Ngày định mệnh đó cuối cùng cũng đã đến.
Hôm nay là ngày tổ chức buổi định hướng của Học Viện Pháp Thuật Thánh Satanachia.
Đúng như tôi đã dự đoán, đoàn người hầu của các học sinh đều đi cùng họ. Mặt khác, cô hầu gái sắc sảo, hiền hậu, và nghiêm khắc của tôi cũng đi cùng luôn, vì vậy tôi không thể lươn ngắn lại chê trạch dài được.
Lúc này, tôi đang liếc nhìn Friedrich.
Friedrich đang nói chuyện với bạn cậu ta là Adolf và Silvio. Đúng như dự đoán, họ cũng có một đoàn tùy tùng đông đảo hậu thuận tới đây. Đặc biệt là Friedrich, người được các hiệp sĩ đi theo dưới danh nghĩa người hầu kiêm hộ vệ. Thật là một sự bảo vệ nghiêm ngặt quá mức cần thiết mà.
Bernhardt: “Được rồi, các trò tập trung lại với lớp của mình nào.”
Thay vì ông giáo nghiêm khắc, chuyên nghiệp Guericke, người vừa lên tiếng gọi chúng tôi là giáo viên thực tập Bernhardt. Đừng để giáo viên thực tập phải chạy đôn chạy đáo vì tất cả mọi lớp học. Cũng đừng để người già phải lo liệu mọi thứ. Cái học viện này có vẻ đối xử với nhân viên của mình không được tốt cho lắm. Tôi sẽ không muốn làm việc tại nơi này đâu.
Tôi tập trung tại vị trí lớp 1-A như chỉ thị.
Khi ấy, bằng cách nào đó Friedrich bắt đầu tiếp cận tôi với Adolf và Silvio theo sau. Sao cậu ta lại tới đây chứ? Đừng nói là, tôi sẽ khiến gia đình mình sụp đổ khi nữ chính thậm chí còn chưa xuất hiện đấy?!
Friedrich: “Astrid, chúng ta hãy thân thiện với nhau với tư cách là bạn cùng lớp nhé. Tớ nghĩ rằng đây là cơ hội tốt để chúng ta có thể thắt chặt mối quan hệ với nhau.”
Astrid: “V-Vâng. Thần cũng cho là vậy.”
Khỉ thật. Cậu ta là một hoàng tử, thế nên tôi không thể cư xử với cậu ta một cách thiếu thận trọng được. Nhưng tôi không muốn dính dáng gì tới cậu ta đâu. Dù sao thì cậu ta chỉ là một thằng nhóc to lớn người chỉ muốn được Nữ chính-chan cưng chiều mà thôi!
Friedrich: “Vậy thì tớ vui lòng được giới thiệu với cậu bạn bè của tớ. Đây là Adolf, còn đây là Silvio.”
Adolf: “Tôi là Adolf. Rất vui được gặp cậu.”
Silvio: “Tớ là Silvio. Astrid, tớ nghe nói là cậu sở hữu tài năng pháp thuật siêu đẳng dù vẫn còn rất nhỏ tuổi, vì vậy tớ có thể hỏi cậu một vài câu trong lớp học được không?”
Tôi đã biết mấy tên này từ trước mà chẳng cần Friedrich giới thiệu, nhưng xét trên thực tế thì đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Astrid: “Dĩ nhiên rồi. Rất vui được làm quen với mấy cậu. Tớ không biết mình có tài năng pháp thuật như cậu nói hay không, nhưng tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ.”
Đi chỗ khác chơi đi mà, nhanh lên! Nhấc cái chân lên vận động đi, phiền quá! Tránh thật xa tôi ra, càng xa càng tốt!
Friedrich: “Chúng ta là những chủ nhân tương lai của Đế Chế Prussian. Chúng ta hãy cùng nhau chăm chỉ học tập và giúp đỡ nhau nhé, Astrid.”
Silvio: “Đúng vậy. Với tư cách là đối thủ, là bạn, và là bằng hữu quý tộc của Đế Chế Prussian, chúng ta hãy cố gắng rèn luyện kiến thức mỗi ngày.”
Keh. Một mình tôi là quá đủ rồi.
Bernhardt: “Được rồi, tốt lắm, chúng ta hãy bắt đầu buổi lễ định hướng nào.”
Khoan đã, sau cùng thì buổi lễ định hướng bắt đầu với việc Friedrich đứng bên cạnh tôi! Không lẽ tôi phải lắng nghe những chỉ dẫn về buổi định hướng này trong lúc bị bủa vây bởi cả tá mìn như thế này sao? Tôi cảm thấy không muốn sống nữa.
Buổi định hướng chết tiệt này sao không kết thúc sớm sớm hộ tôi cái?
