Có lẽ do đang cao hứng, mọi người bắt Amane hát rất nhiều bài, và Amane mệt muốn chết khi mà hát xong.
Kadowaki, người cũng hát cùng, vẫn còn bình tĩnh và nó có lẽ là do sự khác biệt về khả năng thể chất.
“Tốt lắm. Cậu hát rất hay.”
Mahiru cháo đón Amane trở lại với một nụ cười điềm tĩnh. Cô ấy phấn khích hơn bình thường, và có lẽ cũng đang khá cao hứng.
“…Cậu cũng khá thích việc này nhỉ, Mahiru.”
“S-Sau cùng thì…cậu hát trông tuyệt lắm, Amane.”
“Cảm ơn vì lời khen. Đến lượt cậu rồi đấy.”
“Hm?”
“Chitose, tôi sẽ để Mahiru cho cậu. Cậu sẽ hát với cô ấy.”
Amane gọi tên Chitose, và đề nghị hy sinh cô bạn gái đang phấn khích của mình.
Chitose đưa ra một cái nhìn nghi ngờ khi mà nghe thấy thế, được rồi, để đó cho tôi, nhưng cô vẫn cười toe toét và trả lời vậy.
“Không, đợi đã.”
“Mahirun đang vui. Nên tớ cũng muốn nghe Mahiru hát nữa.”
“Ơ-Ờm…”
“Mình nghĩ cậu có thể hát mọi bài Chitose chọn thôi, Mahiru. Ổn mà, ổn mà.”
“C-Có vấn đề đấy…C-Chitose-saaaannnnn.”
“Nào nào Mahirun. Dù sao thì mọi người đều sẽ hát, và tất cả đều đang phấn khích mà.”
Amane vẫy tay khi Chitose phấn khích kia kéo tay Mahiru đi. Mahiru miễn cưỡng nhìn Amane, nhưng mới nãy thôi cậu cũng ở trong tình thế của cô nàng, và hy vọng rằng cô sẽ từ bỏ.
Đã đâu vào đó rồi. Amane gật đầu khi nhìn một Mahiru bối rối đang nhìn chằm chằm vào chiếc micro trên tay, và cậu nheo mắt hạnh phúc. Kadowaki cũng xem với một nụ cười gượng gạo, ăn khoai tây chiên.
“Liệu sau này Shiina-san có trả đũa lại?”
“Vài cái là cùng.”
Ngay cả khi cô ấy làm vậy, nó cũng chỉ là một sự trả đũa dễ thương, dễ thương đến nỗi cậu muốn chịu trách nhiệm và xem phản ứng của cô.
Kadowaki nhún vai trước câu trả lời thờ ơ của Amane, mắt cậu sáng lên và nhìn về phía Mahiru, người bắt đầu hát một cách cuồng nhiệt.
Mahiru có thể làm mọi thứ ngoại trừ bơi, và ca hát cũng không phải ngoại lệ. Điều tốt là một bài nhạc Nhật nhẹ nhàng đã được chọn, và một giai điệu tao nhã phát ra từ giọng hát rõ ràng, khiến mọi người ngưng trò chuyện lại và bị cuốn hút vào. Ai cũng có thể ngủ một cách nhanh chóng nếu cô nàng được yêu cầu hát một bài hát ru. Mặt Amane giãn ra thêm một chút.
Chitose cũng hát khá tốt, giọng của cô hợp với giọng nhẹ nhàng của Mahiru. Cô đã quen thuộc với giai điệu, và có cảm giác tốt hơn về nhịp điệu và lời bài hát. Tóm lại, Chitose có kỹ thuật tốt hơn.
Cô đang rất vui, và dường như sẽ không để Mahiru chạy trốn khi mà hát bài này xong.
Ah sao cũng được, dù sao thì Mahiru trông khá hạnh phúc.
Cô vẫn còn khá rụt rè, nhưng vẻ mặt không hài lòng lúc bị bỏ rơi của cô đã dịu đi, và cô dường như khá vui. Cô nàng không có quá nhiều kinh nghiệm về các buổi karaoke. Amane mừng khi cô có thể thưởng thức nó.
“…Dù sao, hai cậu sẽ về nhà, phải không?”
Khi Amane đang bình tĩnh quan sát Mahiru cầm micro, Kadowaki nghiêng qua và hỏi với giọng chỉ cậu có thể nghe thấy.
“Ừ. Bố mẹ tôi đang ở đây. Mahiru về cơ bản đã chuẩn bị bữa tối từ trước khi tới trường.”
“Eh, chà, nó giống như hai cậu đã sống chung với nhau. Nghiêm túc đấy.”
“Im đê.”
Mahiru sẽ chỉ về nhà khi cần phải ngủ, trang điểm và thay đồ. Cô dành hầu hết thời gian tại nhà của Amane, và hiển nhiên, nói thế chả có gì sai cả. Có thể nói rằng cô nàng đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống của cậu.
“Có nghĩa là hai cậu sẽ về nhà sau khi xong buổi karaoke này, đúng không? Mọi người có lẽ sẽ hơi tiếc, nhưng bọn tôi cũng không làm gì được.”
“Tôi đoán là mọi người sẽ thấy tiếc khi Mahiru không đến đó, đúng không?”
“Ahaha, cậu chưa bao giờ nghĩ về bản thân, hở?”
Kadowaki vỗ vai Amane với một nụ cười gượng gạo, và thọc vào bụng Amane một cái, ngụ ý rằng cậu không giống như Mahiru và Kadowaki.
Cậu đã bắt đầu hòa nhập với mọi người trong lớp, nhưng cậu không được chú ý lắm. Ngay cả khi người khác thấy hơi tiếc, thì cũng vì cậu đã là của Mahiru. Có lẽ vì vậy nên Amane mới được mọi người chú ý nhiều hơn.
“Chà, bố mẹ cậu đang ở đây. Họ lo lắng cho cậu đủ để đến tận đây.”
“…Ừ, đúng là họ lo lắng cho tôi.”
“Thật tuyệt khi cậu có phụ huynh như vậy, và họ cũng thật sự rất hòa thuận với Shiina-san.”
“Ừ. Họ còn trân trọng cô ấy hơn con trai của họ.”
“Ahaha, nhưng tôi nghĩ cũng vì họ trân trọng cậu thôi.”
Kadowaki nói với một nụ cười, và Amane mở to mắt, nhìn hơi khó xử, tôi biết điều đó chứ, và lẩm bẩm thế.
Bố mẹ cậu tuyệt thật đấy, Kadowaki lần nữa cười khúc khích trước cái nhìn rụt rè của Amane, và nhẹ nhàng vỗ vai cậu.