“Tóm lại, lúc đấy trông Iris cưngggg muốn chết luôn. Em ấy dễ thương quá, thành ra em muốn tự mình làm cho em ấy 1 hộp bento.”
“Đây đã là lần thứ 5 em kể cho chị nghe câu chuyện đó, Astrid à.”
Như mọi khi, tôi đang trò chuyện một cách thân mật với Varya-senpai trong lúc cầm một quyển sách viết về Huyết Thuật trên tay. Chủ đề của cuộc trò chuyện là về kì nghỉ hè vừa qua. Tôi đang bận diễn thuyết về sự dễ thương của Iris, trong khi ấy vẻ mặt của Varya-senpai trông có vẻ như càng lúc càng thêm mệt mỏi.
Chắc là tôi tưởng tượng linh tinh thôi.
“Mà, em biết nấu ăn sao?”
“Cũng gọi là biết sương sương. Cơ mà dĩ nhiên không thể nào sánh được với những món ăn tuyệt diệu của các đầu bếp hàng đầu được.”
Đừng bao giờ đánh giá thấp khả năng của một người đã từng tham gia câu lạc bộ hoạt động ngoài trời. Tôi có thể tự chuẩn bị bữa trưa cho mình. Nói vậy thôi chứ nếu trên đường có một nhà hàng hay quán ăn gì đấy thì chắc chắn tôi sẽ không ngần ngại mà ghé vào luôn.
“Hiện giờ em thực sự vẫn chưa có người thương sao, Astrid?”
“V-Vâng ạ, em nào có biết yêu là gì. Dù sao thì em mới học lớp mở đầu bậc tiểu học thôi mà, vậy nên em tin việc yêu đương lúc này hẳn là hơi có chút nóng vội.”
Tôi thích Bernhardt-sensei, nhưng thầy ấy vẫn còn đang là giáo viên thực tập, do đó thầy ấy lúc nào cũng bận rộn cả. Quan trọng hơn, Cha sẽ không bao giờ chấp thuận bởi lẽ thầy ấy xuất thân từ tầng lớp xã hội thấp hơn tôi. Lúc này tôi chỉ có thể lặng lẽ dõi theo thầy ấy từ xa mà thôi. Lát nữa tôi sẽ đem cho thầy ấy vài món ăn vặt từ Hội Bàn Tròn thay cho quà lưu niệm.
“Tình cảm của Điện hạ hiện giờ vẫn chưa có thêm tiến triển nào sao?”
“E-Em tin là Điện hạ sẽ không đời nào để tâm đến một con ngốc cuồng phép thuật như em đâu…”
Xì, tại sao lúc quái nào mọi người cũng gán ghép tôi với tên ngốc Friedrich vậy nhỉ?
“Đó không phải sự thật đâu, cậu biết mà, đúng không?”
Bất thình lình, một kẻ chẳng lạ mặt tẹo nào nói xen vào.
Đúng vậy, đó là nhân vật chính của cuộc trò chuyện, Friedrich.
“Đ-Điện hạ…ngài đã nghe hết mọi chuyện sao…?”
“Một chút thôi. Tớ biết là mình không nên nghe lén người khác, nhưng mà tớ tình cờ nghe được điều mà cậu vừa mới nói.”
Rõ ràng là bây đã chăm chú lắng nghe thì có, phải vậy không hả tên đốn mạt!?
“Tớ nghĩ cậu thực sự rất quyến rũ đó Astrid. Cậu cực kì hòa đồng, nhân cách của cậu thì không chê vào đâu được, ngoài ra cậu còn rất chăm chỉ tìm hiểu về môn phép thuật yêu thích của mình nữa. Chẳng có điểm nào ở cậu có thể khiến tớ cảm thấy khó chịu cả.”
Bây là một thằng đần yêu chuộng hòa bình, là flag suy tàn của mị, và là một thằng nhóc ẻo lả yếu đuối. Chẳng có điểm nào ở bây có thể khiến mị cảm thấy một tí ti thương cảm cả.
“Điện hạ, xin ngài đừng tỏ ra tàn nhẫn khi cho thần một lời khen không thành thật như vậy. Thần chỉ là một người con gái hết sức bình thường, một con ngốc cuồng phép thuật không có bất cứ điểm đáng khen nào cả.”
“Không không, cậu thực sự là một người rất hấp dẫn mà, Astrid.”
