Lâm Triệt im lặng nhìn Du Mẫn Mẫn.
Ở chung lâu ngày, cảm thấy Du Mẫn Mẫn mặc dù có thế lực, nhưng kỳ thật cũng không làm cho người ta chán ghét.
Có lẽ bởi vì hai người đều là kiểu ngườitrực tiếp bày thế lực của mình ra ngoài sáng, cảm thấy cô không ngụy trang, cũng không có tranh luận vì chính mình, cho nên mới cảm thấy cô ấy không đáng ghét.
Trước đây mặc dù Du Mẫn Mẫn đối cô không tính là rất tốt, nhưng mà kỳ thật cũng không có quá kém, chỉ là số Lâm Triệt xác thực không tốt, cho nên cũng tự nhiên không có nhiều cơ hội như vậy, hiện tại xem Lâm Triệt như người dưới quan trọng để bồi dưỡng thành nghệ sĩ, cho nên quan hệ hai người mới bắt đầu trở nên tốt hơn rất nhiều.
Rất nhanh tới nơi mà Cố Tĩnh Dư nói.
Từ bên ngoài đã nhìn thấy đây không là hội sở bình thường, ngược lại là giống như là một hội sở đầy đủ các dịch vụ dùng khi nghỉ phép, phía dưới là chỗ ăn chơi, phía trên là khách sạn, ăn cái gì, ca hát, chơi đùa, quán bar, một dây chuyền.
Nhìn từ vẻ ngoài, đó chính là một tòa cao tầng chiếm diện tích to lớn, lập tức khiến người ta cảm giác được đồ sộ.
Người của đoàn làm phim tốp năm tốp ba đi tới, chúc mừng nhau, chúc phim truyền hình công chiếu.
Lâm Triệt mang theo Du Mẫn Mẫn ngồi một chỗ ít người, chậm rãi tán gẫu, khi Cố Tĩnh Dư đến, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lâm Triệt cũng vội vàng vỗ tay, nhưng mà lại nhìn thấy, sau khi Cố Tĩnh Dư lên tiếng chào với mọi người, trực tiếp liền đi tới chỗ của Lâm Triệt.
Trên mặt Lâm Triệt cứng đờ, nhìn Cố Tĩnh Dư, có chút kỳ quái.
Vẻ mặt Cố Tĩnh Dư lại bình tĩnh, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Lâm Triệt.
Lâm Triệt nói:
- Sao anh lại ngồi ở đây.
Bên kia có vị trí quan trọng của nhân vật chính không ngồi, chạy bên này làm gì.
Cố Tĩnh Dư nhìn cô:
- Bên này yên tĩnh, tôi thích yên tĩnh, thế nào?
-......
Được rồi, anh vui là được.
Lần đầu tiên Du Mẫn Mẫn cùng ngồi một chỗ với đại minh tinh như thế này, bộ dáng không khỏi còn có chút khẩn trương, dù sao mặc dù hiện tại minh tinh có rất nhiều, nhưng loại siêu cấp minh tinh này thì rất ít.
Cố Tĩnh Dư nhìn thấy cô, cũng nghiêng đầu cười cười, Du Mẫn Mẫn thụ sủng nhược kinh ( được người yêu thương vừa mừng lại vừa lo), vội cười cười với anh.
Cố Tĩnh Dư nhìn thoáng qua tiếp tục cùng Lâm Triệt nói chuyện, Lâm Triệt muốn cự tuyệt cũng không được.
Lúc đầu cũng không có gì, chỉ là, nhìn ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, khiến Lâm Triệt cảm thấy hơi ngượng ngùng, mới có thể nóng lòng chỉ muốn thoát khỏi nơi này.
Lúc Lâm Lỵ tiến vào, liếc mắt liền thấy được Cố Tĩnh Dư vậy mà ngồi cùng một chỗ cùng Lâm Triệt.
Cô muốn nhìn không đến cũng khó, bởi vì tất cả mọi người đang nhìn bên kia nghị luận ầm ĩ, dễ thấy như vậy.
Nhớ tới lễ đính hôn long trọng của mình, lúc đầu có thể chiếm cứ vị trí đứng đầu mấy ngày, khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ, lại bởi vì một câu trên Weibo của Cố Tĩnh Dư, liền để Lâm Triệt tiện nghi mấy ngày, Lâm Lỵ đã cảm thấy tính toán của mình đều hỏng.
Gần đây Lâm Triệt rất dương dương đắc ý! Đi tới chỗ nào đều không quên gây họa.
Lúc Mộc Phỉ Nhiên tiến vào, mọi người lại cùng đi tới chúc mừng.
Lâm Triệt ghen tị nhìn Mộc Phỉ Nhiên, nói:
- Có một ngày tôi cũng có thể cùng Phỉ Nhiên như Mộc Phỉ Nhiên, có khí thế như vậy thật tốt.
Mộc Phỉ Nhiên mang theo một đám trợ lý cùng nhân viên công tác khác, đi theo phía sau, vừa tiến vào làm người ta cảm thấy không khí như được khai hỏa.
Cố Tĩnh Dư cũng nhìn thoáng qua, cười nói:
- Có một ngày cô cũng sẽ như vậy.
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Dư.
- Anh thật là biết nói chuyện, quên đi thôi, rất xa.
