Tôi lúc nào cũng cảm thấy rằng thế giới này mới thật phi lý làm sao.
Đâu đấy tầm khoảng 15 năm về trước, tôi được sinh ra trong một gia đình quý tộc có tiếng thuộc Đế Quốc Mulnight - Gia tộc Gandezblood.
Có lẽ điều đầu tiên đã gây ấn tượng mạnh đối với bạn là chữ ‘Blood’ trong cái tên đúng không? Nó cũng đã nói lên được phần nào về ma cà rồng chúng tôi rồi đấy chứ. Đúng vậy, gia đình tôi phải hút máu. Mà tên tuổi kiểu gì có cả đống âm đọc líu hết cả lưỡi, nào là ga, de, b, d. Chỉ cần nhìn mặt chữ là rõ ngay, cái dòng họ này chả ra thể thống gì. Và thực tế lại đúng là như vậy mới đau.
Gia tộc Gandezblood hết đời này đến đời khác, đều đã làm sĩ quan chỉ huy trong quân đội Đế quốc suốt cả ngàn năm qua. Nếu đào sâu vào gia phả nhà chúng tôi, bạn sẽ thấy rằng tất cả các Gandezblood nổi tiếng đều được ghi danh vào sử sách. Và thực tế thì mẹ tôi là một Xích Thiên và đã chỉ huy đơn vị của mình cho đến 5 năm trước.
Dù sao thì tất cả những điều phi lý cũng đều từ đó mà ra.
Khác với các bậc tiền bối cuồng chiến của gia tộc, tôi đây là một ma cà rồng yêu sự hòa bình và tự do. Vậy mà những người thân trong gia đình cứ đè nặng áp lực lên bờ vai tôi. Nào là “Komari chắc chắn sẽ trở thành một chỉ huy tài ba cho mà xem,” hay “Con bé sẽ giết chết hết mấy tên ngoại quốc xuẩn ngốc kia với một cuộc thảm sát chưa từng thấy, rồi nó sẽ ghi danh mình vào lịch sử ma cà rồng!” Này này, cho tôi thở cái coi.
Tôi vốn dĩ đã rất cố gắng để có thể đáp ứng được kỳ vọng của mọi người, nhưng rồi cũng sớm từ bỏ cái ý định đó.
Bởi vì tôi thiếu tất những yếu tố cần thiết mà.
Thứ nhất, tôi không thể sử dụng ma thuật.
Thứ hai, khả năng thể chất dưới mức trung bình.
Thứ ba, cơ thể của tôi đây quá ư là khiêm tốn đi.
Và nguyên do của cả ba vấn đề trên chính là… tôi không uống máu nổi.
Trên bàn ăn của gia tộc Gandezblood lúc nào cũng đầy ắp những bình gạn máu (không rõ nguồn gốc). Chẳng thể hiểu nổi tâm trí mấy người đó nữa, sao mà họ có thể uống cái thứ đó được nhỉ? Từ cái mùi, cách bày biện,... ugh, nói chung là tất cả mọi thứ đều khiến tôi phát ớn.
- Tại sao tôi phải ép mình uống thứ chất lỏng hôi tanh đó chứ?
- Làm thế quái nào mà mấy người nuốt nổi nó vậy?
Em gái tôi, Lolocco thường nói: “Không uống được máu là lãng phí một trong những thú vui tuyệt vời nhất trong đời đó chị, hee-hee-hee.”
- Thôi im miệng dùm cái đi, nước cà chua còn ngon hơn nhiều.
Nhưng tôi biết rằng trong mắt mọi người thì mình mới là kẻ lạc loài.
Do sự khác người đó mà cuộc đời của tôi bắt đầu biến chuyển theo chiều hướng xấu. Máu là nguồn dinh dưỡng thiết yếu đối với một ma cà rồng mà, nên nếu không uống máu thì cơ thể sẽ chẳng thể phát triển nổi.
Vì thiếu máu nên tôi hơi ngờ nghệch đôi chút, và không thể sử dụng ma thuật, thể chất thì yếu, đến cả chiều cao còn thua đứa em gái luôn.
Cuộc sống của tôi luôn tràn ngập nỗi bất hạnh, tất cả cũng tại cái sự khác biệt nhỏ nhoi đó.
