Khi nhắc đến những sự kiện, dù là gì đi chăng nữa thì ta vẫn có 3 cách để tận hưởng chúng:
1) Trước sự kiện: Hồi hộp ngóng trông, đếm từng giây từng phút một đến ngày hẹn
2) Trong sự kiện: Bận đến tối tăm mặt mũi, nhưng mà vui
3) Sau sự kiện: Mở một bữa tiệc giữa bạn và những “đồng bọn” đã trải qua bao thăng trầm, đảm bảo là quá xá vui.
“Nói thật nhá, cá nhân tôi thấy lần phản bội thứ hai này có hơi quá đà, chẳng phải vậy sao? Còn lâu hai đứa nhóc mới phát hiện ra được, và trời ạ, hai người có nhìn thấy mặt của Touka và Shouta lúc đó không? Chỉ mong chúng không bị sang chấn tâm lý.”
Sau khi cụng ly, tôi nói ra nỗi bất an của mình. Mặt Baba hiện rõ mồn một vẻ “Lại nữa à?”. Cô ấy không sai, vả lại, chúng tôi đã bàn bạc rất nhiều trước khi bắt tay vào thực hiện rồi. Cuối cùng thì chúng tôi cũng đi được đến một thống nhất, chứ không thì lấy đâu ra ngày hôm nay. Việc nhắc lại mọi thứ bây giờ có lẽ sẽ làm mọi người khó chịu. Nhưng dù vậy, tôi không tài nào hết lo được.
“Chẳng phải đó là lý do tại sao chúng ta sẽ sớm hồi sinh hai người sao, để hai đứa nhóc bớt đau buồn ấy? Niềm đau chưa qua thì niềm vui đã tới, như vậy chúng sẽ bớt thấy đau thương được phần nào. Hai người chết đi, nhưng sẽ sớm được hồi sinh, như vậy về tổng thể thì cũng đâu có tệ lắm. Tôi đã thực hiện thủ thuật tâm lý này nhiều lần lắm rồi, Sago à.”
“Có thể như vậy thật, nhưng tôi không nói về mấy cái kĩ thuật đó. Ý tôi là, liệu chúng ta có thực sự cần tới hai lần phản bội không? Cảm giác như chúng ta không thèm để hai đứa kia được ngơi nghỉ ấy.”
Sự kiện phản bội lần này chính là đứa con tinh thần của Baba. Cô ấy chính là người gợi ý đến việc sử dụng hai pha phản bội liên tiếp. Cái đầu thì đơn giản như đan rổ thôi. Dễ để suy luận, dễ để khắc phục. Cái thứ hai mới thâm sâu. Suy luận đã khó, tìm ra giải pháp còn khó gấp bội. Bài toán chúng tôi muốn đặt ra là, liệu chúng có học được gì từ lần đầu tiên để đối phó với lần thứ hai không? Lần thứ hai là một bài kiểm tra, nhưng đây cũng là một ví dụ tiêu biểu cho những trường hợp ta phải đưa quyết định mà không dựa vào thiện ác đúng sai.
Trong thế giới này, mọi chuyện sẽ không đột nhiên kết thúc sau khi ta nói, “Hắn ta là kẻ thù!” hay “Thằng đó là người xấu!”. Cuộc sống hiếm khi khép lại sau khi ta đánh bại một ai đó cùng dòng chữ “THE END” lắm.
Trong sự kiện lần hai, Baba cố giết tôi mà chẳng thèm dừng lại nói chuyện. Giữa tôi và Baba, ai mới là kẻ sai? Không thể phán ngay được do thiếu đi thông tin và thời gian. Chẳng thể phân biệt ai tốt ai xấu. Trong tình huống không có câu trả lời nào đúng hoàn toàn, cả Shouta lẫn Touka phải tự đưa ra quyết định, và làm những gì cần làm để tránh cảnh đầu rơi máu chảy. Để khiến mọi thứ thêm trầm trọng hơn, lựa chọn của chúng sẽ tác động trực tiếp tới hai người mà chúng quen biết.
Khó thế thì người lớn còn phải toát mồ hôi. Nếu tôi bị giống chúng chắc tôi hoá Lệ Tổ mất. Khóc xong thì tôi sẽ quỳ xuống khóc tiếp xin hai bên giảng hoà. Tôi sẽ quên luôn cả sử dụng siêu năng lực.
