Yasui Yasuo không phải kiểu người hay đi dự mấy buổi sinh nhật và chúc người ta tuổi mới mạnh khoẻ. Tuy nhiên, nếu danh sự và tiền bạc của hắn gặp nguy thì lại là chuyện khác. Ngồi sâu trong một quán cafe gần Ama-no-Iwato, Yasui đang báo cáo cho đồng phạm của mình, người đang bận uống nước táo ép bằng ống hút. “Đúng như cô đã yêu cầu, tôi đã dồn cho lão Kuma một đống việc, nên giờ hắn sẽ chết dí ở bàn làm việc đến tận đêm. Không có chuyện hắn cản trở cô đâu.”
“Còn ta đã gửi con khỉ đuôi sóc đó cho một nhà phối giống ở tận tỉnh Saitama rồi. Tuy nhiên, riêng ả Kaburagi thì ta không làm gì được. Cô ta quá nhạy bén; cẩn thận vào, không thì cô ta phát hiện được đấy.”
Cái ngày mà Baba bất chợt tiết lộ tất cả mọi thứ về siêu năng lực cho Yasui và nói với hắn rằng Kinemitsu Sago chính là chủ mưu đứng đằng sau mọi chuyện, hắn ta đã rất ngạc nhiên. Cái con bé người nhỏ nhắn cùng sự thiếu ngữ cảnh càng khiến cho sự choáng ngợp của Yasui tăng thêm khi cô ta yêu cầu sự hợp tác để tóm gọn Sago. Tuy nhiên, vì nhận thấy việc nhẹ lương cao nên Yasui ngu gì mà từ chối. Sau đó, những mệnh lệnh đơn giản được đưa ra cùng một số tiền đặt cọc lớn được chuyển vào tài khoản của hắn. Giờ hắn đã coi cô ta như cộng sự.
“Bên trong quán sẽ có ta, Kanuragi Shiori, Takahashi Shouta, Hasumi Touka, và thằng Kinemitsu Sago đó. Tổng cộng có năm.”
“Còng tay đâu?”
Được Yasui gợi nhớ, Baba móc ra một đôi lắc bạc và trượt nó về phía hắn. “Chúng hoạt động giống những gì ta bảo. Đeo chúng lên đám siêu năng lực gia là chúng sẽ thành vô năng hết. Nhưng ngươi nhớ phải thận trọng, sức mạnh của tên Sago đó khủng khiếp hơn ngươi nghĩ nhiều. Nhưng trong bữa tiệc thì ngươi có thể lợi dụng lúc chúng đang lơ là–“
“Khỏi nói, tôi biết cả rồi. Tôi đâu dại gì mà đối mặt với thằng đó.”
Với kẻ có thể bóp nát cả hành tinh lẫn những vì sao, Sago lại trông tầm thường đến lạ. Chơi game bị thằng rừng dọn hết lính thì anh ta sẽ rage quit và chui lên giường ngủ như một người bình thường. Khi siêu thị có đợt đại hạ giá, anh ta sẽ lướt nhanh như một cơn gió và mua về hàng đống giấy vệ sinh, sau đó nhận ra nhà mình hết chỗ chứa rồi mang đống đó đi tặng người quen. Nói tóm lại, nhận thức của anh chẳng khác nào người thường cả.
Và vì vậy, anh ta rất yếu bóng vía trước cảnh sát. Dù cho sức mạnh của anh ta đủ khiến không chỉ cảnh sát Nhật Bản, mà cảnh sát trên toàn thế giới phải diệt vong thì khi gặp ông can, anh ta sẽ run như cầy sấy, như một người thường. Vậy nên, Yasui sẽ lợi dùng điều đó để còng tay anh ta.
Mơ về những vinh quang và trái ngọt nếu như phi vụ này thành công, Yasui cười khúc khích trông thật ngứa mắt. Những tội ác của tên Sago đó bao gồm tống tiền và thao túng lực lượng cảnh sát, chủ mưu đứng đằng sau sự cố Đại Thuỷ Cầu và là kẻ tạo ra lũ sinh vật Hắc Thể gây nguy hại cho toàn cầu. Và hắn, Yasui sẽ là người có công bắt được tên này. Một tỉ phần trăm là hắn sẽ được thăng chức. Sau đó hắn sẽ nhận được cơn mưa lời khen cùng danh tiếng cao ngút trời. Tiền tài đổ về nhiều hơn nước biển Đông.
