The Novice Alchemist's Store

chương 01: mở đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Chủ cửa hàng-san, chúng tôi về rồi nè.”

“Phù… mệt quá đi…”

“Mừng hai người đã trở về an toàn.”

Cũng đã được một khoảng thời gian sau từ khi chúng tôi xử lí món nợ của nhà Lotze. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là nhà Lotze chẳng còn nợ, vì bây giờ họ phải quay sang trả nợ cho tôi.

Iris-san và Kate-san đã tiếp tục làm Collector như bình thường. Tôi không ép buộc họ phải trả tiền sớm, chỉ cần trả từng chút một bằng tiền thuế mà gia tộc thu của người dân cũng được, song Iris-san và Kate-san vẫn chọn ở nhà tôi và tiếp tục kiếm tiền bằng nghề Collector.

Với lại, nói thật thì tôi cũng sẽ cảm thấy khá cô đơn nếu hai người đó rời đi, nên tôi rất vui với lựa chọn của họ.

Tôi cũng nghe rằng Adelbert-san đang tính nhập hội Collector để nhanh chóng kiếm tiền, nhưng đã bị vợ mình ngăn cản và phải bỏ cuộc. Xem ra cha của Iris-san thuộc dạng sợ vợ nhỉ.

Dù gì thì cũng xin chia buồn với Adelbert-san. Sau khi chứng kiến khả năng chiến đấu của bác ấy trên ngọn núi lửa, tôi chắc rằng bác sẽ trở thành một Collector vĩ đại với năng lực của mình.

Tuy nhiên, Adelbert-san có cả một vùng đất để cai quản nên không thể nào vắng mặt khỏi đó suốt được, dù mọi công việc bàn giấy hầu như đều do cha của Kate-san xử lí.

Nếu có ai hỏi, “Dạo gần đây chắc mọi thứ không có thay đổi gì đâu ha?” thì, ừm, cũng không hẳn.

Đầu tiên thì Iris-san và Kate-san đã bắt đầu quan tâm tới bản thân mình hơn.

Trước kia, họ tiết kiệm tiền bằng cách cắt giảm chi tiêu cho những thứ cần thiết, ví dụ như thỉnh thoảng lại bỏ bữa trưa để không phải tốn tiền mua đồ ăn.

Tuy nhiên, giờ họ không phải lo về điều đó nữa, vì gia tộc Lotze đã không cần phải trả món nợ với lãi suất ngất trời cho Nam tước Kirk. Thế nên hai người đã có thể sử dụng tiền thoải mái hơn.

Iris-san và Kate-san đã có thể mua đủ thuốc thang trước khi vào rừng, đồ ăn cho từng bữa, cũng như một số tạo tác và công cụ cần thiết.

Tôi thấy rất vui khi họ đã biết yêu quý bản thân mình hơn. Dù gì thì tôi cũng không muốn phải chứng kiến cảnh hai người lăn ra ốm, như hồi suýt đau bụng mà chết chỉ vì nếm thử một chút mật của Ong thối rữa.

“Mừng hai chị về nhà. Em sẽ chuẩn bị bữa tối ngay ạ. Mọi người đợi chút nhé.”

Như thường lệ, sau khi Iris-san và Kate-san về, Lorea-chan sẽ đi chuẩn bị bữa tối ngay. Rồi chúng tôi cùng nhau thưởng thức bữa ăn cuối ngày, uống chút trà và nói chuyện với nhau tới lúc đi ngủ.

***

*Cốc cốc*

“Sarasa-san, tớ vào được chứ?”

“Ừ.”

Một ngày nọ, trong khi tôi đang lúi húi trong xưởng, Lorea-chan gõ cửa và bước vào xưởng với khuôn mặt có chút bối rối.

“Tớ có đang làm phiền cậu không?”

“Dĩ nhiên là không. Sao thế?”

Vẫn còn lâu mới tới bữa trưa, nên chắc chắn cậu ấy không tới đây để gọi tôi đi ăn. Hiếm khi Lorea-chan lại tới xưởng tôi ngoài việc đó.

Tôi ngừng tay một chút và nhìn cậu ấy.

“Có một người đàn ông đang tới tìm cậu đó.”

