Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Dư,
- Tính tình Tổng Thống đại nhân thế nào? Có tốt hay không?
Cố Tĩnh Minh lại là anh ruột của anh, Lâm Triệt nghĩ, anh hẳn là biết chứ.
Cố Tĩnh Dư nghĩ nghĩ, cười nói:
- Cái này sao, cô suy nghĩ một chút, có thể đi đến vị trí Tổng Thống kia, tâm tư anh ấy có thể có bao nhiêu đơn giản? Anh ấy, chính là người, bề ngoài lạnh lùng, nội tâm càng lạnh lùng hơn, vì quyền lợi có thể là một người lòng lang dạ sói bại hoại!
- A?
Lâm Triệt bị dọa giật cả mình, Tổng Thống đại nhân trên TV nhìn rất tốt mà.
Cố Tĩnh Dư nhìn, cười ha hả, Lâm Triệt này, đôi khi rất dễ làm người ta cười, rất ngốc.
- Được rồi, lừa cô đó, kỳ thật anh ấy cũng là người bình thường thôi, chỉ là người này quái gở một chút, ừ, quái dị một chút, có chút khó tính, có chút khó ở chung, có chút......
- Người Cố gia các anh đều là người như vậy sao......
Thật sự giống Cố Tĩnh Trạch?
- A, cái gì gọi là Cố gia chúng tôi, cô thấy tôi rất khó ở chung sao?
- A, không phải không phải......
Lâm Triệt kém chút nữa nói lộ ra, vội vàng cười khan nói.
Lâm Triệt lại gọi điện thoại cho Du Mẫn Mẫn, phát hiện không ai nhận, lại gọi, bên kia trực tiếp tắt máy.
Trong lòng Lâm Triệt cũng có chút luống cuống, nhưng mà, lúc này cũng không có biện pháp khác, muốn đi lên xem một chút, lại phát hiện phía trên quả nhiên đã bị người ta phong tỏa, không cho vào, Lâm Triệt đành phải trở về mới quyết định, dù sao Du Mẫn Mẫn vốn cũng là người trưởng thành rồi, chắc hẳn sẽ không đi lạc.
Về đến nhà, Lâm Triệt vội vàng tìm Cố Tĩnh Trạch, mặc dù gần đây đều đang tận lực trốn tránh anh, nhưng mà hiện tại thật sự có chuyện, cũng chỉ đành cầu anh.
- Cố Tĩnh Trạch, quan hệ của anh và Tổng Thống tiên sinh thế nào?
Lâm Triệt vừa đến liền vội vàng nói.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt.
- Chúng tôi là anh em ruột, cô cứ nói đi?
Lâm Triệt vội nói:
- Khi đang dùng cơm người đại diện của tôi, không cẩn thận đi đâu mất, hiện tại tôi tìm không thấy người, tôi muốn xin anh giúp tôi một việc, giúp tôi nhìn xem, có thể hỏi Tổng Thống tiên sinh một chút, người đại diện của tôi có xông vào bên trong hay không, bởi vì phía trên đang bị phong tỏa, tôi không qua được, sợ cô ấy bị xem như người xấu, rồi bị nhân viên bảo vệ bên người Tổng Thống bắt lại làm sao bây giờ.
Thì ra là việc này.
Mấy ngày nay Cố Tĩnh Trạch cũng đều đang bận bịu công việc, nhưng mà, lúc này nhìn thấy Lâm Triệt, mới hoảng hốt nhớ tới, đã vài ngày không nhìn thấy Lâm Triệt.
Khi anh trở về, nếu như không phải cô còn chưa có trở về, thì là ở lại đoàn làm phim, vừa rạng sáng ngày thứ hai liền chạy đi quay, bây giờ nghĩ lại, cô thế nhưng còn bận bịu hơn mình.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Gần đây cô rất nhiều việc?
Lâm Triệt ngẩn người, nhìn biểu tình nhàn nhạt của Cố Tĩnh Trạch, ánh mắt nhìn qua, mang theo vài phần nghi vấn, Lâm Triệt đương nhiên không dám nói, cô có phần cố ý trốn tránh anh.
Lâm Triệt sờ sờ lỗ tai của mình.
- A, đúng vậy, đang bận bịu để kịp tiến độ phim đóng máy, về sau có khả năng còn phải chạy tuyên truyền, sao vậy?
Hai tay Cố Tĩnh Trạch chống trên bàn, nâng nửa người lên nhìn Lâm Triệt.
- Cô đây là muốn tôi giúp cô?
Lâm Triệt gật gật đầu, đúng vậy.
- Vậy nếu như tôi giúp, cô làm gì để cám ơn tôi?
Lâm Triệt ‘ách’ một cái, nói:
- Tôi làm sao biết, anh giàu như thế, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cái gì cũng không thiếu, tôi làm sao có thứ gì có thể cho anh chứ.
Cố Tĩnh Trạch cười một tiếng, vẫy tay gọi cô đến gần.
Lâm Triệt đang đứng dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu, vội vàng chạy chậm đến gần.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Có biết mát-xa không?
- Hả? Không.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày.
- Cái gì cũng không biết, làm sao làm vợ người ta.
- Làm vợ sao phải biết cái này......
Lâm Triệt nói nhỏ.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Nếu không, cưới vợ làm gì.
- Tiêu tiền, anh kiếm nhiều tiền như vậy, tôi không giúp anh tiêu xài một chút, anh bao giờ mới dùng hết.
