Quốc Vương và các anh chị của tôi có thể tự lo được.
Dù gì thì tôi cũng là một thằng con hoang. Cho đến tận khi được đưa vào Cung điện Hoàng gia lúc lên 10, tôi còn không biết mình là con trai của Quốc vương. Tôi từng là đứa trẻ còn phải câu cá dưới ống cống ở khu ổ chuột.
Nếu một kẻ như tôi trở thành Quốc vương thì quá loạn.
Tôi phải bằng mọi cách cho họ thấy được sự thật đơn giản đó.
“Này, ông nghĩ ai sẽ trở thành Quốc vương kế vị?”
“Gì cơ?”
Ando, thành phố bao quanh Cung điện Hoàng gia. Thành phố này được xây dựng theo hệ thống hình khối, khu ổ chuột nằm ở phía tận cùng ngoài rìa. Tại đó, tôi gạ hỏi ông chủ của một xe kéo thức ăn.
Tôi đã vứt bộ y phục hoàng tử của mình. Thứ tôi đang mặc trên người bây giờ một bộ quần áo vải dệt thô, một thứ sẽ không gây chú ý giữa đám đông.
“Hết hồn, cái gì vậy? Mấy gã say mèm cũng chẳng dám bàn công to chuyện lớn như vậy đâu.”
“Không, tôi đang cá cược xem ai sẽ là Quốc vương kế tiếp. Tôi đang thu thập thông tin.”
Tôi thả vài đồng xu ở gian tính tiền. Dù không nhiều, nhưng đó vẫn là cái giá tốt để đổi lại vài phút nói chuyện.
Ông chủ tiệm tham lam vơ hết xèng, sung sướng vì tự nhiên gặp may.
“Vậy là một vụ cá cược hả? Ta nghĩ cược ngôi vị của Bệ hạ thì hơi to gan đấy… Chà, tất cả những gì cậu sắp nghe từ ta đều là sự thật đó nhé. Ta đã nghe được nhiều bí mật từ mấy gã say ở đây.”
“Phải, tôi cũng nghĩ vậy. Vậy ai là đối thủ đáng gờm nhất? Hẳn phải là Sugan, phải không? Ngài ấy là người mạnh nhất và tuyệt vời nhất trong số bọn họ…”
“Cậu nói cái gì thế? Sai bét.”
Những dự đoán đáng lo ngại của tôi đã bị bác bỏ. Lẽ ra tôi nên mừng khi nghe vậy, nhưng không hiểu sao tôi hơi khó chịu.
“Vậy thì là Ifu? Ngài ấy là anh cả mà. Dù hơi kém thông minh.”
“Haha, chắc cậu đang đùa. Ai ở phố đèn đỏ cũng biết ngài ấy là một tên ngốc. Ừm, ta không ghét những người như thế, nhưng cậu biết đó, nên gạt ngài ấy qua một bên thì hơn.”
Ông chủ tiệm giáng ông anh cả của tôi xuống thẳng hạng vô dụng. Dù các sách lược của anh ta trong chiến tranh rất thành công, nhưng có vẻ ảnh đã để lại một vết nhơ không thể xóa bỏ.
“Chắc chắn phải là Ryausha rồi. Người rất xinh đẹp và có thể thu phục lòng người.”
“Chắc cậu đang phê cần. Người quả là đẹp thật, nhưng ngài ấy hay làm mấy thứ bùa phép mờ ám đúng không? Tàn sát kẻ thù bằng cả trăm lời nguyền nữa chứ… Nếu một phù thủy như vậy trở thành Quốc vương, tiền của ta mỗi đêm sẽ không cánh mà bay mất.”
Ra vậy. Kĩ năng của chị ta đã chống lại chị ta. Do lời đồn đại về tài phép được phóng đại quá mức, tất nhiên chị ấy sẽ bị coi như một con quái vật siêu đáng sợ.
“Qua phương pháp loại trừ, chắc hẳn phải là Sauran. Chà, ngài ấy cũng là một lựa chọn an toàn, dù hiếm khi xuất hiện trước công chúng.”
“Sao cậu cứ liên tục đoán sai vậy? Tên Hoàng tử kiêu ngạo ấu trĩ đó sẽ không bao giờ có thể thay thế được Quốc vương.”
Không phải Sauran? Tôi trợn tròn mắt. Tức là lại quay về chỗ tôi hả? Nhưng tôi vừa bị quát “Sai bét” kia mà.
