The Worst Princes’ Battle Over Giving Up the Imperial Throne

chương 2: trận chiến đẫm máu giành phần thua

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi chưa chuẩn bị tinh thần tí nào.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà đứa con thứ tư không chính thống như tôi lại là người kế vị ngôi vương.

Nhưng tôi đã đánh giá sai độ chịu chơi của các anh chị tôi. Ai nghĩ được họ còn dám làm đến mức này để né tránh quyền thừa kế chứ.

Ở trong lồng, Ifu đang đắc thắng, anh ta cười ngoác tận mang tai.

“Rất xin lỗi, Sugan à… Anh buộc phải rời cuộc chơi giành quyền làm Quốc Vương kế tiếp rồi.”

“Đồ hèn hạ! Danh dự của con trai cả đâu rồi!?”

“Chú hiểu tính anh mà. Anh làm gì quan tâm đến danh dự với nhân phẩm. Hê hê.”

“Ít nhất phải biết giữ liêm sỉ với chữ tín chứ.”

Nói là vậy nhưng tôi vẫn tự hỏi tối nay có nên bắt chước anh ta không.

Ông anh ba quý hóa của tôi, Sauran, quá “ốm yếu” để gây tội, và chị gái tôi, Ryausha, là con gái, nên chị ấy sẽ không mặt dày đến nỗi làm chuyện này... có lẽ vậy.

Bắt chước Ifu thật phiền phức, nhưng nếu làm vậy, ngai vàng sẽ ra đi thêm một vị trí.

“Nhân tiện, người tiếp theo làm chuyện này sẽ bị tước danh hiệu hoàng tử và bị trục xuất. Không có tái phạm lần thứ hai đâu.”

Tôi vừa nghĩ ra kế hoạch, Quốc Vương đã chặn họng tôi.

Cạn lời. Tôi không muốn ngồi lên ngai vàng, nhưng để bị trục xuất luôn thì hơi quá.

“Ifu, đừng tưởng có thế mà con đã mất tư cách làm ứng cử viên. Hơn nữa, ta tin đây là minh chứng tốt cho sự kiên quyết của con, mặc dù minh chứng hơi có vấn đề.”

“Này này, đầu cha có ổn không vậy, thưa cha? Cha không quan tâm con vừa làm gì sao? Việc con thể hiện điều gì mà quan trọng hơn?”

Ifu hả hê nãy giờ đột nhiên trở nên ngoan ngoãn.

Chắc chắn rồi, anh ta kiên quyết như thế vì tuyệt vọng quá mà. Không ai khác dám chơi lớn đến vậy cả.

Quốc Vương nhìn xuống hai thằng chúng tôi như đang nhìn hai cục rác.

“Đổi chủ đề đi, ta hiểu anh chị em tụi bay đều lười biếng. Bởi thế nên ta không còn lựa chọn nào khác ngoài quyết định thông qua năng lực thuần túy.”

Vì không ai trong bọn tôi có quyết tâm cả, việc lựa chọn ít nhất phải phân định bằng kĩ năng. Nghe hợp lý phết, nhưng mà…

“Thưa phụ thân, nói cách khác, rốt cuộc người được chọn vẫn là con phải không ạ?” Tôi hỏi.

“Sugan, ta đã nghĩ về chuyện này rất lâu rồi. Liệu có phải con đang coi thường các anh chị không?”

“Con sẽ thành thật. Thằng cha nhởn nhơ đằng kia sẽ là người đứng đầu danh sách.”

Vừa nói tôi vừa chỉ vào tên quấn khố trong lồng.

“Này, đừng có bậy, Sugan. Ai nhởn nhơ chứ? Anh đang khổ sở hết sức đây này.”

“Thôi anh im đi.”

Quốc Vương nói, “Theo ta, Sugan, sự ngu ngốc của con chẳng kém mấy đứa khác là bao đâu… Mà sao cũng được, giờ ta sẽ kiểm tra năng lực của tụi con. Đến võ đường thôi nào.”

“Vâng.”

“Ifu. Nếu con không thể ra khỏi cái lồng đó, ta sẽ thực sự biến con thành tội phạm đấy.”

“Chắc rồi ạ.”

Dồn chút sức mạnh vào cánh tay, Ifu dễ dàng bẻ gông. Giải thoát được hai tay, anh ta bẻ tiếp thanh sắt của chiếc lồng. Mặc dù chỉ là chiếc lồng sắt đơn giản, nhưng để một người bình thường phá vỡ nó là bất khả thi.

