Gavin ngắm nhìn đường chân trời rất lâu, vài phút ban đầu, xung đột quá lớn về mặt nhận thức thậm chí còn khiến hắn không nhận ra nổi mình đang nhìn thấy thứ gì… mặc kệ đó là cái gì, đều khác quá xa với mặt trời mà hắn biết.
Đường cong dài rộng to lớn đó vẫn tiếp tục dâng lên, hơn nữa trong giai đoạn đầu dâng lên còn nhanh hơn mặt trời bình thường rất nhiều, cho nên chẳng bao lâu sau Gavin đã thấy một phần nhỏ bề mặt của nó, bề mặt hình vòm đó đúng là đang sáng lên, bên cạnh còn có màu sắc mông lung không rõ ràng, kết cấu tương tự như mây mù, ánh sáng và nhiệt của thế giới này hẳn đều do nó cung cấp, nhưng ánh sáng của nó lại không chói mắt đến không thể nhìn thẳng như mặt trời… thực tế ngược lại, Gavin chẳng những có thể nhìn thẳng vào bề mặt hình vòm, thậm chí còn có thể nhìn thấy một ít hoa văn rất nhỏ.
Phán đoán đại khái độ cong của thứ đó, Gavin nhận ra rằng đây là một thứ có kích thước qua tầm mắt lớn hơn mặt trời gấp mười lần thậm chí gấp hơn trăm lần… đương nhiên kích cỡ thật của nó hẳn là nhỏ hơn một hằng tinh bình thường, chỉ là khoảng cách từ nó đến mặt đất này thật sự quá gần.
Với khoảng cách này, có lẽ nó sẽ che đậy khoảng một phần năm bầu trời khi mọc lên… Đương nhiên đây chỉ là cảm nhận thô của Gavin, bởi vì hắn đã xúc động rất mạnh, khó tránh khỏi sẽ có sai lệch rất lớn khi phán đoán qua trực giác.
Tận mắt nhìn thấy một thiên thể khổng lồ dâng lên, cảm giác áp bách rất khó miêu tả bằng lời.
Cấp tốc kiểm tra ký ức của Gavin Cecil, quả nhiên hắn tìm thấy trong trí nhớ vô số lần “Mặt trời mọc” đồ sộ tương tự, thứ trên bầu trời kia không phải hiện tượng thiên văn dị thường nào cả, mà là cảnh tượng bình thường của thế giới này.
Giải thích thế nào đây?
Gavin cấp tốc đưa ra rất nhiều phương án giải thích dựa theo tri thức mà bản thân nắm giữ, có lẽ vì quy tắc vật lý của thế giới này hoàn toàn khác với quê hương mình, khiến hiệu suất tỏa sáng và phát nhiệt của hằng tinh đều thấp, trong khi tinh cầu dưới chân lại cực gần với hằng tinh, cho nên có thể nhìn thấy mặt trời cực lớn như vậy mà mặt đất vẫn không bị thiêu rụi. Cũng có khả năng cái thứ kia vốn không phải mặt trời gì hết, mà là một khối phóng xạ phát sáng tỏa nhiệt, hoặc là thứ gì đó khác tuy không khoa học chút nào nhưng lại rất ma pháp…
Nhưng khả năng càng lớn hơn là, viên tinh cầu dưới chân mình đây không vận hành quay quanh mặt trời, mà quay quanh một hành tinh trạng thái khí khổng lồ, nó vốn không phải là gì hành tinh, mà là một vệ tinh, thứ đang dâng lên trên bầu trời…
… Là hành tinh mẹ của vệ tinh này.
Giờ khắc này, Gavin nhận thấy cảm giác “tha hương nơi dị giới” mãnh liệt, mãnh liệt hơn bất kỳ thời điểm nào trước đó.
“Tổ tiên? Tổ tiên?” âm thanh của Herty từ bên cạnh truyền đến, cuối cùng cũng khiến Gavin tỉnh dậy từ trầm tư ngây dại.
