Wolf: “Hoo, vậy ra trò đã đi săn và lập thệ ước với một Tiên à.”
Đã 2 ngày trôi qua kể từ buổi săn nọ, và Wolf-sensei hôm nay lại tới để dạy tôi học pháp thuật.
Wolf-sensei tỏ ra rất thích thú với nhóc tiên mà tôi kiếm được.
Astrid: “Vâng, con đã gặp cô bé trong chuyến đi săn của mình. Tên cô bé là Blau.”
Blau: “Tôi là Blau! Xin chào!”
Blau bay từ vai tôi lên trước mặt Wolf-sensei để chào hỏi thầy.
Hầu như mọi lúc Blau đều bám dính không chịu rời xa tôi. À thì bởi Blau cũng là con gái nên chỉ có mỗi lúc tôi đi vệ sinh là cô nhóc không đi chung với tôi thôi. Tôi để Blau vào bồn tắm cùng mình, nhưng có vẻ như cô bé đã suýt thì ngỏm do đuối nước. Tôi tự hỏi không biết điểm yếu của tiên có phải là nước không.
Astrid: “Nhân tiện thì, Wolf-sensei, tiên có thể giúp chúng ta làm gì vậy ạ? Cô nhóc này chưa có dấu hiệu gì sẽ trở nên có ích với con cả…”
Blau: “Độc miệng thế!”
Độc miệng là sao chứ? Tôi chỉ đơn giản là nói ra sự thật thôi.
Blau chỉ làm được mỗi một việc là bay lảng vảng xung quanh mọi người, ngoài ra cô chẳng tỏ ra có ích một tẹo nào hết. Có thể nói cô nhóc là đồ vô tích sự, tuy nhiên tiên tộc hầu như không cần ăn uống gì cả nên nói thật là tôi cũng chẳng mất gì. Cô nhóc này thực sự chỉ để làm cảnh mà thôi.
Wolf: “Hmm. Thuộc tính của cô bé này là Gió, thầy hiểu rồi. Điều đó có nghĩa là trò sẽ mất ít mana hơn khi thi triển pháp thuật hệ Gió. Hơn nữa, cô bé sẽ giúp pháp thuật của trò có độ chính xác cao hơn. Đó là năng lực của loài Tiên.”
Wolf-sensei cho tôi biết Tiên tộc và Tinh Linh có mối quan hệ tốt với nhau. Khi một người sử dụng pháp thuật, người đó có thể phát động sức mạnh của tinh linh dễ dàng hơn với sự trợ giúp của Tiên đồng hành, và đó là thứ mà người ta gọi là Sự ban phước của Tiên, ngoài ra việc pháp sư lập thệ ước với tiên cũng khá phổ biến.
Astrid: “Thầy cũng lập thệ ước với một tiên rồi sao Wolf-sensei?”
Wolf: “Đúng vậy, tên cô bé là Lotti. Ra đây nào, Lotti.”
Wolf-sensei vỗ vỗ túi áo mình, và rồi một cặp mắt lười nhác từ từ thò ra. Đó là một nhóc tiên có mắt và tóc đều một màu vàng. Cũng như Blau, cô mặc một bộ váy dễ thương, nhưng trông cô có vẻ chẳng có chút tinh thần nào cả.
Astrid: “Cô ấy trông có vẻ hơi lờ đờ…”
Wolf: “Lotti hoạt động về đêm. Thuộc tính của cô bé là Lửa. Nhờ có cô mà thầy có được một cuộc sống thật dễ chịu. Thầy sẽ không cần phải tắt đèn sau khi đã hoàn tất nguyên cứu vào buổi tối, còn vấn đề sưởi ấm trong những ngày đông giá lạnh, thầy không còn phải lo lắng gì nữa.”
Hmm. Sự hiệu quả mà Wolf-sensei đề cập đến nghe hơi chán. Tôi muốn cảm thấy rằng tiên tộc thực sự có ích cơ.
Astrid: “Việc đó kiểu như khả năng điều khiển pháp thuật tự động phải không ạ?”
