Rừng. Rừng. Rừng.
Khắp nơi đều là rừng rú.
Tôi đã mang theo một cái la bàn để phòng trường hợp bị lạc. Nó cũng là một món đồ tôi tự hóa phép ra. Thế giới này đã phát minh ra la bàn, thế nhưng một gia đình Công tước không cần nó để làm gì cả, vì vậy tôi tự làm một cái thay vì đi mua.
Tôi ghi nhớ con đường nhóm của cha đã đi. Tôi cũng đã mang theo bản đồ của khu rừng này, thế nên cũng không phải khủng khiếp gì lắm nếu tôi có lỡ phạm phải sai lầm nào đó. Chúng tôi đã tiến vào khu rừng từ phía tây, do đó tôi chỉ việc đi về hướng đó lúc quay về. Ít nhất thì bằng cách đó tôi có thể ra khỏi khu rừng này.
Astrid: “Nhưng mà…chẳng có con mồi nào quanh đây cả…”
Cha có thể tìm được đám hươu cùng bọn thỏ rừng, nhưng tôi đến một con chuột cũng không thể tìm nổi. Tôi nghe nói khu rừng này khá yên bình và trù phú, tuy vậy tôi vẫn chưa thấy bất cứ bằng chứng nào cho thấy nhận định đó là đúng cả. Cứ như thế này tôi sẽ không thể thử súng được mất.
Astrid: “Oop! Con gì kia…?”
Trong lúc chạy băng qua khu rừng với Huyết Thuật ểm đầy đủ, tôi chứng kiến một cảnh tượng không ngờ.
Có một con quái vật có nửa ngoại hình của đại bàng còn nửa kia là của loài thú ăn thịt đang ngồi giữa khoảng trống của khu rừng. Nó to gấp đôi mấy con ngựa kéo xe của chúng tôi.
Astrid: “G-Gryphon?”
Nếu tôi nhớ chính xác, tôi đã nhìn thấy nó trong một quyển sách về những con quái vật huyền bí, và tên nó là Gryphon. Trông nó khá hung hãn, và trong sách có ghi chúng thường ăn thịt con người. Tôi cũng đọc được rằng món ăn yêu thích của chúng là ngựa sống.
Tại sao trong bãi săn của ngài Bộ trưởng Chiến Tranh lại có một con thú nguy hiểm đến vậy chứ…
???: “Hii! Không ngon! Không ngon đâu, nghe tôi đi mà! Vị của Blau không ngon đâu!”
Và sau đó khi tôi quan sát kĩ hơn, có một sinh vật thậm chí còn thú vị hơn đang bay lơ lửng trước mắt con Gryphon.
Đó là một cô bé mặc một cái váy tạp dề ba mảnh mà trẻ em thường mặc. Tóc và mắt cô bé đều có một màu xanh biển. Cô bé chỉ đủ lớn để nằm gọn trong lòng bàn tay bạn, quả đúng là một thực thể đạm chất giả tưởng, và con Gryphon đang lườm cô bé.
Astrid: “Đó có phải là một Tiên không nhỉ?”
Dù đây là lần đầu tiên tôi thấy một sinh vật kì thú như thế, nhưng theo như những gì Wolf-sensei đã cho tôi biết về loài Tiên, tôi không thể nhầm lẫn được.
Trong khi đó, nàng tiên-san đang bị con Gryphon chuẩn bị đánh chén. Nó đang liếm liếm cái vỏ sắc nhọn của mình trong lúc nước dãi văng khắp nơi. Không phải thức ăn khoái khẩu của nó là ngựa sao? Tôi không nghĩ là một sinh vật bé nhỏ như vậy có thể thỏa mãn được cái dạ dày khổng lồ của con Gryphon…
Tiên: “Ah! Con người! Cứu tôi! Cứu tôiiii!”
Trong khi tôi đang đứng tại một vị trí quang đãng để quan sát con Gryphon và Fairy-san, đột nhiên cô bé quay về phía tôi và vẫy vẫy cái tay. Thấy vậy, con Gryphon cũng làm theo và cất tiếng gầm gừ dọa nạt.
Astrid: “Ah, ổn thôi. Mình không có lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu sau, huh. Dù sao thì nó cũng là một đối thủ hoàn hảo.”
Tôi cường hóa thể chất của bản thân bằng Huyết Thuật cho tới khi nó đạt giới hạn, và sau đó tôi rút khẩu shotgun ra đồng thời nạp 5 viên đạn đặc vào.