Nếu tôi phải đánh giá liệu rằng đây có phải là một trải nghiệm đủ tốt cho sự phát triển của hai đứa nó hay không thì, câu trả lời của tôi là “có”. Giả sử nhé, chúng mà phát hiện ra tất cả, hay thành công trong việc ngăn không cho tôi và Baba giết hại lẫn nhau thì 100 điểm tuyệt đối, không nói nhiều. Mà dù có thất bại thì sau này tôi và Baba vẫn sẽ được hồi sinh, mọi sai lầm coi như được xoá sạch.
Nói cách khác mọi thứ như một kẻ nhát chết đi bơi ở chỗ nước sâu nhưng lại được Michael Phelps kè cặp bên cạnh vậy. Trong đời sống thường ngày, những sự kiện quan trọng quyết định tính mạng của nhiều người hiếm khi xảy ra. Mà có căng mắt tìm cũng không thấy. Một sự kiện mang tầm vóc lớn lao như vậy vừa xảy ra sẽ giúp ích rất nhiều cho sự trưởng thành của hai đứa nó sau này.
Nhưng đó là lúc tôi nghĩ, “Có cần phải làm đến mức đó không?” Một người Nhật thông thường cả đời cũng không có nổi một trải nghiệm như thế. Có ai từng nói “Vì tôi từng trải qua một thời khắc sinh tử một lần rồi, nên tôi đã có thể dễ dàng sống sót qua lần thứ hai” bao giờ chưa? Chắc là chưa, nhỉ? Vì đây là đời thật mà. Đời thật thì luôn yên bình và nhàm chán. Thế mà hai đứa kia lại được trải nghiệm đến tận hai lần. Quá khó tin.
Vậy nên tôi sẽ nói lại lần nữa này. Vừa rồi là một trải nghiệm quá quý giá. Vượt qua được nó sẽ đem lại một bước tiến lớn trong quá trình trưởng thành. Nhưng mà liệu có cần thiết không? Đâu cần nhất thiết phải trở nên siêu việt làm gì. Không trở thành người xấu đã là quá tốt rồi. Những gì tôi muốn là Touka và Shouta dượd trải qua những năm tháng niên thiếu một cách đủ đầy và hạnh phúc. Vậy mà chúng tôi lại cho chúng trải qua một khoảng thời gian đủ để chúng cảm thấy đau đớn tột cùng.
Baba khịt mũi đầy cau có khi thấy tôi lo âu như vậy. “Những kẻ chỉ biết đến hạnh phúc và thành công là những kẻ yếu mềm. Chúng sẽ biến thành những chú hề, mãi mãi không biết đến cảm giác của sự khó nhọc và những áp lực đè nặng lên vai. Thế anh có muốn Shouta và Touka trở nên như vậy không?”
“Nhưng lý do như vậy đã đủ để chúng ta khiến chúng phải thất bại bằng được chưa? Ngay từ đầu, Shouta đã trải qua cảm giác phải đánh một trận không thể nào thắng rồi mà, còn Touka thì đã bị bắt nạt suốt những năm sơ trung nữa.”
Khỏi cần đến bọn tôi thì cả hai đứa nhóc cũng đã trải qua đủ thứ chuyện rồi. Chúng không phải loại người sẽ cười vào nỗi đau kẻ khác.
“Anh yếu lòng quá đấy, Sago. Để tôi nhắc lại lần nữa này: sau khi trải qua gian khổ và học được cách chấp nhận, sau này khi lớn lên chúng sẽ chỉ bật cười khi nhớ lại thôi. Như thế thì thanh xuân của chúng mới trọn vẹn được. Chẳng phải như thế là quá hợp so với cái ‘tuổi trẻ trọn vẹn’ mà anh nhắc đến hồi trước hay sao?”
“Ý tôi là, phải, nhưng…. Nhưng nhìn chúng tôi thấy tội lắm. Vậy còn cô nghĩ sao, Kaburagi?”
Chú tâm nghe suốt một hồi lâu, Kaburagi vừa thưởng thức ly rượu ngon tuyệt vừa đáp lại, “Theo tôi thấy thì cái gì lỡ rồi cho lỡ luôn đi.”
“Cô nói rất đúng và tôi không thể phản bác được gì. Xin lỗi cô Baba, tôi đã làm cô phí thời gian với mấy câu hỏi lặt vặt rồi.”
“Tôi không phiền đâu. Nói thật thì tôi cũng cảm thấy mình có dùng dao mổ trâu giết gà. Hãy tiếp tục với bài học mà chúng ta đã tạo ra thôi. Tôi đổi chủ đề đây, nhưng mà chẳng phải cái việc tôi chẳng biết tí gì về dấu vân tay nó có hơi quá đà sao?”
