There Was No Secret Evil-Fighting Organization (srsly?!), So I Made One MYSELF!

chương 15: vị chủ tịch thèm khát tình yêu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Công ty trách nhiệm hữu hạn Kaneyama Tech là một công ty gia công kim loại có trụ sở chính nằm tại quận Adachi. Nó được thành lập vào 4 năm trước bởi Kaneyama Kaneo (25 tuổi), người giữ chức vụ chủ tịch kiêm giám đốc đại diện của công ty. Doanh thu của công ty đã đạt mốc 60 tỷ Yên và có 2 tỷ Yên vốn cổ đông, cùng 280 nhân viên làm công ăn lương. Dù cho nó được coi là một công ty start-up có triển vọng nhưng khi xét về tầm vóc, nói không ngoa khi nó đã ngồi chung mâm với những ông lớn. Sau sự thay đổi đáng kể trong chính sách quản lý hai năm về trước, sự tăng trưởng chóng mặt của công ty khiến nhiều người nhận xét nó như một con cá chép vượt vũ môn. Ai cũng đồn thổi là sẽ không mất nhiều thời gian để chú cá này hoá rồng.

Tập trung vào việc khai thác, tinh chế và xử lý những nguồn kim loại quý hiếm từ dưới đáy đại dương, Kaneyama Tech đã trở thành một gương mặt tiêu biểu chuyên cung cấp những mẫu kim loại bền bỉ và chống mòn cũng như được gia công hết sức công phu và tỉ mỉ. Thêm nữa, trong giới sản xuất methane hydrate thì nó cũng là một tay chơi có tiếng. Việc dồn toàn tâm toàn ý vào từng giai đoạn trong dây chuyền sản xuất –từ khai thác kim loại thô đến giai đoạn chế biến–

giúp công ty giảm được phần nào chi phí vận hành, tuy nhiên công ty cũng gây chút tiếng xấu khi vung quá nhiều tiền vào việc sản xuất những vật phẩm không cần thiết cùng với chi phí bảo dưỡng cao ngút trời do sự thiếu hụt về nhân công, nguyên do là vì sự thăng tiến quá nhanh quá nguy hiểm.

Như vậy vẫn chưa hết, Kaneyama Tech cũng sử dụng những công nghệ không ai biết đến để tạo ra những viên kim cương nhân tạo lớn nhất từ trước đến nay. Dù cho số lượng có hạn, nhưng khi bán ra thị trường thì viên nào cũng bán đắt như tôm tươi, góp phần không nhỏ vào doanh thu hàng năm của công ty.

Bằng việc chậm rãi thâu tóm và mua lại những nhà máy từ những thị trấn ít tên tuổi cùng những bằng sáng chế liên quan đến kim loại quý hiếm do họ sở hữu, nhân công từ khắp nơi đổ ào ạt về công ty. Cùng với điều kiện lao động ổn định, lương bổng cao, phúc lợi đầy đủ và mỗi năm họ luôn tuyển về nhân viên mới, sự thịnh vượng của công ty được duy trì là một điều quá hiển nhiên.

Cùng lúc đó, Kaneyama Tech cũng là tâm điểm của sự ghen tỵ và nghi hoặc. Tại sao một công ty chuyên về khai thác kim loại quý hiếm methane hydrate lại có thể phát triển nhanh như thế được? Với trình độ công nghệ hiện tại, việc đào đống kim loại đó lên từ đáy biến sẽ ngốn quá nhiều tiền, đến mức khó mà thu về được một đồng lợi nhuận nào. Điểm xuất phát của những chiếc xe tải chở kim loại hiếm luôn là một ẩn số trong mắt mọi người.

Sự tiến bộ vượt bậc của công ty trong khâu sản xuất chi tiết cũng là một trong những nguồn cơn của sự nghi ngờ. Trước đây, Kaneyama Tech vừa tìm tòi và khám phá bí quyết vừa gia công số lượng lớn kim loại quý hiếm của mình, nhưng chỉ sau vài tháng ngắn ngủi công ty đã cho tất cả thấy sự đi lên phi thường trong chất lượng và số lượng sản phẩm.

Sự thay đổi này đến một cách kì lạ và bất ngờ đến nỗi nhiều người đã liên tưởng đến khoảng thời gian Nhật Bản vứt bỏ những chính sách bế quan toả cảng của mình và được các nước phương Tây truyền dạy cho những kiến thức và kĩ thuật hiện đại.

Vì vậy, Kaneyama Tech là chủ đề bán tán sôi nổi trong giới của mình, nguyên do xuất phát từ cả tính tò mò lẫn đố kỵ. Và trong những nhà kho của công ty là hàng tá những chiếc PSI mà đã được Baba tuồn lậu ra mọi ngõ hẻm trên đường phố Tokyo (Đùa cả đấy, có làm thật đâu). Theo lẽ thông thường, tất thảy chỗ PSI đó đều được bọc kín để không ai biết nó là cái gì.

Hôm nay, cả Kaburagi và tôi đều có dịp đi thăm quan trụ sở chính, do số hàng cất trong kho đó mà bọn tôi đã được chủ tịch của công ty mời qua làm tí bánh với uống trà. Quá là tiện, vừa hay tôi đang định đến thu hồi chúng về.