Wolf: “Ừ. Nếu trò yêu cầu họ làm một việc nào đó nằm trong khả năng của mình thì họ luôn sẵn sàng giúp đỡ. Họ cũng có thể giúp trò thi triển pháp thuật mượt mà hơn nữa. Thầy không biết trò đã có thể sử dụng pháp thuật ở mức độ nào, vì vậy cô bé này có thể đảm nhiệm vai trò gần như một biện pháp bảo hiểm cho trò đó.”
Nếu nghĩ theo cách đó thì đúng thật là tiên tộc rất có ích, huh.
Astrid: “Blau-chan chỉ có thể hỗ trợ con thi triển pháp thuật hệ Gió sao?”
Wolf: “Đúng vậy. Sự tương thích của Tiên với các Tinh linh khá khác nhau, do đó về mặt lí thuyết thì họ chỉ có thể điều khiển được một thuộc tính mà thôi.”
Hmm. Nếu vậy thì Blau cũng không giúp được gì nhiều bởi cô bé chỉ có thể kiểm soát thuộc tính Gió.
Những pháp thuật nào sử dụng gió nhỉ?…gió…gió sao…
Astrid: “Ah! Đúng rồi! 2 thứ đó có sử dụng gió!”
Bởi tôi đã có thể sử dụng hiệu quả pháp thuật Gió, có 2 việc mà tôi muốn thử làm.
Astrid: “Trước tiên thì, Wolf-sensei, một người có thể lập thệ ước với nhiều tiên cùng một lúc không ạ?”
Wolf: “Chuyện đó hơi phức tạp. Thầy không nghĩ việc đó là không thể, nhưng tiên thường rất hay ngại và sống khép kín, do đó họ không thường xuyên xuất hiện trước con người, và họ được tự do lựa chọn người mình muốn lập thệ ước cùng.”
Blau: “Tôi sẽ không gần gũi với bất kì ai ngoại trừ chủ nhân!”
Hmm, vậy hóa ra tiên tộc là một đám không thích ló mặt ra khỏi nhà và ngại giao tiếp huh. Thật là phiền phức.
Astrid: “Trong trường hợp của con thì Blau đã yêu cầu con bắt giữ cổ. Dù sao thì, con có một khám phá thú vị muốn cho Wolf-sensei xem, được không ạ?”
Wolf: “B-Bắt giữ sao? Cái khám phá mà con vừa nhắc đến có liên quan tới vấn đề điều khiển năng lượng trong một vật không?”
Astrid: “Không, đây là việc khác cơ. Chỉ đề phòng hờ thôi, thầy hãy sử dụng Huyết Thuật lên bản thân mình đi ạ. Có lẽ thầy sẽ cần dùng phép hồi phục đó.”
Được roài. Đây là việc mà tôi đã muốn được thử từ lâu. Lúc nào tôi cũng suy nghĩ về nó, nhưng bởi kiểm soát phong thuật là rất khó khăn nên tôi đã nhanh chóng bỏ cuộc, tuy nhiên giờ đây tôi đã có sự trợ giúp của Blau, có lẽ tôi sẽ làm được.
Astrid: “Bác Gnome, nhờ bác cả đó!”
Tôi liên tưởng đến những mô hình mà tôi luôn thấy trong những chuyến đi du lịch quân sự và các triển lãm vũ khí, tập trung lại hình ảnh và để Tinh linh Đất là Bác Gnome thực hiện những chỉnh sửa cần thiết, và rồi thứ đó dần hiện lên trước mắt tôi.
Astrid: “Xong!”
Vật mà tôi vừa tạo ra có 2 cánh chính, 2 cánh phụ gắn ở đuôi, 2 bộ phận cân bằng định hướng. Đó là một cỗ máy có 6 cánh và một động cơ phản lực.
Yep, là một phần của máy bay chiến đấu!
…Nó nhỏ và gọn nhẹ hơn nhiều so với một chiếc phi cơ, và sự thật rằng nó chỉ có mỗi cánh và động cơ nghĩa là tôi hoàn toàn có thể đeo nó sau lưng. Tôi đặt tên cho nó là Phi cơ Astrid, a.k.a. Phản Lực Type-04.
Wolf: “Astrid-sama, thứ này dùng kiểu gì vậy?
Astrid: “Làm như này nè!”
Tôi triệu tập sức mạnh của Tinh linh Gió. Không khí trong động cơ vặn xoắn khiến áp suất không khí càng lúc càng tăng lên, cho đến khi—
Astrid: “Tinh linh Lửa, đốt cháy!”
