tả ngày càng nồng nàn hơn. Nó hơi khác với mùi hương từ người Mahiru, nhưng chúng đều có mùi dễ chịu như nhau.
“Hãy đợi ở đây. Cậu có thể đọc bất kỳ cuốn sách nào mà cậu muốn.”
“O-okay.”
Không biết Mahiru có lo lắng không, vì cô trông chả có vẻ gì là vậy cả, và để cho Amane đợi trong khi vẫn cư xử bình thường. Ngoài ra, Amane đã tắm rồi, nên cậu định ngồi đợi cô.
Họ vẫn chưa có kế hoạch sau đó, nhưng cậu thật sự thấy bồn chồn trước viễn cảnh phải ngồi trong nhà bạn gái mình và chờ trong khi cô ấy đang tắm.
Ngay lúc này, cậu đang quỳ gối trên thảm, và ngồi thẳng lưng lên. Cô nhẹ nhàng cười khúc khích, lấy ra hai bộ quần áo, và cầm đưa ra trước mặt Amane.
“…Hỏi thử thôi, cậu thích cái nào hơn?”
Nói chung, cả hai đều là đồ ngủ, nhưng chúng khá khác nhau.
Bộ đầu tiên được làm từ vải trắng và hồng, thường dùng để mặc trong nhà. Phần phía trên là một chiếc áo hoodie dài tay, đi cùng với đó là quần sọt. Thiết kế dễ thương chắc chắn sẽ tạo ra cảm giác nữ tính khi mặc nó.
Cái còn lại là một chiếc váy baby doll trắng với vải ren và ruy băng.
Nó không trong suốt, nhưng nó chắc hẳn để lộ nhiều hơn các bộ trang phục khác. Hầu như không có khoảng trống nào ở vùng ngực, và nó phủ dài tới cỡ nửa đùi của cô ấy.
Tuy nhiên, phần vai và phần đầu cánh tay được để lộ ra. Chắc chắn là nó hở hang hơn nhiều so với những bộ đồ cô mặc khi ở nhà Amane.
Amane choáng váng khi thấy hai bộ quần áo, và Mahiru mỉm cười. Chả biết cô đang có ý định gì nữa.
“Mình nghĩ mình nên để cậu chọn vì cậu đang ở đây. Chắc cậu sẽ thấy vui hơn đấy.”
“M-mình nghĩ cậu cứ mặc những gì cậu muốn là được.”
“Chà, mình muốn mặc thứ cậu thích cơ. Mình sẽ mặc mọi thứ cậu thích.”
Dường như Mahiru thật sự muốn Amane lựa chọn.
Cậu nhìn lướt qua.
Không nghi ngờ gì về việc cả hai đều rất hợp với cô nàng. Thật sự mà nói, cậu không thể nào tưởng tượng ra rằng có bộ đồ nào lại không hợp với cô ấy.
Tuy nhiên, cậu nghĩ rằng bộ đồ trong nhà rộng rãi kia có lẽ sẽ phù hợp với Chitose hơn là Mahiru.
Cậu thấy chiếc váy baby doll trông nữ tính, trưởng thành sẽ hợp hơn với Mahiru.
Nhưng cậu có cảm giác rằng mọi việc sẽ trở nên thật tệ khi chọn bộ đó.
Cô ấy sẽ hiểu rằng mình không có ý gì hết thôi, nhưng mình sẽ không giữ được tỉnh táo mất.
Họ sẽ ôm ấp với nhau cả đêm, và bộ đồ đó sẽ nảy sinh nhiều vấn đề. Mahiru sẽ thấy khó xử khi họ âu yếm nhau, và cậu không muốn cô cảm thấy khó chịu.
Cậu có một mong ước nhỏ nhoi là được thấy cô nàng trong chiếc váy baby doll, nhưng cậu vẫn chỉ vào bộ đồ mặc trong nhà ấm áp, thoải mái kia. …b-bộ rộng rãi hơn í, cậu nói, và Mahiru cười khúc khích.
“Thế thì mình sẽ mặc bộ này.”
Mahiru cầm chiếc váy baby doll trông có vẻ trưởng thành, và cất bộ đồ trong nhà rộng rãi vào tủ.
“Thế mục đích của việc để mình chọn là gì?”
“Mình có cảm giác rằng cậu có lẽ sẽ chọn bộ đó vì nó hở ít hơn, nhưng lại thích bộ này hơn, chỉ để tránh khỏi phải xấu hổ. Đó là điều quá rõ ràng dựa trên thái độ và ánh mắt lảng tránh của cậu.”
Cô ấy nói đúng, và Amane không nói nên lời, môi cậu run run.
“…Cậu đâu cần phải hỏi khi mà đã biết vậy rồi.”
“Fufu, mình muốn biết cậu thích gì, Amane. Mình chỉ đang kiểm tra thôi.”
“…Mình hiểu rồi.”
Lời khẳng định này thật sự có hại cho tim cậu. Cả tim và dạ dày cậu đều đang thắt chặt.
Tuy nhiên cô đã chọn nó vì Amane, và cậu rất vui. Đôi môi cậu hơi run, không phải cười cũng không phải nhăn nhó.
“Vậy thì mình đi tắm đây.”
Cô nàng phớt lờ cảm xúc mâu thuẫn trong lòng cậu, và chỉ đơn giản là rời khỏi phòng. Amane quỳ trong phòng, nghe thấy tiếng bước chân và cảm thấy hoảng loạn.
Mahiru có lẽ đã tỏ ra bình tĩnh, và thật sự đã rất cố gắng trong lòng. Amane thấy nhẹ nhõm đôi chút, nhưng cậu lại lóe lên một suy nghĩ khác, và cơ thể cậu đang nóng bừng.
Amane xua đi hình ảnh Mahiru trong bộ đồ bơi khi đang quỳ gối trên sàn, ngồi đợi cho đến khi cô nàng tắm xong.