Phản ứng của bên ngoài cũng thập phần không giống nhau, có người bởi vì Cố Tĩnh Dư vẫn là phủ nhận chuyện tình ái, muốn nhìn Lâm Triệt thành trò cười, có người lại cảm thấy, mặc dù người ta nói không phải là quan hệ yêu đương, nhưng cũng đã nói, Lâm Triệt là bạn anh, trước kia nếu ai mượn danh tiếng Cố Tĩnh Dư làm chuyện xấu, khẳng định sẽ bị Cố Tĩnh Dư không chút lưu tình vạch mặt, lúc này ngược lại Cố Tĩnh Dư mười phần bình thản, một chút cũng không có ý muốn đi vạch mặt hay sao.
Phim còn chưa quay xong, khi Lâm Triệt về đến nhà, nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch ngồi ở chỗ đó, nhìn thẳng vào máy tính.
Dường như bất kì khi nào Cố Tĩnh Trạch cũng có thể làm một người đàn ông nghiêm túc như vậy.
Nhưng mà, lại bởi vì dạng này, ngược lại có vẻ anh cực kỳ cứng rắn, thân hình cũng đẹp mắt muốn chết.
Lâm Triệt vừa tiến đến, thì đứng im nơi đó, nhìn ngón tay tinh tế của Cố Tĩnh Trạch, thoạt nhìn cũng rất thích hợp để đánh đàn dương cầm, lướt trên bàn phím, nhìn vừa đẹp vừa cao quý tựa như múa ballet.
Cô không khỏi nhìn đến ngây người, đều nói khi đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, huống hồ, người cơ bản đã đẹp trai khiến người nhìn không muốn sống như Cố Tĩnh Trạch.
Mãi cho đến khi Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Triệt đứng ở cửa, mới đột nhiên kêu một tiếng.
- Cô ngốc rồi hả Lâm Triệt.
Đứng tại cửa không biết đang suy nghĩ cái gì, ngẩn người ra còn cười ra tiếng như thế.
Cố Tĩnh Trạch nghĩ, thật không chưa gặp người ngốc như cô.
Nhưng nhìn trên máy vi tính, xem hiển thị trên trang web, Cố Tĩnh Dư đã phủ nhận tin tức tình ái, khóe môi không tự chủ được nâng lên mấy phần, nhìn Lâm Triệt, cũng thuận hơn mắt nhiều.
Cho anh nên cười cười, vẫy gọi nói:
- Đừng đứng ngốc nữa, vào đi.
Anh đóng trang web lại nói.
Lâm Triệt cười cười ngượng ngùng, không nghĩ tới vậy mà mình lại nhìn một người đàn ông đến ngây dại như vậy, lỗ tai đỏ lên, cô có chút không dám nhìn đôi mắt thâm thúy gợi cảm của Cố Tĩnh Trạch, vội vàng nói:
- A, tôi có chút không thoải mái, đi nghỉ ngơi trước.
- Không thoải mái?
Lông mày Cố Tĩnh Trạch lập tức nhíu lại, nụ cười vốn trên mặt cũng cứng lại.
Khi Lâm Triệt đi vào trong, cũng vội vàng đi theo.
- Sao vậy, Lâm Triệt, không thoải mái chỗ nào sao?
Lâm Triệt thấy Cố Tĩnh Trạch đi tới, luống cuống, nói lung tung:
- Không có gì, chỉ là...... có thể là quá mệt mỏi.
Cố Tĩnh Trạch một mực đi theo cô tiến vào trong phòng ngủ, nhìn Lâm Triệt nói:
- Có phải là vết thương trên đùi còn chưa tốt?
Mặc dù đã trải qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng gần đây công việc của cô cũng quá bận rộn, mỗi ngày phải ra ngoài quay phim, thức đêm đến khuya mới có thể trở về, vết thương mặc dù không nghiêm trọng, nhưng mà cũng ở vị trí trọng yếu.
- Cởi quần xuống tôi xem xem, có phải miệng vết thương có vấn đề hay không?
