Công cuộc phát triển vũ khí của tôi đang đều đặn có thêm những tiến triển mới.
Ngay lúc này, thứ tôi đang chế tạo là một khẩu súng máy.
Nó sử dụng loại đạn 7.62 x 51mm NATO. Kích thước đạn của nó rõ ràng là lớn hơn loại 5.56mm tôi dùng cho khẩu súng trường tự động.
Lí do quân đội muốn phát triển các loại súng sử dụng cỡ đạn nhỏ hơn là vì cỡ đạn càng lớn, khẩu súng sẽ càng cồng kềnh và tốc độ ra đạn sẽ chậm hơn khiến hỏa lực không được như họ mong muốn. Nhưng các loại đạn cỡ lớn không hề biến mất. Chúng vẫn còn được sử dụng cho một số loại súng máy và súng bắn tỉa.
—Hoặc đấy là trong quyển tạp chí quân sự ghi thế.
Lí do tôi muốn chế tạo một khẩu súng máy dùng đạn cỡ lớn đơn giản là vì nó rất lãng mạn. Đạn cỡ lớn thật là quyến rũ. Tôi thề là không còn lí do nào khác nữa đâu.
Tôi có thể ghìm khẩu súng nhờ có Huyết Thuật, vì vậy tôi hoàn toàn có thể theo đuổi tình yêu của mình với tư cách là một otaku quân sự, không đúng sao?
Nhưng để chế tạo súng máy thì có một vấn đề tôi cần phải giải quyết.
Những khẩu súng tôi làm ra từ trước đến giờ chỉ có thể bắn được tối đa 30 viên đạn, và tự dưng bây giờ tôi lại chế tạo một khẩu súng máy có thể bắn tới 50 hoặc thậm chí là 100 viên liên tục, vì vậy chắc chắn tôi sẽ gặp vấn đề lớn về nguồn cung năng lượng cho kim hỏa.
Nếu tôi nạp quá nhiều mana vào kim hỏa, năng lượng sẽ truyền đi trong cấu trúc kim loại của súng và kích nổ mấy viên đạn ở trong buồng đạn hay thậm chí là cả ở trong băng đạn nữa. Mặt khác, nếu tôi không nạp đủ mana cho kim hỏa, nó sẽ sớm cạn kiệt năng lượng nên để xả đạn lâu dài là không khả thi.
Tôi vẫn còn rất nghiệp dư trong lĩnh vực pháp thuật, vì vậy khi năng lượng trong kim hỏa cạn kiệt, tôi vẫn không thể nạp lại năng lượng một cách khéo léo được. Chắc chắn tôi sẽ phải mất tới vài giây để làm vậy, và bởi trên chiến trường thì vài giây là quá đủ để bị đánh bại, thế nên tôi muốn tìm được cách để không phải nạp lại năng lượng cho kim hỏa như thế nữa.
Và vì vậy, tôi muốn tạo ra một bước đột phá công nghệ mới.
“Bác Gnome, bác có thể dùng kim loại này để làm kim hỏa không?”
“Hmm. Là kim loại có khả năng làm đá quý đổi màu huh. Ta không lạ gì thứ này. Nhưng chỉ dùng mỗi nó thì vẫn còn nhiều thứ phải lo nghĩ lắm.”
Thứ tôi đang nói đến là một loại kim loại dẫn năng lượng tốt mà Wolf-sensei đã đưa tôi. Nếu tôi dùng nó thì tôi có thể điều khiển được 1/50 lượng mana tôi truyền vào nó, tức là nếu dùng nó để làm ra kim hỏa thì tôi sẽ có thể rót nhiều năng lượng vào hơn .
“Vậy thì một hợp kim của nó có được không ạ?”
Súng không phải loại nào cũng phải làm ra từ sắt nguyên chất, mà còn có thể làm từ hợp kim của rất nhiều kim loại khác nhau nữa.
“Có thể nó sẽ hoạt động được nếu cho nó kết hợp với sắt?”
“Hmm. Không hẳn là không thể. Cô thực sự đã suy nghĩ rất nhiều về nó huh.”
À thì bởi những kiến thức mà tôi có không đến từ mấy quyển sách giáo khoa mà là từ đống tạp chí quân sự, vì vậy tôi không thực sự hiểu cách người ta kết hợp kim loại để tại ra hợp kim thép. Ehen!
“Vậy thì cháu sẽ tưởng tượng, mong bác giúp đỡ cháu!”
Tôi bắt đầu tập trung. Tôi nhớ lại những bức ảnh về các bước tháo và lắp một khẩu súng máy trong quyển tạp chí quân sự, trong những buổi tập huấn, tất cả chi tiết súng tôi đã được xem ở Guam. Tôi lục lọi mọi kí ức tiền kiếp có liên quan đến súng máy.