Tôi có được vinh dự làm người hộ tống cho Nữ Công Tước Kaburagi xứ Marineford trong chiếc xe khang trang, hiện đại. Đậu xe xong, tôi liền bước ra ngoài và đi vòng về phía sau để mở cửa cho cô ấy, thậm chí tôi còn mang ra một chiếc ghế kê chân để cô ấy giẫm lên khi bước ra khỏi xe. Rồi tôi đưa tay cho cô ấy nắm để dắt cô vào trong khu nhà.

Trang phục của Nữ Công Tước hôm nay là một bộ kimono dài tay cùng những hoạ tiết xanh đậm màu ngọc bích, đồng hành dưới chân cô là đôi guốc mộc geta đặc trưng của Nhật Bản. Mấy bộ phục trang chỉ đáng làm nền cho sự lộng lẫy của Kaburagi.Cùng nhau, chúng tôi cùng bước vào sảnh, Kaburagi mỉm cười rạng rỡ khi được đóng vai thành thiếu nữ trẻ tuổi phát đạt từ một gia đình quyền quý Nhật Bản, theo sau ba bước chính là tôi trong vai diễn quản gia. Vừa mới bước vào, chúng tôi để ý thấy chủ tịch của công ty đang đứng niềm nở sẵn sàng chào đón vị khách quý của mình. Anh ta là một chàng trai lịch lãm với vẻ mặt điển trai trong bộ vest nghiêm cẩn, mái tóc anh ta được cắt ngắn bồng bềnh toát lên vẻ của một công tử thứ thiệt. Theo tìm hiểu thì anh ta học cùng trường đại học với Kaburagi, tức Đại Học Tokyo. Thông minh, đẹp mã, nhiều của, một con người đứng đỉnh của xã hội.

“Xin chào, Shiori của tôi. Rất vui được gặp. Nhìn cô cũng đủ làm tôi say đắm. Cho dù thứ này chẳng đáng là bao so với vẻ đẹp của cô, nhưng cô sẽ vui lòng nhận lấy chút lòng thành này chứ?”

“Chào buổi sáng, anh Kaneyama. Cảm ơn anh rất nhiều.” Kaburagi nở một nụ cười nhạt nhoà khi nhận lấy bó hoa sặc mùi xa xỉ –hoa gì thế này, hoa cầu hôn à?–

chưa kể chào người ta kiểu gì mà nghe nổi da gà vãi. Tuy nhiên, chỉ nụ cười bé bằng lỗ chân lông ấy thôi cũng đủ để chủ tịch nhà ta mặt đỏ như gấc rồi lấy tay gãi tai của mình. Thằng này đổ Kaburagi đứ đừ rồi. Kaburagi từng bảo với mình là hai người học từng học chung trường cao trung rồi thì phải?

Và mãi về sau tôi mới biết, anh ta chính là người mà bố mẹ Kaburagi đã mời về để xem mắt đứa con gái cưng của họ. Ngạc nhiên thay, anh ta cũng chính là người bày mưu tính kế trăm đường để buổi xem mắt diễn ra. Tâm huyết đến thế là cùng. Mà không biết có phải do tôi là con trai không nhưng mà tôi cứ thấy cấn cấn kiểu gì ấy?

“À chào Sago nhé.”

“Cảm ơn. Rất vui vì được gặp lại.”

Quay ngoắt 180 độ luôn. Thái độ của tên này với tôi rất hời hợt, và dĩ nhiên, chẳng có mống quà nào. Không quà trả dép bố về. Mà thôi, hắn mà chuẩn bị quà cho mình thì ngại lắm.

Tôi đã giới thiệu bản thân mình là người đại diện cho Kaburagi mỗi khi cô ấy vắng mặt rồi, thế mà tên này lại chẳng coi tôi ra gì. Nhưng mà, đem so giữa một nữ công tước quý phái với một thằng thường dân thì đúng là hơi chênh lệch. Nếu hắn

xử với một tên chẳng khác gì hòn đá cuội ven đường (là tôi) giống như đối xử với một Yamato Nadeshiko –hiện thân lý tưởng của người phụ nữ Nhật Bản– thì hắn hoặc là một người cực kì cực kì tốt, hoặc hắn gay.

“………..”

“….. Sao vậy?”

“…. Không, không có gì đâu. Thứ lỗi cho tôi. Mà Shiori này, tôi cuối cùng đã kiếm được loại trà mà chúng ta đã nói đến hồi trước rồi đó.”

Cái khoảng dừng lúc hắn ngó giữa Kaburagi và tôi quả thực có làm tôi thấy bất an, nhưng ngay sau đó hắn ngoảnh mặt đi và quay lại với mode “I <3 Kaburagi” của mình. Mãi sau một hồi băn khoăn không có biết có điều gì làm hắn phật lòng thì tôi mới nhớ ra được, quên không đeo cà vạt rồi. Sao cô không báo tôi biết hả Kaburagi ơi?….. Bảo sao nãy giờ cứ thấy lạnh lạnh.

Nhận ra điều đó làm tôi thấy có chút bẽn lẽn, nên tôi đã dùng siêu sức mạnh để thó ngay một chiếc cà vạt ở Ama-no-Iwato, và mang nó đến qua đường cống ngầm để tránh bị ai phát hiện. Vì hay tạo ra cả tá con Hắc Thể dưới cống nên giờ tôi thuộc sạch bách bản đồ đường cống ngầm rồi.

