Nếu tôi chỉ được tự tin về một thứ, thì đó sẽ là được sinh ra làm người con trai thứ tư không chính thống của Quốc Vương.
Vì là đệ tứ hoàng tử không chính thống, tôi chẳng việc gì phải rờ đến cái ngôi quốc vương cả.
Tôi vừa có thể trốn tránh trách nhiệm nặng nề phải lo toan cho cả một vương quốc vừa được đối đãi như hoàng tử. Một vị trí ngon ăn như tôi không phải ở đâu cũng có nhé.
Nếu tự nhiên hai anh trai và chị gái của tôi xuống lỗ hết thì sẽ đến lượt tôi, nhưng cả ba người họ đều là những anh hùng vĩ đại, có giết cũng không chết được. Không việc gì phải lo cả.
Và ngay khi niềm hạnh phúc với vị trí của tôi đang dâng cao nhất--
“Sugan, ta muốn con kế vị ngôi báu.”
Khi cha tôi, Quốc Vương, đã hạ lệnh như vậy, tôi chỉ biết run lập cập.
Một đòn quá bất ngờ. Đó là những từ đầu tiên Quốc Vương nói sau khi chính thức ban lệnh triệu gọi tôi, báo rằng đây là tình huống nguy cấp.
Đờ đẫn, tôi quỳ sụp xuống trước ngai vàng. Một nguy cơ nảy ra trong đầu tôi, và tôi lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Liệu có phải một trong các anh chị của con đã qua đời?”
“Con có nghĩ tụi nó qua đời được không?”
“Không ạ. Bị giết là một cái chết không thỏa đáng với các anh chị con. Ba người họ sẽ sống sót kể cả khi thành phố yên bình này bị lũ man tộc càn quét.”
“Bọn man tộc sẽ không dám làm chuyện như vậy khi ta còn sống đâu. Chà, con nói đúng. Đứa nào cũng đang khỏe mạnh cả.”
Họ khỏe mạnh là chuyện đáng vui mừng, nhưng giọng của Quốc Vương có ẩn chứa nỗi buồn rầu.
“Tại sao con lại được chọn là người kế vị? Dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, các anh chị của con đều thích hợp để kế vị hơn. Không, không lẽ-”
Tố chất quan trọng nhất tại Vương quốc này là sức mạnh để đánh bay bọn man tộc vùng lân cận.
Quốc Vương không chỉ là người đứng đầu nước mà còn là chỉ huy quân đội. Một vị Quốc Vương luôn chỉ đạo toàn quân, và chém bay đầu kẻ địch bằng chính tay mình.
Tôi rất tự tin về tài dùng vũ khí của mình. Cũng như các anh chị, tôi sẽ sống sót nếu đám man di tổng tấn công thành phố.
“Sức mạnh của con kinh khủng hơn cả các anh chị sao? Con thật vinh dự khi nghe những lời đó, thưa Phụ Thân. Biết là con tài giỏi hơn các anh chị gấp nhiều lần, nhưng con chẳng hề có ý định tu chí rèn luyện đâu. Tài năng không phải yếu tố quyết định tất cả; thực lực của con chẳng là gì so với các anh chị lớn, dù con cực kỳ tài giỏi.”
“Không, đừng có ảo tưởng. Kỹ năng lẫn tài cán của mấy đứa đều như nhau hết.”
Tôi lấy lại bình tĩnh và nói,
“Nếu vậy thì tại sao con lại trở thành Quốc Vương?”
“Một vị vua cần nhiều hơn là sức mạnh và tài năng.”
Quốc Vương nói hoàn toàn nghiêm túc. Nghe vậy, tôi đã hiểu.
“Ra vậy. Con hiểu rồi, thưa Phụ Thân. Đó là nhân cách phải không? Trái tim của con quả nhiên là thuần khiết hơn nhiều so các anh chị.”
“Nếu xét theo nhân cách thì con mới là đứa bị loại đầu tiên. Không, thứ quan trọng nhất- nói đơn giản, là quyết tâm.”
