“Phù… cuối cùng cũng được xả hơi…”
“Bánh quy của cậu này.”
“Cảm ơn Lorea-chan!”
Tôi đã làm việc cật lực trong mấy tuần qua để hoàn thành cuốn Bách khoa Giả kim thuật tập 4, tạo ra Áo choàng kháng nhiệt, và chiến đấu với một con Kỳ nhông lửa đột biến.
Giờ đây, tôi có thể nhàn nhã uống trà với Lorea-chan ở cửa hàng. Để ăn mừng chiến thắng của mình, tôi đã mua bơ và đường - hai thứ khá đắt đỏ - và nhờ Lorea-chan làm bánh quy.
Bánh của Lorea-chan cực kì ngon! Chắc chắn cậu ấy có thể bán chúng để kiếm tiền, nhưng… Tôi không nghĩ người dân trong làng sẽ mua vì chúng cực kì mắc.
Dù gì thì mọi người ở đây hiếm khi mua những món không cần thiết, nên tôi nghĩ chẳng có nhiều người mua bánh quy của Lorea-chan đâu.
“Và cũng cảm ơn cậu vì đã trông coi cửa hàng trong lúc tớ đi vắng.”
“Ừm… tớ chỉ giúp được mỗi thế…”
Chẳng hiểu sao Lorea-chan lại chán nản nữa. Có lẽ cậu ấy muốn mình có ích hơn, song lại chẳng thể làm gì được.
Tôi nắm lấy tay và nhìn thẳng vào mặt cậu ấy.
“Lorea-chan, cậu đã làm rất tốt. Cậu biết tính toán và quản lí cửa hàng, chỉ thế thôi đã giúp tớ nhiều lắm rồi. Vì vậy, xin cậu đừng nói mình không giúp được gì nhiều. Tớ luôn tin tưởng cậu mà.”
“Sarasa-san… Ehehe~ Cảm ơn cậu nhiều, tớ thấy thật ấm lòng khi nghe vậy.”
Vừa nhìn nụ cười tỏa nắng của Lorea-chan, tôi vừa ngẫm lại những chuyện xảy ra mấy ngày vừa qua.
Sau khi đóng băng hoàn toàn con Kỳ nhông lửa, chúng tôi đã quay về chỗ Adelbert-san và Katerina-san và nghỉ một đêm. Ma lực của tôi cũng phục hồi phần nào, và chúng tôi quay lại khu vực cửa hang.
Vì băng của tôi không tan ra nên con quái vật vẫn đứng yên đó, cứng đơ như một bức tượng.
Tôi dùng cảm quan ma thuật để xem nó đã chết hẳn chưa, và… tôi không cảm nhận được một tia sự sống nào trong người nó.
Vậy là chúng tôi đã thành công tiêu diệt Kỳ nhông lửa.
Tôi làm tan băng để có thể mổ con quái. Vì đã chết nên da của nó không sinh nhiệt nữa, giúp chúng tôi dễ dàng cắt xẻ.
Sau khi vứt phần thừa đi, tôi dùng phép để đóng băng tất cả những nguyên liệu từ cơ thể Kỳ nhông lửa để chúng không bị thối rữa quá nhanh. Vì xác con quái vật quá to nên tôi thu được rất nhiều nguyên liệu quý giá. Rồi tôi để một nửa nguyên liệu lên tấm Ván nổi của mình, một nửa cho vào túi da.
Sau khi kiểm tra lại mọi thứ, chúng tôi xuống núi và trở về nhà.
Tôi đã rất mệt mỏi sau chuyến hành trình vì đã dùng cả tấn ma lực, nhưng cũng đáng vì Sư phụ sau đó mua lại hầu hết chỗ nguyên liệu với cái giá trên trời. Nhờ vậy, chúng tôi nhận được nhiều tiền hơn cả số nợ của nhà Iris.
Tuy nhiên, tôi cứ tưởng mọi thứ đã theo đúng kế hoạch, vậy mà giờ Adelbert-san lại mắc nợ tôi.
