Các môn xã hội là các môn tôi học tốt.
Các môn tự nhiên thì tôi không tài nào kham nổi.
Thế còn thể dục thì sao?
Tôi yêu nó!
Hồi tôi còn học cao trung, do nhà trường tổ chức một buổi cắm trại nên tôi đã tham gia vào câu lạc bộ hoạt động ngoài trời, và đó là một trong những quyết định đúng đắn nhất đời tôi. Chúng tôi đạp xe tới địa điểm cắm trại, dựng trại và trò chuyện với nhau. Quan trọng hơn thế, tôi cũng luôn thích vận động cơ thể mình. Điểm bộ môn thể dục của tôi là thứ mà tôi hết sức tự hào, chỉ sau mỗi điểm tổ hợp xã hội của tôi thôi.
Về cơ bản, những giờ học các môn tự nhiên của tôi luôn trôi qua một cách buồn chán.
Và rồi, cuối cùng thì tiết thể dục đầu tiên của tôi tại học viện này đã tới.
Cái áo đồng phục thủy thủ thông thường trông rất đẹp, nhưng bộ đồng phục thể dục cũng không hề kém cạnh.
“Được rồi, chúng ta sẽ làm gì trong giờ thể dục thế?”
“C-Cậu thực sự hăng hái nhỉ, đúng không Astrid-sama. Tớ thì đang lo lắng chết lên được.”
Tại sao Miine-kun lại phải lo lắng cơ chứ? Chúng ta sẽ chạy, nhảy cao, nhảy xa, và chúng ta sẽ giúp cơ thể cảm thấy khoan khoái hơn qua việc vận động tấm thân của mình. Khi bạn tập thể dục, tâm trí của bạn sẽ trở nên rõ ràng và bạn sẽ có thể suy nghĩ một cách mạch lạc, vì lẽ ấy mà tôi rất thích tập thể dục mỗi ngày.
Hơn nữa, để chuẩn bị cho cuộc chiến nhằm thay đổi vận mệnh của bản thân, tôi đã nhờ Earhart-san, đội trưởng đội hiệp sĩ tư nhân của gia đình, huấn luyện cho tôi. Nhưng tôi chỉ luyện tập trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ năm tôi 4 tuổi cho tới trước khi bắt đầu đi học, khi tôi lên 6. Tôi ít nhiều cũng đã hiểu cách đối phó với những người dùng kiếm, nhưng tôi cảm thấy mình chưa thực sự hiểu rõ lắm bởi tôi rất thiếu kinh nghiệm thực tiễn.
Vì vậy để bù đắp cho khoản đó, tôi phải tập thể dục! Tôi sẽ là một nữ phản diện có thể vừa chạy vừa xả đạn vào kẻ thù!”
“Chủ nhân, chủ nhân thích tập thể dục sao?”
“Đúng vậy. Tôi yêu việc tập thể dục. Tôi sẽ cảm thấy thực sự khoan khoái sau khi vận động cơ thể như vậy.”
Tôi đáp vậy với Blau, cô bé lúc này đang thả mình lơ lửng trước mặt tôi.
“Yosh, vậy tiết thể dục hôm nay chúng ta sẽ làm gì đây? Chạy nước rút? Chạy đường dài? Hay là một trò chơi dùng bóng?”
Tôi thích thú tiến ra sân tập.
“Xin chào mọi người. Các em chắc hẳn đã nắm rõ kiến thức cơ bản về Pháp thuật Nguyên tố rồi đúng không? Ít nhất thì, trong năm đầu tiên của cấp Tiểu học các em sẽ nghiên cứu sâu hơn về các lí thuyết xoay quanh Pháp thuật Nguyên tố Đất và Gió.”, giáo viên thể dục nói.
Huh? Đây là lớp thể dục mà, đúng không nhỉ? Tại sao chúng ta lại nhắc tới pháp thuật ở đây vậy?
