-Một giờ sau-
"Này, ừm, Villhaze?"
"Ngài có thể gọi thần là Vill."
“Ta hiểu rồi, vậy ngươi cũng có thể gọi ta là Komari, đó là tên thân mật mà gia đình hay thường gọi ta."
"Đã hiểu rồi ạ, thưa Komari-sama."
“Tốt lắm… Vậy thì Vill, Quân đoàn mình có bao nhiêu người nhỉ? Khoảng năm gì đó thôi phải không?"
"Năm trăm ạ."
Suýt nữa thì tôi đã ngã ngửa ra vì con số đó. Không những vì con số đó quá lớn để có thể xử lý, mà còn do lâu rồi tôi không ra ngoài, ánh mặt trời chói chang khiến tôi chóng mặt quá đi mất.
“Ugh, ánh nắng gay gắt quá…”
“À, Komari-sama! Xin ngài hãy đợi chút! Thần sẽ đưa ngài vào nhà vệ sinh ngay lập tức! ”
"Tại sao lại là chỗ đó!?"
"Không phải lúc nãy ngài muốn đến đó sao?"
"Ta đã xong từ đời nào rồi!"
Khoảng một giờ trôi qua sau khi tôi bị tấn công bởi cô hầu gái biến thái Vill, bằng cách nào đó mà tôi vẫn giữ được phẩm giá của mình. Ngay lúc này đây, tôi vẫn khó có thể chấp nhận nổi một thực tế tồi tệ như vậy. Tôi cố tự nhéo má mình, hy vọng rằng đây chỉ là một cơn ác mộng nhưng cảm thấy rất đau. Tỉnh dậy nào tôi ơi, đây là hiện thực, nơi mà mình bị phong lên hàng ngũ Thất Xích Thiên theo sắc lệnh của Nữ Hoàng, hoặc là sẽ bị nổ tung. Ừ thì chuyện ra nông nỗi này cũng một phần là do lỗi của tôi, nhưng chẳng phải thế này là quá tàn nhẫn hay sao!? Tôi tuyệt vọng ôm lấy đầu mà gào lên.
“Ahhhhhh, mình chẳng muốn trở thành chỉ huy chút nào…”
"Vậy tức là ngài muốn chết đúng không?"
“Không… nhưng mà…..”
Chính vì không muốn chết nên tôi mới chấp nhận ra khỏi căn phòng ấm áp đó chứ.
Quay ngược thời gian một chút, trở lại tầm 1 giờ trước. Tôi nhận ra rằng mình chẳng thể thoát khỏi cái nghĩa vụ quân sự khốn khiếp này nên đã tuyên bố là sẽ chấm dứt cuộc đời Hikikomori tại đây. Và tất cả những người hầu đều dành cho tôi một tràng pháo tay giòn giã, ngay cả cha cũng rơm rớm nước mắt, các anh chị em từ đâu xuất hiện để chúc mừng tôi. Dù rất tuyệt vọng, nhưng nhờ những lời cổ vũ này mà tôi đã cảm thấy khá hơn phần nào, thậm chí là còn cảm động một chút. Vậy mà đứa em gái lại thì thầm “Chị Komari sắp chết sao?”. Này, đừng có trù ẻo chị mày vậy chứ.
Theo cha, tôi có một nghĩa vụ duy nhất phải hoàn thành.
[Cứ mỗi ba tháng, con sẽ phải chiến đấu với một trong những quốc gia thù địch của chúng ta và giành chiến thắng.]
Đó là mức tối thiểu mà một Thất Xích Thiên phải đáp ứng, và nếu không được như vậy thì sẽ được coi là phá vỡ hiệp ước rồi bị nổ tung. Cuộc đời thật lắm bất công, tôi muốn khóc một lần nữa quá… Rồi lại còn có một điều khoản gì nữa ấy...
[Nếu chiến thắng một trăm trận chiến, con sẽ có quyền trở thành Ứng cử viên của Ngôi vương.]
