Tại đại sảnh Đẫm Máu nằm bên trong
Xích tháp, tất cả binh lính dưới trướng chỉ huy Komari đã tề tựu đông đủ. Tất cả đều khoác lên mình bộ quân phục đỏ sẫm kèm theo đó là ngoại hình trông cực kỳ máu mặt. Ánh mắt hừng hực sát ý của họ liếc ngang liếc dọc khắp nơi trong thời gian chờ đợi được diện kiến vị tân chỉ huy của mình. Tuy nhiên…
"Muộn quá rồi đấy! Agghhh, chết tiệt! Tên chỉ huy đó đang làm cái chó gì vậy?!”
Một người chàng trai trẻ tuổi với mái tóc vàng dậm chân xuống mặt đất vì tức giận. Tên hắn ta là Yohann Helders, một tân binh tiềm năng có thiên phú với hỏa ma pháp.
“Coi kìa, lẽ ra chúng ta phải được nhìn bản mặt của con nhỏ đó từ năm phút trước rồi! Một đứa vừa lười biếng, vừa giờ cao su thế này mà đáng làm chỉ huy mới chúng ta á? Đùa vui đấy? Thằng này thật sự không thể hiểu nổi luôn! Chúng ta cần kiện lên Nữ hoàng và đề nghị đá đít tên Chỉ huy mới này ngay đi!” - Yohann nhìn những ma cà rồng khác xung quanh và chờ đợi sự đồng thuận từ mọi người.
Dù cũng có một số ít người gật gù đồng ý, nhưng sự thật thì đó chỉ là đám hay nịnh bợ và gật đầu như một con robot trước bất kỳ phát ngôn nào của Yohann. Số còn lại đa phần là không đồng tình với hắn ta.
"Gì đấy? Mọi người không thấy bực mình sao? Đến đúng giờ là cái quy tắc cơ bản nhất mà còn không làm được thì con nhóc này miệng vẫn còn hôi sữa thôi?!”
“Im đi, nhóc. Chúng ta ở đây để hoàn thành nghĩa vụ với Chỉ huy. Chứ không phải chỗ để nhóc phàn nàn.”
Một giọng nói trầm vang vọng khắp căn phòng. Nó thuộc về một tên đàn ông trông đô con
với cái đầu sói, hắn hiện đang đứng khoanh tay và dựa lưng mình vào tường — Belius Hund Cerbero.
Yohann quay ngoắt sang lườm Bellius, rồi mở mồm sỉ vả.
“Thằng đầu chó kia, mày vừa sủa gì đấy? Mày muốn tao đóng mày vào thùng rồi gửi về Vương quốc thú nhân không hả?”
“Gì đây, con giòi kia? Ngươi vừa sàm ngôn với ta đấy à? Hình như ngươi đang cần ai đó chấn chỉnh lại chút phải không nhỉ?”
“Hả? Mày bảo ai là thằng nhóc cơ? Tao đây 20 tuổi rồi đấy?”
“Với cái tuổi tinh thần cứ như trẻ mới lên 3 đó à. Chúng ta cần liên lạc gấp với trường mẫu giáo của khu này càng sớm càng tốt, vì ngươi vừa mới bò ra khỏi khu nghịch cát đấy.”
Đột nhiên, một âm thanh lớn vang lên làm chấn động cả căn phòng. Không quá bất ngờ, âm thanh đó chẳng đến từ ai khác ngoài Yohann.
"Tao sẽ giết mày!!"
Thầm niệm một câu chú, Yohann triệu hồi ra một ngọn lửa địa ngục và phóng mình với sức mạnh làm rung chuyển cả phần sàn bên dưới. Ngay lúc này, hắn chỉ cách đối thủ chưa tới 5 mét. Một khoảng cách đủ gần để cho đối phương hôn mặt sàn trong một giây.
"Dễ nổi nóng thật đấy, cứ như là một đứa nhóc vậy." - Bellius thủ thế với cây rìu của mình.
Cả sảnh đường rộn hẳn lên bởi những tiếng reo hò. Yohann tạo ra ngọn lửa bốc lên tới trần nhà rồi lao đến tấn công bằng tất cả sức lực của mình, Bellius cũng đáp trả. Nhưng ngay lúc đó…
*Bang!* Yohann đâm sầm vào một bức tường vô hình, trước khi bị dội ngược về.
Bị ngã ngửa trong nhục nhã, tên ma cà rồng vội đứng dậy cố gắng vớt vát lại chút phẩm giá của mình. Hắn điên cuồng láo liếc xung quanh để tìm kiếm nguyên do, và rồi bắt gặp một kẻ khác đứng gần đó đang đưa cánh tay phải về trước.
“Đừng có chen, Caostell!!”
“Mâu thuẫn nội bộ như này…thật đáng xấu hổ. Mau hạ vũ khí xuống đi, cả hai người luôn.”
“Chậc!”
Kẻ đấy chỉ đơn giản nở một nụ cười kiểu “Đặt dấu chấm hết cho chuyện này nào.”
Tên anh ta là Caostel Conto, cao lớn và gầy guộc, trông chẳng khác nào một cái cây đã chết khô rồi vậy. Nhưng đấy lại là tên ma cà rồng duy nhất tại đây có thể sử dụng ma thuật sánh ngang với Yohann.
Khi Yohann hậm hực đang nghiến chặt răng, thì lại có thêm một tên khác bước đến và vỗ vào vai hắn.
Hắn ta vội xoay người lại.
Đứng trước hắn giờ đây là một tên có vẻ ngoài đầy hào nhoáng đang giơ cả hai ngón giữa vào thẳng mặt hắn.
“Yo! Đằng đây tên Mellaconcy! Quyến rũ phong tình vạn người si. Mau xéo về trường mẫu giáo đi, thằng nhóc may mắn được thăng tiến. Ai mạnh nhất? Ta mạnh nhất! Yeah!"
Tức giận, Yohann thọc thẳng một cú vào mặt tên kia.
Haiz, tại sao ở cái Quân Đoàn này toàn mấy thằng ngu dị hợm vậy, khó chịu vãi chưởng.
“....Ahem. Dừng mấy cái vụ đánh nhau vớ vẩn này lại ngay. Chỉ huy mới sắp đến rồi đấy, các người không muốn cho cô ấy nhìn thấy mấy cái hành động đáng xấu hổ này phải không?”
“Đúng vậy. Kiên nhẫn chờ đợi cô ấy thôi.”
“Yeah! Nhóc 3 tuổi không biết kiên nhẫn, phấn khích rồi hứng tình trong đêm. "
Hầu hết những ma cà rồng ở đây đều đồng ý với ba người bọn họ. Duy chỉ có tên Yohann điên cuồng một hai đòi xông thẳng vào Mellaconcey, song lần này anh ta bị chính những người trong phe cánh của mình đứng ra can ngăn.
Caostel khoanh tay, liếc xéo tên tân binh cùng quả đầu vàng của hắn vùng vẫy giữa bọn kia.
“Cơ mà, tôi cũng hiểu được phần nào cảm xúc của Yohann. Hiện tại, cái tên "Terakomari Gandesblood" là tất cả những gì chúng ta được biết về vị Thất Xích Thiên mới được bổ nhiệm này. Còn đâu những thứ khác chẳng có gì.”
Belius khịt mũi.
