Tuy rằng chỉ mới ở chung với cô chắt chắt chắt chắt chắt chắt… chắt gái trên danh nghĩa này chưa được nổi một ngày, nhưng Gavin vẫn có ấn tượng vô cùng sâu đậm về Rebecca, hơn nữa không ngừng hoài nghi liệu có phải đứa bé này khi còn nhỏ đã bị thứ gì kẹp vào đầu hay không…
Theo lý thuyết thì không đến mức đó, cho dù không đề cập tới chuyện con cháu nhà quý tộc phải tiếp thu giáo dục tinh hoa, bản thân là một kẻ làm phép cũng đã đủ để chứng minh cho chỉ số thông minh của Rebecca, rốt cuộc tùy tiện xoa xoa tay ra quả cầu lửa cỡ bự cũng không phải chuyện mà người bình thường có thể nắm giữ…
Trái lại, lúc này những người khác lại không có tâm trạng đi truy cứu vấn đề đầu óc của Rebecca không dùng đến khi nói chuyện, ngay cả Herty vẫn luôn luôn rất nghiêm khắc với Rebecca cũng chỉ có sầu lo sâu sắc: “Ngài nói… Xuất hiện tại lãnh địa Cecil chính là đám quái vật của 700 năm trước?”
Gavin thở dài: “Xem vẻ xa lạ của các người khi gặp chúng, chắc là mấy trăm năm nay chưa từng đối đầu với chúng rồi.”
“Sau khi thời đại Khai Hoang chấm dứt, những năm tháng chiến tranh với lũ quái vật đó đã trở thành lịch sử,” Herty nhẹ nhàng lắc đầu, “Tuy rằng sử sách có ghi chép lại, nhưng lần gần nhất được ghi chép cũng phải 600 năm trước… Theo tri thức mà cháu được học, đúng là ma vật lang thang du đãng từ phế tích để quốc cổ đã quấy nhiễu Ansu rất lâu, nhưng từ khi tộc Elf trợ giúp nhân loại xây dựng Sentinel Tower, bọn quái vật đó đã hoàn toàn trở thành truyền thuyết…”
Gavin khẽ nhíu mày: “Sentinel Tower… Thứ do Elf kiến tạo sẽ không trục trặc dễ dàng như vậy.”
“Cần phải báo lại chuyện này cho quốc vương bệ hạ,” Rebecca đột nhiên dùng sức nắm chặt tay, vẻ mặt nghiêm túc, “Quái vật đã biến mất từ mấy trăm năm trước lại đột nhiên xuất hiện trong lãnh thổ đất nước một lần nữa, cần phải có người cấp tốc đưa tin này về mới được. Hơn nữa lãnh địa Cecil gặp phải trận tai bay vạ gió này cũng thiệt hại nghiêm trọng, chúng ta… cũng cần xin trợ giúp từ hoàng thất…”
Gavin nhớ đến công tích vĩ đại “của mình” năm xưa, rất tự tin cười nói: “Yên tâm đi, lấy địa vị của gia tộc Cecil tại Ansu, còn có sức ảnh hưởng ta để lại, thành St.Zunil sẽ dốc hết sức lực trợ giúp mọi người xây dựng lại lãnh địa.”
Lại không ngờ rằng hắn vừa nói những lời đó ra khỏi miệng, trên mặt Herty và Rebecca không những không hiện ra vẻ yên tâm, ngược lại trở nên cực kỳ quái dị.
Gavin không hiểu: “Hả… Sao thế?”
Chẳng lẽ sau 700 năm, đất nước này đã chẳng còn ai công nhận uy danh Đại Công tước dựng nước Gavin Cecil huyền thoại nữa rồi?
“Tổ tiên…” sắc mặt Herty có vẻ vô cùng khó coi, nàng dùng sức cắn môi vài lần, mới dường như rốt cuộc hạ được quyết tâm, “Thật ra lúc ở trong hầm mộ cháu đã định nói cho ngài biết một vài chuyện, chỉ là… Thật sự không nói nên lời.”
Trong lòng Gavin đã mơ hồ đoán được gì đó, nhưng vẫn gật gật đầu: “Cháu nói đi, ta nghe.”