“Trong tương lai, việc các em xác định được lĩnh vực pháp thuật nào mà mình sẽ theo đuổi là rất quan trọng. Dĩ nhiên đối với các trò nào muốn theo đuổi sự nghiệp của một pháp sư hay hiệp sĩ thì chắc không cần phải nói cũng biết rồi chỉ. Các em đều phải có thể sử dụng thành thục Pháp thuật Nguyên tố và Huyết Thuật.”
Hm hm. Giờ thì tôi đã hiểu nội dung tiết học hôm nay là gì rồi.
“Còn bây giờ là về tiết học ngày hôm nay của chúng ta, chúng ta sẽ tham gia đánh trận giả. Cho dù thầy nói là trận giả nhưng thực ra thì nó giống một trò chơi hơn. Các em sẽ thi đấu bằng cách ném bóng đất vào đội đối phương. Các em có thể tùy ý sử dụng mọi loại Pháp thuật Nguyên tố đã học.”
Tôi hiểu rồi. Một trận chiến bóng tuyết phiên bản bùn đất huh.
Nghe có vẻ vui. Tôi hứng lên rồi đấy!
“Các em sẽ chia thành 2 đội gồm cả nam và nữ. Bắt đầu chọn đội của mình đi nào.”
Ngay trước khi ông thầy kịp nói hết câu, tôi đã chạy như bay khỏi chỗ Friedrich.
Bởi vậy mà Friedrich đã không thể tìm được tôi. Hay lắm.
“Được rồi, có vẻ như mọi người đã hoàn tất lựa chọn của mình.”
Đội của tôi có rất nhiều bạn nữ, còn bên đội Friedrich thì chủ yếu là lũ con trai.
Nghe có vẻ không cân bằng, thế nhưng cách biệt về thể chất giữa 2 giới tính ở lứa tuổi tiểu học thực chất lại không quá đáng kể. Về năng lực pháp thuật cũng tương tự, vì vậy tôi không nghĩ chúng tôi là những người thất thế.
“Được rồi, bây giờ thầy sẽ phổ biến luật chơi. Đội ném được nhiều bóng bùn làm ra từ Phép thuật Đất vào vị trí của đối phương nhất sẽ dành chiến thắng. Các em có thể ném bằng tay, hoặc nếu đủ tự tin thì các em hoàn toàn có thể dùng Pháp thuật Gió.”
Thường thì Pháp thuật Gió không hữu ích cho lắm, đúng không? Hẳn là tôi sẽ không thể tạo ra một cơn gió lốc để chôn vùi căn cứ địch trong núi bóng bùn rồi, hầy.
“Các em sẽ bị loại nếu bị dính bóng bùn, và các em sẽ phải rời khỏi chiến trường. Còn nữa, các em không được phép sử dụng bất kì thứ gì khác ngoài bùn, ví dụ như đá chẳng hạn. Các em cũng sẽ bị loại nếu cố tình ném vào mặt bạn khác. Nhớ rằng phải tham gia cuộc thi này một cách chuẩn mực nhé.
Tch. Vậy là tôi không thể khiến Friedrich chết không kịp ngáp trong trận hỗn chiến huh.
“Đó là tất cả. Còn bây giờ,…Bắt đầu!”
Và với một tiếng tuýt còi, trận chiến bắt đầu.
“Lên nào!”
Adolf bên phe Friedrich đang rất hăng hái. Có vẻ như chúng tôi có khiếu thưởng thức giống nhau đấy.
“C-Chúng ta nên làm gì bây giờ, Astrid-sama?”
“Miễn là không phạm luật, các cậu cứ làm như tớ bảo, tớ đã chuẩn bị sẵn kế hoạch tác chiến rồi.”
Thấy Miine-kun đỏ mặt, tôi mỉm cười.
Lũ ngốc bên kia vẫn đang điên cuồng làm bóng bùn. Hình như tại trong số chúng tôi có rất nhiều các bạn nữ sợ bị dính bẩn, thế nên số bóng bùn bên phe chúng tôi tăng lên một cách chậm chạp.
