Thời gian trôi đi và tôi, Astrid Sophie von Oldenburg, lên 6.
Cuối cùng thì cái ngày định mệnh ấy cũng đã tới rồi.
Mẹ: “Astrid, con đã mặc đồng phục chưa đấy? Đừng có quên mang cặp sách theo nhé?”
Tôi ôm đầu đau khổ, không buồn trả lời mẹ.
Tôi đã mặc sẵn bộ đồng phục từ trước. Đó là một cái áo khoác đồng phục thủy thủ gồm 3 bộ màu đen, trắng và đỏ trông rất dễ thương. Tôi không có gì để phàn nàn về bộ đồng phục này cả. Cái cặp là hàng phát hành riêng cho học sinh của học viện, nó trông gần giống cặp randoseru.
(Illust bộ đồng phục thôi :v)
Nhưng mà tôi không muốn đi học một tẹo nào hết!
Kể cả từ hồi trước tôi cũng luôn không muốn phải tới trường rồi. Ý tôi là, nếu tôi đi học, chắc chắn tôi sẽ gặp Friedrich và một vài “đối tượng để yêu”. Khi tôi học tới cao trung thì tôi cũng sẽ chạm chán với Nữ chính.
Tôi không muốn dựng flag bừa phứa đâu, nhưng tôi đâu có biết cái thứ định mệnh này hoạt động kiểu gì.
Có lẽ số phận của tôi sẽ luôn vặn mình đưa tôi tới đáy cùng của sự suy tàn.
Khi đó thì tôi phải làm gì?
Lúc này tôi vẫn hầu như chẳng có chút sức mạnh nào để thay đổi vòng xoay định mệnh cả…cố nhất thì, tôi cũng chỉ có thể bay và xả đạn từ trên trời mà thôi. Tôi không thể né tránh được kết cục tồi tệ của mình nếu chỉ có thể làm được đến thế…Tôi thấy bản thân mình thật bất lực làm sao.
Nhưng hiện giờ vẫn còn quá sớm để tuyệt vọng.
Nữ chính sẽ xuất hiện khi tôi vào cao trung, và sự suy tàn của tôi cũng sẽ bắt đầu cùng thời điểm ấy. Vẫn còn nhiều thời gian để chuẩn bị.
Chương trình giáo dục bậc tiểu học kéo dài trong 4 năm. 3 năm để hoàn thành chương trình sơ trung, và thêm 3 năm nữa để học hết cao trung.
Vậy tức là tôi còn 10 năm để chuẩn bị sẵn sàng đương đầu với định mệnh!
Ya~y! Nếu vậy thì ez thôi! Ez!
Tuy tự tin là tốt, nhưng tôi không nên trở nên quá tự mãn để rồi bị số phận đánh bại lúc nào không hay. Tôi không thể hạ thấp cảnh giác được. Tôi phải cẩn thận như thể mình đang băng qua một bãi đất chôn đầy mìn; luôn luôn cảnh giác trên từng bước đi.
Cô hầu: “Tiểu thư, người đã chuẩn bị xong chưa ạ? Phu nhân đang đợi người đó.”
Astrid: “Tôi chỉ đang nghĩ là tôi không muốn phải tới trường…”
Cô hầu-san nhìn tôi bằng ánh mắt đầy lo lắng, vì thế tôi trả lời cô thật lòng.
Cô hầu: “Tiểu thư-sama…dù người trước giờ vẫn luôn khăng khăng đòi học phát thuật, vậy tại sao người lại không muốn đi học chứ? Người có thể thỏa thích học pháp thuật ở học viên mà? Đó không phải thứ mà người hằng mong muốn sao?”
Astrid: “Không phải, chẳng qua tại tôi ngại tiếp xúc với nhiều người lạ, vì vậy tôi sợ phải tới một nơi mà đâu đâu cũng toàn người không quen biết như thế.”