Chuyện là, sau khi bán hết chỗ nguyên liệu, tôi muốn chia tiền đều cho cả năm người. Nếu Iris-san, Kate-san, Adelbert-san và Katerina-san gộp chung tiền của họ vào thì thừa sức trả hết nợ. Tuy nhiên, Adelbert-san từ chối nhận tiền, “Bác chỉ giúp vận chuyển nguyên liệu thôi. Là một hiệp sĩ, bác không thể nhận số tiền nhiều như này được!”. Katerina-san cũng từ chối, nói rằng “Cháu đã hi sinh rất nhiều thứ để cứu chúng ta, vì vậy bác cũng không thể nhận thêm lòng tốt của cháu nữa.”
Còn Iris-san và Kate-san, tôi đã bảo họ phải nhận tiền vì đã góp công giúp tôi đánh bại Kỳ nhông lửa, song Iris-san lại nói “Vì cô đã rất nỗ lực và sử dụng nhiều nguyên liệu để chế tạo Áo choàng kháng nhiệt, ít nhất hãy để chúng tôi trả tiền cho nó, cùng với số tiền mua Đá băng giá và Mũi tên băng giá.”
Họ vẫn muốn nhận tiền sau khi trừ đi giá trị của những món kia.
Kết quả là, tôi vẫn nhận được nhiều tiền nhất.
Iris-san và Kate-san dùng số tiền nhận được để trả nợ, nhưng vẫn chẳng thể đủ, nên tôi đã dùng tiền của mình để trả phần phần còn lại. Và thế là Adelbert-san giờ lại nợ tôi, ít nhất là cho tới khi chúng tôi chứng minh tên Nam tước Kirk kia đã vi phạm luật pháp bằng cách cho quý tộc khác mượn tiền. Nếu làm được, có lẽ món nợ của Adelbert-san sẽ được coi như đã trả xong và tôi có thể nhận lại tiền.
Việc đó, tôi cứ tưởng là dễ dàng, hóa ra mọi chuyện đi ngược lại tôi tưởng.
Vài ngày sau, tôi đã hỏi tiền bối thân quen của mình ở trường, xem chị ấy có thể tìm giúp tôi một chuyên gia xử lí nợ không, vì chị ấy là con gái của một hầu tước nên chắc chắn quen rất nhiều người. Lúc đó, tôi đã rất vui vì tìm được một người đáng tin, song kẻ địch cũng vậy. Chúng cũng thuê một chuyên gia khác.
Hơn nữa, nam tước Kirk cũng đã chuẩn bị hàng tá lời bào chữa để chứng minh mình không phạm luật.
Tôi không giỏi lắm về vấn đề này nên có rất nhiều thứ tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng hầu hết là do những lời bào chữa, cũng như tên chuyên gia hắn đã thuê khá giỏi nên chúng tôi không thể làm gì được.
Đã thế, hành động trả nợ của chúng tôi cũng phản tác dụng.
Nhà vua tạo ra bộ luật là vì ngài ấy không muốn bất kì quý tộc nào có sức ảnh hưởng lớn hơn bằng cách cho vay. Thế nên, kể cả khi chúng tôi gửi đơn lên chính quyền, rất có thể họ chỉ trả lời rằng “Món nợ được trả rồi mà? Kiện cáo gì nữa.” Do chúng tôi đã trả hết nợ, Nam tước Kirk không thể nào cưỡng ép được Adelbert-san.
Đó là một nước đi sai lầm của chúng tôi…
Tuy nhiên, vị chuyên gia của chúng tôi cũng không từ bỏ. Ông ấy tiếp tục cáo buộc với Nam tước Kirk cho tới khi hắn phải đồng ý trả lại một lượng tiền cho Adelbert-san.
Đúng là người quen của Hầu tước có khác.
Tuy nhiên, chúng tôi phải dùng hầu hết số tiền nhận được để trả công cho người chuyên gia kia, cũng như phí di chuyển, tiền trọ,...
Chúng tôi không thể bắt Nam tước Kirk nhận tội, nhưng Adelbert-san cũng chẳng quan tâm lắm. Bác ấy nói “Không sao đâu. Bác rất biết ơn cháu, thà nợ cháu ngàn lần còn hơn là tên Nam tước Kirk.”
Dĩ nhiên, tôi không phải là một kẻ xấu xa như Kirk, nên tôi sẽ không tính lãi nặng với Adelbert-san.
