“Salon?”
Tôi nghiêng đầu bối rối khi nghe thấy từ ấy.
“Đúng vậy! Đó là một tiệm salon truyền thống mà chỉ trẻ em quý tộc mới được vào! Và cậu được triệu tập tới đó!”
Miine-kun đang phấn khích đến khó tin.
Đó là thứ có thể khiến cậu ấy thích thú tới mức đó sao?
“Tớ còn bận học tại thư viện nữa, vì vậy tớ không nghĩ là mình sẽ tới cái salon gì gì đó đâu.”
“Eeh! Nhưng nếu làm vậy thì các senpai sẽ ghét cậu đó! Nơi đó là, ưm…đó là nơi cậu sẽ học cách ứng xử của một bậc quý tộc, nhưng bên ngoài thì trông nó cũng giống như một tiệm salon vậy!”
Bên ngoài thì trông như salon? Rốt cục thì họ làm cái gì ở trong đó cơ chứ?
“Tớ phải tới đó bằng mọi giá ư?”
“Bằng mọi giá. Tiệm Salon đó còn được gọi là Hội Học Sinh Bí Mật, vì vậy cậu chắc chắn sẽ bị trừng phạt nếu làm ngơ lệnh triệu tập của họ. Hình thức trừng phạt thì kiểu như là ‘học sinh tiểu học không được phép lấy sách của học sinh cao trung trong thư viện’ vậy.”
Uwah, lũ khốn đó! Đấy là chuyên chế! Lạm dụng quyền hạn!
“Guuh…! Khoảng thời gian học tập quý giá của mình sẽ bị cắt giảm…nhưng mà chẳng còn cách nào khác. Chuyện này cũng là một phần trong công cuộc đánh bại định mệnh của mình. Mình sẽ thổi bay cái salon gì-cũng-được đó!”
“Cậu không thể làm vậy đâu!”
Thế tức là tôi không thể cho nó đi đời sao. Tuy nhiên tôi ước gì mình có thể làm vậy.
“Được rồi, chúng ta đi nào, Miine.”
“T-Tớ không đi cùng cậu được đâu! Nơi đó chỉ những đứa trẻ quý tộc được chọn mới được phép tới thôi! Nếu một người thuộc gia đình quý tộc bậc thấp như tớ đặt chân vào đó khi chưa có lệnh triệu tập, tớ sẽ ăn mắng mất!”
Hmm, độc quyền quá huh. Nghiêm túc đấy, tôi tự hỏi lũ người ấy làm cái quái gì ở trong cái salon gì-cũng-được nọ.
“Thôi được rồi…tớ sẽ tự mình xông pha chiến trận vậy…tớ cũng sẽ phá hủy cái salon đó nếu có thể.”
“Tớ đã bảo cậu đừng có mà phá hủy nó rồi mà!”
Vậy kiểu gì thì kiểu tôi cũng không thể phá hủy nơi đó huh. Thực sự là không thể à. Trên thực tế thì 3 hay 4 viên trái phá chắc cũng đủ rồi.
“Haa…Lúc này tớ đang chán lắm…tớ thực sự không muốn tới cái salon gì gì đấy đâu…”
Tại sao tôi phải tới nơi mà bọn trẻ chơi trò nhập vai làm quý tộc chứ? Nếu là vậy thì tôi thà ra thư viện ngồi học còn có ích hơn. Ý tôi là, tôi chắc chắn sẽ chẳng cần đến mấy cái lễ nghi quý tộc bởi dù sao thì tôi cũng đâu được nuôi dạy trong môi trường đúng nghĩa ‘quý tộc’ đâu.
Khỉ họ, nếu flag suy tàn của gia đình tôi mọc lên, sau cùng tôi cũng sẽ mất đi địa vị quý tộc của mình, vì vậy không phải tôi nên ưu tiên việc học tập và phát triển vũ khí mới sao?