Tôi lúc nào cũng bị bắt nạt mỗi khi tới trường, thậm chí còn bị đánh đập mà không rõ lý do. Và tôi luôn phải chịu đựng điều đó một mình, bởi vì họ hàng thân thích ngu ngốc của tôi đây chỉ biết kỳ vọng với chả mong đợi những điều cao siêu tuyệt vời trời ơi đất hỡi. Tuy nhiên, tôi thì lại không đủ mạnh mẽ để mà tồn tại trong cái môi trường đó.
Vậy nên tôi quyết định sẽ trở thành một hikikomori hướng nội.
Mà đó cũng là chuyện của 3 năm trước rồi.
Đời nào một đứa không dùng nổi ma thuật, không uống được máu, khả năng thể chất thì yếu kém, lại còn bồi thêm vụ trí thông minh chẳng lấy gì làm tự hào như tôi hợp nổi với cái xã hội ma cà rồng, nơi coi trọng sức mạnh hơn tất thảy cho được. Tôi đây thích giam mình trong một căn phòng an toàn rồi viết tiểu thuyết cơ.
Phải, điều đó sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người…
***
Tiếng chuông đồng hồ reo lên báo hiệu trời đã sáng.
Nhưng… tôi sẽ không dậy, và sẽ không chui ra khỏi giường.
Nhắm chặt mắt, tôi nằm yên trong tấm chăn mềm mại và ấm áp trong khi ôm chiếc gối hình con cá heo được bố mua cho. Tôi đã quyết định là sẽ ngủ nướng hết cả sáng nay rồi. Đấy là tại cái giường này thoải mái quá đi thôi. Rốt cuộc thì tôi đây là tiểu thư của một gia đình quý tộc siêu đại gia mà; một người hoàn toàn tách biệt khỏi những thực tế khắc nghiệt của thế giới ngoài kia.
Khi đang chuẩn bị ngủ tiếp, một điều kì lạ đã xảy ra…
Bụng của tôi ngứa quá, gãi hoài vẫn không đỡ, làm tôi không ngủ tiếp nổi.
Nói không chừng là có vài bé sâu bọ đã “giở trò” trong lúc tôi ngủ. Nâng người lên trong cơn mơ màng, tôi cởi bộ pijama ra và nhìn xuống.
“Hả?”
Tôi sững người.
Một hoa văn kỳ lạ bỗng dưng xuất hiện trên rốn của tôi. Nó được trang trí bằng họa tiết cánh dơi, xung quanh còn được tô điểm thêm với các dải sóng màu đỏ như máu. Hình như tôi đã thấy chúng ở đâu rồi thì phải. À đúng rồi, đó chính là quốc huy Đế Quốc Mulnight, thứ được in lên cờ ở cung điện hoàng gia.
Tuy nhiên, mặc cho có chà xát cỡ nào thì nó vẫn ở đấy.
- Mình có đang mơ không ta?
“Buổi sáng tốt lành, Terakomari-sama.”
Tim tôi như lọt khỏi lồng ngực khi nghe thấy giọng nói xa lạ đó. Đưa mắt nhìn quanh, tôi chợt thấy hình bóng một cô gái ăn mặc kì lạ đang đứng ở góc phòng. Cô nàng khoác lên mình một bộ quần áo hầu gái, ánh mắt lạnh lùng đi kèm với sắc thái trang nghiêm.Từ từ đã, nhà tôi có một cô hầu nào như vậy à.
Nâng cao cảnh giác lên mức tối đa, tôi nhìn chằm chằm vào cô ta.
“N-Ngươi là ai? Sao lại ở trong phòng của ta?”
Cô hầu gái nhíu mày.
“Thứ lỗi vì chưa giới thiệu. Tên của thần là Villhaze, cấp bậc thiếu uý đặc nhiệm thuộc Quân đoàn 3 của quân đội Đế Quốc. Thần sẽ bắt đầu làm việc ở đây với tư cách là hầu gái riêng của Terakomari-sama kể từ hôm nay.”
Tôi chả hiểu cô gái này đang nói gì sất.
“Thần không có ý bất kính, nhưng căn phòng này lộn xộn quá.”
Bất kính quá đi chứ.
