Sau khi chúng tôi đi chào mẹ và dì, chúng tôi bảo gia nhân chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ để xuống hồ chơi, thế nhưng bởi để trẻ em như chúng tôi đi một mình là quá nguy hiểm nên hiệp sĩ của gia đình, Earhart-san, quyết định đi cùng chúng tôi.
Earhart-san là một hiệp sĩ, thế nhưng lúc này ông ấy không bận giáp kín mít như mọi khi, thay vào đó là bộ quân phục thông thường của mình. Nếu ông ấy ăn mặc như thường ngày thì ông ấy sẽ không thể cứu chúng tôi khi có sự cố xảy ra được.
Bên cạnh đó, đóng xung quanh căn nhà của chúng tôi là 4000 lính đánh thuê. Có thể nói sức mạnh của họ có nhỉnh hơn đôi chút so với một trung đoàn được trang bị đến tận răng ở thế giới cũ của tôi.
Các gia đình quý tộc lớn của Đế Chế Prussian đều thuê cho mình một đội quân riêng, và họ sẽ huy động quân đội của mình để hợp sức với Hoàng đế trong những lúc cấp bách. Việc các quý tộc, lãnh chúa và thậm chí là cả Hoàng đế tin dùng lính đánh thuê là hết sức bình thường ở thế giới này. Bên cạnh đó còn có đội quân thường trực do Hoàng Đế Wilhelm III trực tiếp nắm quyền kiểm soát, một đội quân có quy mô lớn đến mức nực cười.
Đó là lí do tại sao nếu địa vị của gia đình tôi bị phá hủy, tôi sẽ phải đánh bại toàn bộ đội quân thường trực của Hoàng đế cùng quân đánh thuê của giới quý tộc và lãnh chúa.
…Điều đó tức là hỏa lực hiện giờ tôi có còn quá ít ỏi để có thể chiến thắng. Tôi cần thêm vũ khí mới…loại có khả năng làm choáng diện rộng đồng thời reo rắc nỗi sợ vào tâm trí kẻ địch.
“Onee-sama?”
“Aah, xin lỗi nhé, Iris. Chị đang nghĩ ngợi một số thứ ý mà.”
Hiếm khi tôi có cơ hội đi du ngoạn trên hồ nước với cô em họ dễ thương như lúc này, vì vậy tôi tốt hơn không nên để tâm tới chuyện đó làm gì. Đâu phải là tôi sẽ gây chiến tranh ngay lúc này cơ chứ…à thì, miễn là các sự kiện trong thế giới này diễn ra đúng như cốt truyện ban đầu.
“Cái hồ này đẹp quá, nhỉ? Quang cảnh ở đây trông thật diệu kì, đặc biệt là khi có làn sương mỏng như lúc này.”
“Đúng vậy. Cứ như chúng ta vừa mới lạc vào thế giới thần tiên vậy.”
Chiếc thuyền của chúng tôi chậm rãi đi một vòng quanh bờ hồ.
Cảnh vật ở đây đẹp mê hồn. Chúng tôi có thể nhìn thấy khu rừng rậm rạm ở xa xa, nó tạo thêm cảm giác huyền ảo cho hồ nước. Chúng tôi cũng có thể thấy bóng dáng của một vài chú cá đang bơi ở dưới mặt nước, và cảnh tượng đó càng khiến chuyến đi của chúng tôi thêm phần tuyệt diệu.
“Onee-sama, dù em không chăm học phép thuật như chị, nhưng em vẫn có thể học giỏi được như chị khi vào học viện, đúng không ạ?”
“Đừng lo, các thầy cô sẽ tận tụy chỉ dạy cho em mà. Hơn nữa, chị tin chắc là em sẽ được mời vào Hội Bàn Tròn, vậy nên nếu em gặp khó khăn với việc học của mình, chị sẽ giảng bài cho em ở đó.”
Tôi cá là con gái của gia đình Công Tước Braunschweig cao quý như Iris chắc chắn sẽ được triệu tập tới Hội Bàn Tròn.
“Hội Bàn Tròn là gì vậy ạ?”
“Có thể hiểu đó là một tiệm salon cao cấp dành riêng cho các quý tộc có địa vị cao. Nhưng mà thực chất thì đó là nơi để mọi người thư giãn mà thôi.”
Theo như những gì tôi biết, Hội Bàn Tròn là nơi để con cái nhà quý tộc tụ tập trò chuyện tán gẫu trong lúc uống trà một cách tao nhã. Họ chẳng làm bất cứ hoạt động nào trong những hoạt động mà Varya-senpai đề xuất cả, ví dụ như học tập, mở rộng mối quan hệ cá nhân hay làm tròn trách nhiệm của một bậc quý tộc danh giá.