Đậu má, dù sao thì sau cùng bây cũng sẽ kết hôn với nữ chính mà, đúng không hả? Vậy nên lướt đi chỗ khác hộ mị cái, tên khốn ngu đần!
“Tiểu thư Astrid. Cậu có rảnh không?”
Trong lúc đang chửi rủa Friedrich một cách thậm tệ (dĩ nhiên là không thành tiếng), tôi nghe tiếng có ai đó đang gọi tên tôi.
“Adolf-sama? Cậu gọi tớ có việc gì vậy?”
Đúng thế, đó là Adolf. Chàng trai hiếm khi mở lời trò chuyện với người khác đã chủ động bắt chuyện với tôi.
“Cậu có thể dùng Huyết Thuật đúng không? Cậu không phiền nếu hướng dẫn cho tôi một chút được chứ?”
“Huyết Thuật, phải không?”
Phải rồi, nếu tôi nhớ không lầm, cậu Adolf ở trong game gặp một vài vấn đề với việc sử dụng Huyết Thuật.
“Nếu thế thì tớ nghĩ cậu tốt hơn nên nhờ một giáo viên giúp đỡ. Dẫu sao thì Huyết Thuật cũng là một loại phép thuật nguy hiểm mà.”
“Cậu có thể dùng được nó thì sẽ chẳng có gì bất trắc xảy ra đâu.”
Sao cậu ta chày cối thế cơ chứ, tên ngốc não mọc cơ này!
“Tốt thôi. Tớ sẽ dạy cậu các ứng dụng cơ bản của Huyết Thuật. Tớ nhắc trước là cậu không nên kì vọng gì nhiều đâu đấy.”
“Cảm ơn”, cậu ta đáp trước khi quay mặt bỏ đi. Đấy là cái cách bây đi nhờ vả người khác giúp đỡ đó hả?
“Oh? Có phải Adolf sẽ được Tiểu thư Astrid hướng dẫn thực hành Huyết Thuật không?”
Và rồi, một tên ngốc khác nữa, Silvio, tham gia cuộc trò chuyện.
“Tiểu thư Astrid đây rất biết cách chỉ dạy người khác, phải vậy không? Tớ cũng thỉnh thoảng nhờ cậu ấy giải đáp một vài vấn đề phức tạp liên quan tới phép thuật. Tớ tin đó là bởi Tiểu thư Astrid sở hữu đầy đủ phẩm chất và tài năng mà một pháp sư xuất chúng cần có.”
Cứ thoải mái nói bao nhiêu tùy ý cũng được, Silvio, bởi cậu thậm chí còn chẳng thể khiến tôi vặn ra nổi một nụ cười thương hại nữa là. Trong mắt tôi thì lũ ngốc các cậu chỉ là mấy bãi mìn đáng nguyền rủa mà thôi.
“Thấy chưa? Có rất nhiều người tin tưởng cậu mà Astrid. Đó chính là bằng chứng cho sự quyến rũ của cậu.”
Không phải vậy, hai thằng bạn của bây nhờ vả một con ngốc cuồng phép thuật như mị là bởi chúng là cái bọn mù chữ đáng thất vọng.
“Friedrich! Lại đây nói chuyện cái!”
“Aah, đợi chút tớ ra ngay.”
Chỉ là ý kiến cá nhân của tôi thôi, cơ mà hình như cái cách Adolf nói chuyện với Friedrich có hơi bị suồng sã quá thì phải? Sau này kiểu gì cậu ta cũng về phục vụ dưới trướng Friedrich, vậy nên tỏ ra kính cẩn một chút thì cũng chết ai đâu?
“Ara maa, chẳng phải em được rất nhiều người yêu quý đó sao, hở Astrid?”
“Không phải đâu, em nghĩ bọn họ chỉ đang lợi dụng em bởi em có ích với họ thôi.”
Nhìn kiểu méo gì đi chăng nữa thì việc mấy tên đó lợi dụng tôi rõ ràng quá thể đáng, thậm chí một tên ngốc cũng có thể dễ dàng nhận ra được. Vậy nên là, cảm ơn nhiều lắm, Varya-senpai.
“Chị không nghĩ vậy đâu. Chị tin là sức hấp dẫn của em đã thu hút sự chú ý của mọi người. Nếu không phải vậy thì bọn họ chỉ cần nhờ giáo viên giúp đỡ là xong chuyện. Thực tế rằng họ đã không làm vậy là minh chứng rõ ràng nhất cho sự tin tưởng mà họ dành cho em.”