“Ngươi muốn gì? Tiền sao?”
“Ngài đừng sợ. Thần ở đây để giúp ngài, thưa Terakomari-sama.”
Làm như là tôi tin ấy. Cô ta có thể là một kẻ trộm, hoặc cũng có thể là một kẻ biến thái đến đây để cưỡng dâm tôi thì sao? Vậy nên bây giờ tôi phải liên lạc với cha ngay lập tức. Mà quan trọng hơn, tôi cần đi vệ sinh gấp, nhưng cũng không thể nào để cô gái này trong phòng một mình được. Tuyệt thật, giờ sao đây? Chẳng lẽ chịu ướt quần à?
Tình hình tệ quá, tôi sắp ra đến nơi rồi.
“Nè, Willhaze gì gì đó, đợi ta chút nhé.”
“Không có thời gian để rề rà đâu ạ, chúng ta cần khởi hành đến cung điện hoàng gia ngay.”
Cung điện hoàng gia ư? Tôi có linh cảm không lành về vụ này
Từng thớ thịt trên cơ thể đang gào thét báo hiệu sự nguy hiểm. Ngay sau đó, tôi cố lủi đi thật nhẹ nhàng như một chú mèo. Tuy nhiên, cô hầu đó lập tức vòng cánh tay qua cổ và khóa tôi lại.
“Buông ra! Ta muốn đi vệ sinh!!!”
“Giờ không phải lúc đi vệ sinh đâu ạ. Xin ngài hãy lắng nghe những gì thần nói!”
“Ta sắp ra rồi đó! Thế cũng được ư?”
“Vậy thì hãy nghe thần nói lúc ngài đang ra nhé. Thần không phiền chút nào đâu.”
“N-Ngươi đúng là một kẻ biến thái!”
“Ngài cứ tự nhiên, chẳng ai thấy đâu mà lo.”
“Chứ không phải ngươi đang nhìn ta đấy à!!?”
Cô ta bị cái quái gì vậy? Chắc hẳn cô ta là một kẻ biến thái đến đây để cưỡng dâm mình. Ừ thì cũng phải thôi, vì tôi đây là một tuyệt sắc giai nhân mà(Cha ngày nào cũng nói vậy, nên chắc chắn là tin chuẩn trăm phần trăm).
“Chúng ta không có thời gian đâu. Làm ơn bớt chống cự và theo thần đi ạ!”
“Mơ đi nhé! Ngươi đến đây để bắt cóc ta phải không? Cũng đúng thôi vì ta đẹp quá mà!”
“Ngài có biết hai chữ khiêm tốn là gì không ạ?”
Hai bọn tôi cứ thế mà cãi vã một lúc.
“Buông con bé ra đi, Vill.”
Một giọng nói trầm ấm vang lên từ ngoài hành lang. Sau đó, tôi quay mặt ra và thấy một ma cà rồng cao lớn mặc áo choàng đen bước vào phòng.
Đúng rồi cha ơi, mau nói cô ta nghe đi! Con hầu gái biến thái này đang muốn bắt cóc con gái của cha đó!
Khi thâm tâm tôi đang gào thét, cô ta đột ngột thả tay ra.
“Bulgh!”
Vì vẫn đang cố kéo người ra nên tôi tức khắc ngã trượt mặt xuống đất. Đau quá đi, tôi sắp khóc đến nơi rồi đấy. Ấy vậy mà cô ta lại không hề để tâm tới, mà thay vào đó là cúi đầu với cha tôi.
“Mong ngài thứ lỗi, thưa chủ nhân Gandezblood. Tiểu thư Terakomari không chịu nghe theo những lời thần nói gì cả, vậy nên thần mới phải dùng vũ lực để đem ngài ấy đi ạ.”
- Hẳn là cô ta đang muốn bắt mình đi đây mà.
“Đừng bắt nạt con gái ta quá, con bé là một hikikomori chính hiệu đấy.”
“Vâng, ngài ấy quả thật là một hikikomori ạ.”
Này, đừng có gọi tôi như thế chứ. Bất lịch sự lắm ấy. Hơn nữa, tôi đây vẫn có thể ra ngoài đấy nhé. Tôi chỉ chôn chân trong phòng vì chẳng có lý do gì để ra ngoài thôi. Tại sao á? Nếu tôi thích thì có thể tự mình đi dạo quanh thế giới đó chứ chẳng đùa.