Tôi chỉ muốn về nhà và chuẩn bị cho bản thiết kế vũ khí mới của mình thôi—.
Và sau đó tôi sẽ giết Friedrich, Adolf và Silvio bằng set vũ khí nóng hoàn chỉnh của mình.
Kukuku. Cứ tiếp tục sống một cách vô tư đi. Tôi sẽ nướng chín cái định mệnh khốn kiếp đó với chính sức mạnh của mình…!
Như vậy, lễ định hướng bắt đầu.
Lễ định hướng là lễ định hướng thôi. Họ giải thích đơn giản về những gì chúng tôi sẽ học trong chương trình giáo dục bậc tiểu học, và cách để dành thời gian trải nghiệm học viện. Thật nhàm chán.
Sau đó là màn biểu diễn pháp thuật của các giáo viên.
Một cô giáo trẻ đang biến ra một thác nước trong không khí kết hợp với một số kĩ thuật uốn nước, Guericke-sensei tạo ra một quả cầu lửa và khiến nó nổ tung giữa không trung, hoặc một thầy giáo trung niên tạo ra vàng từ phép thuật hệ Đất.
Màn trình diễn có một chút hơi tráng lệ, và tôi khá bị thu hút bởi nó, nhưng mấy việc đó tôi hoàn toàn có thể làm được ngon ơ. Nếu tôi sử dụng mấy món vũ khí hiện tại của mình, tôi có thể giết được cả những pháp sư hàng đầu. Nếu định mệnh đưa tôi vào cuộc chiến với các pháp sư hoàng gia của đế chế, tôi nghĩ tôi sẽ không gặp quá nhiều khó khăn.
Nhưng những học sinh khác đang theo dõi phép thuật được trình diễn bởi các giáo viên học viện với đôi mắt lấp lánh. À thì, đối với một đứa trẻ lần đầu tiên được chứng kiến phép thuật, chúng chắc hẳn sẽ phải ngạc nhiên.
Dù sao thì tôi phải kiềm cái tính ngạo mạn của bản thân lại để không tự đâm đầu vào cái kết thúc tồi tệ một cách thiếu chín chắn. Tôi nghĩ lúc này các thầy cô đang trình diễn để cho học sinh thấy được sự tuyệt vời của pháp thuật và những gì chúng có thể học được tại học viện. Kích thước của thác nước đó cùng với quả cầu lửa cần phải có khả năng điều khiển năng lượng cực kì tỉ mỉ mới làm được. Tôi nghĩ học viện đã tập hợp những giáo viên có thể làm được như vậy, và học sinh sẽ nắm được mọi thứ có thể.
Friedrich: “Điều đó thật tuyệt với, đúng không, Astrid?”
Astrid: “Vâng, thưa Điện hạ. Điều khiển lượng mana đó là một việc khó khăn. Thất bại trong việc kiểm soát sẽ biến thác nước thành một quả cầu nước bự khủng khiếp.”
Friedrich: “Q-Quả cầu nước bự khủng khiếp …?”
Oh, phải rồi. Tôi không nên quá thân thiết với Friedrich. Tôi không biết khi nào sự xúi quẩy của cái phận phản diện tôi mang sẽ xảy đến. Nữ chính vẫn chưa xuất hiện, nhưng đó chỉ là suy đoán của tôi thôi. Tôi cần phải vượt qua bãi mìn này một cách hết sức thận trọng, bắt giữ tù nhân chiến tranh và xử đẹp chúng.
Astrid: “Thần chỉ đang độc thoại thôi. Thần gặp rất nhiều khó khăn với việc kiểm soát năng lượng, vì vậy thần hiểu rõ sự lộng lẫy đó.”
Adolf: “Cậu có thể làm được như vậy không, hở tiểu thư Astrid?
Nghe thấy tôi nói vậy, Adolf hỏi.
Hmph, tôi cảm thấy bị thách thức vì một vài lí do nào đó. Tôi biết cậu ta là một kẻ kiêu ngạo, và bởi tôi cũng chẳng ưa gì cậu ta nên tôi cảm thấy hơi bất mãn.
Astrid: “Tôi có thể chứ. Thấy không?”
Tôi tạo ra một thác nước to cỡ lòng bàn tay tôi và cho cậu ta xem.
Sau đó tôi hủy bỏ thác nước đi bằng cách tưởng tượng đến hư vô, và lại tạo ra một cái mới. Thoạt nhìn thì dường như đây chỉ là một trò ảo thuật vặt thường thấy tại các buổi tiệc, nhưng thực ra đây là một kĩ thuật khá cao cấp.