“Mọi người! Chúng ta có thể tắm rửa sau mà, vì vậy hãy cứ chiến hết mình đi!”
“R-Rõ! Thưa Astrid-sama!”
Được rồi. Tôi đã có sẵn kế hoạch.
Chúng tôi sẽ phải ném bóng bùn vào căn cứ của đội đối phương. Dùng đá là phạm quy, và nếu bóng bùn dính vào người thì sẽ bị loại.
Điều đó tức là…!
“Tinh Linh Đất-san! Giúp cháu một tay nào!”
Tôi tưởng tượng, và rồi thứ đó dần thành hình.
“Nà ní!?”
Một bức tường thành mọc lên đối diện với căn cứ của đối phương. Những quả bóng bùn bay tới bị bức tường cản lại và bay màu với một tiếng *bẹp. Giờ đây chắn trước mặt chúng tôi là một bức tường thành lớn, đội Friedrich sẽ hoặc phải ném bóng cẩu qua tường, hoặc tấn công từ hai bên cánh.
Làm vậy đâu có trái luật đâu?
“Miine, cậu cùng 5 bạn nữ khác sẽ phòng thủ bên cánh phải. Lotte, cậu cùng 5 bạn nữa phòng thủ bên cánh trái. Những người còn lại hãy tập trung làm bóng bùn. Rõ chưa?”
“Rõ! Bọn tớ hiểu rồi, thưa Astrid-sama!”
Được rồi, hàng phòng ngự của chúng tôi đã sẵn sàng. Vì vậy tôi nên bắt đầu hành động ngay.
Bức tường đất tôi tạo ra ngăn không cho đội đối phương có thể trực diện tấn công chúng tôi, và cũng vậy, bức tường cũng khiến chúng tôi không thể tấn công họ được. Nếu đã vậy thì chỉ còn lại một phương án duy nhất: một cuộc tấn công mang tính cơ động.
“Tớ mượn tạm đống này!”
Tôi lấy 6 quả bóng bùn từ những cô gái chịu trách nhiệm phòng ngự và lao ra chiến trận từ bên cánh phải của bức tường.
“!? Họ đang tấn công!”
Ara, lũ con trai mấy cậu nghĩ chỉ vì tụi này là con gái nên sẽ không chủ động tấn công sao?
“Blau, hãy thử tạo một luồng gió xoáy quanh người tôi. Chỉnh sao cho nó đủ mạnh để khiến cho mấy quả bóng bùn bị bật ra.”
“Đã rõ!”
Tôi nghĩ tôi vẫn sẽ chẳng gặp bất cứ khó khăn nào cả cho dù không thực hiện biện pháp dự phòng này đi nữa.
Trong lúc đó, tôi tập trung thi triển Huyết Thuật để gia tốc hệ thần kinh, cường hóa sức mạnh thể chất rồi bắt đầu chạy theo kiểu zíc zắc. Chiến trường rất rộng, vào khoảng 50m gì đấy, vì vậy tôi có thể di chuyển khá dễ dàng.
“Chết tiệt! Tớ không thể ném chính xác được!”
Tôi đã học được cách di chuyển này qua trò airsoft.
“Ăn này! Đây! Đây nữa!”
Tôi băng ngang chiến trường trong nháy mắt, và trong lúc chạy cắt mặt đám con trai như vậy, tôi cũng đồng thời ném mấy quả bóng bùn trong tay mình. Chúng gọi đó là căn cứ của mình, nhưng lũ ngốc ấy thậm chí còn không có nổi 1 bao cát để che thân, vì vậy để ném dính người chúng là việc dễ dàng nhất trần đời. Hưng phấn hơn bao giờ hết, tôi tiếp tục công phá đội hình đối phương với những quả bóng bùn.
“Cậu ta hạ được Rudolf rồi!”
“Điện hạ, xin hãy lui lại! Hãy để Dieter này lo liệu! Auh!”
“Aah! Dieter cũng gục nốt rồi!”