Nhưng nếu tôi không tới trình diện trước cái tổ chức ngầm đằng sau cái lốt Salon đó, chúng sẽ ngăn trở việc học tập của tôi. Chết tiệt, đúng là một lũ khốn. Chúng không hiểu cái vận mệnh đang chờ đợi tôi phía trước sao? Đậu xanh, tôi hi vọng không có cái flag nào được dựng nên ngay thời điểm tôi đặt chân vào cái salon đáng nguyền rủa đó.
Trong lúc hết sức miễn cưỡng, tôi nặng nề lê bước tới Salon.
“Vậy ra đây chính là tiệm Salon…”
Tôi đang đứng trước một căn phòng có tấm biển ghi chữ “Salon” ở phía trước.
Trường tiểu học hồi trước của tôi không có salon, nhưng đây là một thế giới khác, vì vậy có thể trường học ở đây có mở salon.
Tuy vậy, chuyện này phiền ứ tả được…tôi nghĩ mình sẽ làm bộ như không nhận được lệnh triệu tập của họ và thay vào đó thì đi tới thư viện…
“Oh? Astrid, cậu cũng được gọi tới Salon sao?”
Geh, tại sao tôi lại đụng phải Friedrich đúng lúc này cơ chứ? Adolf và Silvio cũng đang theo sau cậu ta. Tôi đoán bởi mấy tên này đều là con ông cháu cha, vì vậy nếu như tôi được triệu tập, lũ ngốc này cũng thế.
“Astrid, cậu không định vào trong sao?”
“K-Không phải vậy, thần chỉ đang lo lắng một chút thôi……”
Tôi không muốn vào vì lảng vảng ở quanh là tên đần như cậu thì có!
“Vậy thì để tớ dẫn đường cho cậu. Trong đó có một vài anh chị khóa trên, nhưng họ cũng sẽ không nghiêm trọng hóa vấn đề dù là với một người tầm cỡ như cậu đâu.”
“Ừ-Ừm …nếu là vậy thì tuyệt quá…”
Tôi không muốn đi. Tôi không muốn đi tẹo nào cả. Tôi không muốnnnnnn…
“Tốt lắm, ta đi nào.”
Haaaa……
Không quan tâm tới cảm giác của tôi, Friedrich mở cửa tiệm Salon.
Ooh! Nội thất của căn phòng này cũng tráng lệ không kém gì nhà tôi vậy! Từ cái ghế Sofa cho tới tấm rèm treo, mọi thứ đều thật lộng lẫy! Thậm chí còn có cả những người trông như người hầu đứng đây đó nữa!
…Nếu họ có thời gian để lựa ra những món nội thất tinh xảo đến thế, tại sao họ không bỏ thời gian ra để cải thiện chương trình giáo dục cơ chứ? Ví dụ như chọn ra những giáo viên có kiến thức được cập nhật tối ưu nhất chẳng hạn, hay trao cơ hội cho những học sinh có nguyện vọng được đặc cách để học chương trình cấp cao hơn chẳng hạn. Boo!
“Ara, chào mừng tới với Salon, thưa Điện hạ.”
Trong lúc tôi còn đang bận phàn nàn như vậy với bản thân, một người thiếu nữ đứng lên tiếp đón Friedrich. Cái cà vạt xanh của cô gái biểu lộ rằng cô là học sinh cao trung, và lúc này cô đang nhìn Friedrich.
“Xin thứ lỗi vì đã xâm nhập vào đây, Varya-senpai.”
“Ngài chớ có lo lắng gì cả, thưa Điện hạ. Được ngài đích thân tới thăm tiệm Salon này là vinh dự lớn nhất của chúng thần.”
Có vẻ như cô nữ sinh này chính là trùm sò của tiệm Salon.
Cô ấy trông giống như một người sở hữu tinh thần không bao giờ nhượng bộ, có mái tóc vàng và đôi mắt màu lục bảo. Thân hình hoàn hảo của cô có thể dễ dàng nhận thấy được qua bộ đồng phục. Làn da của cô gái trông mềm mại và mịn màng đến mức suýt chút nữa tôi đã lao vào xoa theo phản xạ. Vậy ra trùm của tiệm salon là một bishoujo xinh đẹp huh. Tốt thôi, vấn đề là nhân cách của cổ cơ.