- Tin tưởng mình, con đường này đều phải từng bước một đi tới, thời điểm Phỉ Nhiên không mua nổi cơm, cũng không nghĩ tới, mình sẽ có hôm nay.
- Phải không? Chị Phỉ Nhiên còn có lúc kia?
- Đương nhiên, không phải, ai cũng vừa ra đời, đã là minh tinh sao?
Đương nhiên cũng có người vừa ra đời đã ngậm thìa vàng, Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Dư một chút, anh cùng Cố Tĩnh Trạch đều là dạng thiên chi kiêu tử (con của trời), từ khi sinh ra đã được rất nhiều người hâm mộ.
Cố Tĩnh Dư nhìn ra ý tứ của Lâm Triệt, cười nói:
- Cô cho rằng, từ nhỏ tôi không cần phải để ý đến vấn đề ăn cơm không ăn cơm, thì sẽ hạnh phúc sao? Mỗi người đều có một phiền não riêng, ở Cố gia cũng giống như vậy, hưởng thụ những quyền lợi này, cũng sẽ có càng nhiều trách nhiệm đặt trên vai, cho nên tôi mới lười nhác về Cố gia, cô nhìn tôi, hiện tại thật tiêu dao tự tại, đúng không?
Lâm Triệt vẫn không khỏi nghĩ đến Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch cũng có phiền não sao?
Đúng vậy, nghĩ lại đầu tiên, anh nhất định phải tiếp nhận một cuộc hôn nhân liền biết.
Ngẫm lại càng thấy Cố Tĩnh Trạch đáng thương, cũng tốt, để cho anh mắc bệnh này, rồi cho anh một cuộc sống hoàn mỹ, cũng bởi vì Lâm Triệt, mà tiếc nuối.
- Này, tôi đang nói chuyện với cô, cô lại nghĩ đến ai vậy?
Lần đầu tiên Cố Tĩnh Dư thấy cô như đang đi cõi thần tiên, không khỏi nhéo nhéo cái mũi của cô.
- Ai u, không có, tôi cũng không nghĩ đến ai.
Lâm Triệt chột dạ lầm bầm.
Tiệc đóng máy bắt đầu mọi người đều chơi rất vui vẻ, cũng rất điên cuồng, sau khi phim đóng máy, sẽ nghỉ ngơi một đoạn thời gian, phim truyền hình bắt đầu khua chiêng gõ trống công chiếu, khi phim sắp bắt đầu chiếu, mọi người còn phải tụ tập cùng nhau tuyên truyền tạo khí thế cho phim truyền hình, đi lên con đường tuyên truyền.
Tất cả mọi người uống không ít rượu, tất nhiên Lâm Triệt cũng uống không ít, sau khi cô đi toilet trở về, thì phát hiện đã tìm không thấy những người khác.
Đến Du Mẫn Mẫn cũng biến mất không thấy.
Lâm Triệt đành phải mình ở nơi đó gọi một lúc, lại nghe thấy có người ở phía sau nói:
- Tổng Thống tiên sinh thế mà lại đến đây.
- Nơi này vốn là của Cố gia, Tổng Thống đến hội sở của gia đình mình cũng không có gì không đúng.
- Nơi này không phải là chỗ của Cố Tĩnh Trạch sao?
- Người ta là anh em ruột, cũng giống như ở nhà mình, anh không thấy chiến trận vừa rồi đâu, đại khái là muốn lên trên lầu ngủ lại, cho nên phía trên được giới nghiêm, không cho người khác lại gần.
Lúc Cố Tĩnh Dư trở về, Lâm Triệt vội lôi kéo Cố Tĩnh Dư hỏi:
- Vừa rồi bọn họ nói Tổng Thống tới, có phải anh cả nhà anh hay không?
Cố Tĩnh Dư không sao cả gật đầu.
- Đúng vậy, anh ấy tới có cái gì không đúng sao?
- Không có gì...... Nhà các anh thật sự là...... anh cô các anh mỗi người đều là nhân trung long phượng (rồng trong loài người).
- Cô thích hả, nếu cô thích cô cũng có thể gia nhập Cố gia, đến lúc đó cam đoan cô sẽ cảm thấy có một phong vị khác.
Cố Tĩnh Dư cười hì hì nói.
Lâm Triệt càng chột dạ cúi đầu, ngượng ngùng ở trong lòng nghĩ, cô hiện tại chính là nửa người Cố gia......
Cố Tĩnh Minh giữ chức Tổng Thống ba năm, thành quả cũng không tệ, đối nhân xử thế cũng tốt, cho nên dĩ nhiên đi tới chỗ nào, đều có một đống lớn người ủng hộ đi theo.
Lâm Triệt nhìn thấy có người cố ý đi xem Tổng Thống, không khỏi lắc đầu, nhớ ra cái gì đó, vội hỏi:
- Chị Du vì sao không thấy.
- Chị Du? Người đại diện của cô, không biết, vừa rồi hình như cô ấy uống say, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra, rồi không có trở lại qua.
Cố Tĩnh Dư nhíu mày nói:
- A, lỡ như cô ấy chạy lên trên lầu, gặp phải Tổng Thống đại nhân, vậy các cô coi như xong rồi.
-......
Lâm Triệt buồn bực suy nghĩ, sẽ không xui xẻo như thế chứ.
--------
Dịch: BảoNhi
Biên tập: Anna
Team: Mây