“Komari! Con có đau ở đâu không?”
Ông đến gần với vòng tay rộng mở, thậm chí còn ân cần đỡ tôi dậy và còn phủi bụi cho tôi nữa. Nếu không phải là cha tôi thì chắc chắn hắn sẽ được một chuyến đến thẳng nhà tù rồi.
“Hmm, chắc là chẳng sao đâu, nhưng có lẽ con nên đi gặp bác sĩ nhỉ? Sẽ thật tồi tệ nếu một tuyệt sắc giai nhân như con gặp chuyện gì đấy.”
“Không cần đâu ạ, con ổn mà.”
“Terakomari-sama, ngài thực sự ổn chứ? Ngài không cảm thấy bụng mình có gì đó là lạ sao?”
Tôi quay sang nhìn cô gái kia. Sự đồng cảm là thứ cuối cùng tôi cần ở cô ta. Nhưng nhắc mới nhớ, cái hình xăm đó vẫn còn trên bụng tôi, và nó ngứa đến chết đi được.
Rất nhanh chóng, cô hầu biến thái đó liền sấn đến và vén váy tôi lên.
“Ôi trời, nếu ngài cứ gãi mãi như thế thì làn da mềm mịn sẽ bị trầy cho coi.”
“Đừng có vén váy ta lên mà chưa có sự cho phép!! Cái cô hầu biến thái này!!”
Tôi gạt tay cô ta ra và lập tức nhảy lùi 3 bước. Ấy vậy mà cô hầu gái đó vẫn trưng ra một biểu cảm lạnh lùng, và nó khiến tôi rén thực sự, cứ như thể cái mạng này sẽ bị cô ta lấy đi lúc đang ngủ vậy.
“Cha à, cô ta là ai thế?”
“Đây là Villhaze. Kể từ nay cô ấy sẽ là hầu gái riêng của con, Komari. Cô ấy sẽ làm bất kỳ điều gì con yêu cầu đấy, vậy nên hãy trân trọng cô ấy đi nhé.”
- Dù mình nói gì cô ta cũng nghe ư? Ủa chứ khi nãy mình bảo buông tay cổ có chịu nghe lời đâu?
“Con không cần hầu gái, và càng không cần một kẻ đáng sợ như cô ta.”
“Ừ thì nói vậy, nhưng đây là sắc lệnh của Bệ Hạ nên ráng chịu đi con.”
“Nữ Hoàng? Tại sao chứ?”
“Thần sẽ giải thích.”
Cô hầu biến thái tiến lên một bước.
“Terakomari-sama, ngài có biết Thất Xích Thiên là gì không?”
“Um, ta biết, nhưng thế thì sao?”
Thất Xích Thiên. Bảy ma ca rồng toàn năng nhất trên lục địa, là biểu tượng cao quý nhất của Đế Quốc Mulnight. Nhưng họ thì có liên quan gì đến tôi đâu?
“Ngài đã trở thành một trong số đó rồi đấy, thưa Terakomari-sama.”
“Hả?”
“Xin chúc mừng. Mới chỉ 15 tuổi mà đã bước lên hàng ngũ Thất Xích Thiên thì quả thật rất ấn tượng đấy ạ.”
“Mà khoan… Tại sao chứ? Làm thế quái nào vậy?”
“Vì cha của con đã nhúng tay vào đó.”
Cha vừa nói vừa cười một cách tự mãn.
“Không phải khi trước con có nói là muốn tìm việc làm hay sao?”
Tim tôi như lọt khỏi lồng ngực khi nghe thấy câu nói ấy.
“C-Có hả cha?”
“Cha còn nhớ như in, đó là vào bữa tiệc chúc mừng Giáng Sinh năm ngoái, Lolo đã hỏi con rằng: ‘Sao chị không làm việc đi?’ và con đã nói…”
- Làm việc à? Chị hiểu được tầm quan trọng của lao động đối với xã hội. Nhưng chẳng có công việc nào phù hợp với chị cả. Mà nếu có thì phải là Nữ hoàng của Đế Quốc Mulnight này. Chị đây chả phiền nếu mình được bổ nhiệm làm Nữ hoàng đâu. Đó sẽ là một công việc tuyệt vời cho xem.