Nô nô nô, chẳng phải đó là bởi đội ngũ giáo viên của học viện này quá không đáng tin cậy sao?
Ban giám hiệu có thừa tiền để duy trì cái tiệm salon sang chảnh này cơ mà, nếu vậy thì tại sao họ lại không dùng số tiền đó vào việc thay máu đội ngũ giáo viên để cái thiện chất lượng giảng dạy chứ? Chúng ta cần thêm những giáo viên tận tâm giúp đỡ học sinh của mình. Có lẽ họ nên bắt đầu bằng việc thay thế ông giáo già lúc nào cũng nằm ngủ dưới gốc cây trong mọi tiết học chẳng hạn?
“Nhưng mà, ngoài Friedrich Điện hạ ra, thậm chí Adolf và Silvio cũng bị em quyến rũ…em đúng là một cô gái quỷ quyệt, nhỉ?”
“Không phải vậy, em làm vậy lúc nào chứ…”
Tôi quyến rũ 2 tên ngốc đó lúc quái nào vậy trời! Phản đối!
“Ara, Astrid thậm chí đã mê hoặc được cả Adolf với Silvio rồi ư?”
“Thật là một thiếu nữ nham hiểm…”
Mấy anh chị khóa trên ngồi quanh chỗ tôi đồng ý với Varya-senpai và bỏ ngoài tai câu trả lời thành thật của tôi! Mấy người làm ơn dừng chuyện này lại hộ cái!!
“Em nói là em không có quyến rũ ai hết! Điện hạ rồi sẽ kiếm được một người bạn đời phù hợp hơn em thôi, và em cũng biết Adolf-sama và Silvio-sama đã có người thương của riêng họ rồi!”
“Ara, vậy ra đây là một mối tình tay ba đầy ngang trái sao?”
“Chắc-chắn-là-không!”
Miine-kun và Lotte-kun đều đang nỗ lực hết sức! Đừng có mà bác bỏ những cố gắng của họ!
“Dù gì đi nữa, 3 người họ chẳng liên quan gì đến em cả. Đồn đoán linh tinh như vậy quả là bất lịch sự. Em vẫn chưa có thích ai hết!”
“Thật không đó?”
Đôi môi Varya-senpai cong lên tạo thành một nụ cười đầy vẻ ngờ vực.
“Em thường xuyên lấy đồ ăn vặt ở đây. Chị tự hỏi không biết em đưa chúng cho ai nữa.”
“C-Chuyện đó …Em chỉ nghĩ là ăn chúng ở ngoài trời chắc sẽ ngon miệng hơn…”
Không ổn rồi. Họ sẽ đánh hơi ra Bernhardt-sensei mất.
“Chị có cảm giác là em thích một ai đó, một người không ở trong cái salon này.”
“C-Chắc là chị tưởng tượng thôi.”
Nếu họ mà phát hiện ra chuyện Bernhardt-sensei thì quả là phiền phức. Lúc này thầy ấy mới chỉ đang là một giáo viên thực tập, và địa vị xã hội của chúng tôi quá khác biệt. Bản thân tôi không có quan tâm đến việc đó, nhưng nếu Cha mà biết được chuyện này thì…
“Vậy chị sẽ tin mọi chuyện đúng như những gì em nói. Mặc dù chị nghĩ em sẽ có được hạnh phúc trọn vẹn nếu em chinh phục được trái tim của Friedrich Điện hạ.”
“Aah, ước gì mình sinh sớm hơn một chút…”, mấy chị khóa trên rì rầm với nhau.
Nếu mấy người thực sự thích tên ngốc đó đến thế thì cứ mặc xác cái khoảng cách về tuổi tác cùng mấy cái định kiến xã hội vớ vẩn khác mà đến với cậu ta. Rốt cuộc thì tên ngốc đó cũng thân thiện với bất cứ ai mà. Chỉ việc giải quyết những bất đồng giữa mình với cha cậu ta thôi, sau đó thì bạn sẽ trở thành nữ hoàng!
“Nhắc mới nhớ, các cậu đã nghe tin đồn về thầy giáo thực tập của trường chưa?”
“Ara, tin đồn gì vậy?”
Này này, đợi chút nào. Ý mấy người muốn nói là gì vậy?
“Tớ nghe nói anh ta nhờ một học sinh giúp việc cho mình. Tớ tự hỏi liệu một người sẽ trở thành giáo viên giảng dạy tại học viện này trong tương lai như anh ta lại phải phụ thuộc vào học sinh như vậy có thực sự ổn hay không.”