Sau khi đưa bó hoa cho tôi, Kaburagi nhẹ nhàng mà dứt khoát từ chối lời mời dùng trà của vị chủ tịch sát gái, thay vào đó cô đã nhắc lại mục đích chuyến viếng thăm hôm nay. Trông hắn ta cũng lộ vẻ hụt hẫng, nhưng nhanh chóng chấn chỉnh bản thân và dẫn chúng tôi vào văn phòng của hắn.

“Nắm tay tôi chứ, thưa quý cô?”

“Cảm ơn anh. Nhưng tôi không cần.”

Trên những bậc thang, chủ tịch Kaneyama hào phóng muốn đưa tay cho Kaburagi nắm nhưng lại nhận về một lời từ chối thẳng mặt. Kaburagi mang một vẻ đẹp sẽ khiến cho mọi cánh đàn ông phải ngoái đầu nhìn mỗi khi cô ấy ở gần. Nếu những hành động của cô ấy đối với những người cô không thèm để tâm đến mà bị hiểu nhầm là tình ý hoặc lời mời gọi thì mấy tên đực rựa kiểu gì cũng lao vào xé xác lẫn nhau. Vậy nên cô ấy luôn phải thận trọng để tránh bị người khác hiểu nhầm. Nên rõ như ban ngày rằng tên Kaneyama kia nằm trong danh sách những người bị cô ấy ngó lơ rồi. Mà hình như hắn biết điều đó rồi cũng nên…

Sau khi bước vào phòng riêng và được một người phụ nữ trạc tuổi trung niên mang trà và nước giải khát đến, tôi tiến đến bên cửa sổ và he hé mở nó ra. Và rồi chiếc cà vạt vừa đi qua cả một đường cống ngầm, ẩn nấp dưới hết gầm xe ô tô này đến gầm xe ô tô khác, đã “vô tình bị gió thổi” và đáp thẳng lêntay tôi. Tôi đã rất cố để không chất vấn bản thân mình rằng có cần phức tạp hoá mọi chuyện lên như vậy không. Dùng siêu năng lực kiểu vậy thật phức tạp và lãng phí. Ừ thì chắc rồi, thời nhỏ lúc nào tôi cũng muốn triệu hồi đồ vật đến thẳng nơi mình đang đứng, nhưng mà khi đã làm vậy rồi…. chà, cảm giác trống rỗng thật đấy.

Khi người phụ nữ đó dọn bàn xong thì cũng là lúc cô ấy rời phòng, để lại ba người chúng tôi trên chiếc ghế sofa cùng chiếc bàn uống trà. Sau một lúc thưởng thức mùi hương của món trà thượng phẩm, chúng tôi bắt đầu bàn công chuyện. Không thèm chạm vào tập tài liệu A4 lù lù trên bàn, chủ tịch Kaneyame cất lời bằng một khuôn mặt méo xị.

“Chuyện là, cứ mỗi tuần chúng tôi đều kiểm tra số hàng hoá mình đang giữ. Chẳng có vấn đề gì cả, cho đến tuần trước, cũng là lúc chúng tôi phát hiện một số món hàng đã được bóc ra và niêm phong lại. Vì thấy nghi ngờ nên chúng tôi đã mở hết ra và phát hiện bên trong còn lại toàn những viên sỏi. Shiori à, có phải cô nhờ bọn tôi giữ hộ mấy viên sỏi đó không?”

“… Dĩ nhiên là không rồi.” Kaburagi thoáng nhìn sang tôi trước khi lắc đầu phủ nhận. Chúng tôi đã giữ bí mật không cho chủ tịch biết bên trong những chiếc hộp có gì, nhưng trong đó đích thị phải là những chiếc PSI.

PSI biến mất và bị đánh tráo. Khoan đã, mình từng nghe qua ở đâu đó rồi. Cái gì thế này, lại cái plot twist đấy à? Tuy nhiên, chúng tôi hoàn toàn không có kế hoạch đánh tráo số PSI ở Kaneyama Tech với những viên sỏi. Sự ngạc nhiên hiện hữu trên mặt Kaburagi là thật. Tôi cảm thấy có điềm không lành. Tôi bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, như có thằng mắc dịch nào tọng hẳn một viên đá lạnh vào sau lưng tôi vậy. Đợi đã nào, ý anh là có kẻ đã thật sự đánh tráo chúng ư?

Tên chủ tịch gật đầu đáp lại, sau đó nói tiếp, “Chúng tôi cũng nghĩ vậy, nên chúng tôi đã quyết định sẽ tìm tòi sâu hơn. Trên món hàng, chúng tôi chỉ phát hiện được dấu vân tay của bản thân tôi, Shiori và Sago. Chẳng có ai nữa cả. Sau đấy chúng tôi đã kiểm tra camera an ninh để xem có bắt được tận tay hung thủ không, đáng tiếc thay khi chiếc camera duy nhất gắn ở lối vào lại bị hỏng và đang đợi để sửa chữa, tức là chẳng có thông tin gì cả. Tuy nhiên, khi cô tin tưởng mà giao cho chúng tôi giữ món hàng thì chúng tôi cũng đã lắp đặt một máy quét thẻ để gia cố an ninh nơi này. Trừ khi có siêu năng lực ra thì đừng hòng bước được một chân vào căn phòng mà không có thẻ an ninh. Và những người duy nhất giữ thẻ chỉ có đúng ba người chúng ta.”

Chẳng biết anh ta đùa hay nói thật nhưng khi nhắc đến siêu năng lực thì tim tôi nó lại lỡ mất một nhịp.