Được rồi. Nếu kẻ địch của tôi là một con quái vật chuẩn bị xơi tái một nàng tiên, sẽ chẳng có ai phàn nàn gì dù tôi có giết nó đi nữa. Món ăn nhẹ tối nay sẽ là gà chiên KFC!
Gryphon: “KIIIIIIIIIII!!!”
Con Gryphon rú lên chói tai, nó đứng dậy và lao tới tấn công tôi.
Astrid: “Tới mà chén tao đây này, đồ con gà!”
Mỉm cười vui sướng, tôi bắt đầu cuộc chiến bằng cách chĩa nòng súng vào đầu con Gryphon và găm một viên đạn vào đó.
Gryphon: “GIII!?”
Viên đạn bắn trúng cái đầu to đến mức ngu ngốc của con Gryphon một cách hoàn hảo, nhưng thật không may là đó không phải một vết thương chí mạng, tuy vậy thế là quá đủ để khiến nó gầm lên đau đớn và không lao lên nữa.
Astrid: “Bây giờ thì đến phân thân dưới nhé?”
Tôi giật bộ thay đạn để đẩy vỏ đạn rỗng ra ngoài đồng thời nạp vào ổ đạn viên đạn mới. Sau đó tôi lao về phía con Gryphon và tấn công.
Bạn có thể đang nghĩ “Nhóc làm cái vẹo gì thế?” hoặc đang spam ping hỏi chấm, nhưng con Gryphon đang dùng cái sọ dày của nó như một tấm khiên và lao lên, thế nên tôi sẽ không thể hạ được nó nếu cứ chỉ tấn công trực diện. Làm vậy sẽ chỉ khiến tôi lãng phí thêm nhiều đạn hơn thôi.
Bởi thế—!
Tôi mặc kệ tấm váy của mình lúc này đang bị gió thổi ngược lên. Trong một khắc, tôi trượt qua phần dưới của con Gryphon.
Và tôi kéo cò.
Gryphon: “KIIIIHH!”
Đó là một phát bắn hoàn hảo. Viên đạn xuyên qua được lớp lông cứng của nó và khoét sâu vào trong bụng. Không chần chừ, tôi tiếp tục nạp thêm một viên đạn khác và bắn vào con Gryphon.
Gryphon: “Kiii…”
Không biết tôi đã cắt đứt được động mạch chủ ở tim và phổi con Gryphon chưa nhỉ? Tứ chi nó lảo đảo rồi cả người nó đổ sụp xuống một cái rầm.
Astrid: “Nó chết chưa ta?…Không được, tôi phải dừng lại trước khi tự chuốc lấy rắc rối.”
Tôi giẫm lên đầu con Gryphon, và sau đó tôi nã thêm 2 phát đạn thẳng đầu nó. Lần này những viên đạn đã thành công khi nó phá vỡ lớp sọ dày của con quái vật và khiến não nó bắn tứ tung khắp nền rừng.
Game là dễ.
Astrid: “Cô có sao không?”
Tiên: “B-Bạn đã cứu tôi, Con người-san…”
Tôi hỏi thăm nàng tiên bé nhỏ kia và cô thở dài sườn sượt. Cô vỗ vỗ đôi cánh trông như cánh bướm của mình và bay về phía tôi.
Tiên: “Nhưng mà…Con người-san, bạn có thể nhìn thấy tôi sao?”
Astrid: “Tôi đoán thị giác của tôi không có vấn đề gì?”
Nàng tiên-san nghiêng đầu hỏi tôi, nhưng tôi chỉ đáp lại như thể đó là chuyện hiển nhiên vậy. Bộ váy xanh 3 mảnh dễ thương của cô phấp phới rõ ràng trước mắt tôi.
Tiên: “Hoho! Tôi mừng quá! Nếu thế thì bạn hoàn toàn phù hợp đó Con người-san!”
Astrid: “Phù hợp?”
Tôi chỉ được nghe Wolf-sensei kể một vài điều về tiên tộc, vậy nên tôi chẳng hiểu ý cô ấy là gì cả.
Tiên: “Chỉ có một số quái vật và con người có thể nhìn thấy tiên tộc bọn tôi. Những người như vậy là những người xứng đáng. Tên của bạn là gì, Con người-san?”
Astrid: “Astrid. Astrid Sophie Von Oldenburg. Tên cô là gì?”
Có rất nhiều thứ mà tôi muốn hỏi, nhưng trước tiên hãy bắt đầu bằng tên của cô ấy đã.
