Sau 2 ngày cắm trại định hướng đầy rẫy drama, cuộc đời học sinh bình thường cuối cùng cũng bắt đầu.
Cá nhân tôi đã học mọi kiến thức cơ bản về pháp thuật từ Wolf-sensei, vì vậy tôi có thể hoàn thành chương trình giáo dục bậc tiểu học này mà không có khó khăn nào cả. Đó là lí do tại sao hiện giờ tôi lại đang ngồi đọc một quyển sách mượn của thư viện trong tiết học để giết thời gian.
Nhân tiện, trường học cũng giảng dạy các môn học thông thường khác nữa, nhưng dĩ nhiên là tôi sẽ không gặp bất cứ vấn đề nào trong việc hoàn thành chúng cả. Nhưng đối với một học sinh ban Xã hội như tôi, một người không thực sự ổn với việc giải quyết các phép toán, tôi nghĩ tôi sẽ bắt đầu chuỗi ngày gian nan của mình với môn toán khi tôi lên sơ trung.
Nhưng tôi có thể bắt đầu học chương trình sơ trung từ bây giờ để đạt được thành tích không khiến cha mẹ tôi phải xấu hổ.
Tuy vậy, chẳng còn bất kì kiến thức cơ bản nào về môn Pháp thuật để tôi có thể trau dồi thêm cả, huh.
Hiện giờ chúng tôi đang học về pháp thuật nguyên tố Đất, nhưng bởi họ chỉ bảo chúng tôi hãy làm ra một con búp bê đất theo kích thước chỉ định, tôi đã nhanh chóng hoàn tất công việc của mình. Phần còn lại của tiết học, tôi cặm cụi với việc chế tạo đạn. Tôi không biết khi nào mình sẽ phải chiến đấu hay gì, vì vậy tốt hơn hết tôi vẫn nên chuẩn bị cho bản thân một lượng đạn dược dự trữ.
Sau khi làm ra phần vỏ và đầu đạn, tôi tạo ra một cỗ máy gắn chúng lại với nhau, vì vậy nếu tôi có thời gian để dùng nó, tôi sẽ ghép thẻ bài ma pháp Nổ vào viên đạn luôn.
Tôi đã dạy Blau cách tạo ra một vùng không gian hoàn toàn không có tiếng ồn, vì vậy tôi có thể luyện tập bắn súng bất cứ lúc nào. Tôi đã ghi nhớ các tư thế bắn súng từ các tạp chí quân sự, kết hợp với kinh nghiệm chơi súng airsoft của tôi, tôi có thể luyện tập tư thế bắn mọi lúc tôi muốn.
“Astrid-sama, cậu đang làm gì thế?”
Miine-kun, có lẽ đã hoàn thành con búp bê đất của mình, tiến lại gần tôi.
“Cậu thấy đấy, đây là một công cụ dùng để trừng phạt kẻ xấu và bọn quái vật, Miine à. Bởi thứ này rất nguy hiểm, cậu không thể cứ thế dùng nó một cách tùy tiện. Chẳng bao lâu nữa, tớ sẽ chế tạo khẩu súng máy dùng loại đạn 7.62x51mm NATO, và vì vậy tớ cần một lượng đạn rất lớn.”
“H-Haa…”
À thì, đối với những người không hứng thú với quân sự, đó là phản ứng mà tôi đã đoán trước.
“Cậu đang làm gì thế Astrid?”
“Đây là chuyện bí mật.”
Tôi không thể để thông tin mật của mình rơi vào tay Friedrich được. Tôi cần phải lừa cậu ta.
“Nếu cậu có thời gian rảnh, cậu có thể giúp đỡ các bạn chưa hoàn thành bài tập của họ được không? Một pháp sư tài năng như cậy hẳn cũng sẽ giỏi việc chỉ dạy người khác.”
Chết tiệt, tại sao cậu ta cứ phải tốt bụng như thế chứ. Không lẽ cậu ta định ngăn cản kế hoạch chế tạo đạn của tôi?
