Rồng.
Loại sinh vật này đã có thời gian rất dài chưa từng xuất hiện trong thế giới người phàm - trên thực tế, đối với gần như toàn bộ chủng tộc có trí tuệ sinh sống trên đại lục Loren, rồng là loài sinh vật nằm giữa hiện thực và thần thoại. Bọn họ biết rõ thứ sinh vật hùng mạnh đó có tồn tại, nhưng trên cơ bản chẳng có ai nhìn thấy một con rồng chân chính.
Ngoại trừ cái đám Elf lắm lời nhiều chuyện lại còn sống đặc biệt dai ở phương Nam. Tộc Elf với tuổi thọ lâu dài rất có tư cách để tự xưng là những kẻ chứng kiến lịch sử, trong suốt lịch sự dài dòng của đế quốc Elf, vẫn có một hai lần ghi chép sự kiện giao tiếp với rồng.
Sinh vật duyên dáng mà mạnh mẽ, vảy màu xanh biếc và đôi cánh cực lớn đó vừa bay qua không trung, vừa giáng xuống hơi thở trí mạng. Cột lửa nóng rực đến sáng trắng ẩn chứa ma pháp Long Ngữ cổ xưa, uy lực tuyệt đối không chỉ đơn giản là lửa. Nơi bị trụ lửa quét qua, mặt đất bốc lửa hừng hực, không hề có nhiên liệu vẫn không ngừng thiêu đốt, không ngừng lan tràn, chỉ sau vài hơi thở, toàn bộ lãnh địa Cecil đã chìm trong biển lửa.
Xong xuôi hết thảy, con rồng đó lại lượn vòng xung quanh một lát, giống như đang kiểm tra lại hiệu quả công việc, cuối cùng mới vỗ cánh bay về phía trời cao, biến mất trong tầng mây đang dần dần sáng lên.
Gavin nghe được âm thanh hít thở sâu dồn dập truyền đến từ bên cạnh, tất cả mọi người, bao gồm cả Herty, đến bây giờ mới dám hít sâu một hơi… nếu con rồng kia còn ở lại đây thêm một lát, thật không biết trong bọn họ ai sẽ là người đầu tiên không chịu nổi mà hôn mê.
“Rồng… Rồng…” Rebecca siết chặt pháp trượng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm tự nói, “Tổ tiên ơi, cháu thấy rồng…”
Gavin ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, không cần cháu nói, ta cũng thấy.”
Lúc này Rebecca mới giật mình tỉnh táo lại, hơi xấu hổ liếc nhìn Gavin một cái, sau đó nhìn về phía lãnh địa Cecil với nét mặt vô cùng phức tạp..
Bị Dark Tide càn quét một lần, lại bị lửa rồng đốt cháy một lần, vùng đất này đã hoàn toàn không ổn.
Mà đám quái vật đó… Tuy rằng đối với vệ binh vụng về của lãnh địa Cecil mà nói thì rất khó giải quyết, nhưng chúng nó chẳng qua cũng chỉ là Thể Nhiễu Loạn cấp thất nhất mà thôi, gần như đã bị tiêu diệt hoàn toàn dưới ngọn lửa rồng, cho dù còn có một ít may mắn sống sót, sớm muộn gì chúng cũng tự giải thể khi môi trường xung quanh đã phát sinh biến đổi kịch liệt tới mức này.
“Tôi còn tưởng rằng rồng sẽ chỉ xuất hiện trong truyền thuyết,” kỵ sĩ Byron vốn trầm mặc ít nói cũng nhịn không được phải mở miệng, ba người lính bên cạnh anh ta lúc này vẫn còn đang lên cơn sốt rét chưa đứng dậy nổi. Giờ phút này vị kỵ sĩ trưởng vẫn luôn nghiêm khắc cũng không trách cứ bọn họ, mà chỉ nhăn chặt hai mày, “Ngài đã từng tiếp xúc với rồng?”
“Chưa từng,” Gavin lắc đầu, “Rồng là một loại sinh vật rất thần bí, cho dù vào thời điểm một nửa đại lục Loren long trời lở đất vào 700 năm trước, bọn họ cũng không hề tham gia vào chuyện thế tục.”
Tuy ngoài miệng nói như vậy, trong lòng Gavin lại không có mấy khiếp sợ với những sinh vật to lớn ấy, bởi vì hắn đã từng thấy rồng từ một góc nhìn khác… những ngày còn treo trên bầu trời, hắn đã từng gặp loại này sinh vật xuất hiện ở trên đại lục không chỉ một lần. Chẳng qua, đúng là tộc rồng thật sự rất thần bí, mặc dù Gavin đã treo trên bầu trời không biết mấy trăm ngàn năm, số lần nhìn thấy rồng cũng khá là hãn hữu, hơn nữa chỉ thông qua những hình ảnh hỗn độn vụn vặt đó hắn cũng không tổng kết ra được bao nhiêu đặc thù hay thói quen gì của tộc rồng.
Lúc này cái bóng bên cạnh Gavin đột nhiên lung lay, hắn quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Amber đang đứng sau lưng mình, trên mặt cô nàng tiểu thư Half Elf vẫn còn có chút kinh hoàng.