“Mẹ của tiểu thư Terakomari là Xích Thiên trước tiền nhiệm đấy. Vả lại, gia tộc Gandesblood là một trong những gia tộc danh giá nhất phục vụ Đế chế Mulnite này. Vậy nên bảo là không có gì thì cũng không đúng lắm."
“Chứ sao! nhà Gandesblood, cả Đế chế, còn Quý tộc, yeah! Con chó của Đế chế, mang danh Bellius đang sủa khắp mọi nơi!”
Một lần nữa, Mellaconcey lại được ăn thêm một cú thẳng vào mặt, nhưng khác ở chỗ lần này là do Bellius làm.
Caostell đảo mắt và thở dài.
“Tôi thật sự thắc mắc không biết liệu cái người tên Terakomari này có thể nào trị nổi cái đám ngựa hoang bất kham này không nữa….”
"Chà, nếu mà cô ấy không thể thì điều tương tự sẽ xảy ra một lần nữa à."
"Chỉ có nước đó thôi. Vậy thì ai sẽ có được vinh dự cho lần này đây? Anh sao, Bellius?”
“Nếu cần thì tôi sẽ làm. Nhưng tôi không có nóng vội như mấy tên đần trong Quân đoàn Bảy này đâu. Tính ra cũng nhờ ơn vài pha không tiết chế của mấy thằng đần đấy, mà chúng ta bị gán cho cái mác ‘Quân đoàn sát máu’."
“Thật đấy, cứ thay chỉ huy xoành xoạch như này phiền vãi"
“Sao anh không đứng ra trở thành một Thất Xích Thiên luôn đi, hửm?”
“Không thể đâu. Nữ hoàng ghét tôi mà, và cả mọi người ở đây nữa.”
Quân Đoàn Bảy của Quân đội Đế chế Mulnight.
Là nơi tập hợp của một đống hổ lốn, nơi những kẻ không thể hòa đồng với thế giới tề tựu. Quá nửa 500 tên ở đây vì phạm luật hay gây rối gì đó mới bị giáng xuống cái đơn vị này. Các Quân đoàn khác đều khinh thường đơn vị số bảy này và coi bọn chúng nơi của một lũ ô hợp, thua cuộc có, thô lỗ có, vô kỷ luật cũng có, và cả ồn ào đến chết đi được.
Xuyên suốt chiều dài lịch sử, bạo động và nổi loạn vốn dĩ đã là một điều gì đó rất quen thuộc với nơi đây, cứ như là một lẽ cố nhiên vậy.
“Hy vọng là lần này cô ấy có thể trụ được lâu chút. Chúng ta không thể phát động chiến tranh với các nước khác mà không có chỉ huy được. A, vừa nhắc đến— hình như cô ấy tới rồi kìa!”
Bellius quay mặt lại, phóng tầm mắt về phía mà Caostell đang nhìn.
Cánh cửa của Đại sảnh Đẫm Máu được mở ra, cùng với đó là một tiếng *bang* vang dội.
Từ góc phòng, có kẻ nào đó lao thẳng đến như tên bắn.
"Đây rồi! Không cần biết mày chui ra từ xó nào, nhưng muốn đạp lên đầu tao thì đợi thêm chục năm nữa đi!"
Yohann gào lên. Mấy bọn nịnh bợ cố gắng ngăn cản và cầu xin hắn ta dừng lại, nhưng hắn đã cho bọn chúng ngậm miệng hết chỉ với vài cú đấm của mình rồi lao thẳng đến với hai bàn tay được bao bọc bởi ngọn lửa.
"Huh? Chúng ta có nên ngăn hắn lại không?”
“Không, cứ đứng ngoài và xem thôi. Nhờ thế ta có thể xác định được sức mạnh của vị Tân Thất Xích Thiên này….”
- Caostell vừa đáp vừa cười toe toét.
(Ngược dòng thời gian một chút)
Sau buổi yết kiến đó, giờ tôi vẫn cần vác xác đi gặp mặt đám cấp dưới trong Quân đoàn của mình.
Dưới sự dẫn dắt của Vill, tôi đi theo cô ta đến tòa tháp phía Tây - hay còn gọi là Xích Tháp, nơi chỉ những tướng lĩnh cấp cao mới được tự do ra vào. Theo lời Vill, Xích Tháp là một kiến trúc hoàn toàn đối lập với sự màu mè của Cung điện. Và đúng thật, những lớp tường trắng dày cả mét kia tỏa ra một thứ không khí nặng nề mang đậm tính quân đội, hoàn toàn không nhìn ra tí chất sang trọng nào. Nơi này rõ ràng không hợp với một hiền giả xuất chúng như tôi đây.
Vill hào hứng kéo tôi vào phòng thay đồ.
“Đây ạ, ngài hãy thay bộ này nhé.” - Vill nói, trên tay nhỏ thì cầm bộ quân phục của Quân đội Hoàng gia.
Nhìn cũng sành điệu ra phết, chỉ là tôi không khỏi cảm thán không hiểu trời xui đất khiến như nào mà giờ tôi lại phải mặc cái bộ chiến phục lên người.
“Thần sẽ giúp ngài thay quần áo. Giờ thì, banzai nào.”
“Kh-Không cần! Ta có thể tự làm được mà.”
“Xin thứ lỗi. Nhưng thần là hầu gái riêng của ngài, thưa Komari-sama. Giúp ngài thay quần áo là nghĩa vụ của thần ạ.”
“Bình thường làm quái gì có cái nghĩa vụ như thế! Ra kia đứng cho ta! Và đừng có táy máy gì đấy!”
“Vâng thưa ngài. Thần sẽ vâng lời và đứng nhìn ngài thoát y, thưa Komari-sama.”
“Đừng có nhìn!!”
Không biết có phải do tưởng tượng hay không mà hình như con nhỏ này ngày càng biến thái hơn thì phải? Nếu không có biện pháp mạnh thì ngày nào đó tôi bị xâm phạm quyền riêng tư hoặc tệ hơn là bị cưỡng dâm luôn mất.
Vì lo sợ rằng mình sẽ bị cưỡng dâm nên tôi đã cố thay quần áo nhanh nhất có thể. Sau đó, tôi đứng trước gương để chiêm ngưỡng nhan sắc của mình. Hừmm, nhìn cũng ổn áp đó chứ. Bộ quân phục của đế chế Mulnight trông vô cùng phong cách. Hẳn là những người lính mặc bộ quân phục này xuống phố thì hút mắt ra trò ấy chứ.
“Hợp với ngài lắm, Komari-sama.”
“V-Vậy à? Ừ thì, dù gì ta là một tuyệt sắc giai nhân mà. Cái gì mặc lên người cũng đẹp cả thôi….”
“Vâng vâng, đúng vậy đó ạ! Dễ thương quá đi mất. Khi về đến nhà, thần nhất định sẽ lập một show trình diễn thời trang dành riêng cho ngài, và tất nhiên là sẽ có rất nhiều bộ trang phục đang đợi ngài mang trên mình đó ạ, Komari-sama. Mà ngài mặc mấy bộ trang phục lễ nghi này trông dễ thương lắm luôn đó, nhưng có lẽ thử mấy bộ trang phục hở hang cũng không phải là ý tồi. Ví dụ như là đầm tiệc này, hay mấy bộ Gothic Lolita chẳng hạn….”
“Không có vụ đó đâu nhé!!!!”