“Cô chắc là không muốn chia tiền chứ?”
“Ta không mong cầu thứ đó. Tiền bạc sẽ chỉ làm lu mờ đi mùi vị của báo thù.”
Khi Yasui hỏi lại lần cuối để xác nhận, mặt Baba bùng nổ sự giận dữ. Hắn không biết tại sao Baba lại giận điên đến thế, nhưng hắn đặt niềm tin vào cơn giận thay vì mấy thứ ngớ ngẩn như tình yêu hoặc tình bạn. Những kẻ muốn báo thù đều rất dễ kiểm soát, miễn là ta cứ ngả theo họ.
“OK, hẹn cô sau một giờ nữa.”
“Đã rõ.”
Khi Yasui đứng dậy rời đi, Baba lườm hắn ta bằng con mắt lạnh băng.
<><><><><><><><><>
Khi giờ G đã điểm, Yasui có mặt tại Ama-no-Iwato. Hắn bắt gặp ngay Sago, người đang đeo một cặp kính pince-nez cùng chiếc mũ sặc sỡ sắc màu. Anh ta đang bận cắt bánh, mặt mũi vẫn cứng đơ như mọi khi. Sago cũng ngay lập tức nhận ra có người lạ.
Khi ấy tiệc đang ở lúc cao trào, Kaburagi mặt đỏ như gấc vì say rượu còn Baba thì cứ rót rượu liên hồi. Takahashi đang ôm một đống nến sinh nhật chuẩn bị thắp, còn Hasuimi vẫn đang xơi chiếc bánh kem ngon lành.
“Chào buổi tối, mọi người. Xin lỗi vì làm gián đoạn bữa tiệc. Tôi là một sĩ quan cảnh sát, tên là Yasui.” Yasui giới thiệu bản thân và trưng ra chiếc phù hiệu khiến ai nấy đều bất ngờ. Dù là cộng sự của Kumano nhưng Yasui lại không có liên hệ gì với thành viên của tổ chức. Nhưng mà hắn cũng đâu phải một kẻ xa lạ hoàn toàn.
Tiếng giày của Yasui vang lên lạch cạch khi hắn tiền đến gần Sago –người vừa cởi bộ đồ sinh nhật– và ném vào mặt anh ta một tờ lệnh khám giả. “Kinemitsu Sago, anh bị bắt vì gây rối trật tự bằng sự cố Đại Thuỷ Cầu cùng những nghi ngờ về sự dính líu với những sinh vật bóng đêm không rõ nguồn gốc.”
“Cái g–“
Làm giả lệnh khám là một tội nặng. Tuy nhiên, Baba đã nhặt và đem xét nghiệm mẫu nước có từ tàn dư của đám Hắc Thể và phát hiện DNA của Sago trong từng mẫu một. Cô ấy cũng phát hiện những mảnh chì trong phòng của Sago và trông chúng như được lấy ra từ một khối cầu nào đó. Dù cho hai bằng chứng bên trên có xác thực hay không, như vậy là đủ để nghi ngờ Sago có tội. Nếu như Kaburagi không thao túng lực lượng cảnh sát thì lệnh khám đã được đưa ra từ lâu rồi.
Có bằng chứng các kiểu thì hay đấy, nhưng có lời thú tội thì còn gì bằng. Vậy nên Yasui đã dành nguyên một tuần để làm giả tờ lệnh khám. Nhìn thấy cũng nhiều rồi nên với Yasui việc này dễ như bỡn.
Thông thường, chứng cứ có được bằng những cách bất hợp pháp hay nằm ngoài phạm vi của cuộc điều tra thì sẽ vô hiệu trước toà. Tuy nhiên, xét về độ nghiêm trọng của vụ việc thì kiểu gì cũng có ngoại lệ miễn là hắn bắt được người.
“Giơ cả hai tay lên.”
“Sao cơ…?” Não vẫn chưa load xong, Sago chỉ biết nghe lời mà đưa cả hai tay lên đầu.
Ngay khi Yasui định ngoắc vào tay Sago chiếc còng thì Kaburagi đã nhào tới. Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, cô ấy đã thất thần, nhìn xuống tay mình và lẩm bẩm, “Sao lại…?”