Cơ mà đúng là dạo gần đây tôi được các senpai ưu tú giúp đỡ với việc học tập mỗi khi cần, và tôi cũng có cơ hội gặp gỡ các quý tộc cao quý khác, ví dụ như Varya-senpai người sẽ được gả vào gia đình Công Tước Duke Schleswig trong tương lai.
Tôi tin Hội Bàn Tròn sẽ là một công cụ hiệu quả giúp tôi giành phần thắng trong trận chiến chống lại định mệnh của mình.
Fufufu, cứ đợi đấy, đồ định mệnh ngu ngốc. Ta sẽ biến ngươi thành một đống vải rách rới vô giá trị.
“Nếu em tới đó, em sẽ có thể gặp được onee-sama sao?”
“Ừ, đúng vậy. Chị không thường xuyên tới Hội Bàn Tròn cho lắm, nhưng nếu Iris được triệu tập tới đó, chị sẽ tới để gặp em mỗi ngày.”
Thật lòng mà nói, đối với tôi việc phải tới Hội Bàn Tròn mỗi ngày nghe chẳng khác nào một hình thức tra tấn tinh thần tàn bạo vậy, nhưng nếu cô em họ bé bỏng Iris của tôi có ở đó thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Khi ấy Hội Bàn Tròn sẽ trở thành nơi giúp chữa lành những vết thương lòng của tôi. Nếu mọi chuyện tiến triển tốt, Iris cũng có thể giúp tôi ngăn không cho Friedrich tới gần.
“Em muốn đi học quá đi! Em hơi lo về việc kết thân với những người khác, nhưng mà mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả miễn là có onee-sama ở đó với em.”
“Chị sẽ giới thiệu cho em vài người mà em có thể kết bạn được.”
Tôi cần phải kiếm cho em ấy một người bạn tốt. Em ấy lúc nào cũng quấn lấy tôi, nhưng khi trông thấy người lạ thì em ấy sẽ ngay lập tức trốn vào một góc nào đó.
Nếu Iris gia nhập Hội Bàn Tròn, có lẽ em ấy sẽ quen với việc tương tác với người khác. Tôi sẽ không bao giờ để em ấy trở thành một con người cô độc, như tôi ở thế giới trước chẳng hạn...
“Fufu, nhờ có onee-sama mà bây giờ em thực sự trông ngóng ngày em được vào Học viện Thánh Satanachia.”
“Nghe em nói vậy chị thực sự rất vui. Chúng ta hãy cùng nhau tận hưởng cuộc sống học đường sau 2 năm nữa nhé.”
Hmm hmm. Tôi cũng không thể không trông mong cái ngày Iris nhập học được. Móa, tôi cảm thấy mình cũng có thể kết hôn với em ấy luôn. Em ấy dễ thương quá mà. Tuy nhiên người mà tôi thích hiện tại là Bernhardt-sensei cơ. Dù biết đó là một tình yêu sẽ không bao giờ trở thành hiện thực, thế nhưng tôi vẫn thích thầy ấy.
“Onee-sama, chị có thấy mấy con ngựa đằng kia không?”
“Huh?”
Điều khiến tôi bất ngờ là lúc này ngón tay Iris không chỉ về phía bờ hồ mà lại là mặt nước phía dưới.
Một giống ngựa biết bơi ư?
“Coi chừng! Đó là một con Kelpie!”, Earhart la lên.
Kelpie? Con gì thế? A, phải rồi, nó cũng giống một con chimera nhưng thân nó là thân ngựa kết hợp với đuôi cá cơ. Đó là một giống quái vật có tập tính đưa bất cứ thứ gì đặt chân lên lưng mình xuống đáy nước sâu thẳm rồi ăn tươi nuốt sống con mồi. Chúng sẽ tấn công con người dù họ không ngồi lên lưng nó nếu thấy đói, nhưng con Kelpie trước mặt chúng tôi lúc này có đang đói hay không…?
Trong khi tôi đang nghĩ ngợi linh tinh như vậy, con Kelpie tiếp cận chiếc thuyền của chúng tôi với tốc độ khủng khiếp!
“Nó tới đó!”
Tại sao con vật ngu ngốc này lại đói vào đúng lúc thế cơ chứ!?
“Bác Earhart! Hãy bảo vệ Iris! Cháu sẽ xử lí thứ đó!”