“Vậy sao? Nhưng mà cô từ dị giới nhảy qua nên không ai biết gì đâu.” Kaburagi tiếp lời.
Tôi thể hiện sự tán thành của mình trong khi dùng siêu năng lực bóp vụn chiếc còng tay rồi ném chúng vào thùng rác. “Ừ thì thế giới khác mà. Chứ ở thế giới này thì lấy đâu ra còng tay vô hiệu hoá năng lực hay hợp chất bạch kim này nọ. Chưa kể một thứ được cho rằng có thể cường hoá năng lực được dùng để khống chế năng lực nghe đã phi logic rồi. Mấy cái vòng tay này thực chất được làm bằng bạc còn cái hợp chất bạch kim hoá ra lại là đường, đúng không nhỉ? Một lời nói dối được lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ trở thành sự thật. Suy cho cùng, thứ logic này cũng từ thế giới khác mà ra.”
“Nói cái này có thể sẽ khó tin, Baba à, bởi vì thế giới của cô đã đủ sức để bắc ngang qua các thế giới khác rồi. Nhưng mà ở thế giới của tôi, hầu hết người Trái Đất đều tin rằng ‘mọi chuyện đều có thể xảy ra ở thế giới khác’. Cho dù có huyền bí hay lạ đời đến đâu, miễn giải thích là “thế giới khác” thì mọi người sẽ đều tin thôi.”
“Mọi thứ vận hành như vậy sao?” Baba trông có vẻ chưa bị thuyết phục, nhưng vì đây là sự khác biệt về văn hoá giữa hai thế giới xa lạ nên không thể nào đem logic ra giải thích được. Xin hãy tha lỗi cho chúng tôi, hỡi những người Trái Đất ngốc nghếch.
Tiếp theo, tôi khui lon bia thứ hai, rồi bắt đầu nói về những khoảnh khắc ưa thích từ sự kiện vừa rồi. “Tôi thích nhất là cái bữa tiệc sinh nhật. Nhưng phần buồn cười nhất là, mọi người biết đấy, là khi Baba ăn gian ấy. Lúc đó cô đọc Tội Ác và Trừng Phạt
là để mách nước cho hai đứa nhỏ về sự phản bội của mình đúng không? Nhưng mà mấy dòng ghi nhớ trên sách, chẳng phải là lời thoại viết bằng tiếng mẹ đẻ của cô sao? Cô ăn gian tệ lắm đấy. Lúc nhận ra tí thì tôi lăn ra cười rồi!”
“Anh thì tốt đẹp lắm hả? Chẳng nhẽ anh lại chưa dùng telekinesis, còn Kaburagi lại chưa đưng thời gian bao giờ sao?” Baba đáp lại bằng một tràng cười. Nhận thấy Kaburagi bình thản đánh chén đĩa salad khoai tây mà không thèm lên tiếng phủ nhận là tôi biết cô ấy cũng ăn gian rồi.
Tóm cái váy lại, cả ba đứa bọn tôi đều ăn gian ngay trước mặt Touka và Shouta mà hai đứa nó chẳng biết gì. Nhờ làm vậy mà chúng tôi có thể chuyên tâm diễn mà không cần phải lo học thuộc lời thoại, nhưng mà chuyện này vẫn sầu bi theo cách của riêng nó. Thật đấy, sao tôi có thể không cười cơ chứ?
“Còn với tôi, hay nhất có lẽ không phải, nhưng đáng nhớ nhất là khi mấy têm cảnh sát đó ập vào.”
“À, nói mới nhớ!”
“Đúng! Cô nói chuẩn.”
Kaburagi nói mà vẫn không quên ăn chỗ salad khoai tây,Baba và tôi đều gật đầu đồng ý. Sau cùng thì, có cảnh sát nhúng tay vào làm cho sự kiện sôi nổi hơn hẳn.
“Mà, chúng ta lại kéo được Kuma về phe ta mới hay chứ, và chúng ta cũng đặt lên cổ Yasui một sợi dây xích nhờ cái bẫy hoàn hảo mà Baba đã giăng nữa. Kết cục chả phải quá là viên mãn hay sao?”
“Tôi khóc đến thế mà không thành thì còn gì mặt mũi nữa chứ?”
“MẸ ƠIIIII!!!”
“Phụt! Không, dừng ngay lại.”