Cô hầu-san hỏi trong lúc vẫn còn kinh ngạc, và tôi chỉ có thể bịa ra một lí do hết sức xoàng xĩnh.
Cô hầu: “Tôi không cho rằng Tiểu thư không thể lo liệu được khi tiếp xúc với người lạ đâu. Tôi thấy người đã làm quen với Vrangel-sensei trong chưa đầy một ngày, và người cũng đã tạo được ấn tượng tốt trong lòng bạn bè của Ông chủ đó thôi.”
Astrid: “Tôi không thể kết thân được với những người cùng tuổi tôi. Đó là một loại xấu hổ đặc biệt.”
Tôi, không, muốn, đi, họoooc!
Tôi sẽ phải học chung với Friedrich và những ‘đối tượng để yêu’ khác ngay từ hồi tiểu học đó, bạn hiểu không? Nếu tôi khiến họ phật ý, tôi không biết có chuyện gì sẽ xảy ra đâu, bạn hiểu không? Sự suy tàn của tôi cũng chính là sự suy tàn của gia tộc Oldenburg đó, bạn hiểu không?
Cô hầu: “Rất tốt, tôi sẽ thông báo lại với Ông chủ và Phu nhân. Tôi không quan tâm nếu Tiểu thư bị la mắng đâu, người hiểu chứ?”
Astrid: “Uguu…”
Đúng thế. Bởi giờ đây tôi đã bắt đầu đi học, cha đã tùy tiện hủy bỏ những lớp học cùng với Wolf-sensei. Mặc dù vẫn còn nhiều thứ tôi muốn học từ Wolf-sensei…
À thì, nếu tôi muốn gặp Wolf-sensei, tôi chỉ cần ghé qua khu đại học. Wolf-sensei không còn là gia sư riêng của tôi nữa, vậy nên tôi không thể học pháp thuật từ thầy được. Đó là chuyện khi tôi đi học rồi.
Astrid: “Được rồi, tôi đi đây! Tôi đi là được chứ gì? Tôi không quan tâm dù sau này tôi có hối hận vì đã đi học, được chưa! Tôi không quan tâm dù tôi có hủy hoại cả cái nhà này, được chưa!”
Cô hầu: “Tại sao Tiểu thư lại có thể hủy hoại cái nhà này chỉ vì tới trường cơ chứ…?”
Cuối cùng, để có thể tự vũ trang đánh bại số phận, tôi đã bị bắt ép phải đi học, đó cũng chính là động thái đầu tiên khơi mào cuộc chiến dai dẳng này.
Ngày đầu tiên tới trường cũng là lễ khai giảng luôn.
Nổi bật ở phía trên là những quý ông quý bà đang ngồi trên hàng ghế dành cho phụ huynh, chắc chắn họ đều là những quý tộc danh giá của đất nước này. Bọn trẻ con thì ngồi chung dãy ghế với tôi, và có vẻ như mấy cậu ấm cô chiêu này đã được chăm sóc rất tử tế.
Học sinh nhập học tại Học Viện Pháp Thuật Thánh Satanachia về cơ bản đều xuất thân từ các gia đình quý tộc. Một học viện quý tộc được thành lập bởi quý tộc, cho con em quý tộc. Đây là một xã hội phân biệt giai cấp. Giai cấp vô sản, đoàn kết lại!
Đại khái là những học viên của trường đều có khả năng về mặt pháp thuật, nhưng đối với dân thường, họ được những pháp sư hoàng gia đã về hưu giảng dạy.
Tuy nhiên, nếu họ đạt được thành tích học tập xuất sắc và vượt qua được bài kiểm tra đặc biệt, học hoàn toàn có thể gia nhập học viện này.
Nữ chính có một tài năng thiên bẩm với pháp thuật, điểm của cô luôn ở mức xuất sắc và cô đã dễ dàng vượt qua bài kiểm tra, vì vậy cô đã được nhập học vào nơi này khi cô lên cao trung…ngoài ra cô còn được hưởng chính sách ưu tiên. Học phí của cô được chi trả bởi học viện, do đó có thể nói cô là học sinh nhận được sự đối xử ưu ái nhất của nhà trường.