“A… A?” lập tức Gavin tỉnh táo lại, hơi chút kinh ngạc không hiểu nhìn cô chắt gái đời thứ N bên cạnh.
Phu nhân quý tộc xinh đẹp đã rời khỏi đường hầm âm u chật chội lại tràn đầy nguy hiểm, lúc này hơi khôi phục lại một chút phong thái thường ngày, hơi hơi khom người với Gavin: “Tổ tiên, vừa rồi ngài đang ngẩn người, nhưng chúng ta phải rời khỏi nơi này trước đã.”
Gavin ậm ừ hai tiếng có lệ cho qua, lúc này mới chú ý tới cửa ra đường hầm là một sườn núi nhỏ không nơi ẩn nấp, tình hình xung quanh thế nào còn chưa rõ mà cứ đứng ngơ ngẩn ở đây thật sự không phải hành vi sáng suốt, vì thế hắn gật đầu: “Đi lên chỗ cao xem sao, xác nhận tình hình xung quanh một chút. Ta biết địa hình của 700 năm trước, đến hôm nay không chắc vẫn còn dùng được.”
Vì thế cả đoàn người tuân theo chỉ thị của Gavin đi tới triền núi cách đó không xa, trên đường đi, Gavin lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên quan sát vầng “mặt trời” khổng lồ kia vài lần.
“Tổ tiên, ngài vẫn luôn quan sát mặt trời vậy?” Rebecca đi phía sau nhịn không được quan tâm hỏi han, “Có vấn đề gì không ạ?”
Amber bên cạnh thuận miệng nói: “Tổ tiên mấy người ngủ 700 năm không thấy ánh sáng, vất vả lắm mới lại được thấy mặt trời, chắc chắn phải nhìn thêm vài lần rồi.”
Gavin làm ngơ Amber, cũng nhìn liếc sang cô chắt gái đời thứ N+1, khẽ lắc đầu, trong lòng thì xác nhận dân bản xử ở thế giới này gọi cái thứ ở trên bầu trời kia… quả nhiên cũng gọi là Mặt Trời.
Hoặc phải nói là, không cần biết từ đó được phát âm như thế nào, trong cảm nhận của mọi người trên thế giới này, từ đó dùng để chỉ mặt trời chứ không còn gì khác.
Gavin lại kiểm tra ký ức một lần nữa, sau khi dò qua rất nhiều từ ngữ mấu chốt và tin tức mơ hồ, rốt cuộc tỉnh ngộ ngẩng đầu, ngắm nhìn khoảng không tối tăm ở một bên sườn núi khác.
Nơi bầu trời còn chưa hoàn toàn sáng lên vẫn có không ít ngôi sao, hắn tìm thấy một “ngôi sao” lớn bằng hạt gạo, sáng rực rỡ hơn bất cứ ngôi sao nào khác.
Nhân loại ở thế giới này gọi ngôi sao đặc biệt kia là “Arc”, cũng gán cho nó rất nhiều ý nghĩa
tượng trưng trong tôn giáo lẫn nghi thức ma pháp.
Có lẽ cả hai suy đoán trước kia đều có thể lật đổ, chỉ có suy đoán thứ ba đáng tin cậy.
“Arc” là hằng tinh của tinh hệ này, xa xôi đến không thể tưởng tượng, ánh sáng từ nó chiếu vào mặt đất dưới chân Gavin cũng trở nên lạnh lẽo chẳng khác gì những ngôi sao bình thường.
Trong làn gió sáng sớm hơi lành lạnh, Gavin leo lên đỉnh núi.
Mảnh đất bị lửa chiến tranh thiêu hủy, bày ra trạng thái thối rữa quái dị hiển hiện nơi phương xa.
