Sau khi di dời nơi ở một vài lần thì tôi đã đến độ tuổi làm ông đối với con người.
Masaya bây giờ đang làm việc như một “tiểu thuyết gia”, và dành hầu hết thời gian ở nhà. Vào một ngày nọ, điều kì diệu đã bất ngờ xảy đến.
“Tớ là Nomura, người thay mặt cậu mang sách đến.”
Tôi nghĩ mình đã nghe được một giọng nói quen thuộc, nên đã đi ra cửa trước và gặp Riku.
“Để sách tại đó đi. Nhân tiện thì nhờ cậu nhắc nhở để tôi xem lại lịch trình cho số tiếp theo được chứ?”
“Ồ được chứ, trong lúc chờ đợi, em sẽ hỏi bác sĩ xem ông ấy chuẩn bị thế nào và Saeki sẽ chính thức trở lại với anh thôi.”
Riku trao cho tôi một nụ cười nhẹ nhàng y như trước kia. Tôi vẫn ở lối ra vào và ngoe nguẩy cái đuôi.
“Xem ra Sora vẫn nhớ mình nhỉ.”
Như muốn nói rằng Masaya không nhớ gì về cậu. Riku đương nhiên không để ý rằng cậu ta đã chán nản như nào khi cởi guốc và đi chân trần. Giữa cuộc gặp, Masaya nhận được cuộc gọi, và trong khi anh ra ban công để trả lời, tôi nhảy vào lòng của Riku. Tay anh khẽ vuốt lưng tôi.
“Đối với một người thì nơi đây thật rộng rãi và sạch sẽ, và ta cá rằng ngươi đã có bạn gái và hai ngươi hiện đang hẹn hò.”
Tôi muốn nói là “không” nhưng không thể, vì thế tôi kêu lên.
“Ta nghe nói anh ấy đã trở thành một nhà văn, vì vậy ta tới làm việc cho công ty xuất bản. Ta cảm thấy vui khi nhìn anh ấy hạnh phúc như vậy.”
Biết ngay mà. Riku không thể quên được Masaya sau một khoảng thời gian dài như vậy. Riku không biết Masaya là sinh viên đại học. Anh bắt đầu viết tiểu thuyết và cuộc đời xám xịt của anh đã trở nên ổn định hơn khi anh ném những phiền muộn của anh vào việc viết lách. Tuy nhiên, nó khác so với hạnh phúc. Ngay cả bây giờ, có những lúc Masaya bâng quơ ngắm nhìn bầu trời như thể anh vừa biến mất.