“Gia tộc Cecil đã không còn vinh quang năm xưa nữa, tuy rằng ngài vẫn cứ là Đại Công tước khai quốc huyền thoại toàn vương quốc tôn sùng, nhưng mà…” Herty có chút khó xử liếc mắt nhìn sang Rebecca một cái, “Nhưng hiện tại Rebecca kế thừa tước vị gia tộc cũng chỉ là Tử tước mà thôi, mảnh đất lãnh địa Cecil này… Cũng là mảnh lãnh địa cuối cùng của gia tộc.”
Gavin trợn mắt há hốc mồm: “… Ha?! Làm sao ta lại nhớ kỹ năm đó khi ta “chết” cũng đã mang tước vị Công tước, lại còn là đời đời thừa kế? Lãnh địa kéo dài một mạch từ Cecil đến vượt quá cả bình nguyên Servant… Rốt cuộc hậu duệ Cecil sau này đã làm gì? Giết vua? Hay dấy binh tạo phản?”
Herty hổ thẹn cúi đầu: “… Rất nhiều chuyện có thể xảy ra trong 700 năm, gia tộc cũng thế, quốc gia này cũng thế. Hiện giờ Ansu đã không còn là Vương Triều Đệ Nhất, mà là Vương Triều Đệ Nhị, gia tộc Cecil cũng không còn là trọng thần vùng biên giới trung thành với hoàng thất, mà là những kẻ mang ô danh nhục nhã, bị hoàng thất trục xuất.”
Rebecca đứng bên cạnh tiếp lời Herty: “Một trăm năm trước, quốc vương cuối cùng của Vương Triều Đệ Nhất Ansu - Darian III bệnh nặng qua đời, trước khi chết không để lại con nối dõi. Lúc ấy mâu thuẫn nội bộ trong hoàng thất cũng đã rất mãnh liệt, thậm chí cả quyền thừa kế của chính bản thân Darian III cũng còn nhiều tranh cãi. Sau khi quốc vương mất đi, Hoàng Hậu và đại thần nhiếp chính không thể khống chế tình hình kịp thời, kết quả là gây ra “Náo loạn tháng Sương Mù”.
Thành viên hoàng thất chi thứ có quyền thừa kế triển khai trận chiến tranh đoạt ngai vàng vào tháng Sương Mù năm Ansu thứ 635, ba tuần sau khi tháng Sương Mù kết thúc, đấu tranh cung đình trở nên gay gắt thành nội chiến. Các thành viên hoàng thất cùng với đại quý tộc đứng sau lưng bọn họ tiến hành chiến tranh trực diện - gia tộc Cecil cũng bị cuốn vào…
Mầm mống tai hoạ là Hầu tước Grumman. Lúc đó Đại Công tước Cecil tuy đã cao tuổi, nhưng vẫn rất khỏe mạnh, hơn nữa quan hệ với con trưởng Grumman Cecil lại rất căng thẳng, có lẽ Hầu tước Grumman đã cảm nhận thấy nguy cơ… nên âm thầm lên kế hoạch, tham dự trận nội chiến năm đó. Bởi vì còn chưa kế thừa quyền lực của gia tộc Cecil, không có đủ lực hiệu triệu, Hầu tước Grumman liền để ý tới vị tổ tiên huyền thoại…”
Gavin che trán: “Ta nhớ ra rồi, khiên của ta bị hắn lấy đi đúng không?” [note23701]
Herty gật gật đầu, thay Rebecca nói tiếp: “Đầu tiên, Hầu tước Grumman giam lỏng Đại Công tước Cecil lúc ấy, sau đó tiến vào lăng mộ tổ tiên lấy đi thánh vật của ngài - Shield Of Guardian của vương quốc Ansu. Tiếp theo Hầu tước Grumman lại lấy danh nghĩa là người thừa kế gia tộc Cecil tuyên bố ủng hộ hoàng thân Tosh, tháng ba cùng năm, hoàng thân Tosh bị ám sát bỏ mình. Ngay sau đó Hầu tước Grumman cấp tốc tuyên bố ủng hộ hoàng thân Frederick, tháng tư cùng năm, hoàng thân Frederick bại trận tự sát…”[note23702]
Gavin: “……”
Nhưng chuyện này vẫn còn chưa xong, Herty đang còn nói tiếp: “Sau cùng, Hầu tước Grumman lại tìm tới một người chú của Darian III, hắn dùng tài ăn nói trác tuyệt của mình thúc đẩy ra một liên minh. Nhưng mới sang tháng thứ hai, Đại Công tước phương Bắc Brain Velde vẫn luôn đứng ngoài cuộc nội chiến lại đột nhiên đẩy một thiếu niên lên sân khấu, đồng thời tuyên bố thiếu niên đó là con riêng của quốc vương đời trước. Đại Công tước phương Bắc lấy đó làm lợi thế tham dự nội chiến, cũng kết thúc chiến tranh vào tháng Sương Mù năm Ansu thứ 636. Ngay trước khi chiến tranh kết thúc, Hầu tước Grumman lại định lặp lại trò cũ, tuyên bố nguyện trung thành với tân vương, nhưng còn chưa kịp phát ngôn thanh minh đã bị cả hai phe địch ta trên chiến trường tổng tấn công đồng loạt, chết trong hỗn loạn.