“Nếu cô định dừng thời gian thì chỉ tổ phí sức thôi. Tôi đã pha một chất bạch kim đặc biệt vào trong rượu. Phải đến ba tiếng sau cô mới có thể dùng được siêu năng lực. Hiện giờ thì bất khả thi nhé”, Baba nói bằng một giọng mềm mại nhưng lại thật ghê tai.
Cả hai đứa nhóc đều bối rối.
“Khoan đã nào…. Baba. Cô không thể nhắc đến siêu năng lực trước mặt cảnh sát được.”
“Chú thanh tra, xin hãy đợi đã. Chú đang hiểu nhầm rồi.”
Yasui bỏ ngoài tai. Nhận thấy bản thân đang gặp nguy hiểm, Sago lập tức rút tay lại, nhưng sao ăn được với tốc độ của Yasui khi mà hắn đã kịp còng tay anh lại. Sago cố cử động nhưng chiếc còng vẫn nằm im đấy cản trở. Sau đó anh ta hít một hơi thật sâu và nheo mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc còng tay.
Yasui thót tim. Đừng bảo là…
Tuy nhiên, điều tồi tệ nhất đã không xảy đến với Yasui. Chiếc còng trên tay Sago vẫn nguyên vẹn, không bị phá huỷ. Sago không tin vào mắt mình. “Sao lại có thể…! Chỉ là còng tay thôi mà…!”
“Sức mạnh của ngươi đâu rồi, Sago? Hay nói đúng hơn, phải là Quỷ Vương chứ nhỉ?” Đặt chai rượu xuống, Baba bước tới. Kaburagi định ngăn lại nhưng Yasui đã nhanh chóng chắn đường. Không có năng lực ngưng đọng thời gian, Kaburagi chỉ là một quý cô bình thường.
“Oi oi oi oi, ‘Quỷ Vương’ là sao? Ai vậy, Chủ Quán sao? Cô đang nói gì vậy?”
“Shouta, nhóc có quyền được biết sự thật. Cả Touka nữa. Hãy lắng nghe ta đây.”
“Baba…? Cô lại bị ma nhập à?”
“Không thể nào. Không có chuyện đó!”, Touka nói.
Với một chuyển động tự nhiên, Kaburagi lấy chiếc trâm cài tóc ra khỏi đầu. Tuy nhiên, do được Baba mách nước, nên Yasui giật lấy chiếc trâm cài tóc vốn thực chất là một chiếc PSI được tinh chỉnh. Một món vũ khí phòng thân của Kaburagi, vì lo sợ có lúc không dùng được siêu năng lực nên cô ấy đã thủ sẵn bên mình. Lớp vỏ nguỵ trang thật hoàn hảo. Nếu Yasui không biết gì thì chắc đã nằm bẹp dưới đất rồi. Không thì cũng phải rơi vào thế đối đầu.
Vậy mà con bài tẩy của Kaburagi đã bị bại lộ. Kaburagi nghiến răng đầy giận dữ và quay sang lườm Baba rồi khẳng định rằng, “Không. Lần này cô ta phản bội thật rồi.”
“Ta, là kẻ phản bội sao? Ta bị phản bội mới phải! Các người dám kết tội ta như vậy sau tất cả những gì bọn ngươi đã làm sao?”
Takahashi và Hasumi có thể hiểu vắn tắt được rằng, hiện tại “Kaburagi và Sago” đang đối đầu với “Baba-Nyan và Yasui”, nhưng sự chuyển biến nhanh chóng từ bữa tiệc sinh nhật sang cái hiện tại vẫn còn làm chúng đau đầu.
Kaburagi buộc tội Baba là kẻ phản bội.
Baba thì lại bảo Kaburagi và Sago mới là kẻ phản bội.
Ngắm nhìn hai đứa nhóc đang lúng túng, Baba cũng chỉ biết ấp a ấp úng rằng, “Chủ Quán, hay Sago, hắn ta… hắn giả vờ là người thường… nhưng sự thật… hắn chính là thủy tổ… và là kẻ mạnh nhất–“
“Này, Baba!” Sago đang cố giãy dụa để tháo chiếc còng tay nhưng vô tác dụng. Sự bất an hiện rõ trong giọng nói của anh ta khiến Yasui mừng thầm trong bụng.