“Và cô gái đó là?”
“Đây là Astrid của nhà Oldenburg. Đây là lần đầu tiên cậu ấy tới đây.”, Friedrich đáp lại câu hỏi của bà trùm.
“Rất hân hạnh được làm quen. Tên em là Astrid Sophie von Oldenburg, năm nhất tiểu học. Em hết sức vinh hạnh khi nhận được lời mời tới đây hôm nay của chị.”
“Ara ara, em quả đúng là dễ thương như người ta đồn đại. Rất vui được gặp em, chị là hội trưởng của Hội Lãnh Đạo Bàn Tròn này, Varya Marianne von Wallmoden, năm 2 cao trung.”
Quả nhiên cô gái này là trùm. Nếu tôi hạ được cổ, hẳn tôi có thể cho cái Salon này đi đời nhà ma luôn.
Nhưng cô ấy có ý gì với cái tên ‘Hội Lãnh Đạo Bàn Tròn’ cơ chứ? Không lẽ nó giống Hội Hiệp sĩ Bàn Tròn hay gì gì đó sao? Cứ cho là vậy đi, tôi sẽ là Connecticut Yankee (1) trong cái bàn tròn của chị!
“Nhưng tại sao chị lại mời em tới Hội Lãnh Đạo Bàn Tròn cao quý này cơ chứ? Không có ai khác thích hợp để đảm nhiệm các vị trí còn trống sao?”
“Ara, em đang nói gì vậy? Con gái nhà Oldenburg chắc chắn có đủ tư cách để là thành viên của chúng ta. Nếu em không phản đối, bọn chị muốn em gia nhập Hội. Em rất nổi tiếng, thậm chí là giữa các học sinh cao trung với nhau.”
Vậy tức là cả học sinh cao trung cũng biết tôi huh. Nhắc đến chuyện đó, đúng là tôi đã giúp một vài onii-san và onee-san giải quyết các bài tập của họ, vì vậy chắc họ đã bàn tán về tôi. À thì…tôi cũng chỉ giúp đỡ hết mức có thể với tư cách một học sinh tiểu học thôi mà.
“Nhưng đúng như chị nghĩ, những lời đồn đại là thật.”
“Chị nói đồn đại nghĩa là sao?” Tôi hỏi Varya-senpai bởi chị ta đã hơi kích thích được trí tò mò của tôi.
“Rằng em là hôn thê tương lai của Friedrich Điện hạ.”
“HẢ!?”
Đó là phản ứng của tôi! Tôi có thể nói gì ngoài ‘HẢ’ cơ chứ!?
“Ara, em không nên làm vậy đâu. Tiếng la đó của em không đứng đắn chút nào với một quý cô. Nhưng có vẻ lời đồn là chính xác, phải vậy không?”
Mối quan hệ giữa tôi và Friedrich dạo gần đây làm quái gì có tình tiết nào như thế đâu!
“Họ nói Friedrich Điện hạ gọi em bằng tên, và rằng em đã bảo vệ ngài ấy khỏi con Cockatrice trong đợt hướng đạo học sinh. Hơn nữa, em đã được Điện hạ hộ tống tới đây, vì vậy chị có thể nắm bắt tình hình mà không cần em phải giải thích gì cả.”
Đ-Đó chỉ là sự hiểu lầm hiện thực một cách khủng khiếp mà thôi…!
À thì, đúng là vì một vài lí do mà cậu ta gọi tôi bằng tên, và người đã đánh bại con cockatrice cũng là tôi, nhưng không phải là tôi được hộ tống tới đây! Tôi là người bị dính líu vào thì có!
“Không phải đâu, em không phải là hôn thê tương lai của Điện hạ, bất cứ giá nào cũng không!”
“Ara, chị xin lỗi. Chuyện đó vẫn còn là tin mật, nhỉ?”
