Thiên sứ nhà bên

chương 227: tiệc ăn mừng.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi mà họ đã hoàn tất việc dọn dẹp, Amane và những người khác đã đến điểm hẹn, đang thấy hơi mệt mỏi.

Có ba phòng được đặt, và những người tham gia phải chia làm 3 nhóm, mỗi nhóm một phòng. Itsuki rất có lòng sắp xếp những người thân thiết lại với nhau.

Nhóm của Amane bao gồm người mà cậu mới trò chuyện cùng, Mahiru, rồi Itsuki, Chitose, Kadowaki, Hiiragi, Kuju và Kido, những người mà cậu thường xuyên nói chuyện gần đây.

Bọn con gái thấy hơi tiếc khi Kadowaki ở trong nhóm này, nhưng những đứa con gái trong phòng này đều đã có bạn trai và sẽ không quan tâm tới cậu ta nữa, vì thế, tất cả đều thấy nhẹ nhỏm trong khi vẫn thấy hơi luyến tiếc. Bên cạnh đó, bọn con gái được chia vào phòng khác thì vui vẻ nheo mắt nói, cứ đi tán tỉnh Shiina-san tùy thích nha, và Amane cau mày lại bọn họ.

“Dù sao thì, làm tốt lắm

Itsuki nâng ly chúc mừng, ly của cậu là một ly rượu táo từ quầy đồ uống, và mọi người trong phòng cũng làm tương tự.

Họ chỉ đơn thuần làm ra hành động vậy, vì nó khá xa để cụng ly. Sau khi nâng ly, Amane uống cốc soda dưa lưới của mình.

Hương vị của ly nước này là thứ gì đó khá độc đáo đối với một thức uống có ga, thứ cậu khá thích. Mahiru nói rằng cô ấy muốn thử, vì thế cậu để cô uống một ngụm và cô nhăn mặt. Có vẻ nó không hợp khẩu vị của cô, có lẽ bởi vì cô ấy không thể xử lý axit cacbonic.

Mahiru ứa nước mắt, nhấp một ngụm trà ô long và dựa vào Amane. Cô đã khá mệt mỏi, và cảm thấy bồn chồn vì có rất nhiều người có mặt tại buổi karaoke này.

“Mọi người làm tốt lắm. Phần lớn là nhờ vào Kido.”

Itsuki uống xong ly rượu ráo của mình, ngồi xuống, và gật đầu hạnh phúc.

Người vừa được nhắc đến, Kido, nhấp vài ngụm nước và nở một nụ cười gượng gạo.

“Không không, nhờ vào người chủ đã tốt bụng cho chúng ta mượn đồ…Tôi không ngờ họ lại chuẩn bị nhiều đến thế.”

“Lần tới chúng ta sẽ tặng họ một hộp đồ ngọt như để cảm ơn.”

“Thật tuyệt, Ikkun đang nghiêm túc kìa~”

“Thô lỗ quá đấy, Chii. Mình thỉnh thoảng cũng nghiêm túc mà.”

“Thỉnh thoảng là bao lâu?”

“…Mỗi nửa năm?”

“Đó không tính là thỉnh thoảng!”

Mọi người phá lên cười, Amane thở dài khi nhìn bọn họ.

Cậu đã tương tác với mọi người ở đây, nhưng khá khó cho cậu để nói gì đó khi có quá nhiều người. Amane không thể vui vẻ tự nhiên như Itsuki, không hòa đồng, và cậu chưa bao giờ tham gia vào các cuộc hội thoại trừ khi có ai thực sự bắt chuyện cậu.

Mahiru nhìn khung cảnh vui vẻ với một nụ cười. Cô không thích sự huyên náo, nhưng cũng không hề ghét nó, có lẽ cô thấy vui nhất là khi đứng xem.

“…Amane, sao cậu lại đứng đó nhìn như thể không liên quan gì đến cậu vậy? Ngừng tán tỉnh và lại đây nào.”

“Được rồi được rồi, tôi hiểu rồi. Đừng có đứng lên. Ở đây chật chội lắm.”

Căn phòng tương đối rộng, nhưng nó khá bất tiện cho tám người cùng di chuyển, thậm chí chật cứng. Thật sự mà nói, cậu thấy nó thật rắc rối để luồn lách chỗ này chỗ kia, và hy vọng mọi người có thể giữ nguyên vị trí.