Tôi có thể cảm thấy gò má mình đang nóng bừng lên.
Giờ nghe cha nói mới nhớ, đúng là tôi có nói vậy thật…
“Con biết không, cha thật sự đã cảm động lắm đó. Một Komari chỉ biết cắm cung trong phòng suốt 3 năm đột nhiên lại có ngày muốn làm việc.”
Tôi thật sự chẳng biết phải nói sao trong cái tình huống này nữa. Nói trắng ra là tôi chẳng muốn làm gì cả. Lời giải thích duy nhất cho cái câu nói vô nghĩa này trong bữa tiệc Giáng Sinh là vì lúc đó đang say… dù tôi chỉ uống có mỗi nước ép táo.
“À-À thì đúng, con có nói vậy. Nhưng thế thì sao?”
“Cha đã xin Bệ Hạ để cho con được nối ngôi.”
Bộ não cha có vấn đề hả trời?
“Cha cũng rất sợ rằng nói vậy sẽ thành bất kính với Điện hạ chúng ta.”
Thì chả vậy à.
“Nhưng dù có thế nào đi nữa thì cha vẫn sẽ không bỏ cuộc, tất cả là vì lợi ích của con, Komari à.”
Con lạy cha, xin người đấy, đừng có đi làm ba cái chuyện khùng điên chỉ tổ rước lấy nguy hiểm như vậy đi ạ.
“Cha đã giải thích với Bệ Hạ về chuyện con tài giỏi đến cỡ nào, về chuyện con tự xưng mình là một đại hiền nhân trong truyền thuyết, cũng không quên đề cập đến chuyện con giam mình trong phòng để suy nghĩ về những điều người thường không thể hiểu được. Và quan trọng nhất, cha đã đặc biệt ‘nhấn mạnh’ về vẻ đẹp tuyệt trần của con. Và tất nhiên là Nữ hoàng đã cảm thấy cực kì ‘hứng thú’ với con rồi.”
Hứng thú cái nỗi gì chứ?! Mặt tôi sắp sửa bốc cháy tới nơi rồi!
“Về cơ bản thì Bệ Hạ đã thừa nhận sự vĩ đại của con rồi đấy, Komari à. Tuy nhiên con đâu thể bất thình lình lên ngôi được, chính vì vậy nên người mới phong con trở thành một trong Thất Xích Thiên đó.”
Cô hầu gái biến thái kia liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Đúng như chủ nhân đã nói. Chiếu theo phong tục của Đế Quốc Mulnight, chỉ có những chiến binh hùng mạnh và tài giỏi bậc nhất mới có quyền ngồi lên ngai vàng. Hơn nữa, trở thành Thất Xích Thiên là một bàn đạp vững chắc để đạt được mục đích của ngài. Bệ Hạ có lẽ là vì muốn kiểm chứng tài năng của Terakomari-sama nên mới thăng chức ngài lên hàng ngũ Thất Xích Thiên đấy ạ. Nhân tiện thì thần là hầu gái riêng được phái đến để hỗ trợ ngài, xin hãy đối xử tốt với thần trong tương lai.”
Đầu óc tôi đang quay cuồng. Thất Xích Thiên là một nhóm quái vật chuyên đi gây chiến và tàn sát các chủng tộc khác ở [Hạch Lĩnh Vực] trên thế giới. Trước đây cũng có nói rồi, tôi là một ma cà rồng yêu hoà bình, đời nào lại có thể hòa nhập với đám cuồng chiến đó được.
Cuộc nói chuyện này đã quá tầm hiểu biết của tôi rồi. Quan trọng hơn, cơn buồn tiểu đã chạm đến giới hạn nên tôi quyết định mặc kệ hai người họ và toan phi thẳng vào toilet, nhưng…
“Đợi chút được không ạ!”
Chẳng biết vì sao cô hầu gái kia lại quỳ gối xuống và ôm chặt lấy đùi của tôi.
“Thần làm hầu gái chỉ để giúp Terakomari-sama trong việc thống lĩnh quân đội. Làm ơn đó! Xin ngài hãy trở thành một trong Thất Xích Thiên. Nếu ngài từ chối thì thần chẳng còn lý do gì để tồn tại trên cõi đời này nữa.”