Khi tôi nhái giọng Baba lúc khóc, Kaburagi đã phụt ra chút rượu trong miệng vì không nhịn cười nổi. Cô ấy chũi mình về phía trước, cố kìm nén đề không cười thì bị Baba vỗ vào lưng và lặp đi lặp lại “MẸ ƠIIIIII!!!” vào tai. Kết quả là Kaburagi bị nghẹn thức ăn. Cô chơi vậy làm gì hả Baba ơi? Cô thích trêu đùa người ta lắm hả?
“Vậy còn Baba, cô thì như nào? Đâu là khoảnh khắc cô thấy vui nhất?”
Vì không muốn Kaburagi phải chịu đựng sự dày vò lỗ tai từ Baba nên tôi phải nhanh chóng can thiệp. Cuối cùng thì cô ấy cũng chịu theo và suy nghĩ một lúc.
“Có nhiều lắm. Đầu tiên là tôi phải nhịn cười sau khi thuyết phục thành công tên Yasui mua ít pháo bông để phục vụ cho việc bắt giữ Sago và nói với hắn rằng đó là việc ‘vô cùng cấp bách’”.
“Ể, thật sao? Thì ra hắn là kẻ đã mua pháo bông à?” Bảo sao chúng ta có nhiều pháo bông đến mức xếp chật cả hành lang. Khổ thân hắn, bị lừa mua toàn đồ linh tinh mà cứ tưởng là đang mua đồ nghề chuẩn bị cho phi vụ. Baba thích đùa giỡn với hắn nhỉ? Kiểu gì cô ấy cũng viện ra hàng tỉ thứ lý do ngớ ngẩn để bắt hắn làm mấy việc vặt cho mà xem.
“Một trong số những trò hay là lúc Sago dùng siêu năng lực để bóp cò súng của Yasui, cộng thêm sự phản bội bất ngờ nhưng ngớ ngẩn của gã Kaneyama đó nữa… À đúng rồi, cả cái lúc Kaburagi nghi ngờ là tôi đang có ý định thủ tiêu Sago nữa, nghĩ mà thấy đau lòng ghê á. Lúc đấy tôi cũng chỉ biết tò mò thôi.”
“Á, cô nhận ra sao? Xin lỗi vì đã nghi ngờ nhé. Tôi cứ tưởng mình đã che giấu tốt lắm rồi cơ.”
“Kaburagi…?”
“Sago à, cứ coi như không có gì đi. Chỉ cần biết rằng Kaburagi lúc nào cũng thận trọng còn anh thì buông thả thôi.”
Là sao…? Mà kệ đi, coi như không có gì vậy.
“Mà này, giờ tôi mới nói, nhưng mà…”
“Sao?”
“Có gì vậy?”
“Máu trên váy tôi đông lại rồi và chúng làm tôi khó chịu quá. Hay là chúng ta nhậu nhẹt đến đây thôi và đi thay quần áo mới nào?”
Baba cũng nhìn xuống bộ váy dính đầy máu của mình, Kaburagi thì mặt mày méo xị khi phát hiện thấy những vết đen xì bám trên váy khi cô ấy ôm lấy người tôi. Không dài dòng thêm nữa, chúng tôi quyết định giải tán. Bây giờ mà tắm thì hết nước chấm.
Màn đêm trôi qua. Yasui đã hành động đúng như Baba dự đoán, thuyết phục thành công hai đứa kia không khai báo với cảnh sát. Và qua Kaburagi, đám nhóc –đến bây giờ vẫn còn bị sốc– được tiếp cận với “sự thật”.
Kinemitsu Sago đích thị là Chủ Quán của Ama-no-Iwato cũng như Sếp của tổ chức Amaterasu. Sau khi thức tỉnh sức mạnh vào một thời điểm nhất định trong quá khứ, Sago đã tự rèn luyện mình. Một ngày nọ, anh ta phát hiện ra sự tồn tại của thứ gọi là Hắc Thể. Khi đó, bọn chúng vẫn còn yếu đuối, đến mức có thể bị một đứa trẻ hạ gục dễ dàng. Dù thế thì chúng vẫn là một mối hoạ. Vậy nên, Sago muốn diệt cỏ tận gốc đối với lũ Hắc Thể bằng sức mạnh của mình.
Và anh ta thất bại. Ngược lại, sức mạnh của anh ta lại tiếp thêm sức mạnh cho bọn Hắc Thể thay vì xoá sổ chúng. Sau khi thiết lập một mối liên kết với chúng, Sago có thể cảm nhận được những nơi chúng xuất hiện. Vậy nên anh ta muốn làm mọi thứ có thể để bù đắp cho sai lầm của mình.