Phiền phức chết đi được! Có nhắm mắt lìa đời tôi cũng không muốn làm con búp bê thử đồ cho con nhỏ hầu gái biến thái này đâu. Tôi thử lẳng lặng mà chuồn khỏi căn phòng này, dù biết rằng sẽ chẳng có lối thoát nào cả. Đối mặt với màn chào sân này và sống sót mới là thượng sách!
“Wow… nhìn ngài cứ như một Thất Xích Thiên hàng thật giá thật luôn đó!”
“Ta sẽ sớm là một trong số đó thôi. Dù chẳng muốn tí tẹo nào, nhưng mà vẫn cứ phải làm.”
Ngắm mình trong bộ quân phục mà tôi không khỏi nẫu ruột. Tim tôi vẫn đang đập rất nhanh chỉ cần tôi lơ là không tập trung suy nghĩ về việc khác e là chân tay sẽ run cầm cập lên ngay.
Tôi cùng nhỏ hầu gái biến thái này rảo bước trong tòa tháp được vài phút, khi đi ngang qua vài tên ma cà rồng chúng sẽ tự khắc cúi đầu chào tôi với vẻ kính trọng đến lạ thường. Cuối cùng chúng tôi cũng đứng trước ‘Đại sảnh Đẫm Máu’, nơi mà cấp dưới của tôi đang chờ đợi. Cái tên nghe cứ kỳ kỳ sao á, nên tôi đã không kiềm được thắc mắc mà hỏi Vill.
“À, là do nơi đây từng có một cuộc tàn sát cực kỳ đẫm máu đó ạ.”
Hả? Nếu đó chỉ là nói đùa thì tôi chả thấy hài hước tí nào luôn ấy. Hít một hơi thật sâu, tôi đặt bàn tay đang run rẩy của mình lên cánh cửa và cố gắng đẩy mở nó, nhưng rốt cuộc cánh cửa vẫn chẳng chịu xê dịch tí nào.
“Ư… cái cửa này nặng cả triệu tấn đấy à!”
“Dĩ nhiên là không ạ. Ma cà rồng bình thường thì sẽ không gặp vấn đề gì khi mở cánh cửa này.”
“Xin lỗi vì ta không phải là một ma cà rồng bình thường nhé! Con này chỉ là một đứa yếu đuối thôi!”
Tôi bắt đầu dùng cả thân thể mình để đẩy cánh cửa. Cứ ngỡ rằng mình sẽ vào Đại sảnh theo một cách hoành tráng nhất có thể chứ, như kiểu mở bung cả hai bên cửa đại sảnh cùng một lúc chẳng hạn. Nhưng, cái thể chất yếu đuối này lại không cho phép, mà nếu có thì tôi đã xử lý con nhỏ hầu biến thái này và chạy biến về nhà luôn rồi. Ô kìa, có vẻ cánh cửa đã chịu động đậy một chút rồi thì phải.
“Cố lên nào, Komari-sama.”
“Đừng có đứng đó nữa, ra giúp ta coi!”
Con nhỏ hầu gái biến thái kia bỏ mặc tôi ra sao thì ra luôn kìa. Cáu chết đi được, mà giờ có giận thì cũng chả ích lợi gì trong tình huống này. Đến khi tay chân tôi run lập cập vì đã mệt lả, thì cánh cửa vẫn chỉ mới mở được tầm một nửa mà thôi.
Được rồi! Vào trong thôi nào! Nhưng ngay khi tôi nghĩ đến việc bước vào sao cho hoành tráng hết mức thì…..
“Chết đi, tên chỉ huy khốn kiếp!!”
“Hở?”
Qua khe hở, đập vào mắt tôi là một tên đàn ông tóc vàng đang lao thẳng về phía cửa, với ánh mắt đằng đặc sát khí.
“Wah, kyaaaaaa!?”
“Hyahahahaha! Hỏa ngục của tao đây sẽ đốt tóc của mày thành tro! Hãy nhận lấy cơn thịnh nộ của…. GAh!!!!”
*Sầm!!!*
Một tiếng uỳnh nặng nề vang lên, kèm theo đó là tiếng vỡ vụn giòn rùm rụm phát ra.
Ể? Hình như là cánh cửa vừa bị đóng lại đúng không? Tôi cũng không chắc do đâu mà cánh cửa đột nhiên đóng lại nữa, vì ngay khi thấy tên điên đó, tôi đã ngay lập tức bật mode chuồn là thượng sách, rồi thả tay nắm cửa ra và núp sau lưng Vill, và cũng cố gắng tự nhủ bản thân phải cố mạnh mẽ hơn. Oh, oh, *Hít* được rồi, nỗi sợ khiến tôi chạy phắn đi núp ra sau váy cô hầu gái biến thái của mình luôn kìa. Mà chuyện gì vừa xảy ra vậy hả!? Bộ não thằng điên tóc vàng kia có vấn đề à?! Hắn ta muốn giết tôi đó! Ai cũng được, gọi ngay cơ quan có thẩm quyền dùm cái đi!
“Komari-sama, ngài có sao không ạ?”
“T… t… t-ta… ổ-ổn…”
“Được rồi, được rồi, ngoan nào.” - Vill nhẹ nhàng ôm lấy một tôi đang quỳ dưới đất, run lên trong sợ hãi.
Có quá nhiều thông tin cần phải xử lý. Thằng điên vừa rồi chắc là cấp dưới của tôi đúng không? Sao chưa gì mà hắn đã muốn lật đổ tôi rồi!? Ít nhất cũng để người ta giới thiệu trước đã rồi hẵng tấn công chứ? Não của bọn chúng tàn hết rồi hay gì? Tuy khá cảm kích vì Vill đã vỗ về tôi trong lúc này, nhưng mà tay cô hầu gái biến thái kia sao lại đang sờ mông và ngực tôi thế kia? Trời ạ, nhỏ có cuồng tôi quá rồi không?
“T-Ta phải làm gì đây, Vill? Không chừng bọn họ đã biết ta là một tên yếu xìu mất rồi….”
“Xin cứ yên tâm, Komari-sama. Ngài đã tiện tay cho cái tên nổi loạn khùng điên đó ngửi mùi đất rồi ạ.“
“Hả, gì cơ?”
Tôi bối rối nhìn lên Vill, rồi lần theo ánh mắt của nhỏ hầu gái, và quai hàm tôi gần như rơi xuống khi trông thấy cảnh tượng trước mắt.
Cái tên du côn tóc vàng đó đã chết trong tình trạng bị kẹp chặt giữa hai cánh cửa, tay thì buông thõng.
“Vill…”
“Hắn ta chết rồi ạ.”
“Hắn chết rồi ư!?”
Thật sự có án mạng xảy ra rồi này!? Và lần này thủ phạm là tôi!??
“Thật tuyệt vời! Ngài ấy đã giết một tên ma cà rồng ngỗ nghịch mà chẳng cần động đến vũ khí, phép thuật, hay tiếp xúc vật lý nào hết. Thật là điêu luyện! Ngài quả là một thần đồng hiếm có khó tìm, một người quá đỗi phù hợp cho vị trí Thất Xích Thiên và Chỉ huy của quân đoàn này, thưa ngài Terakomari Gandesblood!”
“Đừng có vỗ tay chứ! Aghh! Sao mà chuyện lại thành ra nông nỗi này vậy trời!?”