“–trong số những siêu năng lực gia, hắn chính là Sếp của Amaterasu. Hai đứa chưa bao giờ nghi ngờ sao? Về nơi chốn của tên Sếp đó? Hắn đang làm gì? Tại sao hắn lại biết tường tận những gì hai đứa làm? Sao hắn biết được hai đứa thích và ghét gì? Khỏi cần băn khoăn nữa, câu trả lời đã có đây rồi: hắn đã ở bên hai đứa từ đầu!”Ngậm miệng lại! Cô sẽ phá hỏng mọi thứ mất!”
Xui xẻo thay, làm vậy chỉ đem lại sự uy tín cho những lời buộc tội của Baba. “Sự xuất hiện của Hắc Thể, siêu sức mạnh của hai đứa, và vô vàn những thứ khác–“
“Chết tiệt, mau im miệng!”
Kaburagi cố đẩy Yasui ra để tóm lấy Baba nhưng hắn đã dùng một thế võ đặc biệt để ghim cô xuống sàn.
“–đều do tên Sago sắp đặt!”
“IM MIỆNGGGGGG!!!!!” Sago hét lên, chiếc còng tay bỗng rung lên bần bật. Dù cho chúng vẫn nằm đó, nhưng những mảnh vỡ đã bắn ra, khiến cho Yasui bần thần.
“Ê này! Còng tay của cô không hoàn toàn hiệu nghiệm đâu!”
“Vậy sao. Thế thì…” Baba đạp mạnh xuống sàn nhà, đến mức một mảnh lót sàn xoay một vòng rồi bắn ra một thanh gươm bạc sắc bén. Baba-Nyan nhặt lấy nó rồi chĩa về phía Sago. “Thế thì ta chém chết hắn luôn. Thanh gươm Sát Quỷ Vương này mang sức mạnh vượt xa trí tưởng tượng của ngươi đấy.”
“… Đợi đã, cái gì? Đ-Đ-Đợi đã nào, đây đâu phải thoả thuận của chúng ta!” Baba-Nyan nói rằng sẽ giúp Yasui bắt giữ Sago. Hắn sẽ nhận công đã “tóm được kẻ đứng đằng sau sự cố Đại Thuỷ Cầu” nhưng với điều kiện là bắt sống, Sago có bị biến thành chuột bạch thí nghiệm hay bị bóc lột sức lao động thì hắn cũng kệ. Trái lại, mang về một cái xác thì sẽ chẳng thu được gì cả. Chưa kể Yausi cũng sẽ bị bắt về tội tiếp tay giết người. Điểm tối quan trọng trong giao kèo giữa Baba và Yasui là Sago phải bị bắt sống.
“Làm như ta đã quên đi cảm giác cay đắng khi bị triệu hồi đến cái thế giới chó chết này ấy. Làm như ta quên được ấy! Và nếu như anh hùng đã bị tẩy não đến mức không làm được trò trống gì thì ta sẽ phải thay trời hành đạo, đúng chứ? Àaa, ta đã đợi ngày trả thù suốt bấy lâu nay!”
Baba-Nyan hạ thấp thanh gươm, rồi lao về phía Sago. Sago, với đôi tay bị còng, lăn một cách vụng về xuống sàn nhắm tránh né đòn tấn công, nhưng lại đập lưng vào tường. Rõ như ban ngày rằng cú vung kiếm tiếp theo sẽ tới được chỗ anh ta.
Yasui đột nhiên rút súng, rồi bắn một phát cảnh cáo vào gần chân Baba. Tiếng súng nổ càng khiến cho bầu không khí thêm phần căng thẳng. “Bỏ súng xuống, Lonalia Linalia Baba-Nyan!”
Baba-Nyan ngoái đầu nhìn Yasui, cô ta sau đó nhếch mép cười khinh bỉ. Yasui sôi máu, tiếp tục chĩa súng đe doạ. “Tôi không nói đùa đâu. Cô bị bắt vì tội mưu sát. Bỏ kiếm xuống không tôi bắn.”