“Tôi nhìn thấy rồng rồi!” Amber ồn ào kêu la hò hét, “Mẹ tôi tuyệt đối sẽ không tin… tôi nhìn thấy một con rồng! Nó… thật là to!”
“Được rồi được rồi, ở đây ai cũng thấy,” Gavin trừng mắt nhìn liếc cô nàng đạo tặc vừa nhát gan lại vừa ồn ào, “Vừa rồi cô chạy đi đâu?”
“Rúc trong khe đá ngay gần đây,” Amber ưỡn ngực nói, “Chạy trốn thì tôi là giỏi nhất!”
Gavin che trán thở dài: “Lực tương tác với Shadow ít nhất phải cấp Grand Master, năng lực chiến đấu chính diện chỉ nhỉnh hơn được ngỗng một chút xíu, lại còn rất tự hào.”
Sau hắn lắc đầu: “Không nên ở lại đây lâu, chúng ta phải rời đi nhanh lên.”
Hắn cất bước đi hướng xuống khỏi triền núi, tuy rồng đã đi xa, nhưng có trời mới biết sẽ còn có thứ hiếm lạ quái quỷ nào nhảy ra, cho nên rời khỏi đây cho mau mới là thượng sách. Mà lúc này Herty lại liếc mắt nhìn sang mảnh lãnh địa cuối cùng của gia tộc, vẻ mặt phức tạp: “Tổ tiên… Con rồng đó đốt cháy lãnh địa của chúng ta.”
“Nó đốt cháy là phế tích của chúng ta, nghiêm khắc mà nói thì nó đốt cháy lũ quái vật kia,” Gavin nhìn sang Herty, khi con rồng đó phun Dragon’s Breath hắn có quan sát rất kỹ, về mặt cơ bản đều nhằm vào nơi quái vật dày đặc nhất, tuy không biết vì sao có rất nhiều lần bắn lệch phương hướng, nhưng cũng khá rõ ràng, “ lãnh địa Cecil đã diệt vong từ trước khi con rồng đó tới.”
“Nhưng mà…”
“Cháu còn định bắt đền một con rồng chắc?” Gavin nhún vai, “Nói chuyện thực tế chút đi. Chuyện thật sự cần làm bây giờ, đó là cấp tốc trở lại xã hội văn minh, báo cáo lại tất cả chuyện về quái vật lẫn rồng.”
Herty không thể cãi lại, chỉ có thể gật đầu: “Dạ.”
Thật ra Gavin hiểu tâm trạng Herty… lãnh địa Cecil quê hương của cô, là nơi cô sinh ra và lớn lên, cho dù quê hương đã diệt vong, nhưng bức tường trong tâm lý kia lại không thể vượt qua dễ dàng như vậy, mặc dù biết rõ điều mà con rồng đó làm chẳng qua là ném một ngọn lửa lên một đống phế tích, ngọn lửa đó rất có khả năng cũng chỉ để thiêu đám quái vật, Herty vẫn ít nhiều gì cũng có chút khó chịu.
Dù sao cũng chẳng khác gì quất xác ngay trước mặt.
Nhưng hiểu thì hiểu, Gavin lại rất khó nhập tâm nổi vào trong đó… rốt cuộc cho đến tận khi bò ra khỏi quan tài hắn vẫn còn không phải tổ tiên gia tộc Cecil này cơ mà…
Mang theo đủ loại tâm trạng hỗn độn, đoàn người rời khỏi khu vực cũ, tiếp theo chắn trước mặt họ là một khu rừng rậm.
Herty một tay cầm pháp trượng, một tay vẽ lên không trung vài phù văn sáng tối không chừng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía khu rừng: “Phải đi xuyên qua cánh rừng này mới có thể trở về đường chính, đó là con đường độc đạo dẫn đến thị trấn Danzon.”
Gavin vừa tò mò lại vừa hâm mộ (dù hắn rất nỗ lực che giấu) nhìn phù văn lóng lánh trong tay Herty: “Ma pháp thật đúng là thứ đồ chơi tiện lợi…”
“Tổ tiên?” Herty hơi hơi hoang mang, ngay sau đó liền lộ ra chút sợ hãi, “Mấy thứ tài nghệ này của cháu làm ngài không vui?”
Gavin sửng sốt: “A? Vì sao ta lại không vui?”
“Gia tộc Cecil vẫn luôn đứng vững nhờ sức mạnh của kỵ sĩ, võ nghệ và kỹ thuật cưỡi ngựa mới là chính thống trong gia tộc, những kẻ theo con đường pháp sư giống như cháu và Rebecca… Nếu ở hơn một trăm năm trước thì đừng nói quyền kế thừa, chỉ sợ được công nhận là thành viên dòng chính trong gia tộc cũng còn khó,” Herty hơi chút khẩn trương giải thích, “Chỉ là… Chỉ là sau sự kiện một trăm năm trước, địa vị của gia tộc tụt dốc không phanh, người lớn cũng dần dần thưa thớt, con cháu có thể nắm giữ sức mạnh siêu phàm cùng ngày càng khan hiếm, cho nên những con đường nằm ngoài kỵ sĩ mới được tán thành… Nhưng nói thế nào thì nói, vẫn vi phạm quy củ gia tộc.”