Hắc Thể được tạo ra từ khát vọng có được quyền lực của con người. Nhờ vậy, khi sức mạnh của Sago chảy vào trong bọn Hắc Thể, một chút sức mạnh đó sẽ truyền đến con người vì cả hai vốn đã được liên kết với nhau. Đó là nguyên nhân cho việc con người dần thức tỉnh được siêu năng lực.
Một trong số đó chính là Kaburagi Shiori. Sago tìm thấy Kaburagi khi cô ấy vẫn còn đang vật lộn để làm quen với sức mạnh của mình. Giúp cô ấy xong, cả hai đã đi đến quyết định sẽ thành lập tổ chức Amaterasu. Do cảm thấy tội lỗi vì đã cường hoá lũ Hắc Thể nên mặt của Sago đã cứng đơ lại và trở nên vô cảm.
Thêm nữa, lý do anh ta che giấu thân phận trước Touka và Shouta là để “bảo vệ cuộc sống thường ngày của mình. Anh ta quan niệm rằng “không bảo vệ được cuộc sống thường ngày của mình thì sẽ không thể bảo vệ thế giới”.
Cho dù vạn sự khởi đầu đều là do việc anh ta thất bại trong việc quét sạch lũ Hắc Thể khỏi hành tinh, và có thể nói anh ta xứng đáng nhận lấy hậu quả từ sai lầm của mình, việc dùng sức mạnh trí não để săn lùng từng con Hắc Thể một trên khắp thế giới đã làm anh ta kiệt sức.
Sago ao ước có lại được cuộc sống bình yên mà anh đã đánh mất. Anh ta chỉ muốn được quay về làm người thường. Và như vậy, vai diễn chủ quán bar Ama-no-Iwato đã trở thành cuộc sống của anh ta. Cuộc sống mà anh ta sẽ làm tất cả để bảo vệ.
Baba đã rất tức giận khi phát hiện ra điều đó và toan phá huỷ tất cả.
Tuy nhiên, câu chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
Sau khi khóc đến mệt lả cả người, Kaburagi phủ lên hai người họ một tấm chăn và rời đi trong khoảng 30 phút. Khi cô quay lại, cả hai cái xác đã biến đi đâu mất. Cô nhận thấy có hai dấu chân bước ra khỏi cửa và tiến thẳng vào màn đêm tĩnh mịch.
Kaburagi sau đó đã đưa ra kết luận dựa trên những gì cô biết về hai người họ.
Một mặt, Sago có một mối liên kết bền chặt với Hắc Thể. Miễn là liên kết đó còn tồn tại, thì Sago vẫn có thể sống, có khi sẽ được hồi sinh nếu cần. Hắc Thể giữ cho Sago sống, và ngược lại. Sự cộng sinh giữa hai bên như một nút thắt Gordian [note55327] vậy, không một ai có thể tách rời. Vì siêu năng lực có tồn tại, vậy nên mấy hiện tượng kì lạ như thế này sao có thể không được.
Câu hỏi đặt ra là: Nếu anh ta sống lại rồi thì tại sao lại rời khỏi Ama-no-Iwato? Kaburagi không thể xác nhận, nhưng cô ấy nghi ngờ rằng vì trong quá khứ sức mạnh của Sago đã chảy vào trong Hắc Thể, nên có thể sức mạnh của chúng đã chảy ngược lại vào trong anh khi được chúng hồi sinh. Có thể đó là lý do anh ta rời đi, Kaburagi không thể suy đoán gì hơn.
Về mặt còn lại, lý giải cho
Baba –người không liên quan đến Hắc Thể và không sở hữu siêu sức mạnh– lại có thể sống dậy: ma pháp hồi sinh. Cho dù cô ấy không thể thi triển phép thuật ở Trái Đất, trước khi đến đây cô ấy đã tự yểm một bùa chú mà sẽ tự động kích hoạt mỗi khi cô ấy chết. Một biện pháp chữa cháy chỉ dùng được một lần. Cho dù vẫn có sự nghi ngờ về việc thi triển ma pháp trên Trái Đất, nhưng với sự biến mất của cái xác thì có lẽ những nghi ngờ đó lại thiếu cơ sở.