“Sau đó, chính là Vương Triều Đệ Nhị của Ansu. Đương nhiên, cái cách gọi Vương Triều Đệ Nhị này… Cho đến bây giờ vẫn là đề tài khá mẫn cảm.”
Lúc này, Amber vẫn chỉ luôn đứng bên cạnh nghe chứ không mở miệng lại đột nhiên chậm rãi nói: “Cả màn hài kịch chỉ giằng co một năm, lại xáo trộn trật tự toàn vương quốc… Khắp cả đại lục ai mà chẳng biết đoạn lịch sử này?”
“Bởi vì người cuối cùng bước lên ngai vàng lại là một đứa con riêng, cho nên cuộc chiến tranh này còn bị lén gọi là Chiến tranh con rơi,” Herty nói, “Nội chiến liên lụy rất nhiều đại quý tộc, cho nên có khá nhiều gia tộc dính dáng đến, nhưng nói cho cùng thì vẫn là một phần trong quy tắc của giới quý tộc, hơn nữa tình hình trong nước cực kỳ hỗn loạn khi Vương Triều Đệ Nhị thành lập khiến tân vương cần lập lại trật tự khẩn cấp, cần nhờ đến sức mạnh của hệ thống quý tộc cũ. Cho nên đại đa số gia tộc đều không bị đuổi tận giết tuyệt, ngoại trừ…”
“Ngoại trừ mấy tên nhảy nhót ác liệt nhất chứ gì?” khỏe miệng Gavin không kìm nén nổi mà giật giật, cả đoạn lịch sử đó khiến cả vị trưởng bối đã từ trên trời nhìn xuống thế gian hơn trăm ngàn năm như hắn cũng cảm thấy vô cùng không khoẻ, chỉ có thể cảm thán quả nhiên cuộc sống thực tế còn hoành tráng hoang đường hơn cả tiểu thuyết… tiểu thuyết còn phải giữ logic cơ bản, vị Hầu tước Grumman kia sao có thể "thiên tài" đến như vậy cơ chứ, “Chắc là không có kẻ nào hơn nổi Grumman Cecil đâu hả?”
“Về sau, gia tộc Cecil chưa từng gượng dậy nổi,” Herty cúi đầu, “Vốn vận mệnh gia tộc sẽ càng thêm không ổn, nhưng danh vọng của ngài và nỗ lực cuối cùng của Đại Công tước năm đó bảo vệ một chút gốc rễ và huyết mạch sau cùng của gia tộc Cecil… chỉ là từ đó về sau, danh hiệu "Cecil" không bao giờ còn có khả năng trở thành trung tâm vương quốc, giống như ngài đã thấy…”
Theo tầm mắt Herty, Gavin nhìn về phía cô tiểu thư đầu óc từng bị kẹp: Rebecca Cecil.
Rebecca chú ý tới ánh mắt của Gavin, xoay đầu lại: “Tổ tiên?!”[note23703]
“Gia môn bất hạnh, ôi gia môn bất hạnh…” Gavin ôm trán, cho dù hắn không phải là tổ tiên nhà Cecil chân chính, nhưng Hầu tước Grumman gây dựng nên chiến tích quá huy hoàng, sự tích quá ly kỳ, đã tới nông nỗi người nghe kinh hoàng, người thấy rơi lệ, mới chỉ nghe qua một chút cũng khiến hắn cảm động không thôi, “Hơn nữa cái thằng phá của đó còn làm mất cả tấm khiên của ta…”
Herty và Rebecca: “……”
Tổ tiên lại mắng chửi ông cố tổ lần nữa, quả nhiên phận làm con cháu vẫn cứ đừng mở miệng thì hơn.
