Hôm nay là ngày thứ 2 của buổi cắm trại và định hướng cho học sinh.
Buổi cắm trại kéo dài trong2 ngày, vì vậy hôm ngay là ngày cuối cùng trước khi tôi được tự do. Fuuh.
Tối hôm trước, chúng tôi được tới suối nước nóng thư giãn sau bữa tiệc thịt nướng. Sướng khỏi nói luôn.
Nhưng tôi không thể không cảm thấy lo lắng về cách những đứa trẻ khác cư xử với tôi một cách rất xa cách. Họ kiên quyết không muốn chỉ gọi tôi bằng tên, và thay vào đó là Astrid-sama. Tôi nghĩ giữa tôi và các bạn trong lớp có một bức tường vô hình, vậy nên tôi cảm thấy buồn vì điều đó …
Gác chuyện đó qua một bên đã——số người mà tôi có thể gọi là ‘bạn’ cũng đã tăng lên.
Ngoài Miine-kun, sứ giả của quỷ luôn gán ghép tôi với Friedrich, tôi đã kết thân với vài người bạn là con cái của các gia đình quý tộc khác. Trước đây tôi từng sống hết sức thân thiện với mọi người xung quanh, vì vậy tôi có thể kết bạn khá dễ dàng. Đặc biệt là Miine-kun, tôi đã trở nên khá thân thiết với cậu ấy.
Nhưng cũng có một số người có ý tránh né tôi hết mức có thể bởi áp lực từ cái tước vị ‘con gái Công tước’ của tôi. Mặt khác, một vài người khác lại thẳng thắn tới khen ngợi tôi. Đúng là con gái của Công tước Oldenburg, Astrid-sama, hoặc kiểu kiểu vậy.
Hmmm. Tôi muốn tránh dùng đến ảnh hưởng của cha mẹ tôi càng nhiều càng tốt …À thì, tôi có cảm giác muốn tự dùng ấn tượng của bản thân để kết bạn cơ. Tôi muốn có được những người bạn thân thiết sẵn sàng đi chơi với tôi kể cả khi danh tiếng của gia đình tôi đã sụp đổ!
Nhưng còn bây giờ, tôi sẽ ổn cả miễn là vẫn có người thực sự muốn làm bạn với tôi. Tôi cũng còn những 10 năm để sống đời học sinh nữa cơ, vì vậy hãy cứ thong thả thôi. Con gái Công tước đâu có làm hại ai đâu chứ, bạn biết mà? Tui hông có đáng sợ nghen? Nếu hiểu được vậy thì chúng ta làm bạn thân của nhau nhé!
Nhưng mà, Friedrich who I had been keeping at arms length is being at the center of the class. Cậu ta được Adolf và Silvio gọi bằng tên, vì vậy dù mọi người lẽ ra phải phủ phục trước uy quyền của gia đình hoàng tộc, thế nhưng cậu ta lại có thể gần gũi bạn học của mình dễ như không vậy…
Thật không công bằng! Hết sức bất công mà! Đó là phân biệt đối xử! Bây giờ tôi lại càng ghét cậu ta hơn rồi! Đi chết đi! Đồ ngốc!
Astrid: “Được rồi, chúng ta có hoạt động gì trong ngày cắm trại thứ 2 thế?”
Miine: “Chúng ta sẽ đi dạo trong rừng Tolberg, Astrid-sama.”
Bởi tôi nghiêng đầu thắc mắc, Miine-kun trả lời câu hỏi của tôi.
Astrid: “Ah, một cuộc tản bộ trong rừng sao. Thật là giản dị.”
Đối với một người từng tham gia clb Hoạt động ngoài trời hồi học cấp 3 như tôi, lúc này tôi thực sự muốn được tự mình dựng một vái lều trong rừng, nấu nướng với những nguyên liệu kiếm được, và cùng nhau ngồi trò chuyện vui vẻ quanh ngọn lửa trại, nhưng dĩ nhiên là không thể có chuyện đó bởi đây là chuyến đi của các cậu ấm cô chiêu thuộc các gia đình quyền quý nhất.