Điều này chẳng có nghĩa lý gì với tôi. Ai mà thèm quan tâm tới cái ghế đấy chứ!
“Làm ơn nhanh lên ạ, chỉ còn hai mươi phút nữa thôi là cuộc yết kiến giữa ngài và Bệ hạ bắt đầu rồi.” Tôi vội vàng bước lên chiếc xe ngựa mà Vill đã chuẩn bị cho.
Đã ba năm rồi tôi mới được ngồi lại trên mấy cỗ xe ngựa thế này. Thực ra thì đúng hơn là đã ba năm rồi tôi mới rời khỏi nhà. Tôi bước những bước chân bỡ ngỡ đến ghế của mình và ngồi xuống, không khỏi trút một hơi thở dài não ruột khi nom theo cỗ xe ngựa đang lăn bánh.
Sau một hồi phi kiệu, chúng tôi đã đến đích. Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt chiêm ngưỡng cung điện Mulnite. Dưới tình cảnh trớ trêu này, tòa lâu thành hiện lên với vẻ tráng lệ đến choáng ngợp như báo trước một điềm gở. Biệt thự của gia đình tôi vốn đã lớn quá trời lớn rồi, vậy mà toà thành này còn hơn gấp bội luôn.
Sau khi trình bày cho các lính canh về mục đích của chuyến thăm, chúng tôi được họ tận tình dẫn vào khu tiếp khách… Kh-Không ổn rồi, tôi cảm thấy căng thẳng quá.
“Chào em, Komari! Em vẫn xinh đẹp và đáng yêu như mọi ngày! ”
Ngay khi chúng tôi vào phòng yết kiến, Bệ hạ đã nhảy về phía tôi với một nụ cười rạng rỡ. Cô sở hữu mái tóc màu vàng bắt mắt, với vẻ ngoài nom chỉ trạc tuổi tôi. Tuy nhiên, đừng để bị đánh lừa bởi vẻ ngoài của cô ấy. Là một trong các Cựu Thất Xích Thiên, cô đã tiêu diệt biết bao nhiêu là chỉ huy và tướng lĩnh của các quốc gia láng giềng. Tệ hơn nữa, cổ là người đồng tính bẩm sinh, là loại thấy loli dễ thương trước mặt kiểu gì cũng vứt hết liêm sỉ hay phép tắc để quấy rối tình dục. Mụ ta đúng là một ả phù thủy! Một con ả phù thủy cuồng dâm! Và… whoa! Mặt có hơi sát quá rồi đấy! Lùi lại đi! Lạy chúa tôi, con mụ này đúng là biến thái mà!”
"Komari, ta muốn được gặp em từ lâu rồi."
Chóp mũi chúng tôi gần như chạm vào nhau luôn rồi. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô tả phả lên má mình. Ể? Sao mà cổ thơm thế? Đôi mắt sáng ngời như vầng trăng đêm nhìn tôi với vẻ đăm chiêu. Một sự thôi thúc mãnh liệt trong tâm khảm đang khẩn thiết kêu gào tôi chạy trốn ngay đi, nhưng làm vậy thì sẽ bị coi là bất kính với Nữ Hoàng rồi khéo còn lãnh luôn án tử hình nữa mất
“Em… rất vinh dự khi được gặp ngài… nhưng hình như ngài có đang hơi... gần quá rồi ạ?”
"Khi một nữ hoàng thân thiết với thân cận của mình thì có gì lạ sao?"
“Không, đó không phải là ý của thần… Thần đang nói về khoảng cách vật lý cơ…”
"À đúng rồi, ta muốn được bóp ngực em. Cho phép ta làm vậy nhé?"
Dù đang nói, nhưng tay cô ấy đã đi được khoảng nửa đường về phía ngực tôi rồi.
Giờ thì tôi đã có thể chắc chắn được điều này. Con mụ trước mắt đây quả thật biến thái đến vô phương cứu chữa rồi. Phải cẩn thận hơn mỗi khi đến gặp bà Nữ hoàng này thôi.