“Đ-Đừng có lắc nữa!! Ta sẽ ra trên người ngươi mất!!!”
“Terakomari-sama! Em là một đầy tớ trung thành của ngài. Kể cả ngài có ra trên em đi chăng nữa, em cũng chấp nhận hết mà.”
“Còn ta thì không mong ngươi làm vậy đâu! Cha, đừng trơ mắt đứng nhìn nữa! Mau giúp con với!!!”
“Nhưng Vill-kun quả là một thuộc hạ rất giỏi, người duy nhất xứng tầm với trí thông minh tuyệt đỉnh của con đó? Cha dám chắc cô ấy sẽ là trợ thủ đắc lực của con.”
“Con chỉ muốn đi vệ sinh ngay bây giờ mà thôi!”
“Terakomari-sama, em cầu xin ngài đó. Xin ngài hãy đứng lên hàng ngũ Thất Xích Thiên!”
“Không bao giờ! Không bao giờ! Không bao giờ!”
Tôi cố lườm cô hầu gái ra ý “Đừng có đùa với ta!”
“Nói cho ngươi biết, ta đây sẽ trở thành tiểu thuyết gia. Ta vẫn đang sáng tác, và viết rất rất nhiều truyện. Ta chẳng muốn gặp mặt ai, chỉ muốn được ở yên trong phòng và viết truyện thôi! Một người như ta này, mà lại muốn đi kiếm việc sao? Rõ ràng đó chỉ là nói dối! Chả nhẽ ngươi lại ngu ngốc đến nỗi tưởng đó là thật?”
Ngay khi những lời nói đó được thốt ra từ miệng tôi, cả cha lẫn cô hầu gái đều trưng ra vẻ mặt bối rối.
Mặt khác, lồng ngực tôi cũng bắt đầu nhói đau. Có vẻ con tim này đã lạnh lẽo hơn khi tôi tự nhốt mình trong một khoảng thời gian dài. Nếu là vài năm trước thì chắc chắn tôi sẽ không bao giờ lớn tiếng trước mặt cha như thế.
“V-Vì thế nên… Con không làm Thất Xích Thiên được đâu.”
“Dạ nhưng…”
“Đừng có lải nhải nữa!”
“Nhưng mà… nếu không làm Thất Xích Thiên thì Terakomari-sama sẽ nổ tung và chết đấy.”
“Gì cơ?”
Cô ta vừa nói gì cơ? Nổ tung? Tôi ấy hả?
“Con nghe Vill-kun nói rồi đấy, Komari.”
Cha cau mày nhìn tôi.
“Để trở thành một trong Thất Xích Thiên, con phải lập một khế ước với Nữ Hoàng. Khế ước có nội dung ngoài việc con nhận được đặc quyền của một Thất Xích Thiên, con còn phải thề rằng mình sẽ cống hiến cả mạng sống cho Đế Quốc. Chỉ cần con xâm phạm khế ước, cho dù là bất kỳ lý do nào đi chăng nữa thì con cũng sẽ bị nổ tung”
“Con không nhớ là mình có lập một khế ước như vậy…...”
“Đêm qua người đã lẻn vào và lập khế ước đó.”
“Ai cơ?”
“Bệ Hạ đã lẻn vào phòng ngài, và hôn ngài trong lúc vẫn còn say giấc nồng đấy ạ.”
“Hả?”
A… C-Cái gì? H-Hôn ư? Đúng là có thể dùng nụ hôn như một “công tắc” để phát động khế ước ma thuật. Nhưng thế quái nào lại có người đi lẻn vào và làm vậy trong lúc người ta còn đang ngủ chứ!?”
“Ủa mà chờ đã! Đáng lẽ khế ước ma thuật phải cần sự chấp thuận từ cả hai bên chứ? Con không hề nhớ là mình có chấp nhận nó.”
“Cha đã chấp thuận thay con đấy, coi như thay mặt con cũng được.”
“Cha! Sao cha lại làm vậy!”
