Cuối cùng thì kì nghỉ hè đáng mong đợi đã tới!
Hoặc không phải vậy, tôi không hứng thú với nó đến thế.
Trong kì nghỉ học viện sẽ đóng cửa, vì vậy tôi không thể học trong thư viện được. Tôi đã mượn một vài quyển sách, thế nhưng để vượt qua kì nghỉ hè chỉ với chừng ấy thôi là quá khó khăn. Có lẽ tôi sẽ nói điểm chác của tôi khá tệ để tôi có thể bắt cha kiếm Wolf-sensei về dạy tôi tiếp.
“Astrid, cuộc sống học đường của con thế nào?”
“Rất đủ đầy, thưa cha. Con đã có một vài người bạn, và con đã được mời gia nhập Hội Bàn Tròn, nhờ đó mà mối quan hệ của con đã được mở rộng.”
Tôi nói vậy với cha để không làm ông ấy lo lắng bởi lúc này chúng tôi đang ngồi đối diện nhau trên bàn ăn tối.
Tôi sẽ không đả động gì tới chuyện thư viện để còn có thể thuyết phục ông ấy rằng điểm của tôi thực sự bết bát.
“Hoo, đó là một chuyện đáng mừng. Cha cũng vậy, cha đã kiếm được một vài người bạn ở Hội Bàn Tròn. Đó là nơi những người thuộc tầng lớp cao như chúng ta tụ họp, vì vậy con hãy chủ động kết thân với một vài người ở Hội Bàn Tròn. Những mối quan hệ cá nhân đó sẽ có ích với con trong tương lai đó.”
“V-Vâng, đúng là vậy.”
Nói vậy chứ tôi không ưa gì mấy hội viên Hội Bàn Tròn cả. Tôi đại khái là ghét bọn quý tộc ngạo mạn, thế nhưng vấn đề là bọn họ có Friedrich ở bên phe mình. Tôi thường mang theo một vài quyển sách từ thư viện để đọc khi tới Hội Bàn Tròn, thế nhưng mấy senpai lớp trên và thậm chí là cả Friedrich liên tục quan sát tôi khiến tôi không tài nào tập trung nổi.
Aah, tôi nghĩ nghĩa vụ phải có mặt tại Hội Bàn Tròn của mình đã được hoàn thành ngay khi tôi xuất hiện ở tại Salon, vì vậy sau đó tôi luôn quay trở lại thư viện để tiếp tục việc học của mình.
“Và? Con thấy Friedrich Điện Hạ thế nào?”
“K-Không có chuyện gì thực sự đặc sắc diễn ra giữa con và Điện hạ hết. Con không hành xử một cách thô lỗ với ngài ấy, vì vậy xin cha đừng lo lắng gì cả.”
Con phát ngán vì lúc nào cũng bị cha dò hỏi về Friedrich cho dù là đang ở nhà rồi, cha à!
“Thật vậy sao? Cha nghe Thủ Tướng Stefan nói rằng Friedrich Điện Hạ rất quan tâm tới con đấy.”
Silviooo! Vậy ra cậuuuu là lí do tại sao tin tức bị dò rỉ ra ngoài ư!?
“Đ-Đó chỉ là do họ tưởng tượng thôi. Không đời nào ngài ấy lại thích một con ngốc phép thuật như con cả.”
“Vô ích thôi. Hôn phu tương lại của con không thể là ai khác ngoài Hoàng tử Điện hạ cả. Dòng dõi nhà Oldenburg chúng ta vốn bắt nguồn từ gia đình hoàng tộc, vì vậy chúng ta nên quay trở lại với Hoàng gia. Con không có thích một ai khác, đúng không?”
Cha này, cha chẳng tinh ý chút nào cả! Cha không thể hỏi con gái mình mấy câu kiểu vậy được!
“K-Không phải vậy, nhưng mà…dù là thế đi nữa, sẽ là bất nhã nếu con hẹn hò với Điện Hạ. Một con ngốc phép thuật như con không xứng với ngài ấy. Con nghĩ một quý cô kiều diễm, thùy mị phù hợp với ngài ấy hơn con.”
“À thì, thật vậy…Con, uh…”
Thật đáng mừng khi tôi có thể luồn lách khỏi vấn đề này bằng hàng loạt lí do các kiểu, thế nhưng ít nhất tôi cũng muốn mọi người phủ nhận điều đó. Chẳng lẽ tôi là một cô gái man rợ và khiếm nhã ư? Tôi chẳng mong muốn gì mấy cái lời nhận xét đau lòng đó cả.
“Tốt thôi, con vẫn còn nhiều năm nữa trên ghế nhà trường. Hãy cố gắng hết sức để trở thành một cô gái xứng đáng với Điện Hạ. Dù sao thì với địa vị xã hội của con thì việc kết thân với ngài ấy cũng không thành vấn đề.”