Hahhh… giờ thì một cặp cha con cứng đầu đang nợ tôi cả tấn tiền… Chẳng biết nên vui hay nên buồn nữa…
Tiện thể, Iris-san và Kate-san mấy ngày trước đã về nhà để nói chuyện với Hou Baal.
Chắc họ cũng sẽ sớm về thôi…
Khi tôi thưởng thức bánh quy của Lorea-chan và nghĩ về họ, cánh cửa bật mở.
“Ah, chào mừng tới cửa hà– Mừng hai người đã về!”
Tôi cứ tưởng khách hàng tới, hóa ra là Iris-san và Kate-san.
“Chủ cửa hàng-san, chúng tôi về rồi nè!”
“Ahh~ Mãi mới được xả hơi…”
Về sớm thế này thì chắc vấn đề đã được giải quyết xong rồi. Trông họ vừa vui mừng, mà cũng vừa mệt mỏi.
“Hai người xuống sức vậy.”
“Thì, xử lí tên thương nhân cứng đầu đó mệt lắm… Hắn ta cứ khăng khăng đòi cưới tôi ấy… A! Đống bánh quy này trông ngon vậy!”
Iris-san chưa gì đã vươn tay ra với tới cái đĩa, nhưng bị tôi đập nhẹ vào tay.
“Rửa tay trước khi ăn!”
“Puu…! Chủ cửa hàng-dono, chẳng hiểu sao cô lại giống mẹ tôi tới vậy…”
Iris-san phồng má, đặt cái túi xuống và vào bếp rửa tay. Kate-san cũng lẽo đẽo đi theo.
Một lúc sau, họ quay lại và đưa tay ra.
“Tôi rửa rồi nhé!”
“Tôi cũng thế!”
“Fufu. Được rồi, ngồi đi.”
Hai người họ vội kéo ghế ngồi xuống và nhón ngay lấy bánh quy trong khi đợi Lorea-chan đổ trà ra.
“Mmm! Ngon quá! Lorea-chan giỏi thật!”
“Cảm ơn hai chị đã khen. Mà cũng là do bơ và đường Sarasa-san mua rất chất lượng nên...”
“Cũng phải… Nhưng Lorea, chị nghĩ là do em nấu ăn rất khá đấy chứ.”
“Hehe, thế ạ?”
Cả ba người chúng tôi gật đầu cùng lúc.
Cuối cùng thì, chúng tôi cũng đã có thể cùng nhau thưởng thức sự yên bình này một lần nữa.
“Nhiều chuyện đã xảy ra quá nhỉ.”
Nghe câu nói của tôi, Iris-san và Kate-san đang định lấy thêm bánh bỗng dừng tay lại và nhìn nhau xấu hổ.
“Chủ cửa hàng-san, chúng tôi rất xin lỗi cô vì đã gây thêm rắc rối.”
“Tôi cảm thấy mình càng ngày càng mắc nợ cô nhiều hơn...” (Iris)
“Không sao. Hai người không cần lo việc trả ơn đâu. Cơ mà nếu đã cảm thấy vậy, tôi mong rằng cả hai có thể trả lại tôi một chút tiền cũng được.”
Vừa nói, tôi vừa đẩy đĩa bánh tới chỗ hai cô gái.
Tôi đã quay lại việc làm tạo tác và chế thuốc trong quyển thứ năm, song tôi không còn nhiều tiền để mua đồ, vì số tiền sau khi bán nguyên liệu Kỳ nhông lửa đã mang đi để trả hết nợ cho nhà Lotze.
Tôi vẫn còn một ít nguyên liệu trong kho, song hầu hết chúng không thể dùng để làm tạo tác trong quyển thứ năm.
Thế nên, tôi sẽ rất vui nếu Iris-san có thể trả nợ, dù chỉ là một chút.
“Dĩ nhiên là tôi sẽ trả hết nợ! Đừng lo, Chủ cửa hàng-dono!”
“Tôi biết, nhưng đừng cố quá đấy nhé? Với lại tôi cũng phải chuẩn bị quà để cảm ơn tiền bối của mình do đã tìm được một chuyên gia hòa giải.”
