Masaya nói rằng anh rất bận bịu và từ chối lời mời hợp tác của Riku. Cuối cùng, buổi gặp mặt kết thúc và Riku sắp sửa rời đi. Không như ngày đó, Masaya tiễn Riku đến cửa. Tôi mong sao lúc này sẽ Masaya sẽ kiềm chân Riku lại. Riku đặt giày xuống, xỏ vào và nói, “Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Masaya chỉ nhìn Riku đã quay lưng với chúng tôi, gương mặt anh méo mó như sắp khóc, và không nói gì cả. Vì thế tôi rú lên.
Riku, đừng đi!
Masaya, giữ Riku lại!
Ngay bây giờ, đừng dối lòng mình và bày tỏ hết với cậu ấy đi!
Tôi rú khàn cả cổ, đến nỗi khó thở. Tôi thở như hết sức. Riku mở cửa, bước ra ngoài, và nhìn tôi cùng chút lo lắng.
“Sora. Đừng làm ồn nữa.”
Masaya nói bằng giọng cáu kỉnh, nhưng tôi không dừng lại. Tôi không dừng lại được. Bởi vì tôi thật vô tích sự và tất cả những gì tôi có thể làm đó là gừ lên. Tôi vẫn chỉ là một con mèo dù cho tôi có cố gắng thế nào. Nó quá đau đớn để đánh đổi.
Tiếng meow trở thành mew, cuối cùng là tiếng khạo khạc, nghe thật nặng nề. Miệng tôi đầy bọt mép. Trước khi mắt tôi chuyển đen, tôi kịp nghe được hai âm thanh.
“Sora!”