“Vââng!”
Chắc chắc là không! Con xin phép được từ chối đề nghị của cha một cách chân thành nhất!
À thì, khi nữ chính xuất hiện và cha thấy cổ với Friedrich hẹn hò với nhau, ông ấy sẽ bỏ cuộc thôi. Bên cạnh đó, nếu tôi nhớ không lầm, nữ chính thực ra là con riêng của một vị Công tước nào đó, vì vậy chắc chắc ông ấy sẽ không thể phản đối hôn ước giữa họ được.
“Oh, nhân tiện, tuần sau Iris sẽ tới chơi đó.”
“Thật ạ!?”
Iris là em họ của tôi. Đối với một người luôn là con một như tôi, em ấy giống như em gái ruột của tôi vậy.
Tôi đã thức tỉnh kí ức về thế giới cũ khi em ấy tới chơi, khi ấy tôi đã ngã sấp mặt khi phóng như bay xuống cầu thang, vì vậy rõ ràng là tôi rất quý em ấy. Em ấy ít hơn tôi 2 tuổi và bản thân con bé cũng sở hữu một lượng mana ấn tượng, vì vậy em ấy chắc chắn cũng sẽ nhập học vào cùng học viện với tôi sớm thôi.
“Đúng vậy. Đó là lí do tại sao cha với mẹ đang lên kế hoạch để tới căn nhà riêng của chúng ta mùa hè này. Con thấy sao?”
“Con nghĩ chuyện đó thật tuyệt vời! Con nhất trí!”
Uhyaa~! Căn nhà riêng của chúng tôi được xây gần một hồ nước, vì vậy cảnh vật ở đó phải nói là tuyệt mĩ. Chưa kể đến việc chúng tôi có thể đi săn cùng nhau trong khu rừng gần đó. Đó là một nơi hoàn hảo để tập bắn!
…Mà khoan, nếu Iris đi cùng chúng tôi, tốt hơn hết là không xài súng đạn bừa bãi huh. Em ấy mới chỉ có 4 tuổi, vì vậy tôi không nghĩ em ấy có thể hiểu được sự nguy hiểm của chúng. Tôi sẽ cần phải chắc chắn rằng mấy khẩu súng ngắn với shotgun của mình được cất ở những nơi mà Iris không thể với tới được. Tôi nhớ trong nhà có một cái va li có khóa.
Đã từng có rất nhiều cuộc bàn luận tại nước Mĩ về những vụ việc mà trẻ em vô tình khai hỏa một khẩu súng, do đó tôi cần phải đề phòng. Thực ra thì tôi đang cân nhắc để tất cả súng ống ở nhà, thế nhưng dạo gần đây đã xảy ra nhiều vụ quái vật tấn công.
Tôi đã từng chạm trán một con Gryphon trong lúc đi săn, và cả con Cockatrice hồi trại hướng đạo nữa, vì vậy tôi nghĩ mình có thể bắt gặp một con gì đó nữa trong chuyến đi chơi hè này.
“Được rồi. Nếu gia đình Iris thấy không có vấn đề gì, hè này chúng ta sẽ tới ở tại nhà riêng. Dù sao thì ở đó cũng mát hơn mà.”
Bởi thế giới này không có điều hòa, mọi người phụ thuộc vào Phép Thuật Gió để tạo ra những cơn gió để làm mát. Đó chỉ là một biện pháp tạm thời không hơn không kém, bởi nếu bạn liên tục sử dụng nó cho tới khi cạn sạch mana, bạn sẽ ngỏm, và dĩ nhiên tôi không muốn chết chỉ vì nhu cầu làm mát đâu.
Bởi tôi chịu nhiệt khá tệ, tôi đồng ý với đề xuất của cha để có thể thoát khỏi cái nóng bức của mùa hè tại nơi nào đó mát mẻ hơn.
“Con mong đợi kì nghỉ tại nhà riêng của gia đình mình quá.”
“Ừ. Con nên tạm quên mấy chuyện liên quan tới phép thuật một lúc thì hơn.”
Trong lúc cha và tôi đạt được sự đồng lòng nhất trí, mẹ vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, trên mặt bà vẫn là nụ cười duyên dáng quen thuộc ấy.
Mẹ đã nhìn thấu ý định mang theo khẩu shotgun của tôi ư…?
Và thế là, chúng tôi đã tới căn nhà riêng cạnh bờ hồ.
Mặc dù là một căn nhà chỉ dùng vào dịp mùa hè, nó vẫn là một dinh thự khá lớn. Tôi nên nói rằng điều này cũng đúng như kì vọng của một gia đình Công Tước.
Mát quớớớớ~! Thật khó có thể tin rằng mùa hè của hành tinh này nóng đến vậy khi tôi đứng ở nơi này!