Tuy nhiên, có một vấn đề với ma pháp chuyển sinh. Nói thẳng ra thì người sử dụng sẽ bị xoá sạch kí ức một năm đổ về trước. Với Baba, cô ấy ở lại Trái Đất chưa được một năm, nên khi tỉnh dậy cô ấy thấy mình đang ở một căn phòng dưới lòng đất khác hoàn toàn với quê nhà mình. Với bộ đồ đẫm máu, không khó để nhận ra là cô ấy đã chết và phép thuật đã được thi triển để đem cô ấy trở lại. Cho dù mù tịt thông tin về tình hình hiện tại, linh tính mách bảo cô ấy rằng nên đi thật xa khỏi nơi này. Do ma pháp hồi sinh chỉ dùng được có một lần, đồng nghĩa với việc cô ấy đã mất đi lá bùa hộ mệnh của mình.
Đó chính là “sự thật” đằng sau sự kiện kẻ phản bội. Sau khi nghe xong, Shouta cảm thấy nhẹ nhõm khi biết tôi và Baba vẫn còn sống. Nhưng ngược lại, Touka không hề cảm thấy vậy.
Khó mà quên được, nhưng Phật giáo chính là cốt lõi nhân cách của Touka. Việc tôi chết đi sống lại, từ điểm nhìn của cô bé, chẳng khác nào tôi đã trượt ra khỏi vòng luân hồi sinh tử của cuộc sống. Có nghĩa tôi giờ đây là một vong linh vất vưởng nơi thế giới của người sống. Thế là, cô bé khẳng định một cách thiếu chắc chắn, “Buồn thật đấy, nhưng nếu em tìm được Chủ Quán thì em sẽ giúp anh ấy ra đi thanh thản để anh ấy có thể quay về với vòng luân hồi.”
Thôi đừng em ơi.
Vì Touka lúc nào cũng “Sinh mạng là trên hết!” nên chúng tôi cứ tưởng cô bé sẽ chấp nhận câu chuyện này một cách dễ dàng, nhưng rõ ràng là tính toán của chúng tôi đã sai. Dĩ nhiên, đâu thể cứ để cô bé như vậy mãi, nên là sẽ phải cần đến chút trị liệu tâm lý rồi.
Nhưng khi nói đến những điều bất ngờ, phản ứng của Kuma cũng nằm trong số đó. Chúng tôi đã rất kinh ngạc khi anh ấy từ chức ở sở cảnh sát, có lẽ là vì sự hối hận do đã không thể có mặt lúc có biến cố xảy ra. Sau khi bàn thảo với Kaburagi, có vẻ anh ấy sẽ nhận lấy chức danh chủ quán đời thứ hai của Ama-no-Iwato. Khi anh ấy nói rằng “Tôi muốn bảo vệ nơi này và giữ cho nó hoạt động, với cả đợi đến khi Sago về nữa” thì chúng tôi nói không làm sao được. À mà anh ấy cũng sẽ chăm nom cho Ig nữa.
Sự nam tính và chu đáo của Kuma thật xúc động quá mà. Với khuôn mặt nghiêm túc cùng sự trầm ngâm đó thì có lẽ anh ấy sẽ làm tốt hơn cả tôi mất. Anh ấy nói rõ rằng mình muốn bảo vệ nơi này nhưng chắc tôi cho anh làm chủ quán vĩnh viễn mất.
Một người không có siêu năng lực hoạt động trong một tổ chức bí mật, là một võ sư, chủ quán bar, và sở hữu một đôi găng tay PSI, kể cả anh ấy không muốn đi chăng nữa thì anh cũng đang sống cuộc sống mà bản thân mong ước rồi.
Kuma rời lực lượng cảnh sát rồi thì đã có Yasui thế chỗ làm nội gián cho chúng tôi. Hắn vẫn chưa biết tôi và Baba đã hồi sinh nên vẫn tưởng mình có dính líu tới vụ sát hại hai mạng người. Dù hắn phải viết một bản báo cáo dài gần bằng Vạn Lý Trường Thành để giải thích tại sao hắn lại nổ súng đến hai lần, Kaburagi đã nhúng tay vào và khiến hắn được miễn tội mà không phải chịu bất cứ hậu quả nào. Nên là giờ hắn cũng mắc nợ chúng tôi luôn.
Dù cho Yasui không có quyền uy lớn như Kuma, hắn vẫn có tiếng nói khi đã được tiến cử làm người điều hành cuộc điều tra vốn còn đang dang dở. Hắn còn được Kuma “khuyên bảo” là phải phối hợp hoàn toàn với Amaterasu, cùng những mối liên kết với yakuza cũng như không ngại làm những
việc bẩn tay đã biến hắn trở thành một nội gián khá được việc.