“Quyết tâm?”
Quốc Vương đặt tay lên tay vịn ngai vàng và chống cằm. Ông nhắm mắt.
“Tất cả các anh chị em tụi bây đều không có quyết tâm gì cả. ’Làm Quốc Vương đúng là khốn khổ’, ‘Cứ làm hoàng tử là ngon ăn nhất’.”
Mồ hôi lạnh toát chạy dọc sống lưng tôi. Ông ấy đi guốc trong bụng tôi rồi.
“Thưa Phụ Thân. Đối với một vị Quốc Vương đầy trách nhiệm, cảm xúc đó là rất bình thường. Con chấp nhận những lời phàn nàn đó, nhưng còn gì nữa ạ?”
“Chuyện này khó diễn tả lắm. Ví dụ, ta mới nói chuyện với chị gái con, Ryausha, ngày hôm trước.”
Quốc Vương nhíu mày bực bội khi chỉ vừa mới nghĩ đến chuyện đó.
“‘Chẳng phải các quý ông man tộc rất mạnh mẽ và quyến rũ đó sao ạ? A, nếu họ có tấn công, con không ngại được gả cho một anh chỉ huy bên đó đâu,’ nó nói thế. Ngụ ý rằng nó muốn làm ngay công chúa bên đó nếu chúng ta thua bọn man tộc.”
“Bà chị đó… Nhưng còn Sauran, anh ba thì sao? Tính anh ấy thật thà lắm, sẽ không nói những thứ như thế đâu ạ.”
“Từ lúc ta cho gọi, nó tự dưng bị nhiễm một căn bệnh bí ẩn. Trông nó rõ ràng không bị làm sao cả, nhưng lúc nào cũng nói là đang nguy kịch sắp chết.”
“Anh ta nói dối.”
“Ừ.”
Sauran để lại ấn tượng là một người rất thành thật, nhưng cái sự thành thật đó chỉ là nhất thời. Mà nghĩ lại thì chúng tôi đều có cùng một ông bố. Anh ta không thể nào là người tốt được. Cha nào con nấy là méo sai.
“Nhưng còn Ifu. Là anh cả, võ thuật của anh ấy là mạnh nhất. Không một ai có thể đáng tin cậy bằng anh ấy.”
Quốc Vương bác lại ngay, “Nó là thằng tệ nhất đấy.”
“Con hiểu. Ifu không có quyết tâm. Tuy vậy, thưa Phụ Thân, không ai trong số tụi con có quyết tâm cả. Đó là lý do anh trai cả, Ifu, nên làm tròn trách nhiệm của một người anh.”
“Sugan, con đang tự thừa nhận rằng mình không có chút quyết tâm nào sao?”
“Nếu con nói có thì sẽ là nói dối.”
Vì không ai có quyết tâm cả, tên lớn tuổi nhất nên được chọn mới phải. Khi đủ trưởng thành, Ifu sẽ trở thành chỉ huy quân đội. Anh ta đã thắng nhiều trận chiến và cuộc giao tranh. Chắc chắn anh ta là phù hợp nhất.
Khi tôi vừa nghĩ vậy, Quốc Vương nói,
“--Trong khi con nghĩ Ifu là người kế vị thì Ifu cũng có suy nghĩ tương tự đấy. Nó sợ nếu không làm gì, nó sẽ phải nhận trọng trách.”
Quốc Vương phẩy tay.
Cánh cửa dẫn đến phòng ngai vàng bật mở, và một cái lồng được đưa vào. Trong đó là một tên tù nhân chẳng mặc gì ngoài một cái khố.
“Tối qua có một kẻ say rượu bị phát hiện ở phố đèn đỏ đang biểu tình chống phá chính quyền. Kẻ đó là nó đấy.”
Một gã tóc trắng, bị còng tay trong lồng nhưng vẫn cười tươi, không hề lo sợ và còn có vẻ phấn khởi.
Anh cả của tôi, Ifu.