Blau: “Blau tên là Blau, Astrid-san. Tôi rất mừng vì bạn đã cứu tôi!”
Astrid: “Nhân tiện, có phải lúc nãy cô sắp bị ăn thịt đúng không? Chắc hẳn kích thước của cô không phải là thức ăn phù hợp cho một con quái vật to đến thế, đúng không?”
Blau-chan tự giới thiệu bản thân, và tôi hỏi cô về những điều mà tôi đang rất thắc mắc. Blau-chan quá nhỏ để thỏa mãn cái dạ dày của con Gryphon. Cô nhóc chỉ lớn bằng một nửa cái cupcake kem.
Blau: “Loài tiên chúng tôi sở hữu rất nhiều năng lượng. Bọn quái vật biết khi ăn chúng tôi sức mạnh của chúng sẽ tăng lên, vì vậy chúng thường săn tìm tiên tộc và đánh chén tụi tôi. Vừa xong tôi cũng đã suýt chút nữa bị ăn thịt.”
Hee~ hóa ra nếu ăn thịt một tiên thì lượng mana sẽ…
Blau: “A-Astrid-san? Ánh mắt của bạn khi nhìn Blau giống y như con Gryphon vậy…”
Astrid: “Nhân tiện tôi có một thắc mắc nho nhỏ. Vị của cô có ngon không?”
Blau: “GYAAAA!!”
À thì không phải tôi muốn làm thế với Tiên-san. Tôi không phải loại người sẵn sàng làm mọi thứ để thỏa mãn sự tò mò của bản thân.
Astrid: “Tôi chỉ trêu cô chút thôi. Dù gì thì, cô có những khả năng gì vậy Blau?”
Blau: “Tiên có thể làm những việc của tiên, bạn biết không?”
Yeah, tôi thừa nhận mình chẳng biết mấy việc mà tiên tộc thường làm là gì cả.
Blau: “Có rất nhiều đặc quyền chỉ dành cho những người đã liên kết với tiên đó! Bởi Astrid-san đã cứu Blau, nếu bạn muốn lập thệ ước với Blau thì Blau luôn sẵn sàng đồng ý!”
Astrid: “Hee. Nhưng mà tôi không rõ về chuyện đó cho lắm…”
Ý tôi là nhỡ đâu có những tiên độc ác sẵn sàng cướp lấy linh hồn của bạn chẳng hạn…
Blau:“Được rồi, vậy hãy cho tôi đi cùng bạn nhé, Astrid-san? Bạn có thể hỏi ý kiến của người lớn trước rồi sau đó thành lập thệ ước với Blau! Chúng ta làm vậy đi!”
Astrid: “Đó là một ý hay bởi với sự thiếu hiểu biết của mình thì tôi không thể tự đưa ra quyết định được.”
Cô nhóc này có vẻ đang rất hào hừng. Có thật cô là một người kín đáo không vậy…?
Blau: “Tại sao bạn lại nhìn Blau bằng ấy mắt nghi ngờ như vậy Astrid-san? Blau là tiên tốt mà?”
Astrid: “Tôi chưa thể chắc chắn được bởi tôi đâu có biết gì về cô.”
Bạn phải luôn cẩn thận với những thứ mình chưa biết rõ. Fuuh.
???: “Astrid! Con đang ở đâu!”
Astrid: “Geh, cha đã nhận ra rồi.”
Đúng lúc đó tôi nghe tiếng cha gọi.
Astrid: “Cha ơi! Con ở đâyyy!”
Tôi nhanh chóng chạy về phía cha với Huyết Thuật. Nếu họ tới được nơi chúng tôi đang đứng lúc này, họ sẽ phát hiện ra xác chết của con Gryphon và tôi sẽ phải giải thích về chuyện này, và việc đó đối với tôi chẳng khác nào một sự phiền toái không thể chịu đựng nổi.
Cha: “Astrid! Chuyện gì đã xảy ra vậy!? Con đột nhiên biến mất khiến cha rất hoảng sợ!”
Astrid: “T-Thực ra thì con đã tìm thấy một nàng tiên rừng.”
Cha đang rất giận. Đây là lúc những điểm con cưng tôi kiếm được mấy ngày nay đứng ra thế mạng…
Fraunhofer: “Oh, quả thực là có một tiên đang đi theo cháu. Thuộc tính Gió sao?”
Blau: “Yes! Thuộc tính của Blau là Gió!”
Huh? Bá Tước Fraunhofer cũng là một người có thể nhìn thấy cô nhóc sao?
Cha: “Có một tiên ở đây sao? Tôi chẳng thấy gì cả.”