Thật giống như Acid đậm đặc hắt lên da thịt, mặt đất hư thối không chịu nổi, từng tảng đá lớn, từng mảng bùn đất hóa thành màu tro đen, vết nứt nẻ lan tràn khắp nơi. Thảm thwucj vật đã bị ăn mòn sạch sẽ từ lâu, thân cây còn sót lại vặn vẹo thành hình móng vuốt nanh ác như ma quỷ. Nơi xa hơn một chút có thể thấy tường thành sụp đổ, nhà cửa cháy trụi, và lâu đài cổ của gia tộc Cecil bao trùm trong bụi mù.
Quái vật Nhiễu Loạn giống như người khổng lồ lang thang trên mảnh đất chết.
Đồng ruộng và hoa màu đã tan biến từ lâu trong Dark Tide do lũ quái vật cuốn lên, hoàn toàn không thể nhận ra nổi nữa.
“Lãnh địa của gia tộc…” Rebecca tựa vào sườn núi, cắn thật chặt hai hàm, khóe mắt hơi có chút ửng đỏ, nước mắt không biết là bi thương hay phẫn nộ long lanh trong mắt. Thiếu nữ vừa mới kế thừa gia nghiệp, thậm chí còn chưa kịp thích ứng thân phận lãnh chúa, giờ phút này dường như đã mất đi tất cả.
“Đất đại bị Dark Tide ô nhiễm địa chính là tình trạng này,” Gavin thở dài một tiếng, “Đế quốc Gondor năm đó bị ô nhiễm thành tình trạng y hệt thế này, từ trong ra ngoài. Ta đoán những vùng ô nhiễm đó hiện giờ vẫn chiếm cứ đất chế đế quốc cũ… kết quả ô nhiễm mới lại xuất hiện tại lãnh thổ quốc gia văn minh.”
Amber toát mồ hôi lạnh đầy đầu: “Ôi God Of Shadow ơi… Trước đó chúng ta vẫn luôn bị những thứ đó bao vây?”
Herty thì lại quan tâm đến chuyện khôi phục gia tộc: “Còn có thể cứu chữa không ạ?”
“Không cứu nổi,” Gavin lắc đầu, “Các ngươi không ngăn được Thể Nhiễu Loạn tiến công, chúng đã hình thành cộng hưởng quần thể, nguyên tố ô nhiễm gây ra bởi Dark Tide không thể đảo ngược. Cho dù tiêu diệt tất cả quái vật, ô nhiễm vẫn sẽ chiếm lĩnh mảnh đất này một thời gian khá dài.”
“Trong bao lâu?” Herty có vẻ vẫn còn chút chưa chịu từ bỏ.
“Hiện tại, văn minh nhân loại đã trở về đế quốc Gondor chưa?” Gavin hỏi một vấn đề dường như không liên quan.
“… Nơi đó vẫn là vùng cấm với sự sống, phía bên kia Great Wall là nơi không người dám đặt chân.”
Gavin nhún vai: “Vậy xem ra lãnh địa Cecil còn bị ô nhiễm ít nhất 700 năm.”
Rebecca và Herty nhìn sang tổ tiên với chút kinh dị, các nàng không thể hiểu nổi vì sao nhân vật vĩ đại khai sáng gia tộc Cecil lại vẫn có thể bình tĩnh đến vậy mà đối mặt với mảnh lãnh địa cuối cùng của gia tộc bị quái vật hủy diệt. Không có phẫn nộ, cũng chẳng có bi ai, quả thực giống như một người ngoài đang quan sát một chuyện chẳng hề liên quan gì tới mình, cái thái độ đó thậm chí khiến hai người cảm thấy sợ hãi.
Nhưng rất nhanh Gavin đã kịp chú ý tới ánh mắt hai người, chủ động hỏi: “Có vấn đề gì à?”