“K-Không phải vậy, em nói thật mà! Điện hạ và em không phải…”
“Chị hiểu mà, thật đấy. Chuyện gì cũng phải có thủ tục đàng hoàng trước, chính xác chứ?”
Ah, cổ là loại người không đời nào chịu hiểu bất kể tôi có cố gắng chối cãi thế nào đi nữa.
“Q-Quan trọng hơn, chị làm gì trong cái Hội Bàn Tròn này vậy, Varya-senpai?”
“Đây là nơi chúng ta học các lễ nghi quý tộc, và cũng là nơi giúp học sinh từ các khối lớp khác nhau cùng giao lưu. Người sáng lập ra Hội Bàn Tròn này là một học sinh ưu tú, người mà giờ đây đang là trong những người thuộc tầng lớp đứng đầu của Đế chế Prussian.”
“Hohee…”
Tôi thực sự éo care. Từ nãy tới giờ tôi chỉ quan tâm tới đống snack ngon lành được bày trên bàn, nhưng thay vì ngồi lười và tán gẫu như này, tôi cũng có thể trở thành một “học sinh ưu tú” nếu tôi bỏ thời gian ra để học trong thư viện.
“Có vẻ như em rất có tài năng trong lĩnh vực phép thuật, Astrid-san, nhưng em giỏi nhất các môn nào?”
“Để xem, em thường dùng Pháp thuật Nguyên tố Đất và Huyết Thuật.”
Hai loại phép thuật đó là hai cái quan trọng nhất để chế tạo vũ khí hiện đại mà.
“Chủ nhân ơi… Pháp thuật Nguyên tố Đất vẫn tốt hơn Pháp thuật Nguyên tố Gió sao? Cho dù chủ nhân đã có Blau…nó vẫn không đủ tốt sao?”
“Aah, xin lỗi nhé Blau. Em cũng hay dùng Pháp thuật Nguyên tố Gió nữa.”
Blau ló đầu ra khỏi cái túi trên ngực áo tôi và bám vào tôi và nói với cái vẻ mặt như sắp khóc đến nơi vậy.
“Ara, em đã lập thệ ước với một tiên rồi sao? Chị cũng thế, em thấy đấy. Ra đây nào, Lina.”
Khi Varya-senpai nói vậy, một bóng người nhỏ bé với tóc và mắt cùng một màu xanh lục bảo xuất hiện từ phía sau cái đĩa snack trên bàn. Đó là Lina-chan, huh?
“Thuộc tính của cô bé là Đất. Chị mong em sẽ thân thiết với cô ấy, Blau-chan.”
“Được! Cùng là tiên thì chúng ta nên gần gũi với nhau hơn!”
Blau nói một cách cao hứng khi bay sà xuống chỗ Lina-chan.
“Tên Blau là Blau! Rất vui được gặp cậu, Lina-chan!”
“…mấy miếng snack này là của tui. Tui không chia cho cậu đâu.”
“Eh! Tớ muốn cậu chia cho tớ vài miếng cơ!”
Huh, vậy ra tiên khá là không hòa đồng.
“Tốt thôi, mời cậu ngồi, chúng ta sẽ bình tĩnh nói chuyện.”
Trong khi Blau và Lina đang tranh luận về quyền sở hữu mấy miếng snack, tôi đi tới cái bàn tròn của Varya-senpai. Đúng như một quý tộc thực thụ, Varya-senpai ngồi xuống một cách tao nhã. Còn về phần mình, tôi ngồi xuống theo cách mà sẽ không bị ăn mắng nếu như là ở nhà. Tôi tin chắc phong thái của mình còn khuya mới gọi là thanh lịch được.
Friedrich và những người bạn cũng ngồi vào bàn. Thực tế phũ phàng rằng lũ con trai còn có thể ngồi xuống thanh lịch hơn cả tôi khiến tôi ngứa ngáy.
“Tốt lắm, chị sẽ giải thích về hoạt động của Hội Bàn Tròn chúng ta.”