Vậy thế là thế nào? Đống PSI đó đi đâu cả rồi? Tôi cũng muốn bắt anh ta bớt quanh co mà vào thẳng câu chuyện đi, nhưng phận làm quản gia thì đâu dám lên mặt với chủ tịch của cả một công ty.

“Shiori à, cô là khách hàng của chúng tôi. Vậy nên chúng tôi không hiểu tại sao cô lại đổi hàng hoá của mình thành mấy viên sỏi được. Sau cùng thì cô muốn lấy lại chúng lúc nào chả được. Còn về phần tôi, 100% là tôi không làm rồi. Vậy chỉ còn đúng một nghi phạm. Nên là chúng tôi đã thuê thám tử tư, và sau đây là những gì họ tìm được. Có phải những bên trong những thùng hàng của cô là những thiết bị có hình dạng giống kiếm và khiên cùng hằng hà sa số những món binh khí khác được tạo ra trong phòng thí nghiệm không?”

Chủ tịch Kaneyama sau đó đã lấy những tờ giấy trong tập tài liệu ra và xếp chúng lên bàn: một hoá đơn xác nhận chuyển khoản 7 triệu Yên cho một tài khoản có tên “Kinemitsu Sago”; một tài liệu ghi rõ địa chỉ người gửi; một tấm ảnh chụp bên trong nhà kho được chụp qua cửa sổ, ngay cạnh đó là một chiếc PSI với hình dạng một cây thương đang đặt dựa vào tường; một trang catalogue viết bằng tiếng Anh với hình ảnh của một chiếc PSI, xuất hiện song hành là một dòng chữ mờ cho rằng nó là một loại cổ vật gì đó; một bức hình của một kẻ trông y hệt tôi đang rình mò cạnh cửa sổ của trụ sở chính Kaneyama Tech vào ban đêm.

Theo lẽ thông thường, tôi chẳng nhớ mình có làm vậy bao giờ. Vậy thì…. thế là thế nào? Có thằng đang muốn tạo tang chứng vật chứng giả để đổ thừa cho tôi sao?

Trong sự hoang mang tột độ, tôi kiểm tra đống bằng chứng giả tạo đó, để rồi tên chủ tịch kia lườm nguýt mà kết luận rằng, “Tôi tin rằng Sago của chúng ta chính là thủ phạm, không thì cũng là kẻ dính líu sâu vào vụ trộm và đánh tráo hàng hoá này. Đó là lí do tại sao tôi gọi cả hai người đến đây ngày hôm nay.”

“T-Tôi không làm chuyện đó. Tôi bị oan.”

“Thủ phạm nào cũng nói như vậy thôi.”

“Tôi biết mà! Thằng nào có tội khi bị bắt chả nó– à không phải, tôi đang nói thật mà. Không phải tôi! Tôi nói thật!”

“Bình tĩnh đi, Sago. Chậm rãi, hít một hơi thật sâu vào. Tôi biết là không phải anh mà.” Kaburagi nắm lấy tay tôi và mỉm cười.

Chủ nói thì tớ phải nghe, tôi hít một hơi thật sâu. Dù thế thì tôi cũng chỉ cảm thấy bất an hơn chứ chẳng thư thái đi được phần nào. Tên chủ tịch kia đang trợn mắt lườm tôi như muốn ăn tươi nuốt sống còn Kaburagi lại đang siết tay tôi thật chật. Thứ lỗi cho tôi.

“Rõ ràng là Kaneyama đang muốn vu khống Sago, nhưng anh nghĩ chúng ta nên xử trí ra sao đây?”

“Hả–?” Tôi ngạc nhiên khi tự dưng Kaburagi lại xin lời khuyên từ tôi, nhưng tôi chợt nhận ra thời gian đã bị dừng lại. Trước kia, khi dừng thời gian thì xung quanh sẽ tối đen như hũ nút nếu như cô ấy không chuẩn bị trước một nguồn sáng, nhưng giờ tất cả đều tự nhiên đến nỗi tôi mất một lúc mới nhận ra. Thế giới vẫn giữ được màu sắc thường có, và tất thảy mọi vật đều trông vô cùng bình thường. Quả đúng có công mài sắt có ngày nên kim khi nói tới Kaburagi.

“Hừm… cô nghĩ sao về khả năng rằng có kẻ đã nguỵ tạo bằng chứng chân thật đến nỗi chủ tịch Kaneyama tin không sót một li?”

“Anh quên những gì anh ta nói về mấy tấm thẻ an ninh rồi sao? Không phải tôi cũng chẳng phải Sago, suy cho cùng chỉ có anh ta là thủ phạm thôi. Thế mà tôi cứ tưởng hắn tốt đẹp hơn vầy.”

Hửm, giọng điệu lạnh lùng không thèm dùng kính ngữ… Cô ấy thất vọng về hắn đến mức đó cơ à. Thật tội…. à mà tội đâu ra. Hắn định vu oan giá hoạ cho mình còn gì. Thế à, giờ mình chỉ thấy phẫn nộ thôi. Nhưng mà mình có gây tội gì với hắn đâu nhỉ? Là do cái cà vạt à? Quên cà vạt thôi mà hắn cay cú đến vậy sao? Không, không, không, không thể được. Nhưng mà đầu mình chợt nảy ra một điều gì đó.

“Nhưng mà động cơ của anh ta là gì cơ chứ?”

“Kaneyama yêu tôi, phải không nào? Chắc là do hai ta quá gần gũi đấy.”