Tiếp đó tôi kết hợp sự trợ giúp của tinh linh Lửa với không khí có áp suất cực lớn cùng một lúc.
Và thế là một luồng khí cực nóng xả ra từ động cơ phản lực trên lưng tôi! Lực đẩy nó tạo ra rất mạnh, và—
Astrid: “OO—!!”
Wolf: “OOH!?”
Cả tôi lẫn Wolf-sensei cùng thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc.
Tôi đang lơ lửng trên không trung! Tôi đang bay!!
Astrid: “Mình đã có thể tái tạo thành công động cơ phản lực rồi!”
Khi đã có thể dừng lại hoàn toàn ở trên không, tôi hét lên vui sướng và vung nắm đấm ăn mừng.
Cấu tạo của một động cơ phản lực cũng không đến nỗi phức tạp cho lắm.
Một cánh quạt máy được gọi là máy nén sẽ nén không khí lại, và sau đó luồng khí áp suất cao đó sẽ được làm nóng bởi sự đốt cháy nhiên liệu, từ đó tạo thành một luồng khí khi xả ra với áp suất lớn và nhiệt độ cao có vai trò như một lực đẩy. Bởi đơn giản là thế nên một đứa ngốc nghếch như tôi cũng có thể nhớ được.
Astrid: “Blau-chan, cô đã nhớ cấu trúc của cái động cơ này chưa?”
Blau: “Tôi nhớ rồi!”
Được. Việc điều khiển để luồng khí nén lưu thông được không dễ chút nào. Đó là lí do nếu tôi giao chuyện đó lại cho Blau thì sẽ chẳng có gì phải lo lắng hết. Vì vậy, tôi có thể vận hành bộ phản lực này qua việc kiểm soát năng lượng một cách nhẹ nhàng.
Astrid: “Được rồi, chúng ta đi nào!”
Tôi tăng lượng mana tiêu thụ cho động cơ lên, lấy lại thế ngang bằng với mặt đất phía dưới và bay lên cái vèo.
Ah. Tôi đã làm khá ổn nhờ Pháp Thuật Nguyên Tố Gió đã giảm thiểu lực cản không khí tác động lên cơ thể tôi. Tôi muốn được lái thử chiếc phi cơ chiến đấu thực sự cơ, thế nhưng tôi không có chút kinh nghiệm nào với việc đó cả nên đây là thứ thiết thực nhất mà hiện tại tôi có thể làm được.
Với việc giờ đây tôi đã có thể bay lượn trên trời, lợi thế tuyệt đối trong trận chiến với số phận đã nằm trong tay tôi. Tôi có thể xả đạn, thậm chí là thả bom nữa, và thế là kẻ địch của tôi sẽ bị xóa sổ trong nháy mắt!
Tôi hạnh phúc chao qua liệng lại trên bầu trời, nhưng lực ly tâm gây ra trong những cú bẻ lái cực khét hạn chế chuyển động của tôi tương đối đáng kể. Tuy nhiên việc bay ở độ cao hiện tại cùng với tốc độ nhanh như hiện giờ không gây ảnh hưởng tới khả năng hô hấp của tôi, vì thế tôi chẳng gặp phải vấn đề gì cả và cứ thế tiếp tục bay lượn.
Mà, có lẽ tôi nên hạ cánh sớm nếu không Wolf-sensei sẽ lo lắng mất.
Tôi tìm kiếm một khu vực trống mà tôi có thể hạ cánh được, và khi tìm được rồi tôi liền bắt đầu công việc của mình.
Tôi chậm rãi hạ thấp dần độ cao của mình và tư thế tiếp đất của tôi đã sẵn sàng. Sau đó, tôi chỉ việc buff Huyết Thuật vào hai chân mình, dùng phong thuật đẩy mũi mình lên—hay chính xác hơn là đầu và thân trên của tôi để tăng lực cản.
Và…hạ cánh thành công! Tốc độ khi chạm đất của tôi vẫn còn khá nhanh, nhưng rồi nó dần giảm xuống khi tôi chạy ngang qua đồng cỏ gần khu trang trại và cuối cùng dừng lại ở một nơi không quá xa vị trí tôi đã cất cánh. Noice.