Silvio: “Hoo. Ấn tượng thật. Có thể tạo ra được một thác nước nhỏ như thế…tôi nghe nói những người sở hữu mức năng lượng cực lớn như tiểu thư Astrid sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong việc kiểm soát lượng mana đó, nhưng dường như cậu đã làm được một cách hoàn hảo.”
Adolf: “Tuy vậy trông nó có vẻ hơi nhàm.”
Silvio bị ấn tượng, nhưng Adolf nói trong lúc trưng ra một biểu cảm nhàm chán.
Yeah, cứ ngu như vậy đi. Để tạo ra một thác nước như này đòi hỏi một sự khó nhọc tương đương đấy. Trước tiên tôi phải triệu gọi Tinh Linh Nước, điều khiển dòng chảy năng lượng và tưởng tượng về nước để rồi xóa bỏ thác nước đó với sự chính xác tuyệt đối.
Bernhardt: “Tốt lắm, bây giờ sẽ là thời gian rảnh để các trò vui chơi. Chúng ta sẽ có một buổi tiệc thịt nướng lúc 6pm, vì vậy mong các trò trở lại đây đúng giờ.”
Bernhardt-sensei với vai trò chủ tọa thông báo cho chúng tôi về việc buổi lệ định hướng đã kết thúc.
Tôi tự hỏi kể từ lúc này trở đi sẽ có những chuyện gì xảy ra.
Liệu tôi thực sự có thể đánh bại được số phận của mình không?
Tôi cuối cùng cũng tìm được một nơi để nghỉ ngơi giữa bãi cắm trại của lễ định hướng cho học sinh.
Và nơi đó là phòng của tôi! Để học những điều cơ bản về cuộc sống tập thể, 4 học sinh sẽ được xếp vào chung 1 phòng. Điều đó tức là sẽ có 3 học sinh khác được xếp vào chung phòng với tôi.
???: “Astrid-sama,”
Trong lúc tôi đang nghỉ ngơi một cách sung sướng khi không có Friedrich lảng vảng ở quanh, một đứa trẻ nằm ở giường khác tôi lên tiếng. Chúng tôi không phải người quen, vậy thì đó có thể là ai chứ
Astrid: “Cậu là ai vậy?”
???: “Là lỗi của thần. Thần là Miine von Maal, con gái thứ 2 của Bá Tước Maal.”
Tôi có cảm giác đã từng nghe nói về gia tộc Maal.
Miine: “Lúc trước, thần thấy Astrid-sama nói chuyện thân mật với Friedrich Điện hạ, vì vậy thần tự hỏi, mối quan hệ giữa người và Điện hạ là như thế nào?”
Astrid: “Mìn—à không, đó đơn giản là sự ngưỡng mộ thôi.”
Tôi đáp lại câu hỏi của Miine bằng giọng vui vẻ.
Đương nhiên tôi không thể nói là mình ghét người được nhắc đến kia với tư cách là một con người hay một bãi mìn nguy hiểm. Nếu tôi mà vô tư đưa ra một câu trả lời như thế thì kiểu gì tôi cũng sẽ bị kết tội phản nghịch, và với tôi thì những kết thúc tồi tệ như vậy thực sự đáng sợ.
Miine: “Là vậy sao? Người trông cực kì gần gũi với ngài ấy. Có lẽ nào người đang hẹn hò với Điện hạ hay việc gì đấy kiểu kiểu vậy?”
Astrid: “K-Không đời nào tớ lại có một mối quan hệ tồi t—ý tớ là, mối quan hệ không đứng đắn như vậy được.”
Đứa trẻ này có một trí tưởng tượng thật đáng sợ làm sao! Thấy cậu ta thân mật với mình đã đủ khiến tôi dựng tóc gáy lên rồi, và cô gái này bảo cậu ta đang hẹn hò với tôi ư? Nếu tôi hẹn hò với cậu ta thì khi đó tôi sẽ mở đường cho cái kết cục suy tàn phá hủy cuộc đời tôi một cách dễ dàng hơn bao giờ hết. Tôi sẽ không đời nào muốn hẹn hò với cậu ta cả.
Miine: “Tuy nhiên, thần nghĩ Astrid-sama và Friedrich Điện là là một cặp xứng đôi vừa lứa. Thần nghe nói tài năng của người hoàn toàn vượt trội so với Điện hạ, vì vậy thần nghĩ không có ai phù hợp với Điện hạ hơn Astrid-sama cả.”
Astrid: “Khôngkhôngkhôngkhôngkhông, không thể nào. Việc đó là hoàn toàn không thể được.”
Thôi nào, cậu cũng là một trong những người đã chà đạp Astrid trong trò chơi hả, Miine-kun? Cậu nghĩ tôi sẽ bị mê hoặc bởi một tên nhu mì như vậy ư? Đéo nhé.