Miine: “Trên lí thuyết thì đó là khoảng thời gian rảnh rỗi cho chúng ta, vì vậy chúng ta cũng được phép ở lại bãi cắm trại để tổ chức tiệc trà.”
Astrid: “Tớ nghĩ tớ muốn đi dạo trong rừng hơn. Trong đó có thể có 1 hoặc 2 nhóc tiên nào đó đi lạc cũng nên.”
Tôi đáp.
Miine: “N-nhóc tiên lạc?”
Astrid: “Năm tớ 4 tuổi, có một lần tớ đi săn với cha và các bạn của ông ấy, và tớ đã lập Thệ ước với một tiên đi lạc. Nhìn nè, đây là Blau-chan.”
Tôi vỗ vỗ túi áo mình, và Blau chậm chạm ló ra.
Blau: “Chủ nhân…Blau đang lo liệu có phải chủ nhân đã quên Blau rồi không…Blau phải sống trong túi áo đến bao giờ đây?”
Astrid: “Xin lỗi xin lỗi. Tôi nghĩ tôi sẽ bị la mắng nếu mang theo thứ gì đó kì lạ.”
Blau: “T-Thứ gì đó kì lạ sao? Blau là thứ gì đó kì lạ sao…?”
Đôi vai Blau xịu xuống thất vọng bởi câu trả lời của tôi.
Astrid: “Cậu thấy sao? Cậu có thể nhìn thấy cô bé không?”
Miine: “Tớ thấy được! Ai mà tin nổi cậu đã lập thệ ước với một tiên cơ chứ! Cậu thật là tuyệt vời, Astrid-sama!”
Có vẻ như Miine-kun có thể nhìn thấy tiên.
Astrid: “Sẽ rất đáng mừng nếu Miine có thể tìm được cho mình một nhóc tiên đồng hành.”
Miine: “Nhưng liệu tớ có thể lập thệ ước với một tiên dù không hề có tài năng pháp thuật không…?”
Cậu ấy thực sự lo lắng về chuyện đó sao?
Astrid: “Các tiên thực ra thân thiện một cách bất ngờ, vì vậy sẽ ổn cả thôi. Tớ cũng đã lập thệ ước với Blau một cách hết sức dễ dàng mà.”
Blau: “Đúng vậy! Chủ nhân đã đánh bại con Gryphon đang định ăn thịt tui với một tiếng BAM! Và rồi—”
Tôi hoảng loạn và nhanh chóng bịt miệng Blau lại trước khi cô bé kịp gây ra chuyện gì đó hết sức tai hại. Đừng có nhắc đến mấy việc thừa thãi chứ, đồ tiên vô tích sự.
Astrid: “Lúc này chúng ta hãy thử dạo quanh khu rừng này đi. Nếu mọi việc ổn thỏa thì chúng ta sẽ đi săn vài con hươu.”
Miine: “E-Eeh?”
Chính xác là bởi tôi đã tính trước chuyện này có thể xảy ra, vì vậy tôi đã ‘tàng trữ’ khẩu shotgun và một số đạn đặc trong người. Nếu mọi việc ổn thỏa và tôi kiếm được vài con mồi cho bản thân, tôi có thể săn chúng và người hầu của tôi sẽ làm món hầm từ phần thịt tôi kiếm được.
Astrid: “Nhưng trước tiên thì, bản đồ của khu rừng ở đâu vậy?”
Đây là lần đầu tiên tôi tới đây, vì vậy tôi nghĩ mình nên đem theo một tấm bản đồ, thế là tôi liền đi kiếm một cái.
Nhưng không có vẻ gì là họ sẽ cung cấp một thứ như vậy cho đám học sinh tiểu học cả.
Miine: “Astrid-sama, cậu định đi vào khu rừng sao?”
Astrid: “Ế? Chẳng phải chúng ta sẽ đi dạo trong rừng sao?”