Tôi nhanh chóng tiếp cận cái xác vẫn đang mắc kẹt trên cánh cửa kia. Cũng may, nhờ Ma Hạch nên chẳng có ai thực sự chết cả, miễn là người đấy còn ở trong lãnh thổ của Đế chế Mulnight họ sẽ chỉ có thể chết bởi tuổi già. Thế nên, tên này rồi cũng sẽ hồi sinh mà không có lấy một vết xước nào chỉ sau vài ngày. Tuy vậy, giết người vẫn là giết người (dù chỉ là nhất thời) nên chuyện này đối với tôi không dễ chịu tí nào cả.
“Ôi trời… Có lẽ chúng ta nên đặt một vài bông hoa lên mộ hắn ta.”
“Hoa ư? Sao ngài không vứt hắn ta vào xó nào đó rồi cứ để mặc ở đấy? Hơn nữa, chúng ta còn một vấn đề quan trọng hơn nhiều cần phải giải quyết đó ạ. Những thuộc hạ bên trong đang nóng lòng muốn được diện kiến ngài đó.”
Vill hắng giọng rồi dùng một tay mở cửa như thể nó chả là gì. Vậy là công sức tôi bỏ ra chật vật nhễ nhại nãy giờ toàn là vô ích. Tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi đến mức không nói thêm nổi câu nào. Sau khi thầm cầu nguyện trước cái thi thể kia, tôi nhanh chân bám theo hầu gái của mình.
Và rồi ngay khi bước vào đại sảnh, cảm giác sợ hãi bao trùm toàn bộ cơ thể tôi.
Có rất nhiều tên ma cà rồng đứng khắp nơi trong đại sảnh, tất cả đều đang dàn hàng và đứng chờ tôi. Nhưng chẳng có lấy kẻ nào bình thường trong số này cả. Mặc cho ai nấy cũng đều khoác trên mình bộ quân phục của quân đội Đế chế, nhưng tất cả đều trông xộc xệch và xấu xí đến phát sợ. Và ai ai cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Aaa, không được đâu, sao mà tôi làm nổi việc này chứ.
Tôi thực sự, thực sự chỉ muốn cắm đầu chạy đi ngay lập tức, nhưng Vill đã giam chặt cánh tay phải của tôi. Lấy đâu sức mà có thể chống lại cánh tay đã đẩy cái cửa nặng cả triệu tấn đó mà không đổ một giọt mồ hôi nào cơ chứ. Thôi rồi, đời tôi đến đây coi như chấm hết…..
“Terakomari Gandesblood-sama, chúng tôi đã chờ ngài.”
Một người từ dưới bước lên. Dáng người anh ta nom cao lớn, nhưng lại gầy như một cái cây đã chết vậy, và hiển nhiên đấy vẫn là một ma cà rồng. Anh ta đến trước mặt tôi và quỳ xuống, phù, tôi cứ tưởng mình chết chắc rồi cơ, tim tôi sắp rớt ra ngoài đến nơi rồi kia kìa.
“Thần rất vinh dự khi được gặp ngài. Thần là thiếu úy hạng nhất trực thuộc Quân đoàn 7, quân đội Đế chế Mulnight, Caostel Conto. Từ nay về sau mong được ngài chiếu cố.”.
“Ồ, ừ, ngươi cũng vậy nhé.”
Caostel mỉm cười rạng rỡ, nhìn lên một tôi chỉ biết lắp bắp nói ra vài ba cụm từ cơ bản.
“Thưa chỉ huy, thần thật sự rất ấn tượng về trận chiến vừa rồi. Ngài đã giết kẻ khát máu nhất trong Quân đoàn này chỉ với một đòn, một việc mà thần cũng khó lòng mà làm được…”
Anh ta hẳn là đang nói về chàng trai tóc vàng đó. Tôi thực sự không có ý định giết anh ta đâu,
nhưng… Không, từ từ đã, đây chẳng phải là một cơ hội tuyệt vời sao? Tôi có thể làm họ thần phục mình mà không cần phải dùng tới bạo lực luôn ấy chứ.
“Hmph, mấy tên vô lại như thế à, ta chỉ cần ngón út thôi là đủ để đánh bại hắn rồi.”
Hàng loạt giọng nói kinh ngạc lọt vào tai tôi. Ấy chết? Hình như tôi lỡ chém gió quá đà thì phải? Nhưng giờ không thể rút lại lời nói được nữa rồi. Hay là thúc thêm cái nữa nhỉ. Caostel nhìn thẳng vào mắt tôi, nhưng lông mày phía bên phải anh ta lại đang có hơi nhướng lên đôi chút.
“C-Chỉ với ngón út của ngài sao ạ!?”
“Đúng vậy, ngón út của ta.”
“Nhưng Yohann là một chiến binh tài giỏi và được đào tạo bài bản…..”
"Chắc ta thì không à? Các ngươi không biết thì không sao, nhưng tên nào đã biết rõ ta thì sẽ không dám ngoắc ngón tay với ta đâu, trừ phi tên đó thích bàn tay mình chỉ còn 4 ngón.”
”"Ôi trời…””
Tôi cố gây áp lực lên bọn chúng, và có vẻ nó khá hiệu quả. Chết, lại nghịch dại rồi. Tôi thề sẽ không nói ra bất kỳ điều gì tâng bốc bản thân mà không suy nghĩ như vậy nữa. Nếu họ biết tôi nói dối, thì chắc chắn tôi sẽ được ngay một vé thẳng tiến đến cửa tử hoàn toàn miễn phí mất. Có lẽ tôi nên nói chuyện một cách thoải mái hơn, kết hợp chút dùng giọng điệu cùng ngôn ngữ cơ thể để thể hiện sự tự tin hơn nữa. Đúng vậy, tôi có thể làm vậy mà, với cái trí khôn tuyệt đỉnh này đây.
“Nhân tiện, khi Komari-sama còn đi học, ngài ấy đã giết hơn trăm đồng loại chỉ với ngón tay út của mình. Nếu muốn, ngài ấy có thể tàn sát tất cả mọi người ở đây trong vòng chưa đến 5 giây.”
Cả ngươi nữa hảaaaaaaaa!?
Tôi không thể tin nổi vào những gì con nhỏ đó vừa nói nữa. Với cả, chẳng ai lại đi tin một lời nói dối trắng trợn như vậy hết. Mà sao cô ta lại giơ ngón tay cái với tôi chứ hả?! Bộ ngươi tưởng bở ta đây sẽ vui lắm khi được “chống lưng” kiểu đấy à?”
“Vả lại, cho tôi mạn phép nói tiếp, Trung Uý Conto, thái độ của anh như vậy là không thể chấp nhận được. Nếu thực sự anh muốn chứng tỏ lòng trung thành với vị Chỉ huy tối cao của chúng ta, tốt nhất là anh nên quỳ xuống và liếm giày cho ngài ấy.“
Ack! Câm miệng lại đi! Liếm cái quái gì cơ!? Chết rồi, anh ta sẽ nổi giận mà giết cô ta mất! Eek! Nhìn mắt anh ta kìa! Tràn ngập sát khí luôn trời ơi! Anh ta…. không tức giận…?
“Thần xin lỗi vì đã thất lễ. Thưa Chỉ huy tối cao, thần xin phép được liếm giày của ngài.”