Ha! Cậu đang định khiến tôi khó khăn với công cuộc gia tăng sức mạnh quân sự của tôi, đúng không Friedrich!?
Hoặc có lẽ là tôi đang nghĩ quá lên thôi. Ý tôi là, Friedrich ngay từ đầu còn chẳng biết đây là cái gì mà.
“Thần hiểu rồi. Thần sẽ trợ giúp các bạn.”
Tôi đi vòng quanh để giúp đỡ những người chưa hoàn thành bài tập của mình như yêu cầu của gã hoàng tử tốt bụng kia.
Lúc này, tốt hơn là không tạo ra một mối bất hòa với Friedrich. Nếu có thể, tôi sẽ rất biết ơn nếu cậu ta quên phắt sự tồn tại của tôi luôn ấy chứ.
“Hmm…”
Như thể để giải thoát tôi khỏi tình trạng tiến thoái lưỡng nan, Lotte-kun trông dường như đang rất nhọc nhằn với con búp bê đất của mình. Tôi cần phải giúp cậu ấy.
“Lotte, thư giãn một chút nào. Chỉ tưởng tượng về hình dạng của con búp bê đất thôi.”
“Aah, chẳng phải Astrid-sama đó sao!”
Có vẻ cậu ấy hơi bất ngờ khi thấy tôi tới. Tôi có thể thấy rằng dòng chảy năng lượng của cậu ấy đang dần trở nên hỗn loạn.
“Tập trung vào hình ảnh con búp vê. Tập trung và tưởng tượng về cảm giác và hình dáng của nó.”
“V-Vâng!”
Lotte nắm bắt hình ảnh của con búp bê đất khi tôi nhắc cậu ấy, và sau đó một con búp bê thành hình từ mặt đất phía dưới.
Thế nhưng nó hơi nhỏ một chút.
“Lotte, hãy thử tưởng tượng hình ảnh của dòng chảy năng lượng. Cứ nghĩ rằng mana chảy ra từ cơ thể cậu và truyền vào con búp bê. Làm như vậy cho tới khi cậu cảm thấy đủ. Đúng vậy, tưởng tượng dòng chảy năng lượng đang truyền vào con búp bê.”
Lời khuyên tôi đưa ra khá mập mờ, và đó là bởi tôi không nhớ mình đã gặp nhiều khó khăn đến thế trong quá trình tạo ra con búp bê đất. Tôi đã làm như cách Wolf-sensei đã hướng dẫn, và tôi có thể thành công một cách đơn giản. Đó là lí do tại sao lúc này tôi rất vất vả trong việc hướng dẫn lại cho người khác.
“Tớ làm được rồi! Astrid-sama, tớ làm được rồi!”
Nhưng chỉ với sự hướng dẫn mơ hồ đó, Lotte-kun đã xoay sở tạo ra được một con búp bê đất ấn tượng với kích cỡ chính xác như yêu cầu của giáo viên. Điều đó chứng tỏ rằng nếu cậu ấy có thể thành công với một lời khuyên như vậy, rõ ràng ngay từ đầu cậu ấy đã có thể tự mình làm được rồi.
“Cảm ơn cậu, Astrid-sama!”
“Đừng để tâm. Tớ chỉ cho cậu một lời khuyên thích hợp thôi mà.”
Lotte-kun khen ngợi tôi, nhưng tôi cảm thấy chuyện này quả thực rất đơn giản.
Khi tôi quan sát những người khác, rất nhiều bạn nữ mà tôi đã kết bạn từ trước cũng đang gặp khó khăn.
“Thật là. Chắc mình lại phải ra tay rồi.”
Tôi không quan tâm những gì tên hoàng tử đã nói, nhưng nếu một người bạn của tôi đang cần sự giúp đỡ, khi ấy tôi không thể nhắm mắt làm ngơ.”
“Tớ giúp cậu một tay nhé?”
“Hawa! Là A-Astrid-sama!”
Bởi tôi đã tiếp cận một trong các bạn nữ từ sau lưng nên cậu ấy bị bất ngờ.