“Đấy không phải vấn đề gì to tát. Điều quan trọng ở đây là một giáo viên đầy kiêu hãnh của học viện danh giá này không nên có hành vi như vậy. Tớ tin là họ nên ban bố một hình phạt thích đáng cho người giáo viên đó.”
Uwaah…họ đang nói về Bernhardt-sensei…
Tôi chỉ muốn giúp đỡ thầy ấy thôi mà, tại sao chuyện lại thành ra thế này cơ chứ…nhưng mà!
“Em nghe mọi người bảo làm trọn vai trò của một người giáo viên thực tập chẳng dễ dàng chút nào. Họ phải làm đủ thứ từ việc hỗ trợ việc dạy học mỗi ngày cho tới việc chuẩn bị cho bài kiểm tra chất lượng để trở thành giáo viên chính thức trong tương lai. Mọi người không nghĩ việc thầy ấy cần được giúp đỡ là hoàn toàn tự nhiên sao?” Tôi vô thức lên tiếng.
“Ara, có lẽ nào Astrid đang nhắm tới việc trở thành một nhà giáo trong tương lai?”
“Dạy học là một nghề đáng ngưỡng mộ, thế nhưng em không nghĩ đó là một công việc phù hợp cho một người xuất thân từ gia đình Công tước như em.”
Fuuh. May là họ hiểu nhầm ý tôi muốn nói là gì. Ít nhất thì tôi mong là vậy.
“Nếu chị nhớ không lầm, chị thường thấy Astrid ra vào phòng giảng viên…hay đó là do chị tưởng tượng ta?”
Geh…t-tại sao Varya-senpai…
“E-Em…thật ra, hồ sơ nhập học của em có nhiều sai sót nên em bị gọi tới phòng giảng viên! Đó là lí do tại sao em hay lui tới đó! Ahahaaha!”
“Vậy ư? Nhưng mà chị để ý thấy em mang mấy món ăn vặt của Hội Bàn Tròn chúng ta vào phòng giảng viên đó? Có lẽ nào, em đang hối lộ các thầy cô sao?”
“Ehehe…”
Chết tiệt, Varya-senpai thình lình hỏi làm tôi bối rối gần chết.
“Dẫu sao thì em cũng không nên mang đồ ăn vặt của Hội Bàn Tròn chia cho ai khác, rõ chưa? Họ có thể sẽ hiểu lầm nếu em làm vậy. Đặc biệt là các giáo viên trẻ tuổi.”
…Chị ấy thực sự sắc sảo. Đẳng cấp của chị ấy chẳng thua kém mẹ tôi là bao. Tôi không nên hạ thấp cảnh giác khi ở gần Varya-senpai được.
“Rất tốt, Adolf. Tớ sẽ giải thích cho cậu tất cả những kiến thức căn bản nhất của Huyết Thuật.”
Thời gian trôi đi, và giờ học chính khóa đã kết thúc.
Thường thì tầm này tôi đang ngồi trong thư viện đọc vài ba cuốn sách gì đấy trước khi về nhà, nhưng lúc này thì tôi đang dạy Huyết Thuật cho Adolf. Tôi chẳng được lợi lộc gì khi làm việc này cả, vì vậy tôi đang cố nhớ lại xem tại sao lúc đó tôi lại đồng ý…
“Làm ơn hãy bắt đầu bằng việc nắm bắt một cái nhìn toàn diện về cơ thể của mình. Vui lòng truyền năng lượng đi khắp cơ thể mình. Xác nhận xem liệu cơ thể cậu có bất cứ dấu hiệu bất thường nào không bằng dòng chảy năng lượng đó.”
“T-Truyền năng lượng vào trong cơ thể tôi á? Giống như Phép Thuật Nguyên Tố ấy hả?”
“Đúng vậy. Xin đừng quên điều tiết dòng chảy và dẫn nó đi khắp cơ thể mình.”
Adolf làm theo hướng dẫn của tôi với một giọng nói có phần do dự.
Dù cậu có do dự đến đâu đi nữa thì tôi cũng méo bao giờ bận tâm đâu nhé? Chính cậu là người đã nhờ tôi dạy cậu mà.