Không nói lời gì, Cố Tĩnh Trạch ngồi xổm xuống, lập tức muốn cởi quần Lâm Triệt ra.
Lâm Triệt ngoại trừ khi tham gia hoạt động thì mặc trang phục cầu kì, còn bình thường khi đi ra ngoài, đều thích mặc quần jean đơn giản cùng giày thể thao, lúc này người quần jean dán tại trên người, căn bản nhìn không ra rốt cuộc trên đùi có chỗ nào không tốt không.
Cố Tĩnh Trạch cũng không có ý nghĩ gì khác, chỉ là vừa sốt ruột, vừa nói để cô cởi quần.
Nhưng mà, mặt Lâm Triệt lập tức liền đỏ đến cổ.
Cái gì mà cởi quần...... anh là một người đàn ông trưởng thành......
Mà thấy Lâm Triệt chậm chạp bất động, Cố Tĩnh Trạch sốt ruột dứt khoát bắt đầu cởi ra cho cô.
- Nhanh cởi ra cho tôi xem.
Anh nói, hai tay bắt đầu, mở nút, kéo xuống, muốn cởi quần jeans của cô xuống.
Lâm Triệt lập tức nóng nảy.
Đè tay của anh lại, cô đỏ mặt kêu lên:
- Cố Tĩnh Trạch, anh có bệnh à, tôi...... Tôi đang tốt lành cởi quần làm gì.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Không nhìn sao được, nếu là cô khó chịu thì phải nói, nơi đó là động mạch chủ, cũng không phải chuyện đùa.
Nhưng mà, ngẩng đầu lên, liền đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lâm Triệt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc này nhìn như cà chua chín mọng, bóp một cái có thể ra nước.
Lúc này Cố Tĩnh Trạch mới phát hiện, tay đang bị đè lại của mình, đang nắm lấy quần của cô.
Giật mình, trên mặt anh cũng lộ ra một chút vẻ xấu hổ.
- Cái kia, cô cởi thì cởi đi, tôi chỉ xem vết thương một chút, cũng không phải muốn làm gì, cô gấp cái gì.
Che dấu vẻ xấu hổ trên mặt, anh nói.
Lâm Triệt tức giận, nhìn anh nói:
- Vậy cũng không thể cởi quần...... Tôi bên trong cái gì cũng không có mặc!
- Này, vốn dĩ tôi cũng là chồng của cô, nhìn xem thì có sao đâu, chính cô không phải cũng đã nói, cũng không phải chưa thấy bao giờ!
- Anh......
- Nhưng mà vừa rồi cô nói cái gì? Bên trong cô cái gì cũng không có mặc?
Cố Tĩnh Trạch nghe xong cảm thấy không đúng, lông mày lập tức nhíu lại, đây chẳng phải là nói, bên trong chính là...... chính là......
Trên mặt Lâm Triệt lần nữa đỏ lên.
- Không phải, tôi nói là...... Tôi chỉ mặc quần lót phía trong!
Cố Tĩnh Trạch nhìn quần của cô, im lặng không nói gì.
- Vậy nên chỗ không nên nhìn cũng đã che lại, có cái gì không thể nhìn, chân của cô chẳng lẽ tôi còn hiếm lạ sao?
Lâm Triệt nói:
- Không hiếm lạ thì dẹp đi, tôi cũng không nói cho anh xem, hơn nữa, tôi không phải là bởi vì vết thương trên đùi, tôi chỉ là mệt mỏi thôi, anh có thể ra ngoài không, để cho tôi nghỉ ngơi một chút, buổi tối hôm nay tôi không muốn anh ngủ ở chỗ này, quấy rầy tôi ngủ cũng không ngon.
Cố Tĩnh Trạch kỳ quái nhìn cô:
- Tôi lại không ngáy to, đi ngủ cũng thành thật hơn cô nhiều, như thế nào quấy rầy cô?
Tồn tại của anh chính là quấy rầy......