“Mình làm được rồi!”
Nó được hoàn thành rồi!
Một khẩu súng máy cỡ lớn lộng lẫy được dựng trên cái giá 2 chân xuất hiện trước mặt tôi. Kiểu dáng mạnh mẽ của nó thực sự khiến tôi bị kích thích mà!
“Tôi đã làm phần kim hỏa bằng hợp kim như cô yêu cầu rồi đấy. Nói sao nhỉ, hỏa lực của nó thì chắc chắn là không có vấn đề gì rồi, vì vậy hãy thử nạp năng lượng cho nó đi.”
“Cảm ơn bác Gnome lắm lắm!”
Nếu xét về chuyện bác Gnome luôn giúp tôi làm ra những thứ tôi muốn thì—bác Gnome quả thực rất tốt bụng.
“Được rồi, test súng thôi!”
Tôi chọn loại súng máy dùng băng đạn chứ không phải loại dùng đạn dây. Nếu tôi dùng loại đạn dây, tôi sẽ cần phải làm thêm một hệ thống hỗ trợ kiểm soát nó nữa. Trong cuộc chiến chống lại số phận nghiệt ngã này, tôi chỉ có một mình. Tôi sẽ phải tự mình làm mọi thứ.
Trường bắn tôi đang tới lúc này là những cánh đồng bằng phẳng quen thuộc, và mục tiêu tập bắn của tôi cũng là những con người nộm rơm quen thuộc.
Cố gắng kiềm chế lại sự phấn khích đang cháy bỏng trong tâm, tôi nằm xuống và kích hoạt Huyết Thuật ở mức đủ mạnh để có thể kiểm soát được độ giật của khẩu súng. Khẩu súng đã được gắn sẵn một cái ống ngắm từ trước, vì vậy tôi chỉ cần điều chỉnh cho hồng tâm vào chính giữa con người nộm.
Và rồi, tôi kéo cò.
Những tiếng súng nổ mạnh mẽ vang vọng, và trong thoáng chốc con người nộm đã bị biến thành một cái tổ ong thủng lỗ chỗ. Âm thanh của nó khiến tôi bị mê hoặc. Những người khác có thể cảm thấy đây chỉ là những tiếng ồn ào không hơn, nhưng tâm hồn tôi đã thực sự bị rung động bởi nó.
Dù tôi đã xả sạch cả băng đạn 100 viên cùng lúc, kim hỏa vẫn chưa cạn kiệt năng lượng. Lượng mana tôi truyền vào kim hỏa được kiểm soát một cách hoàn hảo khiến nó không bị truyền đi đâu khác và đã có thể kham được một băng đạn trăm viên. Đây đích xác là một bước tiến lớn.
“Vẫn là một món đồ ồn ào như mọi khi huh. Nhưng không như khẩu súng trường tự động hay gì gì đấy, nó có thể tung ra được nhiều đòn tấn công hơn hẳn…thứ này—”
“Đừng có phá vỡ cán cân sức mạnh của thế giới này, đúng không ạ? Cháu biết mà. Cháu không đời nào lại đi tiết lộ lợi thế trong cuộc chiến chống lại số phận này của mình cho người khác đâu, vì vậy bác chớ lo lắng gì cả.”
Bác Gnome cả nghĩ quá đi mà.
Dù sao thì tôi cũng sẽ chỉ sử dụng sức mạnh của mình trong cuộc chiến thay đổi vận mệnh này thôi. Chuyện tôi làm chả liên quan gì đến cái Thời đại của Thép và Lửa đang ập tới cả. Đế chế Prussian sau cùng cũng sẽ giành chiến thắng mà. Hoặc ít nhất ở trong game là vậy.
Nhưng tôi hi vọng tôi có thể thu thập được dữ liệu thực chiến khi thời điểm đó tới…
“Cô đang suy nghĩ về chuyện gì đó xấu xa, đúng không?”
“K-Không, cháu chẳng nghĩ ngợi về thứ gì như vậy cả đâu, bác hiểu mà?”
Bác Gnome sắc sảo quá, đúng không ta?
“Tốt thôi, lúc này thì tôi sẽ tạm tin những gì cô nói. Thời đại của Thép và Lửa đang đến gần, nhưng tốt hơn là cô không bị quấn vào đó.”
Bác Gnome rời đi sau khi nhận xét một câu như vậy.
“Chả biết liệu mình có thể không bị quấn vào vòng chiến không nữa.”
Khi trò chơi bắt đầu thì Thời đại của Thép và Lửa đã đang trong giai đoạn ổn định rồi.
Tôi không chắc liệu đế chế có điều động học sinh các cấp tham chiến hay không.
Ít nhất thì đó là những gì tôi đã nghĩ.