"Thưa Bệ hạ, xin hãy dừng lại đi ạ. Cứ thế này thì Komari-sama sẽ bắt đầu khóc mất.”
Ngay khi tôi đang rơm rớm nước mắt thì cô hầu gái biến thái kỳ quặc đứng lên và cứu tôi. Có vẻ cô hầu này vẫn còn dây thần kinh thường thức đấy chứ. Rồi ả Nữ hoàng thờ ơ nói "Đùa thôi ấy mà!" và về lại ngai vàng của mình. Vậy làm cho tôi khóc chỉ là một trò đùa của cô thôi hả?
“Ta là mẫu người tôn trọng cảm xúc của người khác. Ta sẽ không vuốt ve bộ ngực của em nếu em không đồng ý đâu. "
"Nhưng ngài đã hôn em mà không có..."
"Ah...!"
Trong một khắc ngắn ngủi, nữ hoàng đã để lộ ra vẻ hoang mang.
“Wahaha! Thú vị, thực sự rất thú vị đấy! Em còn chả thèm gọi ta là Bệ hạ. Cứ như thể chúng ta đã là bạn hàng chục năm nay vậy ”.
Bạn á? Tôi còn chẳng có đứa bạn nào trong hơn 15 năm cuộc đời đấy. Vị Nữ hoàng trước mắt lơ luôn vẻ mặt ngây như phỗng của tôi mà bắt chéo chân nói tiếp.
“Này, em biết không, em giống mẹ mình thiệt á. À không, ngoại trừ cái bầu không khí ra, chứ nói chuyện với em làm ta nhớ lại thuở xưa quá đi.”
"Th-thật sao ạ?"
"Đúng vậy, em được thừa hưởng ngoại hình của cô ấy. Mẹ của em - Yulinne Gandezblood sở hữu vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, và dường như em cũng sở hữu nhan sắc tương đương cô ấy. Nhìn em thật sự khiến ta rùng mình vì phấn khích đó nha! Ôi, Yulinne, chị đã luôn muốn có em như người bạn đời của mình, nhưng tên khốn Armand đó đã cướp em đi khỏi tay ta. Ô kìa! Cái dây chuyền em đeo là của Yullinne đúng không? ”
“Vâng…”
Tôi bất giác cảm thấy chột dạ khi thấy cô ta cứ nhìn vào cổ mình. Họng tôi không thốt ra nổi từ nào còn người thì cứ như đông cứng lại. Nhưng rồi Nữ hoàng cười khúc khích và khoát tay.
"Xin lỗi xin lỗi. Bây giờ thì điều đó nào có quan trọng gì nữa, đúng không? Nghe này, Terakomari Gandezblood, em đã được bổ nhiệm làm một trong Thất Xích Thiên rồi đấy. Em đã sẵn sàng để kế thừa vị trí này chưa?”
"Thần đã sẵn sàng rồi ạ!"
Không hề, chẳng có sự chuẩn bị nào sất.
“Ta đã nói không cần phải dùng kính ngữ rồi mà. Nếu em không nghe thì coi chừng ta cưỡng hôn cho đấy.”
"Xin… tuân… lệnh." (rơm rớm nước mắt)
"Được thôi, lại đây ta chụt phát nào!"
"E-Em rõ rồi mà. Em nói là rõ rồi, làm ơn dừng ngay mấy hành động biến thái đó đi ạ.”
“Ahahaha! Em thực sự rất thú vị đó nha.”
Thú vị cái khỉ gì!
Nhưng mà cái bà Nữ hoàng biến thái này nào có nghe được tiếng gào thét trong thâm tâm tôi.
“Haiz, hôm nay đùa vậy là đủ rồi. Trở lại vấn đề chính thôi. Vì em đã trở thành một Thất Xích Thiên kế nhiệm, nên ta cần phải cảnh báo em điều này. ”
"Cảnh báo ấy ạ?"