“Lại đây nào Mahirun~ cùng trêu chọc Ikkun nào.”

“Thôi nào, đừng làm thế…đợi đã, cậu có tệ trong việc hát karaoke không, Shiina-san?”

“K-Không, tôi không chắc…”

Mahiru hơi bồn chồn, và Chitose dường như hiểu ra khi cô ngước lên, oohhh, và tiếp tục nói.

“…Uuuu, Mahirun chỉ không có bài để hát thôi, và cũng không thật sự muốn hát. Về cơ bản, cô ấy thường chơi piano hoặc một vài bài nhạc ngoại với lời để học Tiếng Anh.”

“Kiểu giáo dục đó…đúng như mong đợi ở Shiina-san.”

“Cậu không nghe nhạc với Amane à?”

“Tôi không bật nhiều nhạc khi ở nhà.”

Phòng của Amane có một cái loa, nhưng nó giống như một món đồ trang trí hơn. Sau cùng thì, nếu cậu không ngủ thì cũng học một mình trong phòng, hoặc là đọc sách. Cậu sẽ dành hầu hết thời gian để trò chuyện với Mahiru trong phòng khác, và học cùng với cô.

“Mấy cậu thì sao, Makochin?”

“Tôi chỉ nghe vài bài nhạc pop đang nổi…”

“Tôi không thật sự nghe nhiều, chỉ là vài bản piano mà bà tôi chơi thôi.”

“Điều đó không bình thường lắm…à, nói về âm nhạc, Yuuta.”

Itsuki đột ngột chuyển chủ đề, và rõ ràng trông không hài lòng khi cậu nhìn vào một Kadowaki đang vui vẻ.

“Sao cậu không nói với bọn tôi rằng cậu đã trình diễn một buổi live show? Tôi sẽ đổi ca nếu cậu nói tôi.”

Có vẻ như Itsuki có vấn đề về việc Kadowaki trình diễn một buổi diễn trực tiếp trong lễ hội văn hóa mà không để cậu biết, và đập tay xuống bàn trong khi không làm đổ đồ uống.

Kuju khá lo về cái bàn đang lắc lư, và dường như cậu ấy đã có mặt vào lúc đó, bọn tôi không gọi cậu vì bọn tôi không muốn cậu gây ra náo loạn đâu, vì cậu lẩm bẩm thế.

Kadowaki đơn thuần nở một nụ cười gượng gạo tới Itsuki, người dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cậu ta trông chả có gì là hối lỗi.

“Tôi không kể cho cậu vì tôi biết cậu sẽ làm điều này. Chả có lý do gì để cậu đi xem cả.”

“Amane và những người khác đã xem nó. Thật không công bằng

“Nó không có gì đâu mà. Nhân tiện, chẳng phải tôi luôn đi karaoke với cậu?”

“Chà, tôi chỉ muốn thấy cậu trình diễn thôi. Dù sao thì, tôi sẽ tha cho cậu nếu cậu bắt đầu một màn đơn ca ở đây.”

“Ể…”

Cái yêu cầu lố bịch khiến Kadowaki cụp mắt xuống, và gặp ánh mắt của Amane.

Amane nhanh chóng nhìn sang bên cạnh vì cậu có linh cảm xấu, và cậu có thể cảm nhận nụ cười của Kadowaki.

“Hãy phạt cả Fujimiya nữa.”

“Sao lại là tôi!?”

“Đây là karaoke. Mọi người đều phải hát, đúng không? Không thay đổi được gì đâu.”

“Woah, thêm ca sĩ à? Tốt lắm, thêm nữa đi.”

Itsuki bắt đầu thêm dầu vào lửa, vì cậu ta nghĩ rằng Kadowaki sẽ hát nếu Amane cũng tham gia. Chitose và Kido có lẽ cũng đang phấn khích, vì họ bắt đầu cổ vũ và trêu chọc theo.

Amane không muốn phải hát cùng với một ca sĩ giỏi, và quay sang Mahiru để xin sự giúp đỡ

”Mình tin rằng mình chưa từng nghe cậu hát trước đây, Amane. Quả là cơ hội hiếm có…”

Cô rõ ràng ở cùng phe với Itsuki. Itsuki, Kadowaki, hai cậu hãy nhớ đấy, cậu bỏ cuộc và với lấy cái micro ở trên bàn.

Truyện Chữ Hay