Fufufu. Đội của bọn con trai đang trở nên hỗn loạn.
“YEET!”
Tôi ném hết số bóng bùn còn lại vào chân bọn con trai, và sau khi đã ăn gọn 3 điểm, tôi bắt đầu rút lui.
“Tôi sẽ không để cậu làm vậy đâu!”
và Adolf bắt đầu đuổi theo thôi.
Tôi cúi người xuống thấp hết mức có thể và chạy vượt qua cậu ta. Tôi đã vòng ra sau Adolf thành công. Được rồi, tôi nên tiếp tục thì hơn.
“Kẻ địch đang tới! Cánh phải! Chuẩn bị khai hỏa!”
Tôi tăng tốc chạy về căn cứ và ra lệnh cho các cô gái.
“Tei!”
“Yaah!”
Và rồi, Miine-kun và các thành viên đội phòng ngự cánh phải đang đứng thành vòng cung cạnh mép tường bên phải đối diện với Adolf và cùng ném những quả bóng bùn vào cậu ta. Tôi đã phóng hết tốc lực với Huyết Thuật, vì vậy cậu ta đã bị tôi bỏ lại khá xa.
“Uwah!”
Cuối cùng thì, Adolf đáng thương lúc này dính đầy bùn là bùn.
“A-Adolf-sama, xin hãy thứ lỗi cho tớ! Tớ sẽ lau sạch người cho cậu ngay!”
“Đừng bận tâm. Dẫu sao thì đây cũng là một cuộc thi mà.”
Aah, phải rồi. Miine-kun thích Adolf mà, đúng không ta? Tôi vừa khiến cậu ấy làm một chuyện tồi tệ, đúng không nhỉ?
Nhưng ai mà ngờ cậu ấy lại có thể nagy lập tức phóng ra lau người cho Adolf bằng khăn tay của mình cơ chứ. Sức mạnh nữ tính của cậu thật đáng nể, Miine-kun. Liệu việc đó sẽ khiến Adolf chú ý tới Miine-kun hơn? Oh, nhưng bởi cậu ta là một người hết sức kiêu ngạo nên tôi cũng chả chắc nữa.
“Tiếp tục đi! Các cậu đã làm thêm bóng bùn chưa? Tớ sẽ tấn công họ lần nữa!”
“Vâng, thưa Astrid-sama!”
Nếu cứ như thế này, chiến thắng đã nằm chắc trong tay chúng tôi.
Nhưng đúng là Adolf đã quá sai lầm khi đã đuổi theo tôi. Cậu ta đáng ra đảm nhiệm vai trò lãnh đạo mới đúng. Tại sao tên Friedrich chỉ trốn chui trốn nhủi ở căn cứ lại được làm thủ lĩnh cơ chứ? Game dễ quá mà!
“Được rồi, tớ lên đây!”
Tôi lấy thêm 6 quả bóng bùn nữa và phóng trở lại căn cứ địch một lần nữa.
“Bình tĩnh nào. Chờ đợi thời cơ khi câu ấy ném bóng bùn ấy. Bước di chuyển của cậu ấy sẽ bị chậm lại một nhịp khi cậu ấy ném bóng.”
“Đã rõ, thưa Điện hạ!”
Hoo. Friedrich thực sự có tập trung vào cuộc chiến huh. Nhận định của cậu ta là chính xác, ý tôi là tôi cũng chỉ là con người thôi, vì vậy tôi không thể vừa chạy hết tốc lực vừa nhắm bắn một cách thần sầu được. Nếu tôi là cậu ta, tôi cũng sẽ tấn công đúng chóc thời điểm tôi ra đòn.
Ngoài ra, bọn con trai đang không ngừng di chuyển trong căn cứ kể từ đợt tấn công trước của tôi. Có vẻ như họ đã nhận ra đứng yên sẽ chỉ khiến mình dễ bị hạ hơn thôi. Nhưng thay vì nghĩ xa đến thế, tại sao lũ đần đó không tự làm luôn một bức tường để phòng thủ cơ chứ? Có phải là do tên hoàng tử yêu hoà bình ngớ ngẩn Friedrich không? Cơ mà sao cũng được. Tôi đã có biện pháp khắc chế rồi.