“Cậu đang gặp khó khăn tại đâu vậy?”
“Về phần tưởng tượng tới đất…dù có được bảo phải tưởng tượng về đất đi nữa thì tớ vẫn không thực sự hiểu việc tớ cần làm…”
Hmm, là ở đó, huh.
“Đất. Đó là nơi mọi sự sống bắt đầu. Nó rắn và bao phủ bề mặt Trái đất, và nó bị ẩm khi trời mưa. Có đầy rất nhiều cây cối, hoa và cỏ cắm rễ xuống lòng đất. Cát mịn, đất ẩm, hãy thử tưởng tượng về tất cả những thứ đó. Tớ tin cậu có thể làm được.”
“Ư-Ừm!”
Làm theo hướng dẫn của tôi, cô bạn học bắt đầu tưởng tượng lại một lần nữa. Và rồi mặt đất bắt đầu hình thành một thứ gì đó và dần chuyển đổi thành một con búp bê.
“Tốt lắm. Tiếp tục quá trình và truyền vào nó thêm một chút năng lượng nữa.”
“Cảm ơn cậu nhiều lắm, Astrid-sama!”
Dù sao thì các cô tiểu thư quyền quý thường không thích nghịch bẩn, huh. Tôi không tưởng tượng nổi cảnh họ làm vậy luôn. Còn đối với tôi, tôi đã luyện tập đào hào để phòng hờ, vì vậy tôi hoàn toàn thấy ổn với mấy vết bẩn. Hmph!
Chà…nói vậy chứ tôi sẽ bị cả Cha và bác làm vườn mắng nếu tôi thử đào hào trong vườn nhà…
“Còn cậu thì vướng mắc ở chỗ nào thế?”
“Aa! Astrid-sama! Tớ không thể kiểm soát lượng mana tiêu thụ một cách chính xác được, vì vậy tớ cứ liên tục khiến mấy con búp bê bị to quá mức…”
Tôi tiếp tục trợ giúp những cô bạn giải quyết rắc rối với bài tập của họ. Thực lòng mà nói thì tôi muốn được ngồi chế thêm đạn cơ, nhưng bởi tên hoàng tử tốt bụng ngu ngốc đã bảo tôi phải giúp đỡ họ nên tôi phải làm dù hết sức miễn cưỡng.
Hoặc là tôi tưởng vậy, nhưng lúc này gã hoàng tử ấy đang đứng tán phét với Adolf! Thế quái nào cậu ta lại trốn việc cơ chứ! Và, chết tiệt, Adolf cũng chưa làm xong bài tập của cậu ta nữa! Thế mà cậu ta có gan ngồi nhảm shit về thác nước của tôi trong khi bản thân còn méo tạo ra nổi con búp bê từ 1 cục đất sao? Quá thảm hại. Tôi mong cậu ta sớm nhận ra được sự thấp kém của cái trình độ rác rưởi pháp thuật đó của bản thân. Fuhehe.
“Astrid-sama, cậu có thể làm ví dụ cho tớ xem được không?”
“Hmm—Được chứ. Trước tiên, nghĩ về hình ảnh của đất, và sau đó trích dẫn dòng năng lượng trong cơ thể ra truyền vào nó. Tiếp theo, nếu cậu chỉ tượng tưởng tới hình ảnh của một con búp bê—”
Bam, một con búp bê đất thành hình!
“Aah! Chủ nhân! Đó là Blau phải không? Có phải đó là mô hình Blau không?”
“Chính xác. Đây là một mô hình Blau.”
Con búp bê đất to cỡ 3 cái đầu này không nghi ngờ gì chính là bản mô phỏng theo ngoại hình của Blau. Trông nó khá dễ thương, tôi cho là vậy.
“Đúng là Astrid-sama có khác! Tớ cũng nên cố gắng thôi!”
“Hm hm. Nếu cậu không hiểu ở điểm nào thì cứ cho tớ biết, nhé?”