Astrid: “Thầy thấy sao, Wolf-sensei! Con đã bay trên trời đó!”
Wolf: “Đ-Đúng thế. Trò đã bay. Trò đã bay được một khoảng cách đáng kể.”
Wolf-sensei nhìn tôi chết lặng.
Wolf: “Đ-Đó có phải là một loại pháp thuật mà trò đã nghĩ ra không, Astrid-sama?”
Astrid: “À, có thể nói là như vậy.”
Thật ra đó là
nhờ bài viết có tựa đề “Cấu tạo động cơ phản lực cho đồ ngốc” trong một tạp chí cho otaku quân sự mà tôi từng đọc.
Wolf: “Thú vị thật. Nếu trò có thể trình bày nguyên lí hoạt động của pháp thuật vừa rồi thì thầy tin chắc là trò có thể nhận được chứng chỉ của Học viện đó. Bởi vì thứ này khá nguy hiểm nên mong trò hạn chế thử nghiệm nó nhiều, được chứ? Nếu trò đâm phải một con chim hay vật gì đó khi bay với tốc độ cao đến vậy, trò có thể bị thương nặng đấy.”
Astrid: “Phải rồi, mình còn phải lo về vấn đề va chạm với lũ chim nữa nhỉ…”
Đúng là có thể tôi sẽ đâm phải một con nếu bay ở cái tốc độ khủng khiếp đó.
Wolf: “Và nếu trò bị ngã từ độ cao như vậy thì…”
Astrid: “Khi đó con sẽ cần một cái dù, đúng không ạ? Nhưng mà con có thể làm dù kiểu gì bây giờ…?”
Wolf: “T-Thầy không biết…”
Tôi chắc chắn cần trang bị sẵn một cái dù để đề phòng tình huống khẩn cấp, nhưng dù thì được làm từ vải, vì vậy tôi không thể nhờ tinh linh làm hộ tôi được, và tôi cũng không biết hình dạng của nó nếu tôi tự làm đi nữa…
Wolf: “Ah, thầy quên chưa nói điều này, nhưng cuộc nghiên cứu về khả năng điều khiển năng lượng trong các vật thể đã có những tiến triển mới. Điều khiển năng lượng trong các kim loại chứa một số khoáng sản nhất định sẽ dễ dàng hơn. Tỉ lệ mana đối với giấy là 500:1, nhưng đối với thứ kim loại này, tỉ lệ chỉ có 50:1 mà thôi.”
Astrid: “Ooh! Lẽ nào?”
Kim loại mà Wolf-sensei cho tôi xem không phải Bạc.
Astrid: “Cảm ơn thầy nhiều lắm, Wolf-sensei! Con sẽ thử nó sau!”
Wolf: “Ừ. Thầy mong thí nghiệm của trò sẽ diễn ra suôn sẻ. Mặt khác, pháp thuật bay ấn tượng đó, bằng cách nào mà trò có thể…?”
Hmm. Nếu mình kể cho thầy về nó tức là mình cho thầy ấy biết về lợi thế của mình.
Astrid: “Xin thầy hãy đợi đến lúc con đưa ra một bản nghiên cứu chính thức ạ ♪”
Tôi nói vậy là để qua mặt thầy ấy thôi nhé.
Gnome: “Có vẻ như nó đã hoạt động rất tốt.”
Astrid: “Ah, chào bác Gnome!”
Trong lúc thầy trò chúng tôi đang trò chuyện, bác Gnome xuất hiện, trên mặt bác là một ánh mắt khắt khe.
Gnome: “Tôi không biết thứ công cụ đó có thể làm được gì khi xem qua kí ức và sự tưởng tượng của cô, nhưng ai mà ngờ được cách dùng nó lại là như vậy. Cả cái tốc độ đó nữa. Đó là một thứ mà không ai trên thế giới này có thể nghĩ ra được.”
Astrid: “Ehehe.”
Gnome: “Tôi không có khen cô.”
Huh? Bác ấy không phải đang khen mình à?”
Gnome: “Thứ đó cũng—”
Astrid: “có khả năng phá hủy cán cân sức mạnh?”