À còn nữa, vì là bên làm ăn trực tiếp với tổ chức nên chủ tịch Kaneyama cũng được thông báo về sự phản bội của Baba. Hắn chỉ trả lời rằng “Vì anh ta đã hứa sẽ giúp cho Kaburagi Shiori được hạnh phúc bằng cả tính mạng nên kiểu gì anh ta cũng sẽ quay trở lại thôi”. Ừ thì, đúng là tôi sẽ trở lại thật, nhưng mà… có phải vì lý do đó đâu. Mà tôi cũng sẽ chẳng đính chính gì đâu, chỉ là… Hắn ta quả đúng có con mắt tinh tường đấy nhỉ.
Vậy là xong, giờ cả tôi và Baba đều rời khỏi Amaterasu. Mặc dù đã có rất nhiều chuyện đã xảy ra, chúng tôi vẫn hi vọng Touka và Shouta tận hưởng tiếp những năm tháng thanh xuân siêu nhiên của chúng.
<><><><><><><>
Hasumi Touka, học sinh năm Nhất cao trung, đang rảo bước trong màn đêm trong chiếc áo khoác len cardigan cùng bộ váy culotte xinh xắn. Cô bé đang trên đường về nhà từ quán Ama-no-Iwato.
Dù đã sắp đến mùa mưa, bầu trời đêm vẫn còn sót lại chút lạnh lẽo thoảng thoảng trong không khí. Tuy nhiên, trái tim của Hasumi giờ đây có khi còn lạnh hơn cả tiết trời.
Ba ngày sau những sự phản bội nối tiếp lẫn nhau, cả Kaburagi lẫn Shouta đều đã chấp nhận cái chết của hai người bạn và quyết định sẽ bước tiếp. Với Touka thì lại không dễ như vậy, kể từ ngày đó tâm trạng cô bé không lúc nào được vui. Đôi lúc cô bé cứ đứng ngẩn người ra mà nghĩ ngợi. Đến cả bố mẹ cô bé cũng đã bắt đầu lo lắng cho đứa con của mình.
Cô bé hiểu là cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn dù cho có chuyện gì xảy ra. Cô bé biết mình không thể cứ buồn bã mãi được và sẽ phải xốc lại tinh thần vào một lúc nào đó. Nhưng thật khó để làm vậy.
Ngay khi Hasumi bước vào một con đường hẻo lánh, chật chội để đi tắt về nhà, cô bé chợt nhận thấy có người đang đi ngược hướng mình. Vào lúc cô bé nhận ra khuôn mặt của người đó, cô bé không tin nổi vào mắt mình. Người lạ mặt đó mặc một chiếc quần jean cùng chiếc áo với khuy áo cài dở, nhìn trông y hệt Kinemitsu Sago.
“Xin chờ chút, đợi đã.”
“Hả?”
Người đàn ông giật mình quay đầu lại. Sự xa lạ trong ánh nhìn khiến Hasumi phải nghi ngờ chính bản thân mình. Một người hoàn toàn khác sao?
“Xin lỗi vì hơi đường đột, nhưng liệu anh có thể cho em biết tên được không ạ?”
“Hả, sao tao phải nói chứ?”
Câu trả lời đầy khác thường từ một người trông giống hệt Chủ Quán mà cô bé quen biết khiến Hasumi phải đứng hình trong giây lát. Biểu cảm của người này cũng khác hẳn, thoáng thấy anh ta hơi cởi mở và lỗ mãng.
“Ơ không, chỉ là anh trông giống một người mà em từng biết.”
“À vậy hở? Thế được rồi. Tên anh mày là Yaku.”
Sự nhẽ nhõm và thất vọng ùa lấy người Touka khi mà giờ cô bé biết chắc đây chỉ là người lạ nhưng giống mặt người quen. Vậy mà anh ta vẫn có cái gì đó giông giống với Sago. Để cho chắc ăn, Hasumi hỏi thêm, “Vậy còn họ của anh là gì?”
“Hừm hừm, nhóc hỏi hài thật. Chả là, anh đây cũng đếch nhớ nữa. Chúng nó bảo anh bị mất trí nhớ. Anh mày thật ra cũng chẳng biết tên của mình là gì đâu, chọn bừa cái tên ‘Yaku’ cho tiện thôi. À mà đừng báo cảnh sát nhé. Anh mày đây không gặp rắc rối gì đâu.”