Mải nói nhưng đầu óc Yasui không quên tính toán. Nếu hắn bắt được Baba ở đây thì quả là một mũi tên trúng hai con chim. Như thế còn tuyệt vời hơn là bắt được mỗi Sago. Baba-Nyan biết thừa Yasui là loại gian dối, nhưng Yasui cũng biết rõ Baba đâu phải người tốt đẹp gì. Nếu xử lý tốt thì Yasui vẫn có thể xoay chuyển cục diện.
“Chủ Quán, hãy bình tĩnh. Cả cô nữa, Baba. Tất cả mọi người bình tĩnh.”
“Hãy nói chuyện đã. Trò chuyện xong rồi kết luận vẫn chưa muộn mà.”
Takahashi can ngăn với một luồng khí lạnh toả ra từ tay, Hasumi cũng đứng dậy đồng tình.
Tuy nhiên, Baba-Nyan không có ý định nghe ai nói cả khi cô ấy lại nhào đến chỗ Sago.
Giây tiếp theo tưởng chừng như vô tận, khi mà cả thế giới như bị tua chậm lại.
Yasui cảm thấy như đang quan sát ở góc nhìn thứ ba khi ngón tay hắn bóp cò. Kaburagi khóc lóc nhảy ra. Băng và lửa phát nổ giữa Sago và Baba.
Baba bằng cách nào đó vẫn lách mình qua nguồn năng lượng các nguyên tố, và thanh gươm của cô ấy đâm về phía trước như một ngọn lao. Ngay vào lúc chiếc còng tay vỡ tung, thanh gươm đã đâm thẳng vào tim của Sago.
Sago trợn trừng con mắt, một luồng sức mạnh siêu nhiên thổi bay Baba vào tường. Baba hộc máu mồm do nội thương, sau đó cô ta rớt xuống đất. Đầu cô ta xoay ngược về sau, tứ chi bị vặn gãy theo những cách không ai tưởng tượng nổi, một sự ra đi đầy đau đớn.
Sago, cũng vậy, run rẩy nắm lấy thanh gươm đang cắm ngập tim mình, nhưng rồi ngã xuống với chiếc miệng ngập ngụa máu.Trước tiếng gào khóc thảm thiết của Kaburagi, Yasui chỉ biết hạ thấp đầu súng, ruột gan đảo lộn vì sợ sệt. Hắn ta đâu có định bắn. Viên đạn có bắn trúng không? Hay trượt rồi?
Baba-Nyan nằm gục như một con búp bê vừa bị một đứa trẻ nào đó vứt bỏ. Vẫn còn hi vọng, Yasui cố bắt mạch, nhưng chẳng cảm thấy gì. “Cô ta… chết rồi sao?”
Yasui chậm rãi lùi về phía sau. Chỗ máu thấm đẫm người Baba-Nyan là do cô ta đã nôn ra hay là từ vết đạn bắn từ khẩu súng của hắn? Hắn ta sợ đến mức không dám lại gần để kiểm tra.
Cùng lúc đó, Kaburagi bò lại gần cơ thể lạnh ngắt của Sago. Cô ấy đang bị sốc, từng giọt lệ nhỏ xuống như mưa.
Takahashi và Hasumi cũng sát lại gần. Một trong hai đứa sờ vào cổ tay Sago để bắt mạch. “Không ổn, chẳng cảm thấy gì hết! Chúng ta cần Ig– thôi chết rồi, nó không ở đây! Khốn kiếp! Sao lại là hôm nay chứ?”
“Tránh ra, Shouta! Chúng ta vẫn chưa thể chắc được. Để tớ kiểm tra cổ thử xem, ở tay hay bị nhầm lắm.”
Gạt Shouta sang một bên, Touka nhanh chóng kiểm tra phần cổ. Nhưng rồi, cô bé cũng sớm phải thất vọng.
“Cậu nói đúng, cũng không có mạch. Ơ đúng rồi! Dù Ig không ở đây nhưng chúng ta vẫn có số PSI hồi phục–“
“Không, không có đâu, chúng đã bị Baba lấy cắp mà, chúng ta đã thu hồi lại được đâu.”
“Vậy phải gọi xe cấp cứu!”
“P-Phải rồi, nhưng mà….” Shouta nghiến chặt răng khi nhìn thấy vũng máu loang lổ trên sàn nhà. Chưa bàn đến động mạch chủ, chỉ riêng nhát đâm chí mạng vào tim cũng là đủ để anh ta mất một lượng lớn máu như thế này.
