Sau khi rung chuông, Sauran dụi dụi đầu để mặt mình dính đầy máu. Dù trông như thằng hề nhưng anh ta vẫn là hoàng tử.
Làm gì giờ nhỉ? Dí đầu anh ta xuống để anh ta ngộp thở luôn trong vũng máu chăng?
Không được, kế hoạch của anh ta tuy nham hiểm thật nhưng giết người diệt khẩu là hơi quá rồi. Nếu sang thế giới bên kia thì anh ta sẽ thoát được cuộc chiến đùn đẩy ngai vàng này mất. Chúng tôi không thể để mất một kẻ thế thân.
“Chú to gan đấy, Sauran! Cơ thể chú mày đã yếu ớt thế rồi, hôm nay ta sẽ tặng chú mày một chuyến xuống địa ngục luôn nhé!”
Tuy nhiên, ông anh trai cả lại thích thể hiện sự thiếu iốt của mình. Giơ chân lên trên đầu Sauran, anh ta dậm xuống như một lưỡi chém tử hình.
Sauran nhích đầu một tí sang bên trái.
Gót giày của Ifu dẫm hụt đầu của Sauran một khoảng bằng sợi tóc và đạp trúng chiếu tatami.
Ifu liên tục đạp xuống còn Sauran thì liên tục né. Máu tung tóe do va chạm với giày bắn cả lên tường.
Tôi nhanh chóng ngăn Ifu lại và nói,
“Bình tĩnh. Ran cũng là một ứng cử viên quý giá cho ngôi Quốc Vương đấy. Giết anh ta cũng là tự hại bọn mình thôi.”
“Bỏ anh ra, Sugan. Anh không thể để thằng mắc dịch này sống tiếp được. Anh sẽ đạp nát cái đầu bé xíu của nó thành từng mảnh.”
Thế nhưng Sauran, người bê bết máu, vẫn nhìn chúng tôi một cách điềm nhiên.
“Haha… vô ích thôi. Không ai trên đời này giỏi né tránh các thứ hơn em đâu. Giờ chắc phải có thêm nhiều người nữa kéo đến vì tiếng ồn rồi. Ba người tự đấu đá nhau giành ngôi đi nhé…”
Ifu và tôi nhìn nhau.
Sauran không những đã rung chuông, mà sàn nhà còn bị Ifu đạp rầm rầm. Vậy mà chưa có ai đến kiểm tra.
Lý do cho chuyện đó ở ngay sau lưng chúng tôi. Một người nữa đã lẻn đến khi chúng tôi không để ý.
“Mấy người định đứng trong góc nhà bao lâu nữa? Hơn nữa, bộ mấy người nghĩ hành xử như bọn ngốc sẽ trốn được Quốc Vương à?”
Người lạnh lùng đang đứng phe phẩy chiếc quạt tay là chị gái tôi, Ryausha.
Chị ấy rất xinh đẹp và duyên dáng, thân hình mảnh khảnh. Mặc trên người bộ xường xám quen thuộc, vẻ quyến rũ của chị ấy có thể khiến cảnh vệ cũng phải xếp hàng dài nếu chị ấy ở khu phố đèn đỏ mà Ifu đến tối qua.
Tuy nhiên, hoa hồng thì có gai. Sức mạnh của chị ấy đã được công nhận bởi Quốc Vương, và chị là ứng cử viên cho vị trí Nữ Vương. Hơn tất thảy, chị ta còn có nhiều khả năng kì lạ.
“Giả ngu như thế không có ích gì đâu, Sauran. Chị đã phong tỏa hết khu vực bên ngoài rồi.”
“...Chị phát hiện rồi hả?”
“Ừa. Đừng coi thường tài tiên đoán của chị mày. Chị có thể nhìn thấu toàn bộ kế hoạch của mày đấy.”
Chị ta tự xưng là “Phù Thủy”.
Ryausha có thể làm nhiều thứ, nhưng khả năng chị ta tự hào nhất là nhìn trước tương lai. Độ chính xác? Lần nào cũng trúng phóc.
Riêng tôi không thực sự tin rằng chị ta có khả năng siêu nhiên. Tôi nghĩ đó chỉ là dự đoán dựa trên lời đồn hoặc tin tức chị ấy thu thập được mà thôi.
“Đến võ đường đi. Tụi bay sẽ được xem chị đây thua một cách dễ dàng thế nào.” Chị ta gập chiếc quạt lại và rảo bước đi nhanh.
Tôi gọi chị ta lại, “Chờ đã chị. Chị tiên đoán ai sẽ là người thắng?”
Không dừng lại, chị ta trả lời,
“Ai biết? Chỉ có thể nói đó không phải chị thôi. Xin chia buồn, Sugan.”
Phát hoảng một lúc, tôi phải trấn tĩnh lại bản thân. Đây là một trong những kĩ năng của Ryausha: tấn công tâm lý. Thuật tiên đoán không nói cho ta biết sự thật, mà chỉ là một sự dàn xếp; nó được dựng sẵn để trở thành sự thật.