Miine-kun và tôi nhìn nhau khó hiểu.
Miine: “Mặc đồng phục trường vào rừng sẽ rất nguy hiểm đấy. Chúng ta chỉ được phép đi dạo trong vòng bán kính định sẵn thôi.”
Astrid: “Là vậy sao…”
Thế tức là kiếm một nhóc tiên mới sẽ khó khăn đây.
Astrid: “Nếu vậy thì chúng ta ra ngoài phạm vi cho phép thôi.”
???: “Astrid này,”
Khi tôi và Miine đang sắp sửa rời đi, một giọng nói đáng lo ngại vang lên gọi tên tôi.
Astrid: “F-Friedrich Điện hạ? Người cần gì sao?”
Friedrich: “Tớ muốn mời cậu đi dạo cùng với bọn tớ.”
Geeh! Đương nhiên là éo rồi! Quả mìn đáng nguyền rủa này tự dưng tìm đến tôi kìa!
Friedrich: “Cậu thấy phiền sao?”
Astrid: “Đ-Đương nhiên là không ạ. Chúng thần cũng nghĩ là chỉ có 2 người đi với nhau thì khá cô quạnh, fufufu.”
Eeii! Phiền chết đi được! Tha cho tôi đi mààààà!
Friedrich: “Tốt lắm, bởi chúng ta sẽ đi chung với nhau nên cậu hãy rủ thêm một vài bạn nữa nhé.”
Nếu chỉ có 3 cậu trai và 2 cô gái thì sự cân đối sẽ bị ảnh hưởng. Tôi đã có một người bạn đúng nghĩa—và đó là tôi đơn phương kết luận như vậy thôi. Nếu tôi không lầm, nếu cậu ta rủ thêm một đứa bạn có cùng địa vị với Miine, tôi có thể có thêm nhiều bạn nữa.
Miine: “L-Liệu có ổn không vậy, Astrid-sama? Còn Điện hạ Friedrich thấy sao ạ?”
Friedrich: “Các cậu luôn được chào đón mà.”
Người mà Miine gọi đi cùng là Lotte von Lamsdorf-chan. Cậu ấy là một cô gái tóc vàng mắt xanh, trông đúng như biểu tượng của tầng lớp quý tộc vậy. Có vẻ như cậu ấy hơi hoảng khi bị bọn tôi kéo đi, nhưng chúng tôi đâu có làm hại cậu ấy đâu, thế nên cậu ấy cũng đừng sợ hãi đến vậy chứ.
Được rồi, lúc này trách nhiệm của tôi chỉ có một mà thôi.
Tôi đã nghĩ đến việc mạnh mẽ từ chối lời mời của Friederich, nhưng tôi biết Miine-kun thích Adolf, vì vậy khi Friedrich tới gặp tôi với Adolf theo sau, Miine-kun đã đỏ mặt. Tôi chỉ đang quan tâm tới cô bạn thân của mình thôi, các bạn cũng hiểu mà.
Có lẽ không phải là do cậu ấy thích thế, nhưng Lotte-kun đang là bạn đồng hành với Silvio, trong khi tôi phải xử lí tên trùm sò—Friedrich. Tôi sẽ bơ dù cậu có cố lôi kéo tôi vào cuộc trò chuyện với cậu thế nào đi nữa.
Friedrich: “Astrid, đó có phải là một tiên khôgn?”
Astrid: “Đúng vậy, tên cô bé là Blau. Blau, tới chào hỏi đi.”
Thật là một gã hoàng tử tinh mắt. Tôi không nghĩ cậu ta đã nhận ra Blau của tôi.
Blau: “Xin chào, con người-san. Blau tên là Blau. Tôi đã lập thệ ước với chủ nhân Astrid.”
Friedrich: “Ooh, cậu thật tuyệt vời, Astrid, ai mà tin được cậu đã có được một tiên đồng hành dù mới còn rất trẻ như vậy chứ.”
Tôi không có vui khi được cậu khen đâu đấy, rõ chưa hả?