Cũng may Gavin không phải nhân vật chân chính trong chuỗi sự kiện, hắn điều chỉnh tâm trạng rất nhanh - trong mắt Herty lại thành lòng dạ rộng lớn và khí độ kinh người - rồi khẽ lắc đầu: “Thôi kệ, truy cứu mấy chuyện quá khứ đó cũng chẳng có tác dụng gì với cục diện trước mắt, nói thế nào thì nói, đám quái vật đó lại xuất hiện là uy hiếp to lớn đến toàn bộ thế giới loài người. Quốc vương ở thành St.Zunil có thể không coi trọng một gia tộc Cecil đã suy sụp, nhưng không thể không coi trọng lũ quái vật đó, bởi vậy nhất định hắn cũng phải coi trọng chúng ta - những kẻ trốn thoát ra từ trong tai nạn.”
Herty dùng sức gật đầu: “Ngài nói rất đúng.”
Sau đó Gavin cũng không có hứng thú nói chuyện, đường hầm tối tăm chật chội mài mòn nguyện vọng con người trò chuyện với nhau, còn lại, chỉ có tiếp tục lên đường nhanh hơn nữa mà thôi.
Cũng may đường hầm thẳng tắp có thể xuyên qua toàn bộ lãnh địa Cecil bằng tốc độ nhanh nhất, lối ra gần nhất cũng chẳng cách lâu đài quá xa, đi được một thời gian, Gavin thông qua ký ức phán đoán bọn họ đã đến một chỗ thích hợp để ra ngoài.
Nhờ Earth Elemental chúc phúc, đường hầm và cầu thang cổ xưa không hề sụp xuống chút nào, càng may mắn là xung quanh cửa ra không bị đất đá chôn lấp, dọn dẹp một ít rễ cây, dây leo và đất bùn làm tắc nghẽn cửa, rốt cuộc không khí tươi mát cũng thổi lên mặt mọi người.
Lại thấy ánh mặt trời.
Kỵ sĩ Byron dẫn theo đám lính nhảy ra ngoài cửa hang trước, chờ đến lúc bọn họ phát tín hiệu an toàn, những người khác mới nối đuôi nhau ra. Rebecca vừa bò lên trên mặt đất đã lập tức hít sâu một hơi, sau đó vui sướng thấp giọng kêu lên: “Chúng ta ra rồi!”
Gavin đi theo sau Rebecca lên mặt đất, hắn kích động không thua gì cô bé, thậm chí còn hơn.
Một mảnh đất trời rộng lớn.
Phản ứng đầu tiên của hắn là ngẩng đầu, nhìn về phía không trung.
Không may là vào lúc này, giờ phút này, thế giới bên ngoài đang chìm trong đêm tối.
Nhưng cũng nên cảm tạ màn đêm, nhờ vậy mà lần đầu tiên hắn được nhìn thấy bầu trời sao dị giới.
Chân trời đã xuất hiện một chút ánh sáng trắng mơ hồ, sáng sớm đang tới gần khiến ánh sao trên trời có vẻ loãng và ảm đạm hơn, sao trời thưa thớt đều như bao phủ trong một lớp sương mù mông lung xa cách.
Những ngôi sao hoàn toàn xa lạ.
Ánh sáng trắng từ nơi chân trời càng lúc càng rực rỡ, đêm tối đã qua, sáng sớm đang đến, giờ phút này mỗi một con người mới từ đường hầm trong lòng đất chạy ra đều đắm chìm trong niềm vui sống sót sau tai nạn, còn Gavin lại càng mang theo niềm vui và sự kích động khác thường đón hướng ánh sáng, hắn dang rộng đôi tay, tựa như muốn ôm lấy vầng mặt trời của thế giới mới.
Sau đó hắn nhìn thấy một hình cung lớn chưa từng có, mang theo sương mù sáng mờ, dần dần nhô lên khỏi đường chân trời, rải ánh sáng ra khắp thế giới này.
Đó không phải “Mặt Trời”.