Sau khi đã hoàn thành khẩu súng máy của mình, tôi cũng tiến hành nâng cấp kim hỏa cho khẩu súng săn tự động, khẩu shotgun và khẩu lục bán tự động bằng thứ hợp kim tôi đã dùng cho khẩu súng máy. Như vậy, giờ đây tôi đã có thể xoay sở được trong những trận chiến kéo dài.
Tôi rất thích khẩu shotgun mà tôi đã dùng để hạ con Gryphon và con Cockatrice, thế nhưng nó cần phải được cải tiến thêm để khiến nó dễ dùng hơn. Với con tim nặng trĩu, tôi tháo rời nó ra và làm lại một cái mới toanh.
Thế nhưng vẫn còn một vấn đề nữa.
Vũ khí cỡ nhỏ không cung cấp đủ lượng hỏa lực tôi cần.
Vì vậy, tôi sẽ chế tạo súng phóng lựu.
Nhưng quá trình làm súng phóng lựu cũng tồn tại nhiều vấn đề kĩ thuật khác.
Hẳn là tôi có thể khai hỏa lựu đạn bằng thẻ bài nổ như bình thường, nhưng tôi cần làm gì để tạo ra bộ phận kích nổ tối quan trọng cho quả lựu đạn bây giờ?
Tôi có thể dùng thẻ bài truyền năng lượng như một cái cầu chì để kích nổ ngay khi có va chạm không? Nhưng nếu như vậy thì quá phức tạp, và nếu tôi truyền năng lượng không chính xác, có nguy cơ rất cao chúng sẽ phát nổ.
“Hmm. Mình nên làm gì đây.”
Tôi có nên trì hoãn việc chế tạo nó lại không?
Không được, một khẩu phóng lựu là công cụ thiết yếu để gia tăng hỏa lực của tôi. Vũ khí tự động và súng máy là chưa đủ. Túm cái váy, tôi sẽ cần một khẩu phóng lựu để có thể càn quét kẻ địch một cách nhanh chóng. Ngoài ra chế tạo nó từ bây giờ cũng sẽ đem lại cho tôi rất nhiều lợi ích khác nữa.
Và rồi tôi chợt nảy ra một ý tưởng.
Tôi khá hiểu cách để làm ra một cái chốt nổ. Đạn sẽ phát nổ khi khi bị kim hỏa đập vào, cú va chạm của quả lựu đạn sẽ tác động đến chốt nổ, cái mà sau đó đốt cháy phần thuốc nổ bên trong và tạo ra vụ nổ thứ 2.
Và để tái tạo cơ chế đó bằng pháp thuật…
Tôi cần phải chế tạo một ngòi nổ tác động bằng pháp thuật có thể kích hoạt thẻ bài phép…
Mà khoan, một thẻ bài phép không thể tạo ra hai vụ nổ được, vì vậy chẳng việc gì phải cần tới cái chốt nổ cả.
Có lẽ sẽ tối ưu hơn nếu kim hỏa được kích hoạt trong quá trình va chạm và nó sẽ trực tiếp truyền năng lượng vào tấm thẻ bài nổ. Khỉ, tôi không nghĩ là còn cách nào tốt hơn thế.
Ah, nếu tôi nhớ không lầm, làm một quả lựu đạn với chốt nổ đếm ngược sẽ dễ hơn. Tôi sẽ ưu tiên đặt một bộ đếm ngược thời gian kim hỏa kích hoạt, và rồi tôi sẽ bắn quả lựu đạn đi. Đúng vậy, như vậy có vẻ dễ dùng hơn trong trường hợp tôi phải tinh chỉnh lại nó.
Nhưng đúng như đã dự đoán, vấn đề chính yếu vẫn sẽ là về kiểm soát năng lượng trong kim hỏa.
Một khi viên đạn được bắn ra, kim hỏa sẽ trở nên khó kiểm soát hơn và có nguy cơ rất cao năng lượng sẽ rò đi nơi khác. Tôi muốn tránh việc đó xảy ra bằng mọi giá
Nhưng nếu tôi áp dụng cách thức mà đã dùng cho khẩu súng máy, tôi sẽ chỉ cần nạp năng lượng cho kim hỏa và bóp cò. Không ổn lắm, như vậy chẳng phải là quá tiện lợi rồi sao?
Nhưng nghĩ lại thì, cứ thử phát xem sao.
Hãy chế tạo ra nó thôi!
“Cô lại định làm thêm mấy thứ kì quặc khác, đúng không?” Bác Gnome ngưỡng mộ hỏi.
“Bác Gnome ơi, về yêu cầu của cháu, bác có thể làm cái món này với một thẻ bài phép ép vào trong không ạ?
“Không phải là tôi không làm được, nhưng cái thẻ bài đó của cô khá là nguy hiểm đấy.”