Tôi cũng thế…Điểm của tôi cũng tốt đó chứ! Tôi sẽ không thua đâu!
Cuộc cạnh tranh giữa nữ chính và nữ phản diện có chút không công bằng. Đó là lí do nữ phản diện không bao giờ dành được chiến thắng…
Hiệu trưởng: “…Như vậy, các trò đã được gia nhập vào học viện này để trong tương lai các trò có thể giúp sức xây dựng đế chế, ở một thế giới mà pháp thuật đang không ngừng phát triển như lúc này. Mỗi người các trò đều có những tài năng riêng có thể đóng góp cho Đế chế Prussian. Và…”
Haizzz. Bải phát biểu của ông hiệu trưởng dài quá đi mất! Ông đã tự nói với chính mình được 30 phút rồi đấy, lão khọm quái đản!
Aah, chán chết được. Có lẽ tôi nên bày một vài trò nghịch phá vui vui tí. Tôi được Wolf-sensei dạy cách khiến một người hắt xì bằng Huyết Thuật, tôi phải thử với ông hiệu trưởng mới được.
Hehehe. Lão khọm già ngạo mãn đang chìm đắm trong bài phát biểu dài đến mức ngu ngốc của mình. Tự làm mình mất mặt khi hắt xì thật lớn trước sự chứng kiến của mọi người đi!
Với một suy nghĩ hết sức trẻ con như vậy, tôi cắt ngón tay mình để máu chảy ra. Sau đó tôi thi triển Huyết Thuật, tôi đã làm việc này không biết bao nhiêu lần rồi, và giờ tôi sẽ tấn công lão hiệu trưởng bằng phong thuật.
??? “Cậu không thể làm vậy đâu.”
Tôi nghe thấy một giọng con trai ngăn tôi lại.
Tôi bị bắt quả tang rồi sao!?
Tôi hoảng loạn nhìn quanh.
Khi ấy tôi nhận ra một cậu bé hết sức lạ lẫm có mái tóc bạc hơi dài ở bên phải dãy ghế phía trước đang mỉm cười với tôi trong lúc vẫy vẫy cái tay. Không ổn rồi. Trông cậu ta dễ thương kinh khủng luôn. Mái tóc bạc cũng đẹp nữa, nhưng mắt cậu ta lại có màu xanh biển, và cặp mắt ấy quả thực rất cuốn hút.
Đó không phải là mái tóc hay đôi mắt mà một đứa trẻ 6 tuổi có thể có.
Nhưng cậu ta đã nhận ra được Huyết Thuật của tôi…Cậu ta hẳn không phải một tên gà mờ.
Hm? Khoan đã? Một học sinh tóc bạc mới nhập học năm nay?
Hiệu trưởng: “Khụ, sau đây là vài lời phát biểu của đại biểu học sinh năm nay, Đệ nhất hoàng tử của đế chế chúng ta, Hoàng tử Friedrich.”
Friedrich: “Vâng.”
Bài diễn thuyết dài hơi của ông hiệu trưởng cuối cùng cũng đã kết thúc, và giờ thì tới lượt đại biểu học sinh khóa chúng tôi lên phát biểu.
…Mà khoan, ổng vừa mới nói ‘Friedrich’ sao?
Friedrich: “Mọi người. Tôi rất vui mừng là ngày hôm nay, rất nhiều bạn học sinh đầy hứa hẹn đã gia nhập vào Học viện Thánh Satanachia để sau này góp phần phát triển nền pháp thuật nước nhà.”
Đúng như mình nghĩ! Cậu ta chính là Friedrich!
Thảo nào trông cậu ta đẹp trai thế! Lẽ ra tôi phải nhận ra màu tóc bạc của cậu ta, tí nữa thì tôi rơi vào vùng nguy hiểm rồi! Tôi quả là đã quá bất cẩn mà!