Trong lúc Varya-senpai nói vậy, những cô hầu gái ở quanh bắt đầu rót trà. Cái học viện này nghiêm túc chi tiền cho mấy thứ có thể nói là không cần thiết nhất. Tại sao lại cần mấy cô hầu gái xinh đẹp như vậy để bày trò cho lũ trẻ con muốn nhập vai quý tộc cơ chứ?
“Hội Bàn Tròn khuyến khích sự tương tác giữa học sinh tiểu học, sơ trung và cao trung. Mọi người có thể củng cố kiến thức của mình đồng thời gây dựng các mối quan hệ ngay khi còn ngồi trên ghế nhà trường, và mọi người cũng có thể làm mới lại nhận thức về niềm tự hào và trách nhiệm của một bậc quý tộc.”
“Hohee~”
Ừ thì đúng là tôi hứng thú với việc học, thế nhưng tôi không thể bất cẩn với mấy thứ khác được.
Không, khoan đã. Nếu tôi gây dựng được mối quan hệ tốt với các quý tộc khác, tôi có thể loại bỏ khả năng chỗ đứng gia đình tôi bị phá hủy. Ah, nhưng cái kết cục tồi tệ sẽ tới khi tôi học năm 3 cao trung, và vậy tôi không chắc khi đó nó sẽ giúp ích gì chăng.
Khi tôi lên năm 3 cao trung, các senpai ấy hẳn sẽ chỉ mới đang là các quý tộc non trẻ mà thôi. Lúc ấy họ sẽ không thể ngăn chính quyền phá hủy gia đình tôi được. Có khả năng, chỉ là có khả năng thôi, nếu có người trong số họ kết hôn với thành viên của một gia tộc quyền lực nào đó thì khi ấy câu chuyện sẽ khác, nhưng mà…
“Chị có ý định kết hôn với ai đó thuộc gia đình công tước hoàng gia không, Varya-senpai?”
“Chị đã hứa hôn với Eugen-sama của gia đình Công tước Schleswig rồi.”
“Senpai, chúng ta làm bạn thân nhé!”
Mối quan hệ giữa con người với nhau là quan trọng nhất! Hội Bàn Tròn muôn năm!
“Tốt thôi, bỏ việc học, các mối quan hệ và trách nhiệm sang một bên, hãy coi Hội Bàn Tròn này là nơi để thư giãn và trò chuyện trong lúc thưởng thức những tách trà.”
“V-Vâng ạ…”
Vậy ra về cơ bản thì đây chỉ là một nơi để các quý tộc bậc cao được nghỉ xả hơi thôi huh.
“Chúng ta cùng học tập nào! Chúng ta hãy cùng gây dựng những mối quan hệ nào! Và tống khứ cái kết cục tồi tệ của em đi nữa!”
“Kết cục tồi tệ?”
Nếu tôi được hướng dẫn về việc học tập khi lên cao trung và thành lập mối quan hệ với những người quyền lực, tôi có thể né khỏi cái kết cục suy tàn của mình!
“Tốt thôi, em có thể làm những gì mình muốn. Em có thể tới đây để trò chuyện với bọn chị, và em cũng có thể học nữa. Chị muốn Hội Bàn Tròn này là nơi mà ai cũng có thể thư giãn. Chúng ta, những người có địa vị cao trong xã hội, thường dễ bị cô lập bởi chính cái địa vị của bản thân. Đó là lí do tại sao chị nghĩ Hội Bàn Tròn này có vai trò rất quan trọng.”
Hmm. Đúng là tôi rất thân thiết với Miine-kun và Lotte-kun, nhưng họ vẫn luôn gọi tôi là “Astrid-sama”. Tôi muốn được gần gũi với họ hơn, nhưng tôi có cảm giác giữa chúng tôi có một cái rào cản vô hình nào đó, vì vậy nên như Varya-senpai đã nói, địa vị xã hội của chúng tôi quá vượt trội nên mọi người có xu hướng tránh xa và cô lập chúng tôi.