“Eh? Cháu định làm gì…”
Tôi nắm lấy khẩu shotgun trên lưng mình, gạt mở chốt an toàn và nhắm vào con Kelpie đang lao tới. Có lẽ là bởi đang quá đói bụng, nó cứ thể bơi thẳng về phía chúng tôi không chút ngoắt ngoéo.
“TRÁNH XA CÔ EM DỄ THƯƠNG CỦA TAO RA!”
Tôi niệm Huyết Thuật lên bản thân để cường hóa thể chất rồi kéo cò. Cùng lúc đó, Blau bay ra khỏi túi áo tôi và loại bỏ tiếng ồn của khẩu shotgun.
Viên đạn của tôi chỉ sượt qua mình nó, nhưng như vậy là quá đủ để khiến nó phải lui lại. Kuh, ngắm bắn trong lúc thuyền chao đảo như này đúng là khó điên lên được…!
Dường như con Kelpie hiểu là nó đang chiến đấu với người được trang bị một loại vũ khí kì lạ, vì vậy nó bơi vòng quanh thuyền chúng tôi, theo dõi một cách thận trọng. Đây là cơ hội của tôi.
Viên đạn kế tiếp lên nòng và được bắn vào con Kelpie. Bị viên đạn găm vào bụng, con Kelpie quằn quại trong thống khổ.
Nó rống lên, và rồi như thể muốn nhanh chóng xử đẹp chúng tôi, nó lao tới chỗ chúng tôi theo đường zíc zắc.
Phát bắn thứ ba…trượt. Phát bắn thứ tư…trượt. Tôi chỉ còn lại một viên đạn nữa thôi…!
“NGOAN NGOÃN MÀ CHẾT ĐI, CON CÁ NGỰA CHẾT TIỆT!”
Tôi hét lên bằng tất cả sức lực trong lúc chĩa nòng súng vào đầu con Kelpie rồi kéo cò.
Phát bắn thứ năm…trúng! Viên đạn đặc găm sâu vào đầu con Kelpie khiến não của nó bắn tung tóe ra ngoài. Sau đó con Kelpie yếu ớt cựa quậy khi nó dần chìm xuống đáy hồ, trả lại cho mặt nước sự yên bình vốn có.
“Fuuh, gay go thật.”, tôi nói trong lúc nhanh chóng nạp thêm 5 viên đạn khác vào khẩu súng của mình. Một con Kelpie khác có thể sẽ xuất hiện, vậy nên tôi không được phép bất cẩn.
“Onee-sama thật tuyệt vời! Công cụ vừa rồi được tạo ra từ phép thuật đúng không ạ!?”
Iris phấn khích nói.
“Ừ, đó là một công cụ đặc biệt. Chị là ngoại lệ, thế nhưng chị không thể cho em biết về chúng được, Iris à, bởi vì chúng rất nguy hiểm.”
“Eeeh? Tại sao zậy?”
Tha thứ cho chị nha, Iris. Chị đã hứa sẽ giữ bí mật về chuyện này với bác Gnome rồi.
“Bác Earhart, thường thì bọn Kelpie có xuất hiện ở hồ nước này không ạ?”
“Không…đó là việc được xác nhận đầu tiên. Có lẽ nó đã đi lạc từ đâu đó tới đây. Dù sao thì xung quanh nơi này còn có 4 cái hồ nữa mà.”
Vậy ra là đó là một con Kelpie đi lạc. Thật phiền phức. Mà nó chạy từ đâu tới cơ chứ.
“Nhưng ai mà ngờ được Tiểu thư lại có thể tự mình hạ một con Kelpie…nhiệm vụ tiêu diệt Kelpie thường được xếp vào loại khó trong thang nhiệm vụ của guild Mạo hiểm giả…”
“Vừa nãy chỉ là ăn may thôi. Chúng ta suýt chút nữa đã bị ăn thịt…nhỉ?”
Nếu phát đạn cuối cùng đó không trúng đích, chuyện sẽ xảy ra với tôi, Iris và bác Earhart thực sự khủng khiếp ngoài sức tưởng tượng. Hôm nay tôi đã học được nỗi sợ trong chiến trận. Bảo vệ người khác là chuyện không thể xem thường được.
“Được rồi, bởi có thể sẽ có thêm nhiều Kelpie nữa xuất hiện, lúc này chúng ta nên trở về dinh thự.”
“Phải đó. Phát hiện kẻ địch trong làn sương này chẳng phải dễ dàng gì.”