Fraunhofer: “Tôi đoán điều đó tức là Paul không xứng đáng. Cô bé ở ngay kia, ở trên vai Astrid-chan đó. Có vẻ như cô nhóc rất thích Astrid.”
Blau: “Đó là bởi Astrid-san đã cứu Blau khỏi con Gryp—”
Tôi nhanh chóng bịt miệng nhóc tiên ngây thơ trước khi cô để lộ ra mấy thứ không cần thiết.
Astrid: “Con đang lùng sục trong khu rừng thì tìm ra Tiên-san, và trước khi con nhận ra thì cô đã bám lấy con rồi. Con nghĩ đó là do con đã cho cô bé một vài cái bánh quy.”
Blau: “Blau đâu có nhận được cái bánh quy n—”
Eei cứ làm theo lời tôi đi, đồ tiên ngốc nghếch này.
Fraunhofer: “Chà chà. Đối với các pháp sư, tiên tộc có thể xem như là người bạn đồng hành của họ. Nếu cô bé quấn cháu đến thế thì tại sao cháu không lập thệ ước đi?”
Astrid: “Liệu có thực sự ổn nếu cháu lập thệ ước với tiên không ạ? Cô nhóc sẽ không lấy mạng cháu hoặc làm mấy việc kiểu như rút ngắn tuổi thọ của cháu chẳng hạn?”
Fraunhofer: “B-Bác chưa từng nghe nói là tiên có thể làm mấy chuyện như vậy…”
Được rồi. Bá Tước Fraunhofer đã xác nhận an toàn cho tôi.
Astrid: “Blau, chúng ta lập thệ ước nào.”
Blau: “Đồng ý!”
Blau tán thành như thể cô nhóc đã đợi sẵn những lời này từ tôi vậy.
Blau: “Được, giờ Blau sẽ đọc lời thề.”
Blau run lên trong lòng bàn tay tôi khi cô nói vậy.
Blau: “Ta, Blau của Rừng Karlpert, và ngươi, Astrid, sẽ thành lập một thệ ước kết nối linh hồn hai chúng ta.”
Linh hồn huh. Nghe vẫn hơi đáng sợ một chút.
Blau: “Phong ấn lời thề bằng một nụ hôn nếu chấp nhận, hoăc nhắm mắt lại nếu muốn hủy bỏ lời thề.”
Bởi Bá Tước Fraunhofer đã nói tiên là những người bạn đồng hành rất hữu ích đối với mọi pháp sư, thế nên đương nhiên là tôi sẽ đồng ý.
Tôi dịu dàng hôn lên trán Blau.
Blau: “Như vậy, thệ ước giữa chúng ta đã được hình thành. Từ giờ trở đi xin người hãy chăm sóc tôi, thưa Chủ nhân!”
Astrid: “Tôi cũng thế, mong được cô giúp đỡ, Blau-chan.”
À thì, nếu cô nhóc không giúp ích gì được cho tôi, tôi cũng có thể coi cô nhóc như một linh vật.
Bạn của Cha: “Thật không ngờ là cô bé đã tìm thấy một nàng tiên đó. Cháu đã kiếm được một phần thưởng hoàn hảo, đúng không Astrid-chan?”
Ông bạn khác: “Cậu không nghĩ con gái cậu được sinh ra để làm một Pháp sư Hoàng gia vĩ đại sao Paul?”
Trong khi cha bị bủa vây trong một cuộc bàn luận ồn ào, mặt trời đã sắp sửa lặn ở phía chân trời, vì vậy chúng tôi quyết định quay trở về.
Nhờ có ngày hôm nay mà điểm yêu quý của cha dành cho tôi đã tăng vọt! Ông ấy thậm chí còn tăng thời gian tôi được phép thực hành pháp thuật! Tôi cũng đã gặp được một nàng tiên chỉ tồn tại trong những trò chơi giả tưởng ở thế giới cũ, bởi thế công cuộc cải tiến pháp thuật của tôi từ giờ sẽ càng vững chắc hơn nữa. Oooh!
Nhân tiện thì, sau đó, người ta đã tìm thấy xác chết của con Gryphon và đã có vô số những phỏng đoán về việc ai là người đã giết nó. Tôi giả vờ không biết khi cha hỏi về con Gryphon, thế nhưng mẹ lại đưa mắt nhìn tôi trong khi trên mặt bà vẫn là nụ cười tươi tắn như mọi khi.
Mẹ à, mẹ sắc bén thật đấy…