“Trên toàn Ando này, hỏi 100 người thì cả 100 đều sẽ đưa ra câu trả lời giống nhau. Quốc vương tiếp theo, không ai khác, chính là Đệ ngũ Hoàng tử, Gettenmaru!”
Nghe thấy bốn chữ, “Đệ ngũ Hoàng tử”, mặt tôi ngơ ngác.
“Gettenmaru…? Thằng éo nào?”
“Ơ? Chẳng lẽ có người ở Ando lại không biết đến Gettenmaru sao? Cậu là kiểu người gì thế?”
“Ah, ahhh. Thú thật, tôi mới đi nước ngoài về. Bởi vậy nên tôi chưa nghe tin tức gì mới cả. Sao ông không kể cho tôi nhỉ?”
“Hợp lý đó. Để ta kể.”
Ông chủ tiệm gật đầu, ra vẻ đã hiểu. Ngạc nhiên đến thế chỉ vì một người không biết đến Đệ ngũ Hoàng tử, chắc hắn ta phải rất nổi tiếng.
“Gettenwo là một người vĩ đại. Ngài ấy trộm của những tên cho vay nặng lãi và quan liêu thối nát để phân phát cho người nghèo. Đất nước này sẽ tốt đẹp hơn biết bao nếu ngài ấy trở thành Quốc vương.”
“Tóm lại, là một tên trộm quý tộc hả?”
Tôi biết một vài tên trộm với ý thức đúng đắn về lẽ phải đôi khi cũng xuất hiện. Trong quá khứ, Ando từng tràn ngập nạn trộm cắp. Vài kẻ số chúng luôn thoát được bàn tay của pháp luật và trở thành một tượng đài huyền thoại.
Mấy ông quan liêu sẽ nói “bọn nó chỉ là mấy thằng cướp đường lấy danh công lý để ăn cắp của người khác thôi,” nhưng tôi, vốn sinh ra trong cảnh nghèo hèn, lại có chút thiện chí với họ. Tài sản duy nhất họ giữ lại là tiền vận chuyển và tiền công.
“Nhưng danh hiệu Đệ ngũ Hoàng tử không phải do hắn bịa ra à? Một hoàng tử thực thụ lại đi ăn cướp bao giờ?”
“Ta đoán vậy. Nhưng có tin đồn thế này. Quốc vương từng có một đứa con ngoài giá thú sống ngay giữa lòng công chúng... Gettenmaru có thể cũng tương tự.”
Thằng bé ấy là tôi chứ ai.
Thời còn trẻ trâu, quốc vương hay cải trang để đi bay ở Ando. Ổng trải qua cuộc tình một đêm với mẹ tôi, và hậu quả sau vụ việc đó là tôi ra đời.
Quốc vương nghe tin báo rằng có một đứa trẻ mạnh phi thường trong khu ổ chuột rồi mới giật mình đi điều tra. Trước đó, ông ấy còn không biết đến sự tồn tại của tôi. Mẹ tôi cũng được đưa vào Hoàng cung, nhưng bà mất vài năm sau đó trong một cơn đau tim. Lễ tang không phải trang trọng gì cho cam, nhưng tôi không ngờ quốc vương phải đau buồn nhiều đến vậy.
“Một đứa con ngoài giá thú…”
Nói gì thì nói, có thể tôi không phải đứa con hoang duy nhất của ổng. Nghe danh tiếng lẫy lừng như thế, có khi Gettenmaru là con trai của quốc vương thật cũng nên.
-Nếu là thật thì tôi nên làm gì đây?
Đệ ngũ Hoàng tử được rất nhiều người ủng hộ do là một kẻ cắp quý tộc. Nếu cậu ta được công nhận chính thức, thì còn chờ gì mà không đẩy cậu ta lên ngai vàng luôn?
Toàn dân sẽ đoàn kết dưới tay một vị quốc vương đáng mến. Một trái tim biết cảm thông với người khác chắc chắn sẽ tạo nên một vị vua anh minh.
“Ra vậy…mình đã nảy ra ý tưởng mới rồi. Một giải pháp hoàn hảo mà không ai bị thua thiệt.”
“Cậu khách? Cậu đang lẩm bẩm cái gì vậy?”
“Này, tôi hỏi một câu nữa được không?”
Không kiềm nổi lòng háo hức, tôi nhoài người lên xe kéo. Nở một nụ cười tươi rói, tôi hỏi,
“Vậy cái vị Gettenmaru này. Ông có biết ngài ấy ở đâu không?”