- Tóm lại...... Hôm nay tôi có thể ngủ một mình hay không? Thỉnh thoảng phân phòng một chút, người trong nhà anh cũng sẽ không nói cái gì chứ, cũng không phải vợ chồng nào cũng ngày ngày dính cùng một chỗ.
Mặc dù trong lòng Cố Tĩnh Trạch thấy kỳ quái, nhưng mà, nhìn Lâm Triệt gấp gáp như vậy, có lẽ thật là cô không quá quen việc ở cùng một chỗ với anh, những ngày vừa rồi có lẽ không thấy phiền chán, nhưng hôm nay quá mệt mỏi, mới phát ra.
Thế là anh nghĩ sâu xa một chút, nói:
- Vậy được rồi, tôi hôm nay đi ra ngoài ở, cô nghỉ ngơi cho tốt.
Thấy Cố Tĩnh Trạch nói như vậy, rồi thật sự lấy chăn mền đi ra ngoài, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật là.
Lâm Triệt đặt mông ngồi ở trên giường, trong lòng lại nghĩ, Cố Tĩnh Trạch này, thật là một yêu nghiệt, yêu nghiệt!
Lâm Triệt nghĩ, có thể cô đã đến tuổi, khống chế không nổi hormone mình bay loạn xạ, mới có thể không có việc gì nhìn Cố Tĩnh Trạch đến chảy nước miếng mặt đỏ tim run.
Cũng may, mấy ngày sau, vì nhanh chóng theo kịp tiến độ, chân không chạm đất, thời gian ở tại đoàn làm phim, còn nhiều hơn ở nhà, cho nên cũng không lo lắng vấn đề về Cố Tĩnh Trạch.
Phim truyền hình rốt cục cũng phát sóng.
Cố Tĩnh Dư hào phóng nói, mời mọi người cùng đi khách sạn Hải Bì một buổi tối, mọi người không say không về, say ngủ ngay tại khách sạn, tóm lại chính là điên cuồng một đêm.
Lâm Triệt liền gọi lên Du Mẫn Mẫn đi cùng, chuẩn bị mang chị Du cùng đi chơi.
Du Mẫn Mẫn suy nghĩ, như vậy còn có thể nịnh bợ nịnh bợ đạo diễn, cho nên lập tức cao hứng đáp ứng.
Trên đường, Du Mẫn Mẫn lái xe, nói với Lâm Triệt:
- Sau này nếu chúng ta nổi tiếng, cũng có thể đổi xe bảo mẫu.
(Xe bảo mẫu – 保姆车 – Xe bảo mẫu bình thường dùng để vận chuyển hàng hoá đồ vật trong nhà, hoặc chở rất nhiều người, bình thường xe có chỗ ngồi trở lên. Xe bảo mẫu xe chỉ đặc biệt thích hợp cho các ngôi sao ăn uống, hóa trang, tạo hình trong xe, bởi vậy xe giống như bảo mẫu cung cấp những thứ cần thiết cho hoạt động hằng ngày của minh tinh, cho nên gọi là xe bảo mẫu.)
Hiện tại Lâm Triệt vẫn là diễn viên nhỏ, đừng nói xe bảo mẫu, đến xe riêng cũng không có.
Lâm Triệt cũng rất cảm kích Du Mẫn Mẫn, không có việc gì tự mình lái xe đưa Lâm Triệt đi khắp nơi.
Du Mẫn Mẫn nói:
- Nơi Cố Tĩnh Dư mời khách lần này, là một tài sản của Cố thị, không biết có thể gặp được Cố Tĩnh Trạch hay không.
- Phốc......
Lâm Triệt lập tức phun ra.
Du Mẫn Mẫn nói:
- Em làm sao vậy?
Lâm Triệt nói:
- Gặp được Cố Tĩnh Trạch để làm gì.
Du Mẫn Mẫn nói:
- Đương nhiên là phải nịnh bợ một chút, chị Du của em yêu nhất chính là ôm đùi thổ hào, có cơ hội tốt như vậy, khẳng định không thể bỏ qua.
--------
Dịch: BảoNhi
Biên tập: Anna
Team: Mây