Lâm Triệt không biết xấu hổ nói.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô.
- Chỉ biết ngụy biện, đến đây, giúp tôi xoa bóp bả vai, phục vụ cho tốt, tôi suy nghĩ có nên giúp cô hay không.
Lâm Triệt nhìn thần sắc đắc ý của Cố Tĩnh Trạch, oán hận nói:
- Thật sự là nhà tư bản đại gian đại ác, chỉ biết áp bức người dân khổ cực như tôi.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Đó là đương nhiên, không ích lợi không dậy sớm, tôi còn phải gọi điện thoại hỏi Cố Tĩnh Minh, đây chính là Tổng Thống đó, cô cho rằng người bình thường có cơ hội này sao.
Nói giống như có bao nhiêu lợi hại, đây không phải là anh cả của anh sao.
Lâm Triệt tức giận hừ một tiếng, nhưng nhìn Cố Tĩnh Trạch nghiêng đầu, một bộ dáng chờ cô hầu hạ, cô cũng chỉ đành cố mà làm đi tới phía sau của anh.
Hai tay ra dáng nắm vào trên vai của anh.
Bờ vai của anh thật rộng, cách lớp quần áo, còn có thể chạm đến phía trên cơ bắp của anh, rắn chắc làm cho ngón tay phải dùng hết sức.
Không khỏi nghĩ đến, khi anh cởi quần áo ra, thân thể đầy cơ bắp, hình dạng tam giác ngược, làm cho người ta thật sự phun máu.
Trong lòng liền như vậy nóng lên, nhìn cái ót của anh, có chút tâm viên ý mã.
Anh không biết dùng dầu gội đầu gì, mái tóc màu đen dày đặc, chỉnh tề sạch sẽ, có mùi vô cùng dễ ngửi.
Thật sự là, người đàn ông ưu nhã, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, đều đẹp như thế.
Đến hình dáng cái ót cũng mười phần đẹp mắt.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Tiếp tục đi, tại sao lại dừng lại?
Lúc này Lâm Triệt mới kịp phản ứng, mình vậy mà lại nhìn anh từ phía sau lưng ngẩn người.
Vội tiếp tục xoa bóp vài cái, cô nói:
- Bờ vai của anh thật cứng, bình thường có phải là công việc quá bận rộn không?
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Đương nhiên, thân là chồng, dù sao trên vai cũng có trách nhiệm nuôi gia đình, cô nói có thể không cứng sao?
Lâm Triệt bật cười khúc khích.
Cố Tĩnh Trạch nghe thấy tiếng cười của cô, cũng cười một tiếng.
Bàn tay nhỏ của cô khí lực thật sự là nhỏ, khi xoa bóp, mặc dù có thể cảm giác được cô đã dùng hết khí lực, nhưng mà, nhưng cả một chút cảm giác buông lỏng cũng không có, ngược lại làm cho anh cảm thấy càng căng thẳng hơn.
Chỉ vì đôi tay nhỏ kia quá nhu nhược, làm cho người ta thực sự có loại cảm giác không đành lòng bóc lột.
Nhưng, chính vì như thế, anh vẫn không muốn cô dừng lại, chỉ là cảm giác được bàn tay kia nhẹ nhàng khẽ vuốt, anh cười cười nói:
- Được rồi, nể mặt cô có thành ý như thế, đưa điện thoại cho tôi.
Cuối cùng Cố Tính Trạch cũng chịu nói ra, Lâm Triệt vội vàng chân chó lấy điện thoại cho anh.
Cố Tĩnh Trạch rất nhanh gọi đi, nhưng điện thoại không có kết nối.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Xem ra anh ấy đang bận.
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Triệt sụp đổ.
Thấy cô thực sốt ruột, Cố Tĩnh Trạch cũng không đành lòng lại đùa cô.
- Tôi cho gọi điện thoại cho thư ký trưởng của anh ấy xem thử.
- A, thật? Cố Tĩnh Trạch anh thật quá tốt.
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Triệt lại lập tức cười tươi như hoa.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô cười, cầm điện thoại di động lên, lần nữa gọi đi.
Lần này điện thoại kết nối được.
- Tổng Thống vì sao không nhận điện thoại, đang bận?
Trong điện thoại, người bên kia trầm thấp nói:
- Thưa Nhị thiếu gia, Tổng Thống đã ngủ rồi.
- Ngủ rồi?
- Vâng.
- A, Được rồi, vậy anh giúp tôi hỏi một chút, các anh có bắt được một người phụ nữ say rượu hay không?
- Thưa Nhị thiếu gia, chưa từng có.
- Được, thay tôi hỏi thăm Tổng Thống.
- Vâng, nhị thiếu, sáng mai tôi nhất định báo lại, nhị thiếu còn có cái gì phân phó không?
- Không có.
Anh buông điện thoại xuống, đối với khuôn mặt chờ mong của Lâm Triệt nói:
- Bọn họ không có bắt được người nào, cô yên tâm đi, người đại diện của cô hẳn là chỉ là tự mình trở về.
Lúc này Lâm Triệt mới thở phào nhẹ nhõm.
- Làm tôi sợ muốn chết, tôi mà đắc tội với Tổng Thống, tôi chẳng phải là xong luôn sao.
Cố Tĩnh Trạch cười một tiếng.
- Cô cũng có lúc nhát gan như vậy? Đến tôi cô cũng dám đắc tội, còn sợ Tổng Thống?
--------
Dịch: BảoNhi
Biên tập: Anna
Team: Mây