Hoặc chính xác hơn thì lão giáo viên đang làm cái khỉ họ gì vậy? Ông ta lẽ ra phải là người đảm nhiệm vai trò của tôi lúc này. Tôi bắt đầu tìm kiếm ông giáo đáng nguyền rủa và phát hiện ra ổng đang ngủ dưới một tán cây. Vậy ra cả ông giáo cũng trốn việc luôn huh…
Tôi phát cáu khi nghĩ tới việc sẽ luôn phải nhận lấy nhiệm vụ này—và, đúng vậy, bạn không nghe lầm đây, luôn luôn—tôi nạp đạn cao su cho khẩu shotgun của mình, nhắm vào cái cây mà ông thầy lười biếng đang tựa lưng vào vào kéo cò.
Tiếng ồn của khẩu súng đã được Blau loại bỏ, nhưng âm thanh thô kệch khi viên đạn đập vào thân cây và tiếng la hoảng hốt của ông giáo thì vẫn vang vọng. Sau đó, nếu tôi thủ tiêu viên đạn cao su, sẽ chẳng còn lại bất cứ bằng chứng nào cả.
“Thưa thầy, có một vài bạn trong lớp đang gặp khó khăn với bài tập của mình ạ. Xin thầy hãy hướng dẫn cho các bạn một cách chu đáo.”
“Ooh…xin lỗi, xin lỗi. Những khi thời tiết đẹp như hôm nay thì thầy hay ngủ gật lắm—Thầy cho rằng đôi lúc các trò phải tự mình hoàn thành công việc được giao, vì vậy thầy đã để mọi người thử trải nghiệm một chút.”
Cảm ơn vì cái lí do tồi tàn của thầy nhé.
“Astrid-sama! Cậu đã tạo ra con búp bê dễ thương đó bằng cách nào vậy—”
“Astrid-sama! Tớ không thể kiểm soát lượng mana của mình nên con búp bê tớ tạo ra bự quá mức, tớ cần làm gì để—”
Haa…không phải tôi không muốn được người khác nhờ vả, nhưng thế này có lẽ là hơi quá rồi. Mấy cậu nên dựa dẫm vào giáo viên thì hơn đấy. Tớ cho rằng một pháp sư có kinh nghiệm sẽ là một giáo viên thích hơn tớ, các cậu biết mà?
“Được rồi, cứ để thầy lo, thầy sẽ xem xét cho.”
“Em không cần thầy giúp đâu, sensei. Em muốn được Astrid-sama chỉ dạy cơ.”
Oi, cậu vừa làm cái gì vậy hả!
Giờ đây ông giáo già dạy môn Pháp thuật Nguyên tố Đất đã mất hứng và bắt đầu quay lại cái gốc cây của ổng kìa!
“Cậu rất nổi tiếng, phải không Astrid?”
“Friedrich Điện hạ có vẻ cũng không gặp khó khăn gì với bài tập của mình cả, vậy tại sao Người không giúp đỡ mọi người một chút nhỉ? Có một vài bạn nam cũng đang gặp khó khăn đó, Người biết mà?”
Tôi đáp khi thấy cái nụ cười vô tư quá thể của cậu ta.
“Pháp thuật của tớ khác gì trò trẻ con đối với cậu đâu, Astrid. Loại nỏ mới đó cũng là sản phẩm của pháp thuật, phải không?”
“Đ-Điện hạ đang nói gì vậy ạ? Đây là một sản phẩm được tạo ra từ bao khó nhọc của người nghệ nhân, Người cũng biết mà?”
Đúng là một tên khốn sắc sảo. Kể cả nếu cậu ta cho rằng khẩu shotgun của tôi trông lạ mắt đi nữa, tôi không nghĩ cậu ta có thể nhận ra được là nó được tạo ra từ pháp thuật. Nhắc mới nhớ, cậu ta cũng chính là người đã phát hiện ra trò nghịch ngợm của tôi trong buổi khai giảng. Lẽ nào cậu ta có loại tài năng đó chăng?
“Điện hạ có khả năng phát hiện dòng chảy năng lượng sao?”