“Em thì không có vấn đề gì cả. Những người lúc nào cũng quẩn quanh với chỗ đứng trong xã hội của mình hay thứ gì đó tương tự thường thiếu lòng quyết tâm. Em không thực sự quan tâm tới địa vị của mình và cứ thế mà tương tác với mọi người. Em sẽ bón hành cho bất cứ kẻ nào dám phô trương tước hiệu của bản thân!”
Cậu nóng máu quá nhỉ Adolf? Nhưng bởi lúc nào cậu ta cũng cư xử suồng sã với Friedrich, tôi tin cậu ta nghĩ đúng như vậy. Nếu cậu ta có thể đối xử với hoàng tử với tư cách ngang hàng, hẳn cậu ta cũng chẳng sợ gì các quý tộc khác cả.
Thế nhưng mà, tự biết thân biết phận đi, Adolf.
“Em không nghĩ mình có thể có được thêm những người bạn khác ngoài Friedrich và Adolf, vì vậy em cho rằng đây là một cơ hội hoàn hảo. Sẽ rất tuyệt nếu mọi người không bận tâm tới những thứ như tước hiệu…”
Silvio nói lên một điều hết sức đúng đắn.
Tôi cũng hi vọng mình sẽ có được những người bạn không bận tâm tới tước hiệu công tước của tôi. Tôi ước mình có thể có được những người bạn sẽ tiếp tục qua lại với tôi kể cả sau khi địa vị của gia đình tôi bị phá hủy.
Nhưng Silvio này, tôi đã thấy cậu tỏ ra thân mật với Lotte-kun rồi đấy. Rốt cục cậu đang nói cái quái gì vậy?
“Người nghĩ sao, thưa Điện hạ?”
“Hmm. Khi những người có địa vị xã hội cao như chúng ta tụ họp lại như này, chúng ta có thể sẽ dựng lên một bức tường khác với mọi người. Nhưng có một nơi để có thể tiếp xúc với nhau bất kể cách biệt về tuổi tác cũng thật tuyệt. Tớ cảm thấy tớ sẽ học được nhiều điều từ nơi này.”
Tự đi mà học một mình rồi tránh xa tôi ra.
“Được rồi, giờ đây các em đã hiểu được mục đích của Hội Bàn Tròn, mong các em hãy dành thời gian trò chuyện với nhau để làm quen với nơi này. Chị cầu cho nơi này sẽ là thiên đường của các em.”
Thiên đường huh. Nói vậy chứ thiên đường của tôi cách đây xa tít mù cơ. Ý tôi là, cho tới khi các mục tiêu của nữ chính còn tồn tại, mối đe dọa tới gia đình tôi vẫn sẽ luôn hiện hữu đâu đây mà thôi.
“Vậy thì, Astrid, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Và tại sao tên khốn nhà cậu lại khóa mục tiêu ngay vào đầu tôi thế hả, Friedrich?
“T-Thần không có chuyện gì đáng để nói đâu, người hiểu không?”
“Thế thì để tớ chọn chủ đề cho. Cậu cảm thấy ổn với cuộc sống học đường của mình chứ?”
Đậu xanh, cậu có nhất thiết phải chày cối đến thế không Friedrich?
“Ừm, tớ đang làm rất ổn. Tớ đã có một vài người bạn và tớ không gặp phải khó khăn nào với việc học tập cả, nhờ có gia sư của tớ. Giờ đây tớ còn nhận được lời mời tới nơi này nữa, tớ rất hài lòng với cuộc sống học đường của mình.”
“Thật đáng mừng. Tài năng pháp thuật của cậu rất phi thường, vì vậy nên cậu là một con người độc nhất, Astrid à, thế nên tớ đã lo là cậu sẽ bị cô lập.”
Cậu không cần phải lo lắng cho tôi đâu. Tôi từ chối sự quan tâm rắc rối của cậu.
Vả lại, cậu có ý gì khi bảo tôi là độc nhất? Tôi là một học sinh tiểu học bình thường nhất có thể rồi đấy! Hoàng tử kế vị nhà cậu mới “độc nhất” thì đúng hơn, đồ đần.