Tôi khuyên bạn điều này, vào mùa hè bạn tốt hơn hết nên tới vùng núi. Ra biển thì ổn thật đấy, thế nhưng trên núi thì lúc nào cũng mát mẻ hơn.
“Astrid-onee-sama!”
Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi như vậy khi quan sát khung cảnh quanh hồ nước, một giọng nói dễ thương vang lên.
Ara. Giọng nói này chắc hẳn là của…
“Iris!”
“Onee-sama!”
Khi tôi quay người lại, một bé gái nhỏ phóng vào bụng tôi bằng tất cả sức lực cô bé có.
Boof!
“Đã lâu không gặp, onee-sama!”
“Ừ, đã lâu không gặp em, Iris. Lần cuối chúng ta gặp nhau là vào lễ kỉ niệm Yule, đúng không?”
Cô gái đang vùi mặt vào bụng tôi chính là Iris. Tên đầy đủ của em ấy là Iris Maria von Braunschweig.
Em ấy ít hơn tôi 2 tuổi. Mái tóc màu vàng hoe pha xám của cô bé được cắt gọn gàng như một con búp bê, và nụ cười duyên dáng của cô bé chỉ nhìn thôi cũng khiến tôi muốn mỉm cười theo.
Em ấy chỉ ít hơn tôi có 2 tuổi, thế nhưng em ấy nhỏ đến mức tôi không thể không thấy lo lắng cho em ấy cả.
“Em rất vui khi được gặp lại chị, onee-sama! Hè này chúng ta hãy tạo ra thật nhiều kỉ niệm đẹp cùng nhau nhé! Chúng ta có thể đi thuyền trên mặt hồ hoặc cùng đi thám hiểm khu rừng!”
“Được đó. Lựa chọn nào cũng hấp dẫn cả.”
Có vẻ như Iris rất vui sướng khi được gặp tôi. Em ấy trông hào hứng quá thành ra tôi cũng thấy vui lây.
“Oh, nhân tiện thì, onee-sama, nhóc tiên của chị đâu rùi?”
“Cô bé ở ngay đây này. Ra gặp Iris nào Blau.”
Tôi vỗ túi áo trước ngực mình sau khi Iris hỏi tôi trong lúc nghiêng đầu thắc mắc.
Khi tôi làm vậy, Blau chui ra khỏi túi với vẻ mặt khó chịu.
“X-Xin chào, Iris-sa—”
“Waaahh~! Một nhóc tiên~!”
Thậm chí trước khi Blau có thể hoàn thành câu nói của mình, Iris đã ngay lập tức cầm lấy cô và chà cô vào má mình.
“UWAAAH! ĐAUUUU! LÀM ƠN HÃY NHẸ NHÀNG TRONG LÚC GIỮ TÔI NHƯ VẬY! VÀ LÀM ƠN ĐỪNG CÓ CHÀ TÔI VÀO MÁ CẬU!”
Đúng vậy, Iris thực sự rất thích Blau. Công bằng mà nói, đối với một đứa trẻ như Iris, Blau quả thực rất giống một con búp bê có thể di chuyển, vì vậy cũng không có gì lạ nếu cô bé thích Blau đến vậy cả. Tôi thầm nghĩ; ah, nhìn một cô bé chơi đùa với nàng tiên thực sự khiến mình không thể không mỉm cười, trong lúc tôi đánh mắt khỏi chỗ Blau.
“C-Chủ nhân! Làm ơn hãy cứu tôi! Cô bé này còn tàn bạo hơn cả một con rồng!” Blau kêu lên, đầu hàng trong lúc cố sức vùng vẫy.
“Thôi được rồi. Iris, em làm ơn thả cô bé ra. Blau rất bất ngờ bởi hành động của em đó.”
“Vânggg…bai bai, tiên-san…”
Blau ngay lập tức bay trở lại túi áo tôi khi Iris thả cô ra. Chừng đó là đủ để hiểu Blau sợ Iris đến mức nào.
“Iris, chúng ta cùng đi chào dì với mẹ nhé?”
“Vâng! Chúng ta cùng đi nào!”
Gia đình Iris, nhà Braunschweig, cũng là gia đình Công tước. Địa vị của họ ngang hàng với nhà Oldenburg chúng tôi, vì vậy tôi muốn xây dựng một mối quan hệ thân thiết với nhà Braunschweig để phòng trường hợp gia đình tôi sụp đổ.
Và khi gia đình chúng tôi mất đi chỗ đứng, tôi hi vọng cha và một vài người lính khác có thể lãnh đạo một cuộc khởi nghĩa.
“Onee-sama, em tự hỏi trường học là nơi như thế nào. Ở đó có vui không?”
“Vui lắm. Ở đó đầy rẫy những hiểm nguy luôn rình rập, nhưng em sẽ được học rất nhiều kiến thức mới mỗi ngày. Thư viện trường có một bộ sưu tập sách đồ sộ, và các thầy cô giáo cũng rất tuyệt. Chị cũng đã tìm được cho mình một vài người bạn thân tại đó.”