“Ryausha và Sauran cũng sẽ đến. Sẽ có một trận giả chiến giữa bốn đứa tụi con. Theo dõi diễn biến sẽ thú vị lắm đây.”

Khoảnh khắc đó, ánh mắt của Ifu và tôi chạm nhau.

Chúng tôi đều có chung một ý nghĩ.

...Làm sao để thua đây?

----------------------------------------------------

Trên đường đến võ đường, cả tôi và Ifu đều không nói câu nào. Đó không phải sự căng thẳng trước trận đấu. Đó là vì cả hai thằng bọn tôi đều đang nghĩ cách nhanh nhất để thua.

Tôi chống tay lên cằm nghĩ ngợi.

...Tôi không được cho đối phương một giây phút nào cả. Tôi phải thua ngay khi trận đấu bắt đầu.

Tôi sẽ giả vờ như có gì đó bay vào mắt mình và nằm thẳng cẳng luôn khi trận đấu vừa khai cuộc. Tôi chỉ cần nói đó là một cú đánh chí tử được phóng ra hơi sớm-- được đấy.

Một anh chàng mảnh khảnh đang đi lòng vòng ở góc phòng trước mặt tôi. Anh ta để tóc mái dài và có vẻ ngoài u ám như một con ma.

Anh ta nheo mắt. “Ô… hai người cũng đang đi tới võ đường à? Thiệt tình, cha chúng ta ác quá mà. Đột nhiên gọi tụi mình đến thế này…”

Người đang vừa ho khan vừa nói đó là anh ba của tôi, Sauran. Dù mặc trang phục như đồ ngủ ở nhà, anh ta vẫn là một đứa con dũng mãnh của Quốc Vương.

Nói về trang phục, Ifu vẫn đang quấn khố. Đó là một tấm vải trắng tinh có dòng chữ “Ifu” được vẽ lên bằng mực đen. Một nỗi nhục quốc thể.

Nỗi quốc nhục đó tự hào nói với Sauran.

“Này Sauran, đừng giả vờ như kiểu chú đang bị viêm phổi nữa. Anh sẽ mách cha.”

“Giả vờ? Anh đang nói gì vậy, Fu. Em chẳng bao giờ làm chuyện đó cả… A, em ghét cái cơ thể yếu ớt này quá. Thời gian của em không còn nhiều nữa; Em chưa sẵn sàng để trở thành Quốc Vương.”

“Cơ thể yếu ớt? Nhảm nhí. Cứ tự phun ra rằng chú muốn trở thành Quốc Vương đi, rồi anh sẽ yểm trợ từ phía sau.”

“Fu, Ran, hai anh im đi được không? Mọi chuyện sẽ được quyết định ở võ đường.”

Cuộc trò chuyện không đầu không đuôi đang phá rối khả năng tập trung của tôi. Tôi đã có kế hoạch hoàn hảo để thua cuộc. Một cái chết nhanh chóng không thể đau đớn hơn, như thể toàn bộ sức mạnh của tôi bị rút cạn, chốt thêm cặp mắt trắng dã và mồm sùi bọt mép nữa là không gì bằng.

Vậy nhưng kế hoạch của tôi vẫn còn quá ngây thơ.

Trận chiến giành phần thua cuộc đã bắt đầu.

“Bí mật giúp đỡ em ư... thật chứ? A, em hiểu rồi. Thật hạnh phúc làm sao nếu em được tung hô khi thừa kế ngôi báu…”

Lúc tôi nhận ra giọng nói của Sauran đang từng chút nhỏ dần thì đã quá muộn.

Cơ thể anh ta ngã rạp như thể bị gió thổi, nằm lăn trên sàn nhà trải chiếu tatami. Gần xác anh ta, một bụm máu phun ra gần miệng…

Một vũng máu lớn tuôn ra ào ạt.

“Đừng có diễn nữa!”

Ifu và tôi nói đồng thanh. Chúng tôi không việc gì phải lo lắng cho anh ta cả, bởi vì mắt của Sauran vẫn đang lấp lánh tràn đầy sinh lực cạnh vũng máu.

“Hahaha… Em phun ra như anh nói rồi đó. Em đã uống rất nhiều máu hỗn hợp các loại. Ngay cả các dược sĩ hoàng gia cũng sẽ nghĩ đó là thật. Một khi bị người khác nhìn thấy, thất bại của em sẽ được định sẵn…! Nào, đến lúc gọi nhân chứng rồi!”

Nói rồi, Sauran rung chiếc chuông gắn ở vạt áo anh ta.

Truyện Chữ Hay