Đệ nhất Hoàng tử của Đế chế Prussian, Friedrich.
Thái tử kế vị và đồng thời là một ‘đối tượng để yêu’. Để cứu mạng cậu ta, người y tá chăm sóc cho cậu ta đã phải dùng Huyết Thuật để chữa trị cho cậu, từ đó khiến mái tóc của cậu ta có một màu bạc kì lạ.
Nhân cách của cậu ta khá là tệ, tuy nhiên cậu ta học và chơi thể thao rất giỏi. Đúng chất của một hoàng tử. Bởi vậy, khi thời đại của sắt và lửa đang đến gần, khả năng trị vì của cậu ta bị nhiều người nghi vấn.
Nữ chính sẽ nhận ra gánh nặng mà hoàng tử mang trên vai mình và sau đó động viên cậu ta bằng cách nâng niu âu yếm hết mực, ọe.
Và sau đó, họ kết hôn! Nhân tiện họ phá hủy gia đình chúng tôi luôn! Cái éo gì vậy!
Friedrich: “Gần đây, pháp thuật đã được sử dụng như một thứ vũ khí. Tuy nhiên, bản chất của pháp thuật là sự liên kết với các tinh linh. Con người cũng có thể liên kết với nhau. Trong một thế giời đang dần chuyển sang kỉ nguyên của sắt và lửa, sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể đạt được hòa bình qua những mối liên kết ấy.”
Keh. Hãy dùng pháp thuật để đem lại hòa bình, bây đang nói gì vậy huh? Bây muốn chiến với Astrid này sao? Tôi đang định dùng pháp thuật kết hợp với vũ khí hiện đại để bắn nát cái số phận đáng nguyền rủa của chính mình, và cậu bảo tôi làm điều ngược lại sao? Thế sao cậu không tự lo chuyện của mình và tự đi kiếm nữ chính về mà cưới đi? Booo! Booo!
Tôi thầm phản đối bài diễn văn của học sinh danh dự Friedrich. Boooo! Boooo!
Friedrich: “Để làm được như vậy, chúng ta phải học cách sử dụng pháp thuật an toàn, và trở thành những người có ích cho Đế chế Prussian trong tương lai.”
Như vậy, bài phát biểu của Friedrich kết thúc.
Trong lựa chọn Friedrich trong game, Astrid thi thoảng lại xuất hiện để chọc phá bên lề, nói rằng một người không có địa vị xã hội cao quý mà gần gũi với Hoàng tử là xấc xược. Hoàng tử sẽ kết hôn với tôi! Thường dân thì chỉ nên kết hôn với thường dân! Cổ luôn nói mấy câu kiểu kiểu thế…
Cá nhân mà nói, sự yêu thích tôi dành cho Friedrich đã luôn ở mức độ âm sẵn rồi.
Nếu bây sinh ra đã là một hoàng tử rồi thì lo mà hoàn thành nghĩa vụ của mình thật tốt đi! Đừng có mà đi kiếm Nữ chính để khóc lóc kể lể rằng chính kiến của bây với cha không giống nhau! Bây là ai chứ, một thằng nhóc 5 tuổi chắc? Nhân tiện đừng có mà nói mấy thứ linh tinh kiểu như dùng pháp thuật vào mục đích hòa bình!
Lúc đầu tôi đã bị rung rinh bởi cậu ta một chút, nhưng giờ đây chỉ nhìn cái gương mặt điển trai của cậu ta cũng đủ khiến tôi muốn ứa gan.
Khi nào thì buổi lễ khai giảng này mới kết thúc chứ?
Hiệu trưởng: “Như vậy, buổi lễ khai giảng năm học mới đến đây là kết thúc. Toàn bộ học sinh hãy mau chóng trở về lớp học của mình.”
Oh, xong rồi nè.