Miine: “Thế, người đã thích ai đó rồi sao, Astrid-sama?”
Astrid: “Hmm. Tớ nghĩ là tớ thích gia sư của tớ.”
Miine: “Astrid-sama đã đi chơi với người đó bao giờ chưa?”
Astrid: “Không, bọn tớ hơn kém nhau những 21 tuổi cơ, thế nên việc đó có hơi…”
Tôi rất thích Wolf-sensei, tuy vậy tôi chưa từng coi thầy ấy như là một người bạn đời phù hợp cả.
Miine: “Vậy, điều đó tức là hiện giờ người vẫn chưa có người thương sao? Thế thì bằng mọi cách, xin người hãy chinh phục tình cảm của Friedrich’ Điện hạ. Hai người là một cặp đôi tuyệt vời theo ý kiến của thần.”
Astrid: “Tuy nhiên tớ sẽ bay màu trước khi chuyện đó xảy ra…”
Thật là một người cứng đầu, cái cậu Miine-kun này.
Cứ cho là Friedrich và tôi đang hẹn hò với nhau đi, tôi sẽ chẳng là gì hơn một người thay thế tạm thời cho đến khi main xuất hiện, và cổ sẽ chiếm lấy vị trí ‘bạn gái Friedrich’ từ tôi một cách dễ dàng. Sau đó sẽ là dấu chấm hết cho gia đình chúng tôi. Ai đời lại muốn mơ về một tương lai khủng khiếp như vậy chứ.
Astrid: “C-Cậu thì sao, Miine-san, cậu đã thích ai chưa?”
Miine: “Hawa! T-Thần á? Với tất cả sự kính trọng, đó là Adolf-sama mà thần hết mực yêu quý. Anh trai lớn của thần là một thành viên của Đội Hiệp sĩ, vì vậy thần đã quen ngài ấy, và thần nghĩ một người thành thật như vậy chắc chắn sẽ trở thành Đội trưởng tương lai của Đội Hiệp sĩ.”
Đó quả là một câu trả lời thật thà, Miine-kun.
Nhưng tôi không nghĩ Adolf là một người thích hợp. Những nỗi lo âu của cậu ta dễ giải quyết một cách đáng ngạc nhiên, và một khi cậu ta không còn bị những nỗi lo của mình dằn vặt nữa, cậu ta có thể tiến về phía trước với sự lạc quan tuyệt đối.
Astrid: “Vậy thì tớ sẽ ủng hộ hết mình cho tình yêu đó của cậu.”
Miine: “C-Cúa oi!! Thần không xứng đáng với sự ủng hộ của người đâu…!”
Hmmm, gia đình Công tước có nhiều quyền hạn đến mức này sao?
Astrid: “À thì, bởi chúng ta đã trò chuyện vui vẻ với nhau, vậy nên hãy làm bạn của nhau nhé, Miine-san. Tớ không phiền nếu cậu chỉ gọi tớ là Astrid đâu.”
Miine: “K-Không, t-thần không thể vô lễ như vậy được! Xin người hãy cho phép thần gọi người là Astrid-sama! Còn về lời mời kết bạn của người, thần xin phép được chấp nhận. Mặc dù không có đủ tư cách, nhưng mong người quan tâm đến thần.”
Astrid: “Tớ cũng thế, mong cậu quan tâm tới mình.”
Miine-kun trông như thể cậu ấy đang trải qua một bài phỏng vấn kết hôn vậy. Mà đâu phải là tôi sẽ ăn thịt cậu ấy hay gì đâu, vì vậy tôi sẽ rất mừng nếu cậu ấy có thể trò chuyện bình thường với tôi.
???: “Ara, Miine-san, cậu đã kết bạn với Astrid-sama sao!?”
???(2): “T-Tớ cũng muốn được trở nên thân thiết với Astrid-sama hơn…”
Khi tôi kết thúc lời tuyên bố rằng tôi với Miine-kun là bạn của nhau, 2 cô gái còn lại trong phòng đột nhiên lên tiếng.
Astrid: “Được rồi, được rồi. Chúng ta hãy là bạn của nhau nhé. Các cậu có thể gọi tớ là Astrid mà không cần kính ngữ gì hết.”
“Oh thần không thể thất kính như vậy được đâu ạ!”
“Xin hãy cho phép chúng thần gọi người là Astrid-sama!”
Bằng cách nào đó, mấy cô gái này xa cách với tôi một cách bất ngờ. Tôi tự hỏi không biết mình có thể kiếm được một người bạn sẽ chỉ gọi tôi bằng tên không. Tôi nên lo lắng về chuyện đó dần đi thì hơn…