Gavin thuận miệng chửi một câu: “Quy củ ngu X này do ai định?”[note23925]
Người có tư tưởng cởi mở như Gavin luôn luôn căm thù kiểu tộc quy cổ hủ điển hình này đến tận xương tuỷ.
Lại không ngờ rằng hắn vừa nói ra khỏi miệng, không khí tại hiện trường lập tức trở nên quái dị, đầu tiên là kỵ sĩ Byron cúi đầu làm bộ cột dây giày… cho dù ông ta đang đi một đôi giày sắt, Herty thì sững sờ ngay tại chỗ, còn Rebecca thì hai giây sau vừa nhút nhát sợ sệt vừa giơ tay lên chỉ chỉ vào chính Gavin.
Gavin: “……”
Kiểm tra lại ký ức một chút, năm đó… Hình như đúng là có sự kiện như vậy.
Đại anh hùng Gavin Cecil tuổi trẻ nông nổi, trong một lần chiến thắng trở về uống rượu mừng công với quốc vương khai quốc Charles I của vương quốc Ansu, hai tên bạn gay nốc rượu khoác lác, thảo luận chuyện: “bây giờ đại nghiệp đã thành, năm đó một đám người khốn khổ lãnh đạo dân chạy nạn đến phía Bắc, nay mỗi cũng người cũng trở thành công thần khai hoang, người đặt nền móng, có thể dự kiến tương lai chẳng bao lâu sau chính là một đống quý tộc đời đầu. Hơn nữa chỉ cần bọn họ còn có thể sống, còn có thể sinh đẻ, một đám quý tộc đời đầu thô kệch này về sau sẽ sinh ra một đám gia tộc quyền quý cổ xưa cha truyền con nối lâu dài…”
Cho nên hai gã vua với đại thần khai quốc đã uống đến quắc cần câu cùng nhau suy nghĩ: “Có nên hay không… hẳn là phải đặt ra trước một ít quy củ quy phạm, chế định vài ba thứ linh tinh tộc quy với cả gia huấn, để ngăn ngừa con cháu đời sau quên mất tinh thần tiên tổ.”
Mà thân làm kẻ khai hoang trong những kẻ khai hoang, người đặt nền móng trong những người đặt nền móng, không hề nghi ngờ gì Gavin Cecil và Charles I nên làm gương tốt.
Vì thế, 700 năm trước, Gavin Cecil nốc một ngụm hơn phân nửa ly rượu mạnh, lại liếc mắt nhìn trường kiếm kỵ sĩ đeo bên hông mình một cái, giơ tay múa bút vẩy mực để lại trên bàn một hàng chữ:
“Kỵ sĩ ngon hơn pháp sư!”
Charles I thấy vậy cực kỳ vui mừng, cũng múa bút vẩy mực thêm một hàng chữ:
“Gavin khanh nói đúng!”
Câu trước biến thành tổ huấn của gia tộc Cecil…
Câu sau… bị người hầu và cả dàn quan viên của Charles I liều chết ngăn cản thành công.
Các đại thần suy nghĩ sâu xa vì đại cục lẫn quốc vương bệ hạ đã tỉnh rượu đương nhiên sẽ không đem những lời phun ra sau khi rượu vào này liệt vào quốc sách cơ bản, nhưng Gavin Cecil lại nghiêm túc đem cảm tưởng trong lòng mình khi đó liệt vào tộc quy.[note23926]
Thoát ra khỏi kho ký ức, Gavin xấu hổ nhìn liếc sang Herty cùng Rebecca một cái.
Hắn thở dài: “Năm đó uống nhiều, mọi người coi như không có quy củ này đi…”
Herty và Rebecca: “ “…?” ”
Mà đúng lúc này, từ trong bụng Amber đứng cạnh truyền ra tiếng “ùng ục” liên thanh cũng giải vây cho Gavin.
“Tôi biết nói ra lời này khi ông cháu mấy người đang tận hưởng niềm vui gia đình sum họp không được thích hợp cho lắm,” thiếu nữ Half Elf xấu hổ xoa bụng, “Nhưng mà tôi hơi đói bụng.”
Mà tiếng bụng Amber sôi lên vì đói dường như biến thành tín hiệu mở màn, theo sát Amber là hàng loạt âm thanh dạ dày kêu gào rên rỉ vang lên từ bụng mỗi người đang ở hiện trường.
Ngay cả Gavin cũng không ngoại lệ.
Cho đến tận giờ phút này, Gavin mới ý thức được, từ khi ra khỏi hầm mộ âm u kia, mọi người ở đây đã rất lâu không ăn uống.
Mà thời gian hắn không ăn còn vượt xa bất cứ ai… lần trước hắn hưởng thụ cảm giác thỏa mãn khi ăn uống, lũ khỉ trên địa lục Loren vẫn còn lâu mới biết đứng thẳng.