“Tất nhiên là không rồi!”
Tôi hét lên theo phản xạ, rồi hối hận ngay sau đó. Nếu anh ta cảm thấy nhục nhã và tức giận vì bị từ chối thì sao hả?! Nhưng không, anh ta lập tức quỳ xuống trước mặt tôi với tốc độ bàn thờ.
“Xin lỗi vì sự thô lỗ của thần ạ. Một kẻ hèn mọn như thần không xứng để có được cơ hội chạm vào chân Ngài! Thần xứng đáng bị tống vào ngục giam vì dám đề nghị điều đó!”
Nghe mà nổi hết cả da gà.
Nhưng dường như tên này không có thái độ thù địch gì, nhờ vậy mà đôi vai cứng đờ của tôi này được thả lỏng phần nào. Cuối cùng, tôi cũng có thể nói chuyện bình tĩnh hơn rồi.
“Ừ… ngẩng đầu lên đi. Các ngươi đã giới thiệu xong cả rồi đúng không. Bây giờ đến lượt ta rồi chứ?”
“Vâng! Thưa Chỉ huy Tối cao! Ngay bây giờ! Binh lính Quân đoàn 7, à không, Quân đoàn Komari, tất cả đều sẵn sàng để nghe ngài nói!”
QQ gì cơ, Quân đoàn Komari? Các ngươi không thấy xấu hổ nhưng ta thì có đấy!
Mà thôi, sao cũng được. Còn những vấn đề khác đáng lo hơn nhiều. Thôi thì cứ để nó trôi đi, cùng với cái vụ ngón út ấy. Nếu không thì tôi sẽ trầm cảm mất.
Tôi buộc cái thân thể đang run như cừu non của mình bình tĩnh lại rồi đảo mắt một vòng. Ngay lúc đó, 500 tên du côn trong phòng đồng loạt quỳ gối xuống. Cảnh tượng này đáng sợ đến nỗi tôi tí nữa bật khóc. Nhưng không thể chạy trốn. Không được chạy trốn. Hít sâu, thở đều... Được rồi, lên, Komari!
“Hỡi các bạn, những người đồng nghiệp, cùng những đồng bào của ta!”
Ôí giời ơi! Mà ít ra nghe còn đỡ sến hơn cái câu vừa nảy ra trong đầu tôi. Nhưng….đây đâu phải thời gian để suy nghĩ về chuyện đó chứ? Tôi đã dành khối thời gian để soạn bài phát biểu này và luyện tập đi luyện tập lại lúc còn trên xe ngựa đủ rồi… Bây giờ là lúc cần thiết để xả hết ra đó, Komari! Chỉ cần nói ra thôi mà, Komari ơi!
“Ta, Tân Thất Xích Thiên, Terakomari Gandezblood! Ngay thời điểm ta đây trở thành chỉ huy, những thói lười biếng của các ngươi sẽ chWấm nứt—! ”
Ể, hình như mình vừa nói ‘chWấm nứt’ thay vì ‘chấm dứt’ à? Không khí trong phòng đông lại, hình như còn nghe được cả tiếng nuốt nước bọt Cứu ta với, Vill!
“Komari-sama hơi lo lắng nên nói năng có hơi khó hiểu đôi chút. Có phải ngài ấy rất dễ thương không nào? ”
Chả giúp ích được cái vẹo gì cả!
Cái cô hầu này chỉ tổ giúp tôi nhanh về với đất mẹ hơn mà thôi! Tôi đành tự lực cánh sinh cố gắng tiếp tục phát biểu trong tuyệt vọng.
“Đừng nghĩ rằng mình có thể quay trở lại cuộc sống dễ dàng trước đây nữa! Kể từ giây phút này thứ chào đón các ngươi chỉ còn là một địa ngục chiến đấu vô tận! Kể từ khoảnh khắc này, các ngươi sẽ chỉ còn thấy máu bắn tung tóe và dòng sông nhuộm đỏ! Nhưng chớ có lo lắng! Chỉ cần theo ta, ta thề sẽ dẫn dắt các ngươi đến với chiến thắng huy hoàng! Lật đổ hay phản bội ta á, bỏ cái ý định đó ra khỏi đầu đi! Hãy dâng hiến mọi thứ của mình cho Terakomari Gandesblood-sama xinh đẹp và vĩ đại nhất này! Ta hứa với mọi người. Chỉ cần các ngươi tiếp tục chiến đấu vì ta, những ngày vui sướng rồi sẽ đến với tất cả! ”
Đám binh lính phía dưới thì thầm với nhau trong sự thích thú.
Trời ạ, mình vừa phát ngôn cái gì thế này?
Chiến tranh? Tàn sát? Máu me nữa? Toàn những thứ mà tôi ghét nhất!
“Đúng thế! Ta sẽ thống trị thế giới này! Chừng nào vẫn còn sống thì ta sẽ đàn áp tất cả! Bởi vì ta là kẻ mạnh nhất thế giới này! Sức mạnh đã kinh qua hàng trăm trận chiến này! Người sở hữu bộ óc thiên tài, và những phép thuật cao siêu nhất! Tất cả những gì các ngươi cần làm là theo chân ta và tin tưởng. Nghe lệnh, trung thành và xóa bỏ hết ý nghĩ phản bội đó đi! Chỉ cần cho ta mượn niềm tin và sức mạnh của các ngươi! Nghe rõ chưa, hỡi những quân tốt đáng yêu và quý giá của ta!? Một tương lai xán lạn đang chờ đợi các ngươi đó, một tương lai đẹp tựa máu phun ra từ cổ kẻ thù!”
Mọi người đều tập trung vào tôi. Tệ thật, tôi buồn nôn quá. Phát biểu hoành tráng với cách điệu thế kia làm gì cơ chứ? Haiz, có lẽ do tôi đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi!”
“Bây giờ thì mau đứng lên nào! Nắm chặt thanh kiếm của mình! Theo ta đến tận cùng trời cuối đất! Lần nữa, đừng có nghĩ đến việc phản bội hay lật đổ ta đấy, vì tất cả âm mưu đó đều sẽ chỉ dẫn đến một kết cục giống như tên tóc vàng đằng kia! Một giây thôi là đủ, ta không ngần ngại xử lý mấy kẻ đó đâu! Tất cả nghe rõ chưa! Rồi hả! Tốt! Bây giờ, ai muốn theo chân ta thì ở lại, không thì cũng tự biết cửa thoát ở đâu rồi nhỉ! Các ngươi đã sẵn sàng bước lên bậc thềm vinh quang dưới tay của Terakomari Gandesblood này chưa? Hãy tự đi mà lắng nghe con tim của mình đi!”
Sau khi thốt ra những lời cuối cùng, tôi mím chặt môi và nhắm mắt lại.
Tôi đã nói tất cả những gì mình muốn. Mặc dù nửa sau bài diễn thuyết hoàn toàn không có trong bản nháp, nhưng tôi nghĩ rằng bản thân đã làm rất tốt mặc dù kỹ năng giao tiếp thực tế là con số không tròn trĩnh. ‘’Cứ nói to lên, và mọi người sẽ nghĩ bạn mạnh”. Mấy tên lính côn đồ này chắc chắn sẽ cắn câu mà. Đúng chứ?
Giá mà chân mình không run thế này!