Đó là vì sao vận xui không nằm ở ba người chúng tôi. Nó vẫn thuộc về một trong bốn người. Đừng để bị lừa.
Thấy không có nhân chứng nào đến, Sauran bỏ lại bộ áo dính máu, đứng dậy và hờ hững lê bước về phía võ đường. Ifu theo dõi sát sau lưng anh ta nên ảnh không thể bỏ trốn được.
“Người thua-- sẽ là em,” tôi tuyên bố.
Tôi nắm chặt tay, nhìn anh chị tôi đi đằng trước.
--------------------------------------
“Con éo cần vũ khí! Tay không là đủ rồi!”
“Không thể được, cha ạ. Con không thể đánh anh em con…”
“Căn bệnh của con lại tái phát rồi…!”
Đây là tình hình vài giây sau khi trận đấu bắt đầu.
Nhân tiện thì trong khi những người khác đang cãi vã, tôi đã giở chiêu bụi-bay-vào-mắt và bất tỉnh trên sàn tatami như kế hoạch.
Luật của trận đấu như sau:
Mỗi người được cho một thanh kiếm gỗ, và người này sẽ thua khi bị người kia đánh vào điểm chí mạng. Ngoài ra, mọi đòn tấn công không phải bằng kiếm sẽ bị tính là phạm quy và không được chiến thắng.
Về cơ bản là Ifu vừa vứt thanh kiếm của anh ta đi rồi nên không có chuyện thắng được. Hai người kia thì diễn như thể họ không có tinh thần chiến đấu.
“...Nghĩ tụi bây là ai cơ chứ?”
Quốc Vương đứng xem từ góc võ đường, cau mày, chán ngấy vở tuồng chèo của chúng tôi. Có một hàng ghế cao dành cho các quý tộc để xem đấu kiếm, nhưng chỗ đó không đủ gần để có thể đánh giá kĩ năng lực.
Công sức của cả bốn đứa đều thành công cốc.
“Ifu, nhặt kiếm lên. Ryausha, con không phải là người tốt đến thế. Sauran, thôi giả ốm ngay. Sugan, chưa ai tấn công cả. Tất cả, tái đấu.”
Nghe vậy, chúng tôi miễn cưỡng cầm kiếm lên, nhưng hoàn toàn không có chút ý chí nào. Vì không ai muốn thắng cuộc, chúng tôi đều chờ người khác lao đến- ý khoan.
Một người sẽ thua nếu bị đánh trúng điểm chí mạng. Nên nếu tôi dùng kiếm của đối thủ đánh vào chỗ hiểm của tôi, thì tôi sẽ thua ha?
Trong lúc tôi mải nghĩ ngợi, Ifu đã bắt đầu di chuyển. Tôi đang cầm kiếm một cách yếu ớt, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là rơi, nhưng ngoài mặt thì tỏ vẻ hung hăng như một con lợn rừng.
“Hây da! Lên nào!”
Vừa la hét, anh ấy vừa chĩa kiếm về phía tôi. Anh ta lao đến dữ dội. Mũi kiếm của tôi đã gần chạm vào đầu mũi của anh ta.
“Tưởng ông đây dễ ăn hả!”
Tôi nhanh chóng thu kiếm về vị trí ban đầu và né sang một bên tránh cú húc của Ifu.
“Đậu xanh mày! Đừng có chống cự nữa, để anh đánh mày xem nào…!”
“Ôi trời. Kẻi yếu đuối và bất lực như em lẽ ra không thể bị trúng đòn đầu tiên chứ?”
Ifu bị mất đà do một cú ngáng chân. Cú ngáng chân là của Ryausha.
“Con ranh này!”
Người Ifu bay lên không trung do quán tính. Không có mặt đất để định hướng lại, anh ta cứ thế lao mình về phía trước. Nhân thời cơ đó, Ryausha tranh thủ ngó mặt vào đúng chỗ đường kiếm của Ifu-
“Chị ơi. Chỗ đó nguy hiểm lắm.”
Vụt.
Tay Ryausha bị kéo giật lại, vị trí của chị ta được thế chỗ với người vừa kéo tay chị. Người mới thừa nước đục thả câu đó là Sauran.
“Mày! Mày làm gì thế?”
“Được bảo vệ chị gái là mong ước lớn nhất đời em.”
Tuôn ra những lời đó một cách vô sỉ, Sauran vui mừng nhảy vào đường kiếm.
“Arghhh!”
Ifu thành thạo xoay chuôi kiếm. Thanh kiếm gỗ lẽ ra sắp phang trúng ngay mặt Sauran chỉ sượt qua tóc mái của anh ta.
Ngay khi Ifu hạ cánh, bốn người chúng tôi tách nhau ra bốn góc.
Một trận chiến phi thường. Nếu một người bình thường ở đây cùng chúng tôi, người đó đã giành chiến thắng từ tám đời mà không hiểu chuyện gì vừa xảy ra rồi.
Chúng tôi tiếp tục lườm nhau.