Tôi tiến vào khoảng cách đủ gần để ném tới được căn cứ của bọn con trai và ngay lập tức nhảy lên.
Tôi bật nhảy lên cao hơn 2m, trong lúc ấy Friedrich và những người bạn trố mắt nhìn trong cơn choáng váng.
“Tei! Tei! To—!”
Tôi ném mấy quả bóng bùn vào bọn con trai từ trên không.
“Ngay bây giờ!”
Bọn con trai làm theo chỉ thị của Friedrich và nhắm vào tôi, và rồi rất nhiều bóng bùn được ném vào tôi cùng một lúc.
Nhưng lực ném của chúng quá yếu!
“Blau! Tăng tối đa sức mạnh!”
“Đã rõ, thưa chủ nhân!”
Blau tăng sức mạnh đầu ra lên cực đại, và nhờ vậy mà những quả bóng bùn đang bay về phía tôi đồng loạt rớt xuống đất do ảnh hưởng của trọng lực. Nếu tôi bay lên cao, trọng lực sẽ đứng về phía tôi, vì vậy việc ngăn chặn đợt tấn công của bọn con trai cũng có thể nói là dễ như ăn bánh.
“Pháp thuật Gió!?”
“Là nhóc tiên của cậu ấy!”
Mọi người đã nhận ra quá muộn rồi, thưa các quý ngài. Friedrich là người duy nhất không bất ngờ bởi cậu ta có thể cảm nhận được dòng chảy năng lượng. Lúc này cậu ta đang nghĩ cách đối phó lại chiến thuật của tôi.
Thế nhưng chiến trường không phải là nơi mà bạn có thể thảnh thơi ngồi suy nghĩ như vậy.
“Và~, tiếp đất!”
Với đà nhảy của tôi, tôi hạ cánh ngay giữa căn cứ của lũ con trai. Tôi chỉ có một múc tiêu duy nhất.
“Được rồi, tôi sẽ tiêu diệt tất cả những người đang đứng đây, thưa các quý ngài.”
Nơi tôi hạ cánh chính là ở cạnh đống bóng bùn tích trữ của bọn con trai.
Họ chỉ vừa mới ném bóng bùn vào tôi, vì vậy lúc này không ai có vũ khí trong tay cả. Tất cả chỉ toàn là mấy con mồi ngon ăn mà thôi.
“Tei! Tei! Tei!”
Tôi liên tục quăng bóng bùn vào lũ con trai đang đứng thành hàng trước mặt tôi. Tôi không muốn Friedrich nhìn mình với ánh mắt như hôm nọ, vì vậy tôi ném vào chân cậu ta. Thú thực, tôi đúng là đồ hèn nhát mà.
“Trận đấu kết thúc!”
Ngay khi tôi quét sạch căn cứ của bọn con trai, thầy giáo thể dục tuýt còi.
“Aah. Nói gì bây giờ nhỉ. Trận đấu đã kết thúc trái với những gì thầy đã nghĩ, nhưng cả 2 đội đã tuân thủ luật chơi và chiến đấu rất nhiệt tình. Nhiệt huyết của các em rất đáng khen đó.”
Thầy thực sự không nên khen ngợi chỉ vì lòng nhiệt huyết. Điều quan trọng trong cuộc chiến là phải giành chiến thắng.
“Nhưng thầy nghĩ là thầy sẽ phải điều chỉ luật lệ một chút…Nhân tiện thì, tiểu thư Astrid, tiết học tới mong trò đừng dùng Huyết Thuật khi mà thầy chưa cho phép. Mặc dù dưới sự giám sát của giáo viên, nhưng Huyết Thuật vẫn là một thứ rất nguy hiểm.”
“Vâââng!”