“Ơ…. hoá ra cô cũng biết à? Ý tôi là, tôi cũng cảm thấy ngờ ngợ, nhưng…”

“Không bao giờ có chuyện tôi không để ý rồi giả vờ ngây ngô nhé”, Kaburagi đáp lại cực kì dứt khoát. Ít nhất cô ấy không nói “Ể ~Không đời nào~ Mình xấu lắm, không đời nào anh ý thích mình đâu (uốn éo uốn éo)”, thế thì chắc tôi sẽ nghĩ cô ấy bị thần kinh mất. Thật may là cô ấy vẫn bình thường.

Nhưng mà, vì ghen nên định chơi xấu ông mày à? Còn lâu cái trò rẻ tiền này sẽ thành công nhé, nhưng chắc cái tên chủ tịch kia không nghĩ vậy đâu.

Chủ tịch Kaneyama đáng kính của chúng ta đang hiểu nhầm rằng mối quan hệ giữa Kaburagi và tôi là chủ nhân và người đại diện. Hoặc hắn đã đào khoét sâu đến nỗi cho rằng tôi chỉ là một thằng bartender được cô ấy nhặt tạm về. Chắc hắn không bao giờ nghĩ đến việc tôi và Kaburagi là hai người đồng sáng lập cho một tổ chức (giả) bí ẩn đâu.

Nếu giữa Kaburagi và tôi chỉ là người trả công và người làm, hoặc khách hàng và tên phục vụ bar thì việc nguỵ tạo nên một đống chứng cớ như thế này chắc chắn sẽ hiệu nghiệm rồi. Dù sao thì cả hai từng học cùng với nhau thời cao trung. Liệu cô ấy sẽ tin lời một người bạn học cũ, hay là một cộng sự với biết bao hành vi mờ ám vừa bị phanh phui đây? Câu trả lời rõ mười mươi rồi.

Vậy mà tình hình hiện tại thật sự chẳng đáng bàn đến. Chủ tịch Kaneyama đã làm mọi cách đế tống khứ cái kẻ lạ mặt như từ dưới đất chui lên và trở nên thân mật với Kaburagi chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng bao công sức đổ sông đổ bể rồi em nhé.

“Chúng ta đã thận trọng lấy đi phần tế bào lõi trong từng chiếc PSI để đảm bảo nếu chúng thực sự bị tuồn ra ngoài thì cũng sẽ không ai phát hiện ra siêu năng lực mà chúng ta đang sở hữu. Thế thì bây giờ làm gì đây? Anh là nạn nhân của vụ việc lần này nên tôi sẽ giải quyết theo chiều hướng anh muốn. Chúng ta sắp đạt đến giới hạn 44 giây rồi, anh có muốn tôi dừng thời gian lần nữa để anh có thể suy nghĩ không?”

“…. Không, tôi ổn. Còn lại thì–“

Thời gian hết ngưng đọng.

“– Cứ để đó cho tôi. Cô đợi bên ngoài một lúc được không?”

“Được thôi.”

“Shiori?”

Trước khi đặt bó hoa xuống, Kaburagi lườm chủ tịch Kaneyama bằng một ánh mắt lạnh băng rồi rời khỏi phòng.

Từ điểm nhìn của tên chủ tịch kia thì mọi chuyện xảy ra với việc tôi lúng ta lúng túng –> Được Kaburagi hạ hoả –> Tôi bình tĩnh trở lại –> Kaburagi rời khỏi phòng như thể tôi và cô ấy đều hiểu nhau dù chẳng cần nói ra một lời. Mặt tên đó tái nhợt luôn. Cái lườm của Kaburagi có tác dụng quá lớn.

“…. Sago này, nếu anh muốn thú tội thì tôi không ngại giải quyết trong yên bình đâu. Tôi cũng sẽ giúp anh và cô ấy giải quyết–“

“Anh bạn đang nói với một cái gương à?”, tôi đáp lời, ném hết những lời hắn nói ra về thẳng mặt hắn.

Hắn cau có đáp lại, “Anh tự tin ghê nhỉ. Bằng chứng rõ rành rành thế này mà anh vẫn cố tỏ ra vô tội sao?”

“Trong vụ việc lần này bằng chứng không quan trọng, thứ quan trọng là lòng tin của Kaburagi có phải không?”

“…. Sao anh lại nói vậy?”

“Anh có thành công đổ hết tội trạng cho tôi mà sau đó lại bị Kaburagi ghét bỏ thì công sức kiểu gì cũng thành công cốc hết nhỉ?”

Tên chủ tịch bỗng im bặt. Hắn hẳn đã suy ra từ thái độ của Kaburagi kèm lời nói của tôi rằng kế hoạch của hắn đã bại lộ rồi. Hắn chậm rãi cúi thấp đầu, đứng dậy rồi từ từ bước về phía cửa sổ. Sau khi nhìn qua một lượt những toà cao ốc mọc lắm như tre tại Tokyo thì hắn mới chịu mở lời, “Nụ cười trên khuôn mặt của Kaburagi mỗi khi cô ấy ở dùng với anh sáng loá như vầng thái dương vậy, tôi không tài nào chịu nổi. Đó là một nụ cười hồn hậu đến từ tận sâu thẳm trái tim cô ấy, không có một chút buồn phiền hay lo âu nào. Ngay khi tôi nhìn thấy cô ấy như vậy là tôi biết rõ tất cả những nụ cười mà cô ấy trưng ra với tôi đều là gượng ép và giả tạo. Một câu chuyện thật thảm hại nhỉ? Tôi ghen tị với anh lắm. Từ tận đáy lòng mình, tôi cực kì ghen tị với anh…”

Sau đó tôi cũng đứng dậy, bước đến chỗ tên chủ tịch vẫn còn đang bận diễn thuyết kia.