Dù đã tránh được, nhưng Ifu đã có nguy cơ bị đánh bại chỉ vài giây trước. Ai nấy đều hiểu rằng kẻ nào manh động trước sẽ lâm vào tình huống xấu nhất. Để phá vỡ tình huống này-
“Tất cả nghe đây! Em đã sẵn sàng!”
Kiếm của tôi chĩa thẳng. Một tư thế không một kẽ hở.
“Anh, chị. Em sẽ nghiêm túc hạ mọi người đấy. Nhào vô!”
Thực sự là lần này tôi có ý định đánh bại họ. Thế nên không thiếu gì tinh thần chiến đấu đang dâng trào.
Ifu, người có phản xạ nhanh nhất trong số các anh chị em, lập tức nhảy vào.
“Vậy là chú đã sẵn sàng, Sugan! Không tốn công nuôi dạy! Chú xứng đáng được làm Quốc Vương!”
“Vâng. Em sẽ cố hết sức-”
Kiếm của tôi chỉ thẳng vào mũi của ông anh cả. Nhưng tôi đã thủ sẵn chân trước khi kiếm chạm đối phương. Tôi giơ chân đá thẳng mặt Ifu, anh ta không thể né kịp vì đang cố ý hứng trọn cả nhát kiếm.
Không phải vũ khí thì chưa tính là thua cuộc. Nếu bị kiếm của đối phương đánh trúng trong một trận tay đôi, lúc đó mới được tính. Ryausha giải thích như vậy với Ifu vừa ngã lăn.
“Gah…!”
Ifu rơi xuống sàn cái uỵch. Anh ta mất lực nắm thanh kiếm, đánh rơi nó xuống sàn.
Không một giây chần chừ, ba anh chị em tôi phi xuống cạnh thanh kiếm và tự đập vào mặt mình.
“Thấy chưa, Phụ Thân! Người chiến thắng là Ifu!”
Đứng trước một tôi đang rất sung sướng, Quốc Vương vỗ tay tán thưởng với một nụ cười điềm đạm.
“À, ta đã quan sát rất cẩn thận rồi, Sugan. Chiếu theo luật, đây chắc chắn là chiến thắng của Ifu.”
“Ngon!”
“Tuy nhiên, ai là người thua thì lại là một chuyện phức tạp. Người ta có thể thắng một trận đấu nhưng lại thua một cuộc chiến. Trong trường hợp này Ifu là người thắng, nhưng nó đã nằm đo đất rồi. Nó thiếu sự cẩn trọng.”
“Thắng là thắng chứ ạ.”
Quốc Vương lắc đầu.
Trước lúc tôi nhận ra, rất nhiều quan lại và cận vệ hoàng gia đã tập hợp lại đây. Dường như có một nghi lễ gì đó sắp được tổ chức.
“Ta có thể thấy ai thắng ai thua trong vụ này. Rõ ràng mục đích của mấy đứa đều muốn thua cả. Ta đã nói chỉ kiểm tra năng lực của các con thôi.”
Tôi thấy lạnh sống lưng. Ryausha và Sauran bắt đầu tránh xa như thể tôi là một thứ vô cùng kinh tởm.
“Ta đang phân vân giữa con và Ryausha là người chiến thắng thực sự. Ryausha là người đã ngáng chân Ifu và nghĩ ra ý tưởng đánh tay không. Tuy nhiên…”
Ryausha chen ngang, “Cha à, cha đang cả nghĩ rồi. Con làm gì có âm mưu nham hiểm như vậy. Con chỉ tuyệt vọng ngăn anh ấy lại thôi, và lúc đó con chỉ còn cách ngáng chân...”
“Không có bằng chứng.”
Những giọt mồ hôi lạnh đổ đầy trên trán chị ta. Đúng là ngớ ngẩn. Tôi đoán mọi chuyện kết thúc ở đây rồi.
“Dù sao đi nữa, người chiến thắng cuối cùng được quyết định là con. Vì vậy Quốc Vương kế nhiệm sẽ là Sugan. Ta đã chỉ định con rồi. Các vị quan ở đây sẽ là nhân chứng.”
Khi Quốc Vương dứt lời, tất cả quan lại đều vỗ tay rào rào. Cùng lúc đó, một cơn choáng váng đầu óc ập đến chỗ tôi. Đến mức tôi còn không chắc đấy là đòn tấn công hệ âm thanh hay là tiếng vỗ tay nữa .
Tôi, Quốc Vương?
Cuộc sống thảnh thơi của một Hoàng Tử đã đi tới hồi kết, rồi tôi sẽ phải liên tục lao đầu vào những vấn đề quan liêu và quân sự…
“Kể từ ngày mai, con sẽ được đặc huấn để trở thành người kế vị. Mỗi ngày hãy trình diện ở võ đường lúc 4 giờ sáng. Tất nhiên ta sẽ cho một bài tập luyện cực kì nặng đô đủ để khiến con sống không bằng chết.”
Nhưng ngày hôm sau, tôi không đến võ đường. Vì tôi đã cuốn gói khỏi cung điện từ đêm hôm trước rồi.