Tch. Tôi đã tưởng tiết thể dục sẽ là thời điểm tốt để tôi làm quen với Huyết Thuật. Nhưng nếu tôi chỉ dùng nó để tác động nên hệ thần kinh thì chắc sẽ không ai nhận ra đâu nhỉ? Làm vậy cũng được mà, đúng không?
“Chà, chà. Tớ có nên nói ‘Đúng là Astrid có khác’ không nhỉ?”
“K-Không cần đâu, đó hoàn toàn là may mắn thôi, Điện hạ hiểu mà, chỉ là may mắn thôi.”
Tôi biết Friedrich sẽ lại dây dưa với tôi nếu tôi thắng một cách áp đảo, thế nhưng tôi không muốn thua tẹo nào, vì vậy nên là, tôi vừa mới gánh cả thế giới tới chiến thắng của mình. Thật luôn, tôi bắt đầu nghĩ có thể mình bị ngu hay gì gì đấy.
“Cậu đừng khiêm tốn quá. Dù sao thì cậu đã có thể vận dụng được Huyết Thuật mà. Ngoài tài năng pháp thuật ra, có vẻ cậu cũng có năng khiếu với những trận chiến. Cậu đã dựng lên một bức tường chắn trước mặt để có thể tập trung phòng ngự 2 cánh, và người có khả năng di chuyển tốt nhất là cậu thì ra ngoài tấn công. Đúng là một chiến thuật quá sức tài tình.”
Oh? Tôi đã nghĩ cậu ta chỉ là một tên đần độn yêu hòa bình, nhưng có vẻ cậu ta cũng có thể phân tích chiến lược được đấy chứ. Cũng dễ hiểu thôi nhỉ? Tại bản thân là Đệ nhất Hoàng tử, vì vậy hẳn là cậu ta được giáo dục khác với con gái Công tước rồi. Chắc chắn cậu ta cũng đã học về các cuộc chiến tranh trong quá khứ rồi.
“Nhưng thế giới sẽ tốt đẹp hơn biết bao nếu những người như cậu không phải dấn thân nơi chiến trận nhỉ?”
Keh. Sau cùng thì cậu ta lại chốt lại bằng một câu xanh rờn như vậy à? Quả đúng là một tên đần ưa chuộng hòa bình.
“Thời đại của Thép và Lửa đang tới, vậy tại sao đế quốc ta lại không huy động nhân lực ngay từ bây giờ?”
“Thời đại của Thép và Lửa…đúng không nhỉ. Tớ hiểu ý cậu, nhưng tớ thì muốn nó không xảy đến thì hơn.”
Đế chế Prussian đã phát triển lực lượng quân sự của mình một cách rất đáng nể. Đế chế Oestreich muốn quyết định xem ai sẽ là người nắm quyền kiểm soát Reich trong những năn tới. Tôi cũng nghe nói Nữ hoàng Ekaterina của Đế chế Melliaria đang lên kế hoạch để sớm cô lập Đế chế Prussian.
Trong trò chơi, Đế chế Prussian chỉ vừa mới bắt kịp Thời đại của Thép và Lửa, nhưng sau cùng thì họ không có lựa chọn nào ngoài tham chiến cả.
Thời đại của Thép và Lửa đang tới. Nhưng rồi lại tòi ra gã Hoàng tử này!
“Adolf-sama, tớ thực sự xin lỗi. Tớ làm bẩn đồng phục của cậu rồi…”
“Vốn đồng phục thể dục được sinh ra để bị dính bẩn mà. Quan trọng hơn, có vẻ như tôi cũng đã làm bẩn khăn tay của cậu. Tôi sẽ giặt sạch và trả lại cho cậu. Xin thứ lỗi.”
Ô kìa, ara? Adolf cùng Miine-kun đang dần dần trở nên thân thiết, phải không ta?
Hmm hmm. Nai sừ. Mong cậu ấy sẽ có thể thay tôi xử lí cái đống mìn mang tên Adolf kia trong một ngày không xa.