“Đúng vậy. Đó là một thiên hướng đôi lúc xuất hiện trong dòng dõi hoàng tộc. Hoàng thân bọn tớ có thể phát hiện dòng chảy pháp thuật, vì vậy bọn tớ có thể phát hiện ra pháp sư nào là người sử dụng chúng. Nhưng pháp thuật của cậu thực sự vô cùng phức tạp, vì vậy tớ không hiểu nó rõ cho lắm.”
Uwaah. Sẽ rất rắc rối nếu phải chiến đấu với gã này trong tương lai đây. Nếu cậu ta có thể biết được thứ gì đang giấu trong tay áo của tôi, tôi sẽ cần nghĩ đến phương án đối phó. Nhưng hiện giờ tôi không thể nghĩ được gì cả bởi cậu ta không biết cách pháp thuật của tôi hoạt động—đó là, để tạo ra các vũ khí hiện đại.
“Q-Quan trọng hơn, Điện hạ cũng nên hướng dẫn các bạn trong lớp làm bài tập. Thấy không, Adolf-san lại thất bại rồi kìa.”
“Aah, phải. Chúng ta hãy cùng trợ giúp các bạn nhé. Tớ có cảm giác chúng ta rồi sẽ rất thân thiết với nhau đó Astrid.”
Tôi từ chối cho phép cậu dựng một cái flag chết người như vậy ngay trên tương lai tươi sáng của tôi.
“Astrid-sama! Tớ nhờ cậu một chút được không?”
“Ừ, ừ. Chuyện gì vậy?
Tôi đi về phía cô bạn gái đang vẫy tay với tôi. Ông giáo trung niên thì đã lại ngủ say được rồi. Chia tôi một phần tiền lương của ông đê, được không?
“Đúng như tớ đã nghĩ, Astrid-sama đang hẹn hò với Friedrich Điện hạ, đúng không?”
“T-Tại sao cậu lại nghĩ thế chứ?”
Đừng có nói mấy thứ gớm ghiếc với cái thái độ thản nhiên như thế chứ!
“2 người có vẻ rất gần gũi với nhau trong đợt cắm trại vừa rồi, và tớ cảm thấy cuộc trò chuyện của 2 người vừa rồi hết sức thân mật nữa chứ. Cậu cũng là cô gái duy nhất Điện hạ gọi bằng tên, vì vậy tớ ngờ ngợ rằng giữa 2 người đang có chuyện gì đó.”
“K-Không phải vậy, giữa bọn tớ chẳng có chuyện gì đâu, cậu biết mà? Thực sự là chẳng có gì hết, cậu rõ chưa hả?”
Đó là do cậu ta tùy ý quyết định, và bây giờ thì tôi là người chịu trận!
“Oh, là chuyện đó, phải không? Lúc này 2 cậu vẫn chưa công khai được, nên là cũng đúng thôi. Tớ hiểu mà. Tớ sẽ trợ giúp cậu hết mình.”
Miine giơ ngón tay cái lên trước mặt tôi.
Dừng~ Dừng ngay việc nguyền rủa tớ lại!
“M-Mà, quan trọng hơn, cậu phải cố gắng hoàn thành con búp bê của mình đi, tiết học sắp kết thúc rồi đó.”
“Ha! P-Phải rồi!”
Đúng rồi. Tập trung vào việc học của mình đê, đừng có tán nhảm nữa.
Như vậy, tôi và Friedrich thế chân ông giáo lười nhác nọ trong việc hướng dẫn các bạn trong lớp cách làm một con búp bê đất. Để kết thúc buổi học, tôi đã tạo ra một bức tượng Blau khổng lồ cho cả lớp xem. Tôi sau đó đương nhiên phải xóa bỏ nó nếu không tôi sẽ gặp rắc rối to.
Nhưng giờ đây tôi đã học được cách dạy dỗ người khác. Vậy hóa ra tôi có thể học được điều gì đó có ích tại trường tiểu học.
Nhưng mục tiêu tôi cần đạt được đâu phải cái đó!