"Đúng vậy, thực ra em rất yếu mà, phải không? ”
Tôi giật bắn người. Dù sao đi nữa, bây giờ cũng chẳng có lý do gì để tôi che giấu sự thật đó cả. Ai cũng có thể dễ dàng nhận ra điều này chỉ bằng cách điều tra về tôi một chút thôi mà.
"Vậy thì sao? À, có phải ngài đang bảo em quá yếu để trở thành một trong Thất Xích Thiên không ạ? Em vô cùng xin lỗi. Tốt nhất là em nên về nhà thôi….”
“Nhưng có lẽ là hơi khó à nha. Ngay từ giây phút ta hôn lấy em thì em đã được chỉ định là một Thất Xích Thiên mất rồi.”
Chậc, đừng có quẳng phao cứu sinh của tôi đi như thế chứ.
“Vấn đề ở đây là em có thể hoàn thành tốt công việc của mình hay không. Ta chắc rằng em đã biết điều này, nhưng chức danh Thất Xích Thiên này vô cùng quan trọng đó nhé. Nếu em thất bại và không thể giết chết các tướng lĩnh hay chỉ huy của đối phương thì độ tín nhiệm của em sẽ cứ thể mà giảm xuống.”
"Vậy nếu em thất bại liên tục thì sẽ bị đuổi việc hay sao? ”
“Ừ đúng rồi đó. Nổ cái bùm rồi văng xác lên trời luôn.”
Đừng đùa nữa chứ, tôi chỉ vừa thấy chút tia sáng hi vọng lé loi trong màn đêm bất tận thôi mà
“Dù sao đi nữa thì đó là những gì ta trông mong ở em. Và bây giờ, em đã sẵn sàng để đi tiêu diệt tướng lĩnh kẻ địch chưa?" - Nữ hoàng hỏi tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng tôi không được phép chần chừ nữa
“Ngài có biết em đây là hóa thân của một bậc hiền triết bác cổ thông kim không ạ?”
Nữ hoàng tỏ ra thích thú "Ồ?" rồi khoanh tay.
“Ta đã nghe về điều này từ Alma- Không, từ cha của em. Thay cho sự thiếu thốn về mặt thể chất của mình, thì em sở hữu một bộ não thiên tài với kiến thức uyên thâm, phải không nhỉ?”.
"Nói đúng hơn thì: Kiến thức và trí tuệ mà em đã tích lũy được trong 15 năm cuộc đời vượt xa cái lũ tầm thường mạt hạng đấy nhé. Ngay cả khi không có năng lực thực chiến, em vẫn đủ kiến thức và tài trí để dẫn dắt đội quân của mình đến con đường thắng lợi vinh quang. Em đã đọc toàn bộ 'Biên niên sử của Andronos', ngài biết không? Ngài chắc hẳn đã hay rằng bộ truyện này bao gồm 14 tập, với mỗi cuốn có hơn 400 trang rồi nhỉ. Em nhớ tất cả các chiến thuật được sử dụng trong đó đấy. Tất cả đã được lưu trữ trong bộ não thiên tài này đây. Em sẽ trở thành một bậc chỉ huy xuất sắc, mà không cần đến những cái khả năng chiến đấu xàm xí kia.”
Đúng vậy, lý do tôi chấp nhận trở thành Thất Xích Thiên là vì tôi tin chắc rằng mình không cần phải tự dẫn xác bước lên chiến tuyến. Nếu tôi bị bắt làm một người lính bình thường, chắc chắn tôi sẽ ném quách cái liêm sỉ đi và quỳ rạp xuống cầu xin tha thứ rồi.
“Komari-sama, cái ý tưởng này, ừm…”
Cô hầu gái biến thái lại trưng ra một bộ mặt lo lắng, trong khi Nữ hoàng thì cười nhăn nhở vì một điều chi đó. Tôi đã nói gì kỳ lạ lắm à?