Không thể chịu đựng sự im lặng đột ngột này thêm phút giây nào nữa, tôi mở mắt ra và nhìn xuống đám đông. Ngay lúc đó….
“Woooooooooooooooooooooooooh!!!”
Tiếng reo hò cổ vũ vang lên, đủ lớn để làm rung chuyển cả tòa nhà này.
“Hở? Ch-Chuyện gì đang xảy ra vậy? “
Đám đông bên dưới bắt đầu reo hò và hét vang tên của một tôi đang đứng chết trân ra vì bất ngờ, cứ như thể chúng vừa chơi đồ quá liều vậy. Khắp căn phòng chỉ còn vang vọng tiếng . Cả hai bên má tôi nóng bừng lên vì xấu hổ. Komarin ư? chúng thậm chí còn đặt cả tên thân mật cho tôi rồi sao? Tôi là thần tượng của mấy người à!?
Tôi quay sang nhìn Vill, người nháy mắt với mình một cách vô cùng tinh tướng.
“Xin chúc mừng, Komari-sama. Mọi người đều yêu ngài rồi đó ạ. ”
Bọn họ yêu tôi sao? Có bị dễ quá không ấy nhỉ? Tôi cứ tưởng phải mất nhiều thời gian hơn cơ.”
“Có vẻ được rồi đó ạ. Hình như bọn chúng bị lừa cả rồi. Bây giờ vấn đề còn lại chỉ là giữ bí mật về sức mạnh của ngài từ giờ về sau thôi.”
“Nhưng mà đó lại là vấn đề lớn nhất đấy…”
Thấy mấy tên ma cà rồng muốn tiếp cận tôi mà nản luôn ấy. Trời ạ, chúng có phải cấp dưới không vậy?! Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý để lắng nghe, nhưng những câu nói sau đó chỉ khiến tôi ngây ra vì sợ hãi.
“Thưa ngài, thần xin phép được liếm giày của ngài!”
“Thưa ngài, xin hãy giẫm lên thần!”
“Thưa ngài, ngài có thể giết tôi như cách ngài giết Yohann được không ạ!?”
Lý do tôi muốn bỏ chạy giờ đây lại khác hoàn toàn so với lúc trước…
Quân đoàn này bị sao vậy hả? Rặt một lũ biến thái luôn kìa.
Cái tên cuối cùng ấy, nếu muốn chết đến vậy, sao không tự đi mà làm đi, à mà miễn sao đừng có lôi ta vào là được!
Dẫu sao thì đó cũng chẳng phải là việc của tôi. Nghĩa vụ thì vẫn vậy, cho dù mấy tên này có là biến thái hạng nhất đi chăng nữa.
Phải hành động như một kẻ thống trị bất khả chiến bại, để họ không dám nghĩ đến việc giết tôi. Tôi đã qua được cửa ải này nhờ bài phát biểu đó, đương nhiên rồi, chỉ toàn là lời nói phét không. Nhưng công đoạn khó nhất từ bây giờ mới bắt đầu đây.
Chỉ nghĩ về những ngày tháng địa ngục trước mắt, tôi không khỏi trút một hơi thở dài mệt mỏi. Tôi chỉ muốn về nhà và nằm nghỉ trên chiếc giường ấm áp của mình mà thôi.
Giờ thì, vì lý gì mà Terakomari Gandesblood lại nổi tiếng đến vậy? Để làm rõ bí ẩn đó, hãy cùng đi phỏng vấn những ma cà rồng khác trong Quân đoàn Bảy, hay còn gọi là Quân đoàn Komari nào.
“Ahh, ngài ấy sao? Chẳng phải ngài siêu dễ thương luôn còn gì?”
“Tôi đã say đắm ngài ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.”
“Cô ấy như một đóa hoa nở rộ giữa vũng bùn quân sự đầy bẩn thỉu này vậy. À tôi nói nhỏ này, thằng ‘em’ trong quần tôi lúc đó đã sẵn sàng chiến đấu với cô ấy bất cứ lúc nào rồi đấy."
“Để mà nói thì, khi thấy ngài ấy giết tên khốn đó mà chẳng cần dùng vũ lực gì, tôi đã nghĩ rằng người này nên được suy tôn làm chỉ huy. Tuy không rõ kỹ năng thực chiến cô ấy như thế nào, nhưng mà chắc chắn hơn cái tên khốn tiền nhiệm. Chắc là tôi sẽ giám sát cô ấy kĩ hơn vậy.”
“Komarin - kẻ mạnh nhất!”
“Tôi muốn cô ấy dẫm đạp lên mình”
“Tôi muốn được liếm cô ấy như liếm kem vậy.”
“Tôi muốn được uống máu ngài ấy!”
“Đúng vậy! Vị chỉ huy tối cao”
“Giọng nói cô ấy thật dễ thương! Nó làm tôi rạo rực hết cả lên rồi đây này.”
“Tôi muốn nghe tên mình được phát ra từ miệng cô ấy.”
“Ngay lúc này, tôi vẫn còn choáng ngợp bởi giây phút gặp cô ấy. Bởi một ý chí thép, và cái cách mà cô không hề nao núng khi xử lý tên phản đồ nữa. Cô ấy cũng siêu thông minh, lại còn mang dáng vẻ của một thiên thần. Đó chính là người phụ nữ tôi muốn được phục vụ. Tôi cũng muốn được liếm giày ngài ấy nữa, nếu là chân trần thì càng… À xin lỗi, bỏ qua phần vừa rồi đi. Dù sao thì tôi cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào ngài ấy. Thật phấn khích khi nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ được chứng kiến cảnh ngài ấy tiêu diệt kẻ thù bằng cách xoay ngón út…”
Thực chất cái tên chỉ huy cũ là một ông già trung tuần hay gắt gỏng. Vậy nên nửa số binh lính Quân đoàn 7 mất hết cả lý trí khi biết một cô gái dễ thương như thế lãnh đạo. Dù vẻ ngoài đậm chất côn đồ, và cũng chỉ là một lũ bất tuân khó gần, nhưng họ vẫn có chút tính người trong tim.
Hoặc chỉ đơn giản là một lũ đầu dưới mạnh hơn đầu trên.
Mà, bởi bình rượu mơ Komarin-chan đây vẫn còn ngây thơ và khờ dại lắm nên chắc sẽ chẳng bao giờ biết được đâu.
Giờ thì chúng ta quay lại với những gì đã xảy ra ở đầu bộ truyện nhé.
---
Đế chế Mulnight là quốc gia của các ma cà rồng.
Vương quốc Laperico, quốc gia của thú nhân.
Enchanted Lands, quốc gia của Thần tộc.
Cộng hòa Gerra-Aruka, nơi sinh sống của chủng tộc Warblades
Liên bang Haku-Goku, được cai trị bởi chủng tộc Sapphires.
Cuối cùng, các Tinh Linh, cai trị quốc gia Heavenly Paradise.
Sáu quốc gia kể trên đều có Ma Hạch của riêng họ. Ma hạch là một đặc cụ thần cấp có thể phát ra lượng ma lực vô tận. Rất nhiều người nói xã hội hiện nay được xây dựng để có thể tận dụng tối đa sức mạnh của cái lỗi một cách triệt để nhất.