Astrid: “Được rồi, chúng ta nên đi thôi. Hãy đi dạo với tốc độ nhanh hết mức có thể để hoàn thành chuyến đi trong 5 phút.”
Friedrich: “Không, nếu vậy thì đâu thể gọi là một cuộc tản bộ được…”
Nếu tôi dùng Huyết Thuật, tôi hoàn toàn có thể chạy 1 vòng quanh khu vực cho phép học sinh đi dạo và trở lại trong vòng 5 phút. Được rồi, chúng ta sẽ chạy vì sức khỏe nhỉ? Tôi muốn được tiêu thụ hết lượng ca-lo từ cả đống món ăn trong bữa tiệc thịt nướng hôm trước.
Adolf: “Friedrich này, chẳng phải 3 đứa tụi mình đi cùng nhau là được rồi sao? Nếu chúng ta dẫn mấy bạn gái theo cùng, chúng ta không thể vào sâu trong rừng được đâu, cậu cũng biết mà?”
Friedrich: “Cậu không thể làm vậy được, Adolf. Một quý ông đích thực nên hết mực hộ tống các quý cô.”
Vậy ra cậu cũng muốn vào rừng hả Adolf? Chúng ta có cùng mục đích rồi. Nhưng cậu tốt hơn nên làm cho tốt vai trò bạn đồng hành của Miine-kun. Nếu có bất kì cơ hội nào thì cậu nên tận dụng lấy để gần gũi với Miine hơn. Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì tôi sẽ bớt được một bãi mìn nguy hiểm.
Silvio: “Friedrich, chúng ta nên đi sớm để kịp trở lại trước khi mặt trời lặn. Chúng ta cũng không nên khiến các quý cô phải đợi lâu hơn nữa. Tớ nghe nói cánh đồng hoa mà chúng ta có thể nhìn thấy trên đỉnh đồi rất đẹp, vì vậy tớ muốn được ngắm nhìn nó bằng mọi giá”
Lotte, người được chỉ định đi cùng Silvio, nghe vậy liền đỏ mặt. Lotte-kun này, cậu hơi bị dễ đoán quá đấy.
Astrid: “À thì sao cũng được, chúng ta khởi hành ngay thôi. Nhanh nhanh lên nào.”
Tôi muốn mau chóng thoát khỏi cái địa ngục trần gian này.
Miine: “Adolf-sama, ngài có nhớ đã gặp thần hồi họp binh của Hội Hiệp sĩ không ạ?”
Adolf: “Ừ, tôi nhớ chứ. Anh trai cậu có tố chất để trở thành một hiệp sĩ tốt đấy. Anh ta có sức mạnh, và anh ta cũng có tài năng về Huyết Thuật nữa. Đó chính xác là kiểu người chúng ta cần cho Hội Sư Tử Vàng. Tôi cũng muốn mau chóng được tốt nghiệp và trở thành một hiệp sĩ.”
Có vẻ như một vài bông hoa đang hé nở khi Miine-kun và chàng Adolf ngạo mạn trò chuyện. Hay, hay lắm.
Nhưng tôi thấy tội cho Miine nếu người nữ chính chọn là Adolf…họ nói rằng Tình Yêu là Chiến Tranh (Love is War), nhưng điều đó tức là người thua cuộc sẽ phải chịu đựng số phận bi thảm nhất. Miine-kun, cậu tốt hơn hết nên chuẩn bị kĩ lưỡng để chắc chắn giành được chiến thắng trên mặt trận khốc kiệt đó thì hơn. Sau đó thì, mong cậu vô hiệu hóa hộ tớ cái quả mình kiêu căng ấy.
Lotte: “Người đã tham gia vào công việc của ngài Thủ Tướng rồi ư, Silvio-sama!?”