“Tổ tiên, ngài không… Nổi giận?” Rebecca thật cẩn thận hỏi, “Đây là mảnh lãnh địa cuối cùng của gia tộc Cecil…”
Gavin sửng sốt, lập tức nhận ra mình vẫn chưa thể nhập vai hoàn toàn vào nhân vật, vì thế mà lộ ra sơ hở, cấp tốc xụ mặt xuống tung hết toàn bộ kỹ thuật diễn xuất ra: “Chìm đắm vào những việc này không thay đổi được gì. Gavin Cecil là một kẻ khai hoang, từng tấc đất, từng mẩu tài sản của cái gia tộc này ta đều xây nên từ con số 0, lãnh địa không có thì không có, cùng lắm thì lại tìm chỗ khai hoang một lần nữa - luyến tiếc làm gì?”
Herty và Rebecca liên tục gật đầu, vừa gật đầu vừa thầm bội phục tổ tiên sát đất, nội tâm nói quả thật không hổ là tổ tiên huyền thoại, quả nhiên cả tầm mắt lẫn lòng dạ đều phi thường… cũng không biết trong cái thời đại mà tất cả đất đai hiện có đều đã bị hệ thống quý tộc chia cắt, đất vô chủ đều là vùng cấm, tổ tiên định đi khai hoang ở đâu…
“Nơi này không có gì đẹp mắt, chúng ta phải vạch ra hành trình kế tiếp, bước tiếp theo, đầu tiên là phải tìm được thành thị, sau đó nghĩ cách tập hợp với những người đã phá vây ra trước,” thừa dịp uy thế bản thân vừa huênh hoang ra vẫn chưa tan hết, Gavin vội vàng nói sang chuyện khác, “Ta nhớ có một kỵ sĩ gọi là Philip mang theo người phá vây rồi? Lúc trước đã quyết định điểm tập hợp chưa?”
Rebecca vội trả lời: “Đã quyết định là thị trấn Danzon ở hướng Bắc, nếu Danzon cũng bị quái vật tấn công thì tiếp tục đi theo đại lộ Vương Quốc tiến lên phía Bắc.”
Gavin gật đầu, đang định rời đi, đột nhiên một thứ cảm giác dị thường khiến hắn dừng bước chân.
Sửng sốt một lát, Gavin và kỵ sĩ Byron bên cạnh hô lên gần như đồng thời: “Nằm sấp xuống! Trốn đi!”
Tuy rằng không rõ lý do, nhưng Rebecca lẫn Herty vẫn lập tức theo kỵ sĩ Byron trốn xuống dưới một khối nham thạch gần đó, Amber đã chui vào cái bóng ngay khi Gavin mở miệng, không biết đã chui vào góc xó xỉnh nào. Gavin theo sát Rebecca, ẩn nấp, đột nhiên lại nhìn thấy cô nhóc hầu gái trông hơi ngốc nghếch Betty vẫn còn hoang mang cầm cái chảo đứng nguyên tại chỗ, vì thế lập tức lại lao vụt ra đi túm cô nhóc trở về - mà gần như ngay giây sau, một cảm giác áp bách đè nén khiến lòng người run rẩy giáng xuống từ trên bầu trời.
Trong ánh hào quang của “Big Sun” đang dần dần nhô lên, một sinh vật khổng lồ mà lại duyên dáng chậm rãi bay qua không trung.
Đó là một High Dragon dài tới mấy chục mét.
Herty hoảng sợ thi triển một ma thuật bậc ba theo bản năng, “Vặn vẹo ánh sáng”, che giấu thân hình mọi người. Nhưng nàng hoàn toàn không dám xác định liệu thứ phép thuật thô thiển của mình có giấu nổi đôi mắt của một sinh vật trong truyền thuyết.
Nhưng High Dragon thật sự không phát hiện có người trên mặt đất - cũng có khả năng là vốn khinh thường không thèm để ý tới. “Hắn”, hoặc là “nàng”, chỉ chậm rãi vỗ cánh, tao nhã mà uy nghiêm bay qua không trung, đôi mắt to lớn phản chiếu hình ảnh lãnh địa Cecil bị Dark Tide hủy diệt.
Sau đó nó phun ra một ngụm nước mặn có gas… À, phun ra Dragon’s Breath thiêu hủy vùng Cecil.