"Rất tốt. Cứ giả định là em rất tài giỏi trong việc làm chỉ huy đi. Nhưng, em nghĩ cấp dưới của em liệu có nghe theo hay không? Nhất là với một cô bé yếu đuối như em. Dù sao thì đây cũng là xã hội ma cà rồng, nơi tôn thờ sức mạnh hơn tất thảy đấy. ”
"Hả? Thế họ sẽ bắt em phải làm mấy bài tập thể dục hay sao ạ?"
"Sai rồi, họ sẽ cố gắng ám sát để lật đổ em đấy. "
Tôi đến á khẩu trước phát ngôn của Nữ hoàng, nhưng ả ta vẫn nói tiếp.
“Komari, người tiền nhiệm của em đã bị giết và lật đổ đó. Bởi vì hắn ta yếu hơn những cấp dưới của mình."
“Đ-Đợi đã! Ngài để bọn chúng mặc sức lộng hành sao!? ”
“Trên danh nghĩa thì chắc chắn là không rồi, nhưng mấy vụ kiểu này diễn ra như cơm bữa ấy mà, việc mưu sát để tiếm quyền ấy. Những tên đã giết chỉ huy tiền nhiệm của mình hiện giờ vẫn còn làm việc trong quân đội. Việc chi phải lãng phí những người lính mạnh đúng không? Ta chẳng có ý định trừng phạt bọn chúng đâu.”
"Vậy điều đó có nghĩa là…"
"Phải, nếu cấp dưới phát hiện ra em yếu đuối và mỏng manh, họ sẽ giết em mà không do dự. Ma cà rồng là sinh vật hướng đến sự thống trị mà.”
“Cái…!” Tôi bắt đầu toát mồ hôi hột, còn con tim thì đập loạn xạ như đang gào thét. T-Tôi nên làm gì đây!? Chết đau đớn lắm ấy, còn đau hơn nhiều so với việc ngón chân cái của tôi va vào góc kệ.
"Em không muốn chết đến vậy à?"
"Đương nhiên rồi ạ."
"Nhưng nếu chết thì em có thể trở lại cuộc sống Hikikomori của mình đó."
“Ư…”
Với sức mạnh của Hạch lĩnh vực, tôi có thể sống lại dù chết bao nhiêu lần đi chăng nữa. Vậy nên, nếu tôi bị giết bởi cấp dưới của mình, tôi sẽ buộc phải từ chức, và thế là vấn đề đã được giải quyết. Nhưng tôi chẳng muốn vậy chút nào đâu.
“Em không muốn chết, vả lại, cha đã làm việc hết sức mình để cho em cơ hội này mà, em không muốn làm cha thất vọng đâu….”
Nữ hoàng nhìn tôi với ánh mắt nghiêm khắc. Một lúc sau, cô nhoẻn miệng cười.
“Vậy thì em chỉ cần giấu biến nó đi thôi. Dù có điều gì xảy ra đi chăng nữa, em phải hành động như một nhà vô địch bất khả chiến bại trước mặt cấp dưới của mình. Cô hầu gái bên cạnh em sẽ giúp em vượt qua quãng thời gian đầy chông gai này đó. ”
“Hãy cứ tin tưởng thần, Komari-sama. Thần đảm bảo rằng ngài chắc chắn sẽ không bị phát hiện đâu! ”
"Sao mà em lại chỉ thấy lo lắng hơn thôi…….."
Nhiệm kỳ của một Thất Xích Thiên không có thời hạn nhất định. Hay nói cách khác, hoặc là bỏ mạng nơi chiến trường, hoặc là bị cấp dưới lật đổ, còn không thì buộc phải là một Ứng cử viên cho Ngôi vương. Ngoài ra thì chẳng còn con đường nào khác nữa. Hành trình đi làm ‘culi’ của tôi chắc chỉ mới bắt đầu.
“Vill, ngươi sẽ không phản bội ta chứ?”
"Không ạ. Em yêu Komari-sama nhất cái vũ trụ này. "
Nói dối tệ quá đấy, hôm nay chúng ta mới gặp nhau mà.