“Người đã quen với cuộc sống của một học sinh bình thường chưa, thưa Friedrich Điện hạ?”
Tôi nhã nhặn hỏi lại.
Tôi cảm thấy nếu mình quá gay gắt với Friedrich thì tôi cũng sẽ tự dựng death flag cho chính mình, vì vậy tôi muốn đặt ra một giới hạn giữa chúng tôi hơn. Trên mức người quen, dưới mức bạn bè.
“Cuộc sống học đường của tớ cũng rất đáng hài lòng. Tớ cảm thấy mình có được tự do khi ở trong học viện này.”
“Có được tự do?”
Tôi vô thức hỏi lại.
“Ừ. Từ bé tớ đã phải học chính trị và võ thuật, không những thế, phụ vương—Hoàng đế Điện hạ là một người nghiêm khắc, vì vậy những bài học của ông ấy đều rất khắc nghiệt. Ông thường dùng hình phạt thể chất, vì vậy tớ rất sợ phụ vương.”
Aah. Nếu tôi nhớ không lầm, cha của Friedrich, Hoàng đế Wilhelm III, giống một quân nhân đến mức ông ấy thường được gọi là Vua Bộ Đội. Chương trình giáo dục tại gia của Friedrich hẳn cũng theo phong cách nhà lính.
Wolf-sensei để tôi được tự do làm theo ý mình, vì vậy tôi cảm thấy hơi thông cảm cho cậu ta.
“Thật tuyệt. Điện hạ luôn cố gắng đạt được điểm tốt ở trên lớp, và hơn thế nữa…”
“Hơn thế nữa?” Friedrich thắc mắc.
“Hơn thế nữa, người luôn tích cực dành thời gian tận hưởng những cuộc trò chuyện thân thiện với mọi người ở trường. Có lẽ đó là bởi người đã được tự do khỏi những áp lực lúc ở nhà. Bạn bè người có thể thân thiết với người một phần là bởi người sẽ là Hoàng đế tiếp theo, nhưng thần nghĩ Adolf-sama và Silvio-sama cùng những người khác làm bạn với người là bởi sự cuốn hút thuần túy của người.”
Cậu nhóc này ngây thơ quá thể đáng nên chẳng có gì lạ khi có những người kết bạn với cậu ta chỉ vì cậu ta sẽ là hoàng đế kế vị. Welp, tuy vậy cậu ta không thắng nổi sức hút của tôi đâu!
“Tớ rất vui khi nghe cậu nói vậy. Dẫu sao theo quan điểm của tớ, tớ không được phép để lộ bất cứ yếu điểm nào cả.”
Không phải vậy, nếu muốn than vãn thì đi mà kêu với Adolf và Silvio kia kìa? Tôi đang phải chật vật một mình đây này, biết không hả! Chỉ mình tôi biết điều gì đang đợi ở phía trước, biết không hả! Cha tôi sẽ không đời nào tin cho dù tôi có nói cho ông biết đi chăng nữa.
Aahh…tôi cũng muốn có được một bờ vai mà tôi có thể khóc mỗi khi cần.
“Rất tốt, chúng ta đi chào hỏi các senpai và mấy bạn cùng khóa khác nhé?”
“Ừ, được đó.”
Không còn cách nào khác. Tôi sẽ đi với cậu ta vậy.
Tôi miễn cưỡng chào hỏi các thành viên khác của Hội Bàn Tròn.
Tôi nhớ mặt và tên họ. Tôi hi vọng những người này sẽ trợ giúp tôi trong tương lai.
“Miếng snack này vốn là của Lina. Mọi hành vi xâm phạm đều không được tha thứ…”
“Keo kiệt thế! Tớ không chơi với cậu nữa đâu!”
Trong lúc ấy mấy nhóc tiên vẫn đang nhí nhéo về quyền sở hữu miếng snack.
Sẽ rất tuyệt nếu mấy người có thể tiếp tục hòa đồng với nhau như vậy…