“… Có phải anh mất trí nhờ vào ba ngày trước không?”
“Ê sao mày biết hay vậy? Có siêu năng lực à? Khoan, chúng ta có quen biết không nhỉ? Hay là mày có siêu năng lực thật?”
Giờ Hasumi tin chắc Yaku chính là Kinemitsu Sago khi thấy anh ta ngạc nhiên như vậy.
Hasumi đã hứa rằng sẽ giúp Chủ Quán trở về với lòng luân hồi nếu cô bé tìm thấy được. Cô bé dự định sẽ sử dụng ngọn lửa của mình để thanh tẩy linh hồn tà ác đang đảo lộn trật tự tự nhiên–
“Sao tự dưng lại khóc vậy?”
“Sao…?”
Cô bé nhận ra đang có hai dòng lệ tuôn trào.
Không có thời gian để khóc lóc. Cô bé phải gửi trả cái xác này về thế giới của người chết. Thế nhưng cô bé không tài nào di chuyển nổi cơ thể mình, có một thứ xúc cảm mãnh liệt nào đó đang ngăn cô bé lại. Cô bé không thể triệu hồi ngọn lửa.
“Có chuyện gì làm em buồn rầu hả? Ờ, ừm, à… cần khăn tay không này?” Yaku hỏi, tay chìa ra chiếc khăn tay. Hành động lịch sự mà vụng về đó, Hasumi nhận thấy một phần con người của Chủ Quán vẫn còn dù mất đi kí ức. Cô bé không kìm nổi nước mắt nữa.
“Không… phải. Em hạnh phúc lắm… dù cho em không nên như vậy… Khi biết rằng Chủ Quán chưa chết… em…”
Hasumi cảm thấy xấu hổ trước sự trẻ con của bản thân. Cô bé xấu hổ vì đã cảm thấy hạnh phúc trước một thực thể đang đi ngược lại quy luật của tự nhiên.
Tuy nhiên, nếu như vậy là trẻ con, Hasumi chẳng thiết tha gì với việc lớn lên nữa.
Yaku trông tự do và hạnh phúc hơn nhiều khi so với Chủ Quán mà cô bé từng biết. Biết rằng quá khứ của Sago chỉ toàn là thống khổ, Hasumi không dám bắt anh ấy quay lại con đường đó nữa. Có những thứ quên đi thì tốt hơn. Hasumi muốn Chủ Quán được hạnh phúc. Dù vậy, Ama-no-Iwaro sẽ trở nên lạc lõng nếu thiếu anh ta.
Lấy tay dụi mắt, Hasumi cười tươi rói rạng ngời và hỏi, “Yaku, anh có đang tận hưởng cuộc sống không?”
“Hỏi gì mà lạ thế… Chắc có. Cảm giác như trút được một gánh nặng nào đó vậy.”
“Em hiểu mà?”
“Hiểu sao?”
“Thật mà.”
Yaku cũng đành vậy.
Vì anh ta đang tận hưởng cuộc sống của mình nên không cần Touka phải nói gì thêm nữa. Trong thâm tâm thì cô bé vẫn muốn anh ta trở lại. Thế nhưng Sago đã phải chìm đắm trong tội lỗi cùng gánh nặng phải chiến đấu chống lại Hắc Thể quá lâu rồi. Anh ấy cần được nghỉ ngơi.
Hasumi thấy rằng cứ do dự thì sẽ khó để nói để nói lời từ biệt. Vậy nên cô bé sẽ hỏi câu hỏi cuối. “Yaku này, anh có biết cô bé tóc bạc, tai nhọn nào không?”
“Ê này, giờ anh thấy sợ rồi đấy. Phải, anh có biết cô bé như vậy, nhưng tại sao mày biết? Còn biết cái gì nữa hả?”
“Phù, em có siêu năng lực mà. Anh cứ mặc kệ đi. Nhưng mà, nếu anh gặp rắc rối thì hãy tạt qua quán Ama-no-Iwato nhé. Tất cả mọi người ở đó đều chào đón anh. Giờ thì em đi đây.”
Hasumi đưa cho Yaku một tấm danh thiếp với địa chỉ của quán Ama-no-Iwato trên đó, rồi quay lưng tiến vào màn đêm, để lại Yaku vẫn còn đang khó hiểu ở sau lưng.
Cô bé ra đi đầu không ngoảnh lại. Chỉ một lần cũng không.HẾT VOLUME 2!