Tôi đập tay vào ngực cha, nhưng ông chỉ cười xòa đáp lại. Bây giờ tất cả các chuyện đều đã ăn khớp với nhau. Cái biểu tượng kỳ lạ trên bụng tôi là minh chứng của khế ước. Thật không thể tin nổi. Thế là phạm luật đó! Tôi sẽ tố mấy người!
“Hết rồi, hết thật rồi… Ôi, đời mình thế là hết rồi…”
“Terakomari-sama, đây là lá thư mà Bệ Hạ tự tay viết cho ngài.”
Cô hầu gái đưa ra một lá thư được trang trí lộng lẫy, tôi nhanh chóng đọc lướt qua nội dung.
Ta quyết định sẽ phong ngươi trở thành một trong Thất Xích Thiên. Khế ước máu đã được lập, chính vì thế ngươi chẳng thể kháng lệnh được đâu. Nếu không muốn nổ tung thành từng mảnh thì hãy làm tròn trách nhiệm dưới tư cách một Thất Xích Thiên đi, và cố gắng gây ấn tượng với ta để có thể làm Nữ hoàng kế nhiệm. Mà gác cái vụ Thất Xích Thiên sang một bên, ta đã được tận mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp của ngươi, và nó thực sự xứng đáng với ngôi vị số một Đế Quốc. Chỉ nhìn ngươi ngủ thôi cũng đủ mang lại cho ta một cảm giác phấn khích chưa từng có rồi. Mặt khác, ta nghe đồn là ngươi ghét uống máu nhỉ? Đối với một ma cà rồng thì chuyện này khá là hiếm gặp đấy. Ta cũng có cân nhắc đến chuyện này nên đã cho ngươi uống nước bọt của ta thay vì máu. Nói cho vuông là chúng ta đã có một màn “cháo lưỡi” rất nồng cháy đấy. Đây là lần ngoại lệ duy nhất đó nên hãy biết ơn đi nhé.
EWWWWWWWWWWWWWWWW!!!!
“Mừng cho ngài, Terakomari-sama.”
“Tốt với chả đẹp gì ở đây chứ hả?? Nổi hết cả da gà, đến cả nụ hôn đầu ta còn chưa có nữa.”
“Nào, đừng như vậy chứ. Đây chẳng phải là một cơ hội tốt sao? Trở thành Thất Xích Thiên đồng nghĩa với việc con đã trở thành một thành viên chính thức của xã hội ma cà rồng đấy. Cuối cùng cha cũng có thể ưỡn ngực và tự hào về con rồi.”
Ahahahaha. Tiếng cười của cha vọng vào tai tôi từ xa.
Thất Xích Thiên ư? Thế quái nào công việc của mình lại là cái thứ tồi tệ của tồi tệ đó chứ? Nếu phải làm việc ở đâu đó, tại sao công việc của tôi không phải cái nào đó yên bình… như làm trong tiệm bánh chẳng hạn.
“Xin chúc mừng, Terakomari-sama. Bây giờ chúng ta điểm lại lịch trình ngày hôm nay được không ạ? Đầu tiên, 2 tiếng nữa ngài có một cuộc yết kiến với Bệ Hạ, sau đó là đi gặp các binh sĩ trong Quân đoàn mình. Ngày mai, ngài sẽ tham gia trận chiến đầu tiên với Vương Quốc Laperico. Tiếp đó là…”
Tôi bỏ ngoài tai những gì cô ta nói.
Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này cơ chứ? Đáng lẽ tôi không nên nói láo rằng mình sẽ trở thành Nữ hoàng kế nhiệm. Mà thế quái nào cha có thể thuyết phục được Bệ Hạ vậy? Không lẽ ổng nắm được điểm yếu của người hay gì sao? Dù chẳng muốn thừa nhận, nhưng đây là hiện thực. Một hiện thực mới thật đau đớn và trống rỗng làm sao. Hóa ra mấy năm nay tôi cố trốn tránh hiện thực, bây giờ nó quay lại để ‘báo chù’ sao.
Nhưng cuối cùng lý trí cũng đã đến cực hạn, tôi ngã khụy xuống và bắt đầu rơm rớm nước mắt. Nhưng, tôi vẫn phải đi vệ sinh. Đôi chân lúc trước ngã khuỵu đó giờ đây đã đứng lên được, và phóng như bay vào nhà vệ sinh mà không có ai ngăn cản…