“Năng lượng trong người mình… năng lượng trong người mình …”
Nếu có thể làm vậy thành công, bạn sẽ không gặp bất cứ khó khăn nào với việc sử dụng Huyết Thuật cả. Bản thân tôi thì đã lướt nhanh qua phần giám sát sức khỏe để học trực tiếp cách ứng dụng Huyết Thuật vào việc cường hóa sức mạnh thể chất.
Nhưng mà có vẻ như Adolf đang gặp khó khăn với việc khiến mana lưu thông trong cơ thể mình bởi lẽ cậu ta vẫn đang rên rỉ suốt từ nãy tới giờ.
“Cậu không nhất thiết phải ráng sức quá đâu. Hãy thả lỏng cơ thể mình. Dẫn xuất mana từ dạ dày của cậu và để nó chảy xuyên suốt cơ thể cậu, giống như máu vậy.”
“Cậu đang khiến mọi thứ trở nên khó hiểu hơn đó! Tôi có thể dẫn xuất năng lượng của mình, nhưng tôi phải làm gì để khiến nó chảy trong cơ thể tớ cơ chứ? Mà liệu làm vậy có ổn không chứ?”
Nó được gọi là Huyết Thuật mà, vậy nên rõ ràng là cậu phải để nó lưu thông trong cơ thể mình rồi.
“Cậu có thể chìa tay ra một chút được không?”
Chẳng còn cách nào khác. Tôi sẽ làm mẫu cho cậu ta xem.
“Gì chứ?”
“Làm như này này.”
Tôi truyền mana của mình vào cơ thể Adolf.
Hm, hm. Cậu ta rất khỏe mạnh. Đúng là bực mình khi cậu ta còn có ít mỡ hơn cả tôi. Cơ mà, dường như không có thứ gì cản trở dòng chảy năng lượng trong người cậu ta cả…
“Cậu đã hiểu chưa? Tớ vừa mới truyền một chút mana của tớ vào người cậu. Cậu cảm nhận được nó chứ?”
“Ư-Ừ. Tôi cảm thấy có thứ gì đó âm ấm chảy trong người mình…”
Được rồi, người sử dụng đã nắm được cảm giác năng lượng chảy trong cơ thể mình.
“Tớ sẽ dừng dòng chảy của mình lại, vậy nên cậu hãy dùng mana của mình để thế chỗ nó.”
Bây giờ hẳn là cậu ta sẽ tự mình làm được.
“Dẫn truyền năng lượng…”
Và rồi, Adolf lại bắt đầu rên rỉ.
Lạ thật…tôi không nghĩ việc đó có thể khiến cậu ta gặp nhiều khó khăn đến thế…
“Cậu ổn chứ, Adolf-sama?”
“Trông tôi có giống là đang ‘ổn’ không hả?”
Chắc chắn là không. Cậu ta thực sự đang vật lộn cực nhọc với chính mình.
“Sẽ rất nguy hiểm nếu cậu cưỡng ép bản thân mình quá mức để khiến năng lượng trong cơ thể lưu thông, vì vậy cậu hãy cứ thoải mái thôi.”
“Biết rồi…Tớ biết, nhưng mà…”
Tôi có thể thấy được tình hình của cậu ta lúc này, thế nhưng còn dòng chảy mana trong cơ thể cậu ta thì tôi chịu.
“Adolf-sama, đúng như đã lường trước, tớ nghĩ tốt hơn hết thì cậu nên nhờ một giáo viên nào đó hướng dẫn cho mình. Tương tự, cậu có thể nhờ một hiệp sĩ nào đó của Hội để người đó bí mật huấn luyện cho cậu…”
“Không đời nào! Chuyện đó là không thể được!” Adolf hét trả lại lời đề nghị của tôi.
Đó là một tiếng hét hết sức hung hãn khiến tôi bị ngạc nhiên.
“Ah, không, xin lỗi…dù sao thì cậu cũng đã cố gắng hết sức để giúp đỡ tôi. Tôi sẽ nỗ lực luyện tập cho đến khi tôi có thể khiến năng lượng lưu thông trong cơ thể mình, vậy nên khi nào tôi thành công, mong cậu tiếp tục chỉ dạy cho tôi phần tiếp theo.”
“Ừ, tớ hiểu mà. Tạm thời cứ như vậy đi.”
Sau đó chúng tôi mỗi người mỗi ngả, thế nhưng dù Adolf nhờ tôi dạy Huyết Thuật cho cậu ta một lần nữa, cậu ta cũng chẳng đòi hỏi gì thêm cả.