Như Đế quốc chẳng hạn, những ma cà rồng sơ sinh sẽ được chăm sóc trong 2 tuần đầu, sau đó tham gia một nghi lễ, nơi chúng phải cống hiến một phần máu của bản thân cho Ma hạch. Một linh ước sẽ được lập ra, như lời cam kết phục vụ Đế quốc đến hết đời, nhưng mà quan trọng hơn cả, là đứa trẻ đấy sẽ được tái sinh, và trở thành một phần của Ma hạch.
Điều đó nghĩa là gì? Đáp án rất đơn giản. Với Ma hạch mang khả năng giải phóng vô hạn ma lực cũng như nắm giữ luân hồi, những ma cà rồng đã trở thành một phần của nó cũng dùng được một phần khả năng này. Và thế là, cư dân trên hành tinh này đã nắm trong tay một nguồn cung cấp ma lực vô hạn và có thể điều khiển theo ý muốn (dù sức mạnh cũng như chất lượng ma thuật của từng cá nhân là không giống nhau), miễn là bạn trong tầm hoạt động của Ma hạch, thì cho dù bạn có bị dính vết thương chí mạng hay thậm chí là ngỏm rồi, thì bạn rồi sẽ được hồi sinh sau một thời gian.
Đấy là lý do tại sao sống chết vốn chẳng phải là một vấn đề trong chiến tranh. Hiện tại, khi hai quốc gia nảy sinh xung đột, đó chỉ đơn thuần là một dịp để phô trương sức mạnh mà thôi. Các quốc gia đánh cược uy tín của mình và cuối cùng sẽ luôn có một quốc gia phải ngậm ngùi nhận lấy thất bại, nhưng nó giống như một hình thức giải trí thì đúng hơn. Vì thế mà những vị tướng chỉ huy quân đội có nghĩa vụ phải phô trương năng lực của đất nước mà họ phụng sự với phần còn lại của thế giới. Nếu một Thất Xích Thiên thất bại một cách khó coi, Nữ Hoàng sẽ là người gánh chịu tất cả.
Đối với cá nhân tôi mà nói, việc đó là quá xứng đáng với mụ ta, sau khi dám cướp nụ hôn đầu của tôi một cách trắng trợn như vậy. Mà, chắc chắn sẽ có gì đó tồi tệ hơn, như tôi sẽ nổ tung nếu dám bôi tro trấu vào mặt mụ ta chẳng hạn.
“Đúng là một câu chuyện điên rồ.” - Tôi ngửa mặt than trời.
Tọa lạc tại trung tâm thế giới là cái gì đấy được gọi là “Hạch Lĩnh Vực”. Đây là một lãnh thổ đặc biệt nơi mà tầm ảnh hưởng của cả sáu Ma Hạch chồng lên nhau. Do đó, nơi này là chỗ thích hợp nhất để các quốc gia giao chiến. Và giờ đây, Hạch Lĩnh Vực lại sắp được máu tươi nhuộm đỏ thêm lần nữa.
Đội quân Đông phương gồm những thú nhân binh lực lưỡng thuộc về quân đội Hoàng gia, Vương quốc Laperico. Trong khi đó quân đội Tây phương, bao gồm các chiến binh ma cà rồng tinh nhuệ chiến đấu cho Đế chế Mulnight.
Đây là một ngày sau khi tôi gặp mặt các binh sĩ dưới trướng mình trong Quân đoàn Bảy. Tôi đã định bụng là sẽ nằm dài trong phòng mình nghỉ ngơi cả ngày, vậy mà con nhỏ hầu gái biến thái đó đã xuất hiện và bắt cóc tôi tới chiến trường này đây. Tiền bối của tôi đã lên kế hoạch cho trận đánh này, và giờ tôi lại phải hứng lấy cái trách nhiệm của lão ta. Cảm ơn ông nhiều lắm, đồ tiền bối khốn nạn. Đi chết thêm lần nữa đi….
"Tin cấp báo! Trung úy Belius đã thành công hạ sát chỉ huy bên địch! Nhắc lại! Trung úy Belius đã thành công hạ sát chỉ huy bên địch! Quân ta thắng rồi!”
Khoảnh khắc tiếng báo thắng trận của người đưa tin lọt vào tai, cả cơ thể tôi chợt mất hết sức lực. Ahhh, mừng quá… Giờ không còn lí do để tôi thể hiện nữa rồi.
“Ha, hahaha… Tốt lắm, Trung úy Belius. Ta sẽ thưởng ngươi sau.”
Tôi cũng chả thể nhớ được tên quái nào là Belius cả.
“Tsk, giờ ngài không còn cơ hội để…”
“Biết cách phá bầu không khí đấy, Bellius”
“Huh? Ban thưởng từ Chỉ huy sao? Tôi sẽ giết hắn!”
“Tôi sẽ đích thân rải đinh vào giày hắn ta.”
Sao lại,sao tất cả các ngươi lại phản ứng như thế? Không phải hắn là đồng đội của các ngươi sao?
“Chúc mừng ngài. Trận đầu ra quân của ngài đã kết thúc với một thắng lợi áp đảo.”
Tôi chỉ biết mỉm cười bối rối trước phản ứng của thuộc hạ, khi Caostell cúi đầu về phía tôi. Anh ta rõ ràng là người duy nhất đáng tin để có thể chấn chỉnh lại lũ côn đồ trong cái Quân đoàn 7 này đấy.
“T-Tất nhiên. Sau cùng thì đích thân ta đã chỉ huy quân đoàn này mà!”
“Đúng như những gì thần kỳ vọng về ngài. Thật đáng tiếc khi chúng thần không được chứng kiến toàn bộ sức mạnh của ngài, nhưng thần đoán là cuộc chiến sau ngài sẽ có đất diễn thôi ạ.”
“Đừng nói thế. Ngươi làm ta đỏ mặt đấy. Tee-hee.”
“Không dám ạ, thần rất kỳ vọng vào sức mạnh của ngài. Xin hãy mang lại chiến thắng cho chúng thần kể từ nay về sau. Kẻ thù của chúng ta sắp tới là Cộng hòa Gerra-Aruka ạ.”
Đủ rồi đấy, dừng lại đi. Tôi chỉ muốn ở yên trong phòng 3 tháng tới thôi mà. Nhưng dĩ nhiên, không đời nào tôi lại tiết lộ cho anh ta điều đó cả, vì hệ quả rất có thể là tôi sẽ bị giết một khi bị anh ta nghi ngờ. Cô hầu gái thì thầm vào tai tôi.
“…Komari-sama. Xin ngài hãy cứ chỉ cười và gật đầu thôi ạ.”
“Ưưưưư…”
Tôi ôm đầu cam chịu. Không ai ở đây quan tâm tới cảm xúc của tôi cả. Tôi thật cô đơn quá mà, cảm giác khó chịu quá đi mất.
“Giờ thì, thưa chỉ huy. Cho phép chúng thần trở lại Xích tháp và lên kế hoạch cho trận đánh tiếp theo. Không có thời gian để chần chừ đâu ạ?! Một ngày nào đấy, ngài chắc chắn sẽ chinh phục thế giới này!!”
Từ từ đã, ta có nói gì về việc sẽ thống trị thế giới này đâu?!
Mà phải vậy không ta?
Dù đang rất bực mình về chuyện này, tôi chỉ biết gượng cười cho qua chuyện. Chẳng còn đường thoát khỏi chuyện này, chuyện đó đã quá rõ ràng rồi.