Và thế là, chúng tôi kết thúc chuyến du ngoạn trên mặt hồ của mình. Nhưng mà tôi muốn tới bờ hồ bên kia và ăn một vài cái sandwich cùng nhau cơ…con Kelpie chết dẫm. Thứ ngu đần đó dám phá hoại khoảng thời gian vui vẻ ít ỏi của tôi với Iris.
“Một con Kelpie đã xuất hiện ư!?”
Cha la lên khi nghe bác Earhart báo cáo sự việc khi chúng tôi về tới dinh thự.
“Vâng. Tôi nghi nó tới từ một trong mấy cái hồ lân cận. Guild Mạo hiểm giả đã kiểm tra kĩ lưỡng nơi này từ trước.”
“Được rồi. Chúng ta chỉ vừa mới tới đây thì đã có ngay 1 con Kelpie xuất hiện…chúng ta không thể thoải mái tận hưởng kì nghỉ ở nơi này được rồi. Tôi đã dự định là sẽ đi câu với Diethardt…nhưng tôi nghĩ là nên hoãn chuyện đó lại thôi.”
Ngay cả cha cũng cảm thấy tức giận khi con Kelpie làm gián đoạn kì nghỉ của chúng tôi.
Bên cạnh đó, Diethardt chính là cha của Iris.
“Thế? Hiện giờ con Kelpie đó chạy đâu rồi?”
“Tiểu thư đã tiêu diệt nó. Chắc lúc này nó đang nằm trong lớp bùn dưới đáy hồ.”
Geh…! Bác Earhart cứ thế báo cáo một cách trung thực hết mức có thể.
“Astrid? Từ khi nào mà năng lực phép thuật của con đủ mạnh để hạ gục một con Kelpie vậy? Mà rốt cục con đã giết nó kiểu gì cơ chứ?”
“U-Uhh…con đã dùng Phép thuật Nguyên tố Lửa để đun nóng nước dưới hồ, và thế là một lúc sau con Kelpie lăn ra chết. Thành thật mà nói, tình thế của bọn con lúc đó quả thực rất gay go.”
“Huh? Không phải là chị đã dùng cái vũ khí phép thuật bí ẩn đó sao…?”
“SSHHH! SSHHH!”
Tôi tự hỏi không biết liệu bọn Kelpie có chết khi bị luộc trong nước nóng hay không nữa.
“Hmm. Cha đang định bảo con là đừng có làm mấy chuyện nguy hiểm…nhưng mà con đã làm rất tốt trong việc bảo vệ bản thân và Iris khỏi con Kelpie. Cha mừng là con không sao.
Fuuh, cha cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Iris và tôi vẫn ổn nên ông ấy không vặn hỏi thêm gì nữa. Tôi thoát rồiiii!
“Astrid onee-sama, chị ngầu thật đấy! Em cũng muốn được như chị!”
“Em có thể học cách sử dụng phép thuật tại học viện, nên là khi đó em nhớ phải học hành chăm chỉ vào nhé.”
“Không! Em sẽ xin cha kiếm cho em một gia sư ngay hôm nay!”
Oohh…Tôi nghĩ là lỗi tại tôi mà em ấy đang đứng trước nguy cơ trở thành một otaku phép thuật…
Tha thứ cho chị nha, Iris…con xin lỗi, cha…mẹ nữa…
Nhưng mà Iris là một cô gái rất siêng năng, vì vậy tôi tin việc học tập em ấy sẽ ổn thỏa cả thôi. Tôi chắc chắn em ấy sẽ trở thành một pháp sư tài năng với tương lai xán lạn. Không nghi ngờ gì về điều đó cả.
Có thể. Có khả năng. Có lẽ.
D-Dù sao thì giờ đây mọi việc đã êm xuôi bởi con Kelpie đã bị tiêu diệt, tôi phải tranh thủ từng phút một để chơi đùa với Iris trong dinh thự!
“Iris, giờ em muốn làm gì tiếp?”
“Em muốn chúng ta đi ăn trưa và ngắm những ngọn đồi.”
Aah, ngọn đồi yêu thích của Iris. Đó là một vị trí ngắm cảnh tuyệt vời, vì vậy tôi cũng rất thích chỗ đó. Tôi nhớ hồi xưa tôi có chơi trò nhập vai làm trinh sát. Chỉ mình tôi thôi. Tôi đã tự nói mấy câu kiểu như “một nhát bắn chuẩn xác!” với chính mình…
“Được rồi, vậy giờ chúng ta tới đó thôi chứ?”
“Vâng, onee-sama!”
Và như vậy, chúng tôi đã cùng nhau tận hưởng một kì nghỉ tuyệt vời.