“Ehehe~”
“Cô nghĩ tôi đang khen cô đấy hả?”
Bác Gnome trút tiếng thở dài trong khi tôi vẫn đang cười tủm tỉm.
“Nhưng nếu cô sử dụng kết cấu này, dòng chảy năng lượng sẽ không ổn định. Cô nghĩ sao nếu tôi thay nó bằng một loại kim loại khác có độ dẫn kém hơn?”
“Huh?! Có thứ kim loại như thế ạ!?”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về một thứ như vậy. Nếu nó có tồn tại thì sao bác ấy không cho tôi biết sớm hơn chứ...
“Nếu vậy thì cháu cũng có thể dùng nó vào việc cải tiến khẩu súng máy…”
“Rất tiếc, thứ vật liệu này chịu lực khá kém. Cô không thể dùng nó cho cái “súng mái” đó đâu. Nếu làm vậy thì phần thân của nó sẽ nhanh chóng bị biến dạng.”
Gaaahh. Thật là, chuyện gì cũng có 2 mặt của nó huh.
“Được rồi, vậy thì nhờ bác làm bộ phận kim hỏa của quả lựu đạn từ cái kim loại đó, tăng độ cứng cho phần vỏ tới mức độ nhất định, còn phần thân thì cũng làm từ vật liệu dẫn năng lượng kém ấy luôn.”
“Được rồi, được rồi. Bắt đầu đi.”
Ya—y! Cháu quý bác quá đi mất, bác Gnome!
“Đây. Thử xem đã đạt chuẩn chưa?”
Thứ mà bác ấy đưa cho tôi xem giống y hệt như tôi đã tưởng tượng, một khẩu phóng lựu ổ quay tráng lệ với những viên đạn. Kuuh! Cầm nó trên tay khiến cho con tim tôi loạn nhịp! Tôi cảm thấy một cơn thôi thúc muốn được bắn nó đang không ngừng vang lên trong tâm trí mình!
“Vâng! Cháu thử ngay đây!”
“O-Oi, chờ chút nào. Nhỡ nó phát nổ thì…”
Không đời nào tôi lại không bắn thử nó một khi đã bày ra trước mắt tôi như vậy. Tôi lấy một quả lựu đạn chứa ít chất nổ, chủ yếu là để phòng hờ thôi, rồi nạp vào ổ đạn. Và giờ tôi sẽ được tận hưởng những xúc cảm tôi đã mong chờ biết bao năm qua-được sử dụng một khẩu súng phóng lựu hàng xịn!
Nghĩ vậy, tôi trang trọng kéo cò.
Khoảnh khắc quả lựu đạn được bắn đi, nó đã không phát nổ do cú va chạm. Đó là bởi vì chốt an toàn đã được cài vào nhằm tránh khiến quả lựu đạn bị phát nổ bất ngờ. Cái chốt sẽ bị tháo dời do lực ly tâm sinh ra trong quá trình quả lựu đạn đi qua đường rãnh xoắn khi được bắn ra khỏi lòng súng, qua đó phần cần bẩy sẽ bị đẩy bật ra và kích hoạt kim hỏa khiến quả lựu đạn phát nổ.
Sau đó thì, với cái chốt an toàn đang bay ra phía trước, quả lựu đạn tiếp đất.
Và nó nổ tung!
Quả lựu đạn gây ra một vụ nổ yếu nhưng đủ để khiến con người nộm rơm bốc hơi.
Hoàn hảo! Thậm chí có thể thấy được tác động của vụ nổ qua những mảnh kim loại găm vào những con người nộm xung quanh.
Fuhehe. Tôi đã làm được. Tôi đã làm được rồi. Cuối cùng thì tôi và bác Gnome đã chế tạo thành công một khẩu súng phóng lựu. Cứ đợi đấy, đồ định mệnh chết tiệt. Lần này tao sẽ hành cho mày ra bã.
“Đó kiểu như là một loại bệnh của cô, đúng không…?”
Tôi vờ như không nghe thấy những gì bác Gnome vừa mới nói.
Nhưng dù đã tái tạo lại được súng máy và súng phóng lựu, hỏa lực của tôi vẫn chưa đủ. Chỉ chừng ấy thôi vẫn chưa đủ để thổi bay toàn bộ quân đội của vương quốc. Ý tôi là, dù sao thì kẻ địch cũng có thể phóng cầu lửa vào mặt tôi được mà.
Hay nói cách khác thì đúng đã lường trước, tôi cũng sẽ phải chế tạo thứ đó.
Nhưng trước tiên, tôi cần phải rèn luyện thể chất cùng với pháp thuật để có thể sử dụng được nó.
Hãy cùng hướng tới một tương lai sáng lạn nào!