Với một người không biết gì thì đó cũng là một vết thương quá nặng.
Touka vẫn đang loay hoay tìm giải pháp thì đã bị Kaburagi đẩy ra cùng con mắt đỏ hoe và hét lớn, “Đừng có động vào! Mấy người đang làm gì Sago vậy hả!? Các ngươi nghĩ anh ấy…! Cút… hết đi! Cút ra khỏi đây! Tất cả mấy người! Từng đứa một!
Lũ giết người!!
Các người là lũ giết người!
Mau biến khỏi đây!!!”
“Đ-Được thôi, bọn tôi đi đây. Nào hai đứa, hãy để cô ấy được một mình.”
Vốn đang định chạy rồi, Yasui kịp thời nắm lấy tay hai đứa trẻ và dắt chúng đi cùng. Chuyện là, nếu xe cứu thương mà đến là bao nhiêu chuyện sẽ bại lộ hết. Vậy nên, Yasui hi vọng rằng, vì đây là một tổ chức bí ẩn nên họ sẽ thời gian để giải quyết mọi thứ trong bí mật. Nếu không, Yasui chết là cái chắc. Và nếu như bị điều tra thì cảnh sát cũng sẽ biết được về những phi vụ mờ ám khác của hắn. Vậy nên, nhiệm vụ tối quan trọng của hắn lúc này là thuyết phục làm sao để hai đứa kia biết giữ kín chuyện.
“Ông đang làm g– Bỏ tôi ra!”
“Touka, cứ bình tĩnh. Hiện giờ ai cũng bối rối như nhau thôi. Chết tiệt, tớ không suy nghĩ sáng suốt được.”
Với hai đứa trẻ phải lo, Yasui cố bắt cái bộ não đang tê liệt của mình hoạt động để nhanh tính kế trốn thoát.
Sau khi cả ba rời đi, trong phòng chỉ còn tiếng than khóc ai oán. Trong đó, cảnh tượng bi thảm được tô điểm bằng màu đỏ của máu, tiếng khóc thảm thương cứ vang vọng mãi….
<><><><><><><><>
…. trong khoảng tầm ba phút.
Bất thình lình, đôi tai tiên Tộc của Baba bỗng co giật, xác nhận rằng dàn diễn viên đã rời sân khấu. Tứ chi của cô tự vặn vẹo quay về trạng thái ban đầu, cái đầu của cô cũng xoay 180 độ về vị trí cũ. Cô đứng dậy, kiểm tra lại cơ thể mình. “Họ đi rồi”, cô nói trong lúc phun nốt số máu giả cô giấu trong miệng.
Ngay tức khắc, Kaburagi ngừng than khóc, rồi dừng thời gian để lau dọn số máu trước khi chúng bám dính lấy sàn nhà. “Tôi đã dọn xong rồi. Sago à, anh ổn chứ?”
“Hửm? Tôi được di chuyển rồi sao?”, Sago vừa hỏi vừa đứng dậy và lấy món đồ chơi PSI ra khỏi lồng ngực mình. Thanh gươm bật ra như một chiếc lò xo.
“Nhưng mà vãi cả chưởng, tí thì chết. Tôi tưởng là mình bị phát hiện đến nơi rồi khi Touka đòi kiểm tra động mạch ở cổ. Touka quả đúng kĩ lưỡng thật.”
“Tôi cũng thấy vậy. Sao anh làm được hay thế? Tôi tưởng chúng ta bại lộ rồi cơ”. Kaburagi đặt đĩa nhạc ‘The Entertainer' [note55312] vào máy phát với vẻ khó hiểu.
Sago tháo túi máu gắn trước ngực rồi ném vào bồn rửa mặt. “Tôi dùng telekinesis dừng tim mình lại khi Touka kiểm tra mạch rồi sau đó cho nó đập trở lại. Vậy nên tôi mới bảo là tí thì chết.”
“Anh làm vậy thật sao!?”
“Baba cũng làm thế đấy thôi?”
“Người Alvu chúng tôi có khả năng khiến tim tự ngừng đập. Chưa kể chân tay của chúng tôi có thể chuyển động theo những hướng khác với loài người nữa. Nhưng chuyện đó để sau, giờ nhận lấy này. Quà sinh nhật của anh đó.”