“Đ-Đúng thế! Được rồi, mọi người, hôm nay làm tốt lắm! Nhưng chúng ta không có thời gian để mà ăn mừng đâu! Ta đã hứa với các ngươi là từ bây giờ về sau chỉ có những ngày tàn sát máu me vô tận! Chúng ta sẽ quay trở về Đế quốc Mulnight ngay lập tức. Không chậm trễ, không la cà! Ai không nghe lệnh là sẽ biến thành bãi thịt vô dụng ngay lập tức! Rõ chưa!?”
Ngay khi tôi vừa dứt lời…
“Wohoooooooooooooo!!!”
Lại lần nữa, lũ này đột nhiên hét toáng cả lên cứ như mới cắn thuốc vậy. Ahhh, tôi chỉ muốn chết phứt đi cho xong chuyện. Quân đoàn tôi cứ như một bầy cừu vậy, ngốc nghếch và dễ dụ khôn cùng.
“Uhm, cho tôi xin chút thời gian được không ạ!?”
Tôi đang có ý định thắt cổ tự tử thì có một giọng nói con gái gọi tên. Thật là lạ khi có một giọng nói đậm chất con gái ở ngoài chiến trường như thế này, nên tôi giật mình và quay lại nhìn đằng sau.
Một cô gái trẻ, tay cầm bút và giấy, trên cổ đeo một chiếc camera. Cô ấy có làn da trắng như tuyết, ắt hẳn là người thuộc tộc Sapphire đến từ Liên bang Haku-Goku.
“Tôi là phóng viên thường trực thuộc Lục Quốc Thời Báo, tên là Melka Tiarno! Ngài có phải là tân Thất Xích Thiên của quân đội đế chế Mulnight - Terakomari Gandesblood, đúng không ạ? Tôi có thể hỏi ngài vài câu được chứ ạ?”
Gần quá, mặt cô ta vượt quá cái khoảng cách xã giao rồi. Gần như là có thể va vào mặt tôi bất kỳ lúc nào luôn ấy. Wow, lông mi cô ấy dài thật đó… mà sao mày lại nghĩ đến điều đó chứ, Komari, xóa khỏi bộ não ngay lập tức đi.
Mà cái cô phóng viên này có quá khích không vậy? Thực sự, tôi khá ghét mấy cô nàng năng động và thân thiện như này lắm.
Tôi ngoái nhìn ra sau lưng cô nàng phóng viên, thấy Vill đang im lặng nhìn tôi, còn tên cây khô Constell kia lại cứ gật đầu lia lịa và cười mỉm. Mấy người đang bảo tôi chấp nhận phỏng vấn sao. Ahh, sao cũng được.
“T-Ta hiểu rồi. Cứ hỏi bất cứ cái gì cũng được. Nhưng mà, dịch ra xíu đi được không?”
“Cảm ơn ngài rất nhiều! Whoops!” - Trời ạ! Cô ta vừa ngã và va luôn vào mũi tôi rồi.
Nàyyy! Ta vừa mới nói cái gì đấy! Mũi chúng ta sắp sửa chạm nhau rồi kìa
“Thần đang gặp rắc rối trong việc viết bài vì thần không biết tý nào về ngài cả, Terakomari-sama. Vậy nên thần xin phép hỏi ngài vài thứ ạ. Đầu tiên thì, xin thứ lỗi vì thầni hỏi thẳng nhưng, làm sao ngài có thể ngồi luôn vào hàng ngũ Thất Xích Thiên vậy ạ!? Có thật là ngài xuất thân từ gia đình Gandesblood danh tiếng đó không? Quan hệ của ngài với Điện hạ là như thế nào? Món ăn yêu thích của ngài là gì ạ!? Và cả động vật yêu thích nữa!? Ngài đã làm gì trước khi trở thành một Thất Xích Thiên!? Chuyện ngài giết năm trăm ma cà rồng chỉ với ngón út có phải sự thật!? Ngài có kế hoạch gì cho các trận chiến sắp tới không ạ? Ngài có người yêu không!? Ngài đã từng hôn ai chưa ạ?…..”
Ph-phiền quá! Câm miệng đi!
“Tránh ra khỏi người ta ra đã!”
“Kyaaa!”
Tôi đẩy cô ta ra theo phản xạ và phát biểu đầy quả quyết.
“Kẻ mạnh không cần nhiều lời? Tuy nhiên, thế thì khá rắc rối cho cô phải không? Hẳn cô muốn viết một tựa báo tuyệt vời. Vậy nên, ta sẽ chia sẻ chút ít cho cô. Ta sẽ làm gì từ nay về sau ư? Đơn giản lắm! Thống trị tuyệt đối! Nói cách khác, ta, Terakomari Gandesblood, sẽ tàn sát hết thủ lĩnh quốc gia đối địch, và thể hiện sự vĩ đại của đế chế Mulnight với tất cả các ngươi! Ghi hết lại chưa? Ngoài ra, món ăn yêu thích của ta là cơm trứng ốp la! Chấm hết!”
Vừa dứt lời xong tôi đã thở không ra hơi.
Đã có quá nhiều chuyện xảy ra trong hai ngày vừa rồi. Đầu tiên tôi bị lôi khỏi phòng bởi con hầu gái biến thái kia, sau đó là cuộc gặp mặt với đám thuộc hạ đáng sợ, còn hôm nay thì bị bắt phải chỉ huy trận chiến với đám thú nhân đó. Sự mệt mỏi hẳn phải in hằn trên mặt tôi rồi.
Tuy nhiên - ngạc nhiên thay, những người xung quanh tôi lại không thấy như vậy.
“T-tuyệt vời…”
Nữ phóng viên há mồm ngưỡng mộ. Tôi không biết có gì tuyệt vời đến vậy, vì những lời vừa rồi tôi chỉ vừa nghĩ vừa nói mà thôi. Cùng lúc đó, thuộc hạ của tôi dành cho tôi những ánh mắt lấp lạnh, gần như thể vừa được chứng kiến nữ thần giáng trần vậy.
“Ahh, vậy ra đây là một Thất Xích Thiên thật sự sao!”
“Đây là cà rồng mạnh nhất, hoàn toàn tán thành!”
“Đã bao giờ có tồn tại một thủ lĩnh mạnh mẽ như cô ấy chưa nhỉ?”
“Điều này sẽ được ghi lại trong biên niên sử thế giới.”
“Không thể nhầm được.”
“Một huyền thoại mới được khai sinh.”
“Thật hạnh phúc khi được sinh ra cùng thời với chỉ huy.”
“Chúng ta mắc nợ chúa khi ngài đã cho một tiên nữ tài giỏi thế này giáng trần!”
Vân vân và mây mây. Tha cho tôi chút đi mà.
Các ngươi đang nói gì đấy? Và cũng như lần trước, có lẽ tôi nên cảm tạ trời đất rằng khi họ vẫn chấp nhận bất cứ thứ gì tôi nói mà không mảy may nghi ngờ. Sau cùng thì, nếu họ nhận ra rằng tôi rất yếu, tôi sẽ bị giết ngay lập tức.
… Cơ mà, có lẽ tôi sẽ chết vì stress trước bọn họ phát hiện ra luôn mất!?
Chỉ nghĩ đến quãng thời gian về sau thôi đã mà tôi đã trút ra một hơi thở dài nẫu ruột rồi.