Silvio: “Nói vậy chứ thật ra tớ mới chỉ đóng góp vào những phần mà tớ hiểu thôi. Công việc mà ngài Thủ Tướng đảm nhận vô cùng khó khăn, vì vậy trách nhiệm của ngài ấy mỗi lần đưa ra một quyết định quan trọng cũng nặng nề hơn bao giờ hết. Nhiệm vụ của ngài Thủ Tướng là làm thật tốt vai trò của một người cố vấn cho Hoàng đế; nếu ông ấy phạm phải bất cứ lỗi lầm nào, khi đó Hoàng đế sẽ không thể đưa ra được một quyết định chính xác.”
Dường như Lotte-kun và Silvio cũng đang làm rất tốt. Tôi không biết sở thích của họ là gì, nhưng nếu có thể thì hi vọng Lotte-kun có thể xử lí dùm tôi quả mìn mang tên Silvio.
Friedrich: “Astrid—”
Astrid: “Chu choa~ Thời tiết hôm nay không phải là tốt quá sao~! Đúng là một thời tiết hoàn hảo để đi dạo~”
Friedrich: “Astri—”
Astrid: “Đằng kia có một bông hoa đang nở kìa! Có lẽ mình nên hái nó làm để quà lưu niệm tặng mẹ!”
Friedrich: “Astr—”
Astrid: “Ooh, mẹ thiên nhiên mới kì diệu làm sao! Mình cảm thấy rất hứng thú khi đang được học tập để trở thành một pháp sư có thể sử dụng sức mạnh của tự nhiên ~!”
Friedrich: “Ast—”
Astrid: “Có nhiều người tụ tập tại ngọn đồi đằng kia thật đấy! Đó là nơi chúng ta có thể nhìn thấy cánh đồng hoa đúng không?”
Friedrich: “As—”
Astrid: “Thức ăn ngon, suối nước nóng tốt cho cơ thể và không khí thì hết sức trong lành! Nếu mình mà biết trước được rằng buổi định hướng học sinh có tất cả những thứ đó, mình sẽ sẵn sàng đi bất cứ lúc nào!”
Ăn nè, Friedrich. Đây là đòn tấn công phủ đầu của tôi nhằm ngăn cậu bắt chuyện đấy, hah!
Nói trước khi đối phương kịp mở lời; đó là một chiến thuật cao cấp để nhấm chìm cuộc trò chuyện. Bằng cách này, tôi có thể thành công trong việc né khỏi bãi mìn nguy hiểm nhất là Friedrich. Cậu ta rồi sẽ dính lấy nữ chính trong vòng 7 năm nữa thôi. Đừng có mà dây dưa với mị.
Blau: “Chủ nhân ơi, Chủ nhân ghét người đó sao?”
Astrid: “Đó là bởi cậu ta rất nguy hiểm thì đúng hơn. Nếu tôi mà đi sai một bước thôi, gia tộc Oldenburg sẽ bị xóa sổ.”
Đúng vậy, tôi không nên lôi thôi với Friedrich làm gì. Hiện giờ thì vẫn chưa có cái flag nguy hiểm nào được dựng lên cả, thế nhưng nó có thể tòi ra bất cứ lúc nào. Tôi cần phải tránh khỏi cái tai họa này vì tôi, và cả vì cha mẹ tôi nữa.
Ngoài ra, nếu bạn không phải là một quý tộc, sống trong thế giới này sẽ rất khó khăn.
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy.
Friedrich: “A—”
Astrid: “—Mọi người, nằm xuống mau!”
Friedrich: “Astrid, cậu không muốn nói chuyện với tớ đến thế sao?”
Astrid: “Không phải vậy! Thần phát hiện một con Cockatrice ở hướng 2h!”
Tôi la vào mặt một Friedrich đang nói với giọng điệu bực mình mà vẫn hết sức vô tư.
Ở giữa khu rừng, tôi nhìn thấy một con gà trống khổng lồ có cái đuôi là một con rắn. Cái đầu rắn của nó có thể phun ra loại nộc độc chết người; đó là con Cockatrice mà tôi biết. Lẽ nào nó sống trong khu rừng này và đã bị thu hút tới đây bởi khu cắm trại sao?