Kể cả Sư phụ cũng khó tìm được một ai có thể giải quyết được vấn đề nợ nần. Thế nên nếu chỉ nói cảm ơn với tiền bối thì thật sự không thể chấp nhận được. Tôi phải thật lịch sự, dù cho hai người chúng tôi rất thân nhau hồi còn ở trường.
“À, tôi nghe nói ông ấy cứ liên tục kiện tên Nam tước Kirk. Liệu cô có thể gửi lời cảm ơn của cha tôi tới sự hợp tác của vị tiền bối ấy không?”
“Được thôi. Chúng ta dù không thể chứng minh Kirk vi phạm pháp luật, nhưng may là có người hòa giải ấy nên Adelbert-san đã nhận lại được một ít tiền.”
“Kể cả vậy, tôi cảm giác kiểu gì gã đó cũng sẽ chuẩn bị một cái bẫy khác để lừa cha tôi.”
“Rất có thể. Mà cũng may là tôi đã sớm nhờ chị tiền bối.”
Dù hai chúng tôi có thân như nào thì vị trí của tôi cũng chẳng đủ cao để nói chuyện trực tiếp với cha chị ấy - vốn là một Hầu tước - để xin giúp đỡ. Thêm vào đó, tiền bối của tôi cũng làm việc ở một nơi hẻo lánh, nên liên lạc với chị ấy rất khó khăn.
Thế nên, việc này tốn rất nhiều thời gian, mà đi tìm một chuyên gia hòa giải các vấn đề nợ nần cũng tốn thêm thời gian nữa.
“Mọi người đã kiếm được một lượng tiền khổng lồ đúng không? Chắc chắn là nhiều hơn so với việc bán cả ngàn cái nanh băng nhỉ?” (Lorea)
“Đúng thế, chị chưa bao giờ thấy nhiều tiền tới vậy!”
Lúc đầu, nhà Iris chỉ nợ khoảng 65 triệu reas thôi, nhưng do lãi suất cao khủng khiếp mà số nợ cứ đội dần lên, nên đúng là Iris-san chưa bao giờ thấy nhiều tiền tới vậy thật.
“Vậy liệu chị có thể trả lại được từng đó tiền cho Sarasa-san không vậy?”
“Dĩ nhiên chị sẽ trả hết, dù biết là rất khó. Có thể chị sẽ phải làm việc ở đây tới hết đời nữa… chẳng biết chị có thể sống trong ngôi nhà này tới lúc đó hay không.”
Eh? Cô ấy định làm Collector tới hết đời á?
Do tất cả tiền nợ, kể cả số nợ từ việc cứu mạng của cổ được chuyển sang người cha, nên Iris-san và Kate-san không phải tự mình trả nợ nữa.
“Ý cậu là sao? Adelbert-sama sẽ dần dần trả nợ bằng tiền thuế của người dân mà?” (Kate)
Đúng như Kate-san nói, dù lãnh địa của Adelbert-san có nhỏ, song tiền thuế bác ấy thu được chắc chắn lớn hơn nhiều so với thu nhập của một người bình thường.
Tuy vậy, việc này sẽ mất rất nhiều thời gian, chứ không thì Adelbert-san đã thừa sức trả nợ từ lâu rồi.
“Nhưng tớ phải trả ơn Chủ cửa hàng-dono đã, nếu không thì tớ sẽ làm hoen ố danh dự của gia đình mất!”
“Umm, Iris-san à, tôi đã bảo rồi, cô không cần phải lo lắng về việc trả ơn đâu–”
“Đúng rồi! Iris, tớ có ý này!”
Tôi đang cố giải thích rằng cô ấy đã mạo hiểm mạng sống của mình để tôi đánh bại con Kỳ nhông lửa nên không cần phải lo về việc trả ơn thì bỗng nhiên, Kate-san nhảy vào mồm tôi.
“L, là gì vậy? Cậu có cách giúp tớ trả ơn Chủ cửa hàng-dono á?”
“Không chỉ vậy, món nợ của cậu cũng sẽ xong luôn cơ! Có thể nói đây là một ý tưởng tuyệt vời!”
“Thế hả!? Nói đi nói đi!”
Kate-san nhếch mép cười, dường như có gì đó rất mờ ám…
“Dễ mà. Cậu chỉ cần cưới Chủ cửa hàng-san thôi!”