“Sai sót duy nhất của tôi chính là đánh giá thấp sự tin tưởng của Shiori dành cho anh. Thôi được rồi, tôi thừa nhận: tôi đã thua rồi. Trong con mắt của xã hội thì tôi là một người thành đạt. Tôi có được tất cả những gì mình muốn. Tuy nhiên, thứ mà tôi muốn nhấ– Hửm?”

Tôi vỗ nhẹ vào vai hắn. Ngay khi hắn quay đầu lại, tôi tặng hắn một quả đấm vào má phải làm kỉ niệm.

“Hự!?”

Tôi ngồi lên người hắn khi hắn ngã xuống, thấy không vừa mắt nên tôi đấm nốt vào má trái hắn cho cân. “Này thì định vu khống tao này.”

Tôi lại tọng cho hắn một phát vào má phải. Cái mồm này không chịu im đúng không?

“Làm việc xấu không sợ bố mẹ đau lòng này!”

Một quả đấm nữa hạ cánh bên má trái của hắn. Nếu từ đầu chịu xin lỗi thì tôi đang không phải động tay rồi. Thay vì làm vậy, hắn cứ mở mồm ra rồi bép nhép về mấy thứ tôi chẳng buồn quan tâm. “Cú này là vì bạn bè của mày!”

Lại là má phải. Làm sai thì phải nói “xin lỗi” đúng không? Đến học sinh cấp 1 còn biết. “Đây là vì những sĩ quan cảnh sát phải lặn lội đến đây để bắt mày!”

Má trái. Tao biết tình yêu làm con người ta trở nên mù quáng nhưng mà cũng nên có mức độ thôi chứ? Mày có chịu dừng lại một chút và nghĩ xem tao sẽ cảm thấy như thế nào không? “Cú này là cho những luật sư sẽ phải bào chữa cho mày trong toà.”

Cú này là cho tao!

Cú này cũng là cho tao!

OK, tao xong rồi!”

Mặt tên chủ tịch đã trở nên méo mó và biến dạng, nhưnh tay tôi cũng muốn rụng cả ra rồi nên lần này đánh đến đây thôi. Cứ đấm tiếp chắc bại liệt cả hai tay mất. Đấm xong thấy sảng khoái hẳn. Ai nói trả thù chỉ đem lại sự trống rỗng và vô nghĩa đấy hả? Tẩm quất tên này xong là bao nhiêu cực nhọc với tức giận trong người tôi như tan biến luôn.

Tôi nắm lấy cổ áo hắn và lôi hấn dậy. Dù vừa bị tôi dập cho tơi tả nhưng hắn vẫn giữ được thăng bằng, đứng vững bằng hai chân. Rồi hắn nhìn thẳng vào mắt tôi bằng bộ mặt không chút sinh khí cùng đôi môi bầm dập.

“Tôi biết những gì tôi làm là xấu. Nhưng tôi sẽ không xin lỗi đâu. Dù cho tôi đã vu oan–“

“Xin lỗi ngay cho tao.”

“–để đạt được–“

“XIN CON M* NÓ LỖI NGAY. Tao không nghe mày lảm nhảm nữa.”

“–tình cảm của Shiori, tôi–“

“Tao bảo xin lỗi cơ mà.”

“………………… Xin lỗi anh.”

“Thế có phải nhanh không!”

Tôi đã lo rằng mình đánh mạnh quá khiến hắn bị chập mạch nên không thể xin lỗi nhưng may là hắn vẫn mở mồm ra được. Thật là nhẹ nhõm. Giờ mình tha thứ cho hắn được rồi.

Dù cho hắn đã tuồn số PSI đó ra ngoài nhưng lõi bên trong của chúng đã bị tháo ra hết nên không phải lo đến cảnh siêu sức mạnh mọc lên ở khắp nơi. May là tôi cũng tránh không bị đổ tội. Cuối cùng không có hậu quả đáng tiếc nào xảy ra.

Không ai là có thể hoàn toàn kháng lại cám dỗ cả. Dù thỉnh thoảng con người ta sẽ thực hiện những hành động không ai tha thứ được, nhưng nếu được thì tôi vẫn muốn mở lòng tha thứ. Ý tôi là, cũng sảng khoái phết đấy chứ, sau khi đấm liên hoàn vào cái bản mặt của hắn.

“Anh đã mang cái thứ vớ vẩn này cho ai khác xem ngoài tôi và Kaburagi chưa?”

“K-Không, tôi chưa…. Khoan đã, anh định báo cảnh sát đấy à?”

“Gì cơ? À cảnh sát ấy hả? Chắc không cần đâu, tôi vừa thực thi công lý lên mặt anh

rồi. Mà anh cũng vừa xin lỗi rồi đấy thôi.” Thằng này đang nói cái gì vậy? Hắn không hiểu tại sao Kaburagi lại rời khỏi phòng à? Hắn phải biết cô ấy làm vậy là để tôi có cơ hội thượng cẳng tay, hạ cẳng chân chứ.