Friedrich: “Nó đi lạc sao? Khu rừng này lẽ ra phải an toàn chứ…!”
Astrid: “Điện hạ và mọi người nên rút lui và gọi các thầy cô tới!”
Tôi nói với Friedrich người đang ngạc nhiên trong muộn màng.
Có rất nhiều học sinh đang chơi ở khu có ngọn đồi hoa ở không xa chỗ chúng tôi đang nấp. Miệng con Cockatrice chạy toàn dãi dớt màu tím, nó đang hướng tới chỗ ngọn đồi.
Scheisse. Nếu mày muốn tấn công ai đó thì lao vào tao đây này, và sau đó tao sẽ có thể hạ sát Friedrich trong lúc khiến việc đó giống như một vụ tai nạn!
Friedrich: “Chúng ta sẽ sơ tán, nhưng Astrid này, cậu định…”
Astrid: “Thần sẽ săn con Cockatrice đó với sự tao nhã mà thần có!”
Trong khi Friedrich hộ tống Miine, Lotte, Adolf và Silvio tránh xa khỏi con Cockatrice, tôi lấy khẩu shotgun của mình ra và đuổi theo con Cockatrice. Tôi dùng Huyết Thuật để tăng cường sức mạnh cho đôi chân và tăng tốc cho hệ thần kinh của bản thân tới cực điểm.
Khẩu shotgun tôi cầm trong tay đã được nạp đạn sẵn rồi.
Astrid: “Còn giờ thì, một con gà như mày thì chỉ nên yên vị trở thành món gà rán mà thôi!”
Tôi nhắm vào lưng con Cockatrice và khai hỏa một viên đạn đặc.
Trong như lúc như này, Blau sẽ điều khiển không khí để loại bỏ âm thanh của khẩu súng như tôi đã dạy cho cô bé từ trước. Dù sao thì âm thanh cũng chỉ là những rung động trong không khí thôi mà. Nếu tôi được Blau, một nhóc tiên có thể điều khiển không khí để hoàn toàn loại bỏ tiếng ồn của khảu súng, tôi sẽ không cần đến ống giảm thanh.
“BWOK!”
Con Cockatrice chao đảo bởi cú bắn của tôi, nhưng nó vẫn chưa ngoẻo.
Astrid: “Được rồi, máu lên đi con gà khốn kiếp, tao sẽ thổi bay cái bản mặt xấu xí của mày.”
Tôi lên nòng, đẩy vỏ đạn cũ ra và cùng lúc thay thế nó bằng một viên đạn mới. Lần này tôi nhắm vào đầu con Cockatrice. Nó đang tiến lên trong lúc vẫn còn lảo đảo, nhưng đối với tôi lúc này thì tôi có thể bắn được mọi thứ. Chiến nào.
Tôi kéo cò.
Cùng lúc đó, viện đạn được bắn đi, đục thủng cái sọ dày của con Cockatrice.
“BWOK…!”
Nhưng có lẽ do cái bản năng ban sơ của nó, con Cockatrice vẫn lao vào tôi dù não nó đang rớt tứ tung khắp nơi.
Astrid: “Đây sẽ là phát bắn quyết định.”
Tôi găm một viên đạn đặc nữa vào đầu con Cockatrice, và nó ngã ra mà không kịp thốt ra nổi một tiếng rên.
Astrid: “Mục tiêu đã bị hạ gục thành công. Vĩnh biệt, đồ gà ngu ngốc.”
Tôi không có ngu đến mức đợi một kẻ địch có khả năng phun độc như con Cockatrice này có thể tiếp cận được tôi trước khi hạ gục nó. Tôi nghĩ tốt hơn hết là nên để việc dọn dẹp lại cho các thầy cô giáo. Nếu là họ thì chắc hẳn họ sẽ biết một cách thức thích hợp hơn để xử gọn con Cockatrice này.