“Hả?”
“Hmm…”
Iris-san gật gù suy nghĩ trong khi tôi và Lorea-chan vẫn đang choáng váng.
Từ từ nào… Iris-san là một cô gái đúng không…?
“Nghe này, tôi không có định kiến gì về việc đồng tính luyến ái đâu, nhưng…!”
Tôi biết rằng việc hai người cùng giới tính cưới nhau không phải là chuyện hiếm trong giới quý tộc, song tôi là một người dân bình thường, lớn lên trong một gia đình bình thường, làm sao hiểu được những chuyện đó.
“Không sao đâu, kiểu gì cô cũng quen mà!” (Kate)
Đấy đâu phải là vấn đề! Làm sao có thể quen với việc ăn một món mình ghét chứ?
“Cũng phải ha… ý hay đấy.”
“Eeeehhhh!?” (Lorea)
“Đợi đ– Iris-san!?”
“Chủ cửa hàng-dono, nếu cô thành thân với tôi thì cô sẽ thừa kế cả gia tộc Lotze. Dù nó có nhỏ, cô vẫn sẽ được cai quản một vùng đất riêng đấy. Quả là một sự lựa chọn hợp lí. Cô có thể cưới thêm Kate làm vợ lẽ nữa.”
“Eh? Sao lại lôi cả tớ vào…?”
“Ý tưởng của cậu nên chắc cậu không thấy có vấn đề gì khi được gả cho Chủ cửa hàng-dono đâu nhỉ?”
“Ừm, cái đó…”
Kate-san không ngại trở thành vợ lẽ ư…?
Iris-san cứ tiếp tục nói, mặc kệ tôi và Lorea-chan đang đơ người nhìn hai người họ một cách bối rối.
“Từ từ đã Iris-san! Từ từ! Tôi không giúp cô vì muốn thừa kế gia tộc của cô đâu.”
“Tôi biết chứ. Cô là một người rất tốt nên tôi có thể trao gia tộc Lotze của mình cho cô mà khỏi phải lo lắng!”
“C, còn người thừa kế thì sao? Chúng ta đều là nữ, đâu thể sinh con đẻ cái. Nếu gia tộc không có con trai thừa kế thì có vấn đề lắm đó.”
“Chúng ta chỉ cần nhận nuôi một đứa là được. Dễ ẹc.”
“Ugh… cũng đúng, nhưng… Không đời nào! Tôi sẽ không bao giờ cưới cô đâu!”
“Uuu… chẳng nhẽ mình không đủ tốt sao…? Dù lớn hơn vài tuổi nhưng tôi vẫn khá xinh đẹp mà…”
“Đấy đâu phải là vấn đề!”
Iris-san cố tỏ ra dễ thương bằng cách đặt tay lên má và nghiêng đầu một tẹo, khiến cho Kate-san nhịn cười rung cả bàn. Rõ ràng là đang làm trò hề chứ dễ thương cái gì.
Giờ thì tôi chẳng biết Iris-san đang nói đùa hay thực sự có ý định nghiêm túc với tôi nữa rồi…
“Tóm lại là, tôi chưa muốn cưới ai cả! Tôi chỉ mới trở thành một giả kim thuật nên tôi muốn thưởng thức cuộc sống này thêm nữa.”
“Ra là vậy… được rồi, lâu tới mấy tôi cũng sẽ đợi! Khi nào sẵn sàng thì hãy thành thân với nhau nhé, Chủ cửa hàng-dono!”
“Đó đâu phải ý tôi!”
“Iris, nếu cậu định lấy cô ấy thì đừng gọi nhau là ‘chủ cửa hàng’ nữa.”
“À cũng phải! Vậy thì… Ahem!... Sa, Sarasa…”
“Uhhh… gọi bằng tên cũng được, nhưng… D, dù sao thì, tôi sẽ không cưới đâu!”
BAM! BAM!
Sau khi tôi đập bàn hét lớn, Lorea-chan và Kate-chan khúc khích cười vào khuôn giận dỗi của tôi.
Thấy vậy, Iris-san và tôi nhìn nhau rồi cùng bật cười.
“Phu!”
“Pfffftt…”
“–Ahahahah!”