Nói xong, Baba tiến đến nơi mà cô đã nhặt chiếc PSI đồ chơi, mở ra một ngăn ẩn nữa lót dưới sàn và lấy ra thanh Sát Quỷ Vương thực thụ. Khi cô ấy đưa nó cho Sago, anh ta trợn tròn mắt vì kinh ngạc. Thay cho thanh kiếm đồ chơi được trau chuốt cho vẻ ngoài, thanh gươm hàng thật này được gia công và chế tác một cách rất tỉ mỉ. Trọng lượng và chất lượng của nó khiến Sago ngây ngất.
Sago thì mừng lắm, còn Kaburagi thì choáng ngợp.
“Woahhhhhh!!! Oách vãi cả chưởng! Trông nó lực vãi luôn! Ohhhh….! Cảm ơn cô nhiều, Baba!”
“Đúng là… Mà cô lấy đâu ra thời gian để tạo ra nó vậy? Tôi có thấy cô làm bao giờ đâu?”
“Chuyện, ta mà lại. Làm quà thì dĩ nhiên phải bất ngờ rồi. Giả vờ không biết về một bất ngờ nhưng thực ra biết hết rồi, và chuẩn bị cho một bất ngờ mà không nhận ra bất ngờ đó đã bị rò rỉ– phải nói là cả hai chúng ta đều bị hớ. À Sago này, mã số trên chiếc gươm có thể dùng để tinh chỉnh sát thương cho lượng sát thương phản hồi đấy. Hi vọng cậu sẽ thấy nó có ích cho việc luyện tập sau này.”
“Thật sao, Baba? Cô đúng là số dách! Thứ này như thể được kết hợp từ cả vũ khí của Quỷ Vương lẫn anh hùng ấy!”
“Thế còn tôi thì sao? Cô không làm à? Đũa phép ma thuật đáng yêu của tôi đâu.”
“Cứ từ từ đã. Đã đến sinh nhật của cô đâu.”
Đang bận ngoe nguẩy thanh gươm mới có được, Sago chợt quay sang Baba, hỏi, “Hẳn cô mất nhiều thời gian lắm phải không? Nhưng cô có chắc không đấy? Chẳng phải cô vẫn còn giận tôi sao?”
“…. Vậy anh vẫn nhận ra à?”
“Cứ lâu lâu cô lại nhìn tộ bằng con mắt căm phẫn kiểu gì ấy.”
Baba-Nyan mỉm cười chua chát. “Phải, tôi vẫn còn giận đấy. Trong tôi vẫn tồn tại sự thù ghét. Tuy nhiên, trong đó cũng có sự biết ơn và lòng kính trọng. Sự tôn trọng không xóa đi sự ghét bỏ được. Những cảm xúc đối nghịch sẽ luôn tồn tại. Tuy vậy, những sự biết ơn và kính trọng đó sẽ giúp tôi vun vén được sự tốt đẹp trong trái tim và xua tan đi những cái tiêu cực, xấu xa. Đây chính là sự sáng suốt khi về già”. Vào khoảnh khắc đó, trong đôi mắt của Baba ánh lên sự trìu mến khỏ tả đúc kết từ hàng trăm năm sống trên cõi đời.
“Thôi cũng đến lúc mở tiệc rồi. Touka và Shouta đã không nhận ra lần phản bội thứ hai của tôi, ít nhất thì chúng cũng có được bài học”. Baba ngồi lên chiếc bàn mà Kaburagi đã chuẩn bị cho đội biên kịch khi màn trình diễn đã hạ màn, và nhanh tay lấy được một cốc nước ép táo. Tương tự, Kaburagi cũng ngồi xuống, rồi khui một chai rượu mà cô đã để dành cho những thời điểm quan trọng. Nhận thấy cả hai đang nhìn mình, Sago cũng bật nắp một lon bia và hắng giọng.
“A hèm. Thật ra, sắp tới vẫn còn đống việc phải làm, nhưng bây giờ, tôi chính thức thông báo khép lại sự kiện kẻ phản bội! Cảm ơn tất cả mọi người vì đã cố gắng hết sức! Cụng ly!!”
“Cụng ly!!”