Nhưng như vậy chẳng có gì tốt cả. Thay vì sợ hãi khi phải chiến đấu với một kẻ địch, tôi lại cảm thấy bị kích thích. Tôi đang dần trở thành một berserker, dù rằng tôi là cô con gái một đáng kính của gia đình Công tước Oldenburg…
Astrid: “Blau, cảm ơn nỗ lực của cô. Khẩu súng có ồn lắm không?”
Blau: “Nó cũng giống như lần Chủ nhân cứu mạng tôi, vì vậy mọi thứ đều ổn cả!”
Hm, hm, Blau đúng là một cô bé tốt bụng.
Được rồi, tôi nên rời đi nếu không sẽ bị người ta nghi ngờ mất.
Friedrich: “Astrid? Cái gì vậy…?”
Geh, cậu vẫn ở đây hả Friedrich? Và dù tôi đã bảo cậu đi gọi giáo viên rồi, vậy tại sao cả Adolf và Miine vẫn còn ở đây thế kia?
Astrid: “Đây là một loại nỏ mới, thưa Điện hạ. Quyền sáng chế của nó được gia đình Oldenburg thần độc quyền nắm giữ, vì vậy thần không thể tự ý cho ngài biết nhiều hơn về nó được.”
Friedrich: “L-Là vậy sao. Nhưng thứ đó quả thực rất thú vị, ai mà tin được thứ đó có thể hạ con Cockatrice trong nháy mắt như vậy cơ chứ…”
Nếu cậu không cẩn thận, Friedrich à, thứ này trong tương lai có lẽ sẽ được chĩa thẳng vào đầu cậu đó. Nhớ đừng có ‘lỡ tay’ phá hủy niềm hạnh phúc của gia đình Oldenburg chúng tôi, được chứ hả? Mặc dù thực ra thì tôi không thực sự nghiêm túc khi nghĩ thế, và thế là tôi đột nhiên vô thức bật cười. Dù sao thì một khẩu shotgun là quá ít ỏi để tôi có thể đánh bại cả đế chế này.
Silvio: “Bọn tớ dẫn các thầy cô đến rồi đây!”
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện với nhau, Silvio và Lotte đã dẫn giáo viên trường tới. Guericke và Bernhardt cũng là một trong số đó.
Guericke: “Bọn thầy đã nhanh chóng tới đây vì trò Silvio báo rằng có một con Cockatrice xuất hiện, nhưng có vẻ như nó ngỏm từ trước rồi…”
Bernhardt: “Thật may là không có học sinh nào bị thương cả…”
Guericke-sensei và những người khác gật đầu đồng tình, còn Bernhardt-sensei cất tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Giáo viên(1): “Vết thương của nó…thứ gì đã được dùng để hạ gục con Cockatrice này vậy?”
Giáo viên(2): “Vết thương quá lớn nên không thể là do cung nỏ gây ra được. Tôi tự hỏi thứ này đã bị giết như thế nào.”
Trong khi Guericke-sensei và những người khác khám nghiệm xác chết, tôi âm thầm bỏ chạy. Mặc dù tôi đã có được như giây phút vui vẻ nhờ có con gà đó, thế nhưng mọi chuyện sẽ rất tồi tệ nếu họ bắt đầu điều tra kĩ lưỡng về cái cách mà nó bị giết! Cuối ngày hôm ấy, nguyên nhân gây ra cái chết của con Cockatrice vẫn chưa được xác định, và nội vụ đã khép lại.
Khi hộ vệ của những đứa trẻ quyền quý nghe về sự cố trong rừng Tolberg, họ đã rất hoảng hốt và đã ngay lập tức gửi những lời phàn nàn của họ tới aguild Mạo hiểm giả rằng lẽ ra họ phải giết hết mọi sinh vật pháp thuật nguy hiểm trong khu rừng này.
Guild Mạo hiểm giả, từ giờ trở đi nhớ làm việc cho ra hồn vào, nhé?
Ý tôi là…ánh mắt của Adolf và Friedrich thực sự khiến tôi tổn thương…