“Đàn ông á? Khách hàng muốn đặt tạo tác hay gì hả?”

Lorea-chan có thể tự mình tiếp những ai tới mua thuốc và bán nguyên liệu.

Tuy nhiên, khách đặt hàng tạo tác thì thỉnh thoảng sẽ phải trực tiếp gặp mặt tôi nếu muốn yêu cầu thêm đặc tính cho món tạo tác của họ. Mà việc đó thì lại rất hiếm khi xảy ra, vì vốn chẳng có mấy người tới đây đặt mua tạo tác.

“Không phải thế, tớ không nghĩ anh ta sẽ đặt mua tạo tác đâu. Anh ấy nói rằng mình có một bức thư giới thiệu của Leonora-san.”

“Leonora-san à? Vậy thì tớ phải đi xem rồi.”

Dù Leonora-san và tôi là đối tác kinh doanh, chúng tôi vẫn hứa sẽ giúp đỡ nhau. Dù vậy, dạo này tôi thấy mình toàn được giúp đỡ thì đúng hơn…

“Lorea-chan, cậu bảo anh ta chờ thêm một chút nữa được không? Tớ sắp xong việc rồi.”

“Được.”

Tôi đang làm dở việc chuyển hóa nguyên liệu nên không thể tạm dừng lại được. Vậy nên tôi tiếp tục làm việc tới lúc có thể ngừng tay, rồi mau chóng lau dọn chút chút và tới cửa hàng.

Đang ngồi ở chỗ chúng tôi thường xuyên uống trà chiều là một người đàn ông tuổi đôi mươi.

Cặp kính cận và mái tóc ngắn màu xám đỏ của anh ta trông có hơi chút bụi bặm. Còn bộ quần áo trên người dù bền chắc nhưng chẳng có chút gọn gàng gì cả.

Dù có thân hình mảnh khảnh, anh ấy vẫn có cơ bắp cuồn cuộn. Khuôn mặt cũng gọi là đẹp, song nhìn tổng thể thì lại rất kém chỉ vì quần áo và bộ tóc rối bù kia.

Chẳng hiểu sao tôi có cảm giác anh ta chắc chắn không phải là một Collector, dù sở hữu cơ bắp đầy đủ và quần áo rối tung.

“Xin lỗi vì đã để anh phải đợi lâu.”

“Không sao đâu. Anh mới là người phải xin lỗi vì đã tới đây mà không báo trước.”

Anh ấy đã ngồi đợi cũng được khá lâu, vậy mà lại chẳng có chút tức giận nào, đã thế còn mỉm cười trả lời tôi nữa.

“Vậy, em có thể giúp gì được cho anh ạ?”

Đúng như Lorea-chan nói, dường như anh ta không tới mua tạo tác. Dù gì anh ấy cũng quen Leonora-san, thế nên chẳng tội gì phải lặn lội tới đây để làm vậy cả.

Leonora-san có tuổi nghề lớn hơn tôi nên chắc chắn cô ấy phải làm tạo tác tốt hơn. Vả lại, cô ấy cũng có thể chế ra được nhiều thứ hơn là tôi, một đứa vẫn đang kẹt ở quyển thứ năm.

Nghe được câu hỏi, anh ấy lấy ra một bức thư từ trong túi và đưa cho tôi.

“Trước khi chúng ta bắt đầu, phiền em hãy đọc bức thư này trước nhé?”

“A, vâng.”

Khi mở ra, tôi thấy ngay chữ ký của Leonora-san, chứng minh rằng bức thư này là của cô ấy. Tuy nhiên, tôi không thể kiểm tra xem đó có phải là chữ ký thật hay không.

Dĩ nhiên, tôi có thể dùng Hộp thoại để xác thực sau. Giờ thì đọc đã.

“...Hmm, em hiểu rồi.

Vậy ra, anh là một nhà nghiên cứu.”

“Đúng vậy. Thường thì anh nghiên cứu mọi thứ liên quan tới quái vật. Tên anh là Nordrad Evans. Cứ gọi anh là Nord.”

Cái gì cơ… anh ta nói “quái vật” á?

Truyện Chữ Hay