Nếu muốn nộp hắn cho cảnh sát thì tôi đã chẳng tẩn hắn làm gì. Thay vào đó tôi đã thay trời hành đạo luôn. Đấm hắn rồi báo cảnh sát đến gô cổ thì nặng tay quá. Tôi còn đấm hắn thay mặt những người sẽ bị liên luỵ nếu hắn bị bắt cơ mà, như vậy là quá đủ rồi.

Nhưng mà, giờ mới nhận ra, chẳng phải tôi sẽ bị kết tội hành hung sao? Bỏ mịa. Có lẽ những người hay khuyên rằng không nên báo thù hoá ra lại đúng đấy chớ.

Trong lòng tôi bỗng cảm thấy hối hận đôi chút, tên chủ tịch Kaneyama kia cùng vừa đứng dậy, mặt mũi ra vẻ nghiêm túc dù chi chít vết thương trên mặt. “Vậy sao…. Thế thì được rồi, Sago. Cảm ơn anh đã nhân từ với tôi, nhưng tôi có chuyện muốn nhờ anh.”

“Hả?”

“Dù cho ruột gan tôi có quặn đau khi phải thừa nhận điều này nhưng mà, Shiori hạnh phúc nhất là khi ở bên anh. Vậy nên anh phải tiếp tục giữ cho cô ấy được như vậy, dù có phải đánh đổi cả tính mạng đi chăng nữa.”

“Cái gì?….. Là sao?”. Cho dù câu thoại này tôi nghe đến mòn tai khi xem phim và đọc manga rồi nhưng chúng lại mang một sức nặng lạ thường khi phát ra từ cái thằng yandere loạn trí này. Nhờ nhiếc gì nữa, thế này là mệnh lệnh rồi.

Cùng lúc đó thì tôi mới ngộ ra. Bảo sao hắn không chinh phục được trái tim của Kaburagi. Hắn có hiểu được cô ấy đâu chứ.

Ý tôi là, sao lại “giúp cô ấy được hạnh phúc dù phải đánh đổi cả tính mạng”? Làm thế để làm gì? Chẳng phải bạn bè và gia đình luôn cần dựa dẫm vào nhau sao? Nếu Kaburagi vứt bỏ cả tính mạng để giúp đỡ tôi thì tôi vui kiểu gì bây giờ. Cá chắc rằng cô ấy cũng thấy như vậy thôi. Kaburagi là một người tự chủ, đúng chứ? Chắc rồi, cô ấy cũng có những khuyết điểm, nhưng về tổng thể cô ấy đâu phải cái loại thiếu nữ hay gặp nạn trong phim. Cô ấy không phải người cần được bao bọc, và càng không phải người thụ động trong mọi việc như vậy. Nói “anh sẽ làm em hạnh phúc” thì chẳng khác nào chế giễu Kaburagi. Phải nói là “anh sẽ làm em hạnh phúc, và em cũng sẽ làm anh hạnh phúc. Cả hai ta sẽ chung sống với nhau.”

“Có gì buồn cười sao?”

“Không có gì.” Cả hai không thân thiết đến mức tôi có thể làm quân sư tình yêu cho hắn. Nếu hắn muốn thì tôi cũng làm thôi, nhưng bày trò hại người ta rồi thì mơ đi nhé.

Nhưng mà, từ chối hắn ở đây cũng chẳng có nghĩa gì, chọc giận hắn thì chỉ tổ nhọc thân mình sau này. Thế là tôi cũng gật đầu cho xong chuyện. “Được rồi, đổi lại tôi cũng muốn xin anh một chuyện.”

“Tôi nghe đây.”

“Đừng tố cáo tôi tội hành hung nhé. Nói thật đấy, đừng.”

Chủ tịch Kaneyama đứng đơ ra một hồi, rồi bật cười. Hắn cười đến khi mặt hắn nhói đau vì mấy vết thương thì hắn mới chịu dừng.

Mộc lúc sau khi hết cười cợt, cả tôi và hắn có một cuộc chuyện trò ngắn, tôi yêu cầu hắn tiêu huỷ số bằng chứng mà hắn đã nguỵ tạo cũng như thu hổi lại tất cả số PSI mà hắn đã tuồn ra bên ngoài.

Khi hai bên nói chuyện xong và tôi định rời đi thì Kaneyama lại nói, “Tôi đã định không nói đâu, nhưng nể tình bằng hữu, tôi sẽ nói luôn: Lonalia Linalia Baba-Nyan có những hành vi rất đáng ngờ. Hãy coi chừng cô ta.”

“OK”. Tôi gật đầu đáp lại. Hắn khỏi nói tôi cũng biết. Khả năng cao là hấn đang nhắc đến những gì cô ấy làm để Shouta và Touka có thể nghi ngờ. Đầu óc sáng dạ nhưng đặt nhầm nơi rồi.

Tôi sau đó rời khỏi phòng, và thấy Kaburagi đang đợi tôi ở cổng chính. Sánh bước cùng nhau đi ra nơi đậu xe, Kaburagi cất lời hỏi, “Vậy mọi thứ sao rồi?”

“Vạn sự xong cả rồi. Hắn ta sẽ thu hồi lại số PSI và tiêu huỷ luôn đống bằng chứng đó.”

“Hai người có giải quyết đàng hoàng không đấy? Biết đâu hắn chỉ giả vờ vâng lời thôi thì sao?”

“Cái thằng đó bảo là ‘anh hãy làm Kaburagi hạnh phúc đi’ nên khả năng cao là hắn nói thật rồi.”