“Đầy rẫy hiểm nguy…?”
Iris nghiêng đầu bối rối khi nghe tôi nói vậy.
Em ấy sẽ không hiểu dù tôi có kể cho em ấy nghe đi nữa, thế nhưng thực sự có rất nhiều những mối nguy hiểm hiện hữu khắp nơi trong học viện. Có cả tá bom mìn có thể phát nổ bất cứ lúc nào nếu tôi hành động một cách bất cẩn. Ví dụ như, Friedrich này, ngoài ra còn có Friedrich và Friedrich nữa.
“Thế nhưng Iris là người bạn ‘number 1’ của Astrid-onee-sama, đúng hông?”
“Dĩ nhiên rồi. Iris là người bạn ‘number 1’ và là cô em họ dễ thương của chị à!”
Bởi Iris hỏi với vẻ mặt cô đơn, vì vậy tôi ôm chặt em ấy khi đáp vậy.
Ở thế giới cũ tôi là con một, và tại thế giới này cũng vậy, thế nên tôi rất hạnh phúc khi có một người mà tôi có thể coi như em gái mình. Iris dễ thương, thật thà, thông minh, cô bé hiểu tình yêu của tôi dành cho phép thuật, và dễ thương nữa.
Nhưng chẳng phải Iris sớm muộn cũng sẽ tới cái tuổi nổi loạn sao…? Khi đó, liệu em ấy còn ôm tôi hay gọi tôi là “onee-sama” nữa không? Nghĩ đến điều đó khiến tôi có chút chạnh lòng…
“Onee-sama?”
“Không có gì đâu. Chị chỉ đang nghĩ ngợi một vài thứ thôi.”
Xin em hãy cứ trong sáng như hiện giờ, Iris à.
“Nhân tiện, em nghe nói Friedrich Điện Hạ học cùng lớp với chị, đúng không onee-sama?”
“Ư-Ừ. Đúng vậy, nhưng ngài ấy không liên quan gì tới chị cả.”
Có ai đó trước giờ vẫn luôn lan tràn mấy lời đồn đại ngu ngốc đó huh. Tôi sẽ phải săn chúng và khiến chúng biến khỏi tầm mắt mình.
“Em hơi lo…nếu onee-sama kết hôn với Friedrich Điện Hạ, chị sẽ trở thành Hoàng hậu, khi đó chúng ta sẽ không thể dành thời gian với nhau như này nữa…”
“Em đừng lo, không sao đâu. Dù sao Friedrich Điện Hạ sẽ thậm chí còn không quan tâm tới một con ngốc phép thuật quái gở như chị. Trong trường cũng có rất nhiều bạn nữ duyên dáng nữa.”
Ooh, cuối cùng tôi cũng kiếm được một người cũng phản đối ý tưởng tôi kết hôn với Friedrich. Đúng như mong đợi từ cô em gái cưng mà. Em ấy thực sự hiểu tôi rất rõ. Được rồi, tôi nghĩ mình sẽ để em ấy chơi với Blau sau.
“Onee-sama rất kiều diễm, đúng hông? Chơi với chị rất vui, chị còn có thể kết thân với bất kì ai, và khả năng học tập của chị quả là xuất chúng. Đó là lí do tại sao em cảm thấy lo lắng rằng Friedrich Điện Hạ có lẽ sẽ chú ý đến chị.”
Em họ tôi dễ thương quá mà. Tôi muốn xoa má em ấy chết đi được.
“Cho dù nếu chị vì một lí do nào đó trở thành Hoàng hậu, em vẫn sẽ là cô em gái dễ thương và là người bạn thân thiết nhất của chị, Iris à. Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi, thế nên em không việc gì phải buồn bã như vậy cả.”
“Cảm ơn chị nhiều lắm, onee-sama. Em chắc chắn rằng chị sẽ là một Hoàng hậu tốt.”
Không phải là tôi muốn vậy. Hoặc chính xác hơn, không đời nào tôi sẽ trở thành Hoàng hậu cả. Dù sao thì nữ chính là người luôn hăng hái tiếp nhận vị trí đó mà.
“Được rồi, chúng ta đi chào dì với mẹ nào. Sau đó chúng ta có thể chèo thuyền đi chơi!”
“Vâng, thưa onee-sama!”
Haa…tôi cảm thấy con tim mình được chữa lành khi ở bên Iris…em ấy quả thực là cô em gái tuyệt vời nhất mà…
Em ấy sẽ nhập học sau 2 năm nữa, vì vậy tôi sẽ cố gắng hết mình để cho em ấy thấy được mặt ngầu lòi của bản thân với tư cách của một cô chị gái gương mẫu!