Nếu con người có thể bay, cục diện của những cuộc chiến sẽ thay đổi. Nhưng nếu họ không được trang bị với bộ vũ khí xịn sò của tôi mà vẫn chỉ dùng mỗi cung nỏ, mũi tên khi bắn ra sẽ bị gió thổi chệch đi và gần như không bao giờ có thể tìm được mục tiêu của mình.
Tuy vậy, công nghệ này cho phép con người trinh sát từ trên cao, và họ có thể thay bom bằng những thùng dầu rải lên mặt đất và tạo ra một biển lửa kinh hoàng, vì vậy chỉ với công nghệ bay này, tôi có thể phá hủy cán cân sức mạnh của thế giới…chắc thế. Tôi cảm thấy trường hợp này quả là khó nhằn.
Cũng có thể nó không tạo ra được nhiều thay đổi lớn đến vậy.
Tôi từng đọc trên mạng rằng dù máy bay đã được tạo ra từ trước Thế Chiến I, nó không đủ hiệu quả để thay đổi cục diện của cuộc chiến.
Gnome: “Có vẻ cô đã suy nghĩ về chuyện đó.”
Astrid: “Cháu chỉ đang nghĩ liệu bộ Phản lực Type-04 này thực sự có thể khiến mọi thứ sụp đổ không.”
Là một pháp thuật bay nên nó có rất nhiều hạn chế, và bạn hầu như không thể bay nổi mà không có sự trợ giúp của một Tiên hệ Gió.
Gnome: “Có cô thể không biết, nhưng khả năng quan sát chiến trận từ trên không sẽ thay đổi cả cuộc chiến. Có thể dễ dàng xác định thắng hay bại chỉ nhờ việc biết được thông tin về đội hình của kẻ địch.”
Astrid: “Thật vậy sao. Nếu họ có được khả năng trinh sát từ trên cao, họ có thể nắm bắt được cách tổ chức của quân địch. Họ cũng có thể phát hiện ra những đội quân mật, và tùy chỉnh động thái của họ theo thông tin có được, đúng không ạ?”
Có được con mắt trên bầu trời sẽ thay đổi định nghĩa của chiến tranh.
Khi nghĩ về phi cơ chiến đấu, tất cả những gì tôi biết chỉ là thả bom và những trận chiến đấu 1v1 trên không.
Astrid: “Cháu hiểu rồi bác Gnome à. Nhưng con người sẽ luôn phát triển đi lên, vì thế cháu không nghĩ việc kìm giữ bước tiến của họ là một việc làm hợp lí. Tuy nhiên không phải là cháu muốn dạy cho ai biết về những phương thức chiến đấu chống lại định mệnh của cháu đâu nhé.”
Gnome: “Cô nên nói vậy sau khi có thể tự mình làm ra những món đồ đó được mà không cần sự trợ giúp của tinh linh bọn ta.”
Uu, mình chẳng thể phản bác lại nổi luôn.
Hiện tại tôi đang dựa dẫm vào các tinh linh để họ chế tạo ra những thứ tôi muốn, tôi không thể tự mình làm ra chúng.
Astrid: “Nếu vậy thì cháu sẽ giữ bí mật về chuyện này.”
Tôi hứa với bác Gnome.
Nhưng dù tôi có không thèm dấu giếm về bộ phản lực này đi chăng nữa, người duy nhất biết cách vận hành nó cũng chỉ có tôi mà thôi. Tôi tự hỏi liệu có ai khác ở thế giới này biết cách đốt không khí nén để tạo ra lực đẩy cực lớn không.
Astrid: “Được rồi, thí nghiệm của ngày hôm nay đã thành công tốt đẹp! Wolf-sensei, con có thể mượn thứ kim loại này không?”
Wolf: “Ừ, được thôi. Hãy cho thầy biết nếu nó hoạt động hoàn hảo.”
Hay lắm. Nếu có thể kiểm soát được lượng mana trong kim loại, tôi sẽ nâng cấp chút đỉnh cho kho vũ khí của mình.
Astrid: “Hành trình đạt tới đỉnh cao pháp thuật của mình đang tiến triển từng giờ. Ngày mà mình có thể hạ gục số phận đang đến gần!”
Wolf: “Hạ gục số phận…?”
Trong lúc Wolf-sensei vẫn còn đang bối rối, tôi làm mới quyết tâm của mình.