“… Thế anh trả lời sao?”

“Không nói đâu. Bí mật giữa hai thằng đàn ông với nhau sao có thể nói toẹt ra được.”

Nói “tôi sẽ làm khiến cô hạnh phúc” thì xấu hổ quá, tôi nói ra sao được. Nhưng tôi cũng chêm vào một câu đùa, như vậy cũng đủ làm cô ấy cười khúc khích rồi.

Trong suốt nhiều ngày sau đó, Kaburagi trông vui vẻ đến lạ thường.

<><><><><><><><>

“Baba à, gần đây có điều gì làm phiền cô không?”

Trong ngày đầu tiên của Tuần Lễ Vàng, mọi thành viên của tổ chức bí mật đều tụ hội tại Ama-no-Iwato. Baba-Nyan đang ngồi ở bàn cạnh tường, vừa đung đưa đôi chân của mình vừa đọc kiệt tác văn học “Tội Ác Và Hình Phạt” của Dostoevsky. Đôi mắt của cô vẫn mải miết với những con chữ nên cô chỉ trả lời một cách hời hợt câu hỏi của Kaburagi.

“Không có gì đáng bận tâm cả… Cô hỏi để làm gì?”

“Chủ tịch Kaneyama có đề cập rằng mấy ngày gần đây cô có hơi khác thường nên là tôi muốn hỏi để kiểm tra xem sao.”

Baba dừng tay trong lúc lật mở sang trang tiếp, “Chắc anh ta đang nói đến mấy việc ngớ ngẩn tôi làm lúc bị nhập hồn ấy mà. Kể từ đó tôi đã bình phục hoàn toàn rồi.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Xin lỗi vì đã hỏi nhé.”

“Không sao, tôi không để bụng đâu.”

“Hai người đang bàn chuyện gì vậy?”

“À, chút việc về Baba ấy mà. Chủ tịch Kaneyama nhận thấy Baba có biểu hiện lạ nên chị có hỏi cô ấy vài câu thôi.”

“Thì cô ấy đã bị ma nhập mà… Baba này, cô chắc là đã bình phục rồi chứ?”

“Chắc chắn rồi. Như nhóc đang thấy đây.” Baba giơ nắm đấm thể hiện sức mạnh trước Touka vừa mới nhảy vào, não Baba phải nảy số thật nhanh. Cô ấy chắc đến 90% là tay chủ tịch Kaneyama kia đang nhắc đến những việc cô làm để chuẩn bị cho sự kiện kẻ phản bội, nhất là khi cô đã cố tình làm cho mọi thứ dễ thấy nhất có thể để hai đứa kia sinh nghi. Tuy nhiên, cô không thể loại bỏ khả năng rằng hắn đã nhìn thấy cô ăn trộm trang thiết bị từ phòng thí nghiệm Kaneyama hoặc tiện tay thó vài bộ phận trong những cuộc thử nghiệm PSI. Cô tự nhắc bản thân mình rằng phải thật cẩn trọng, nhất là với Kaburagi.

Tất cả thành viên của Amaterasu đều gần gũi với Sago khiến cho việc lôi kéo ai đó về phía cô là một việc làm hết sức nguy hiểm. Kaburagi vừa tinh mắt vừa sáng dạ, nên việc tránh bị cô ta nghi ngờ chính là phần làm Baba tốn sức nhất.

Lôi kéo được Kaburagi về phe mình thì phải nói là quá tiện, mỗi tội cô ta lại thân với Sago quá. Thân còn hơn cả mấy cặp đôi mới cưới nữa là, nên Baba không hiểu nổi sao vẫn chưa có lễ đường. Nói tóm lại có Kaburagi là đồng minh sẽ giúp ích rất nhiều, nhưng tiếp cận với cô ta thì quá là rủi ro.

Ngược lại, Yasui Yasuo lại là một con tốt hoàn hảo. Cho dù hắn không được trung thành cho lắm khi nói đến tiền nong nhưng hắn lại không dám làm điều gì vượt quá tham vọng của bản thân, và hắn cũng xảo quyệt với một mức độ nhất định. Kết hợp tất cả lại là chúng ta sẽ có một con tốt thí sẵn sàng phục vụ bằng cách mớm cho hắn mấy mẩu thông tin cỏn con. Nạp hắn tí tiền là việc nào hắn cũng làm đến nơi đến chốn.

Baba liên lạc với Yasui qua mã morse. Baba có thể nghe thấy những âm thanh mà con người không nghe được. Khả năng nghe qua telekinesis của Sago thực chất cũng chỉ việc cường hoá năm giác quan, tai thường không nghe thấy được thì dùng siêu năng lực nó vẫn thế. Để cho chắc ăn, Baba luôn giả vờ đánh rơi đồ đạc hoặc gõ vào một vật nào đó khi nghe nhạc để liên lạc với Yasui. Nhìn qua thì có thể nói Baba đã thận trọng thái quá, nhưng nhờ có vậy mà Sago lẫn Kaburagi mù tịt chẳng biết gì.

Chiếc PSI được Baba gọi là “Sát Quỷ Vương” cũng đã hoàn thành. Cô ấy sẽ thực hiện kế hoạch vào hai ngày nữa, ngay tại Ama-no-Iwato. Vào buổi tiệc sinh nhật Kaburagi tổ chức cho Sago, mọi chuyện sẽ đi đến hồi kết.

Truyện Chữ Hay