“Kia rồi, cái hang thứ hai, chắc chắn là ở đây rồi. Đứng từ chỗ này tôi cũng cảm nhận được.”
Tôi chỉ vào cửa hang cách mình chục mét ở trước mặt, nơi đang tỏa ra một lượng ma lực rất mạnh, vậy nên chắc chắn có một con Kỳ nhông lửa trong đó.
Cái hang thứ ba thì hơi xa nơi này một chút, nên rất may là chúng tôi không phải trèo cao hơn.
“Thế hả? Tôi chẳng thấy nó khác gì với cái đầu tiên. Kate, cậu thấy sao?”
“Tớ cũng cảm nhận được chút chút… có lẽ do dạo này tớ đã luyện tập phép thuật.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Xem ra khả năng cảm nhận ma lực của cô đã mạnh hơn trước.”
Cảm nhận ma lực là điều rất quan trọng nếu muốn sử dụng ma thuật, nên tôi có thể đánh giá rằng việc luyện tập của Kate-san đã mang lại kết quả rất tốt.
Nếu tiếp tục rèn luyện, cô ấy chắc chắn sẽ sớm dùng được ma thuật.
Dĩ nhiên, tới một lúc nào đó, Kate-san sẽ gặp khó khăn khi học cách dùng phép, song chỉ cần chăm chỉ thì cổ sẽ ổn thôi.
“Nếu hai người đã nói vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa… đã tới lúc phải đối mặt với Kỳ nhông lửa rồi nhỉ?”
Iris-san đang khá căng thẳng, tay run run nắm chặt vào nhau.
Tôi cũng cảm thấy điều đó ở Kate-san, dù trông cổ không tới mức lo lắng như Iris-san.
Và cũng không thể nói rằng tôi không hồi hộp được, nhưng chúng tôi phải giữ cái đầu lạnh, nếu không thì mọi bước di chuyển sẽ trở nên cứng nhắc, và như vậy là rất nguy hiểm.
“Iris, cô sợ à?”
“Ừm, một chút… chúng ta sắp sửa phải chiến đấu với một con quái vật cực kì nguy hiểm… Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy lo sợ tới nhường này.”
Iris-san trả lời, tay nắm chặt thanh kiếm.
“Không không! Cô không cần phải chiến đấu đâu, chỉ cần hỗ trợ và câu kéo một chút thời gian khi cần thôi. Nếu đánh cận chiến thì kiểu gì cô cũng bỏ mạng đấy.”
Áo choàng kháng nhiệt có thể chịu được nhiệt độ cao ở một mức độ nhất định, chứ khó mà chống lại được những đòn tấn công vật lý mạnh mẽ.
Lớp đầu tiên dù được làm từ da Thằn Lằn Dung Nham, nhưng chúng không hề vững chắc như da của thằn lằn sống. Nó sẽ vỡ ra ngay sau vài đòn tấn công của Kỳ nhông lửa. Vả lại, thanh kiếm của Iris-san chỉ là một thanh kiếm bình thường, không thể chọi được đòn thở lửa của con kỳ nhông.
Tôi thật sự không muốn cô ấy tham gia vào trận chiến chút nào…
“Ughh… tôi hiểu, cơ mà…”
Iris-san bỏ tay ra khỏi thanh kiếm, nhìn tôi đầy lo lắng.
Tôi đặt nắm tay lên ngực và mỉm cười với cổ.
“Đừng lo! Tôi không nghĩ mình sẽ gặp quá nhiều khó khăn khi chiến đấu đâu.”
“Cô chắc chứ…? Tôi biết cô mạnh tới nhường nào, nhưng cô từng bảo mình không giỏi phép tấn công, đúng không?”
“Đúng, song đâu có nghĩa là tôi không biết dùng?”
“Cũng phải ha.”
Thường thì, lượng ma lực sẽ tăng dần theo thời gian luyện tập. Nếu luyện tập đúng cách, khả năng kiểm soát ma lực cũng sẽ tăng tiến theo.
Tuy nhiên, theo lời Sư phụ, ngay từ khi sinh ra, tôi đã có quá nhiều ma lực.
Dù đó có thể coi là một lợi thế đối với giả kim thuật sư, nhưng nếu tôi không kiểm soát được thì cũng vô dụng.
Sử dụng ma thuật mà không kiểm soát tốt cũng khó như việc đổ rượu trực tiếp từ thùng lớn vào ly nhỏ.
Thế nên, tôi đã luyện tập rất chăm chỉ để có thể chế ngự được lượng ma lực khổng lồ của mình khi còn ở cửa hàng của Sư phụ.
“Tôi nhớ rằng mình đã làm hỏng rất nhiều chuyện ở cửa hàng của Người vì không kiểm soát được ma lực…”
“Hee… Chủ cửa hàng-san cũng gặp rắc rối ư? Cô là mẫu người không bao giờ làm sai thứ gì hết mà.”
Tôi lắc đầu cười đắng ngắt trước vẻ mặt ngạc nhiên của Kate-san.
“Ai rồi cũng mắc lỗi thôi, nhưng vì tôi đã là một giả kim thuật sư chính thức nên tôi phải gắng hết sức để không gây ra vấn đề gì.”
Là một giả kim thuật sư có cửa hàng riêng, tôi không được phép mắc lỗi, đặc biệt là khi xử lí nguyên liệu vì tôi sẽ lỗ một đống tiền. Tuy nhiên, thực ra tôi vẫn thỉnh thoảng chế tạo hỏng tạo tác. Do tôi không nói nên hai người họ mới không biết thôi.
“May thay, nhờ có món tạo tác của Sư phụ, tôi đã kiểm soát được ma lực của mình một cách dễ dàng hơn.”
Nói xong, tôi cho Kate-san và Iris-san thấy thứ mình đang đeo trên người.
Hai người họ nhìn chằm chằm vào món tạo tác trông như một chiếc vòng cổ bình thường.
“Đây là loại tạo tác gì vậy?”
“Nó giúp tôi giới hạn được lượng ma lực mình muốn sử dụng, nên tôi có thể dễ dàng kiểm soát nó hơn.”
Quay lại vấn đề thùng rượu và cái ly. Sử dụng ma thuật không kiểm soát tốt cũng khó như việc đổ rượu từ thùng lớn sang cái ly mà không bị tràn ra ngoài. Song, nếu có một cái nắp trên thùng để giới hạn lượng rượu đổ ra ngoài thì sẽ dễ hơn rất nhiều. Cơ chế hoạt động của món tạo tác này cũng tương tự như vậy.
Tôi không thường xuyên sử dụng nó khi làm những việc bình thường như chế thuốc hay làm tạo tác, song lần này thì khác. Tôi sẽ sử dụng loại phép thuật tấn công đòi hỏi rất nhiều ma lực, và khi đó, thỉnh thoảng tôi lại vô tình sử dụng quá nhiều ma lực.
Người bình thường thì cứ việc tung phép mà khỏi phải nghĩ, còn tôi thì khác… toàn bộ ma lực của tôi sẽ mất kiểm soát nếu làm vậy… Tôi thật sự có chút ghen tị với những người có lượng ma lực bình thường rồi đấy.
Sau khi giải thích xong, Iris-san và Kate-san gật gù.
“Tôi hiểu rồi… Vậy nếu như không có cái vòng cổ đó, cô có thể niệm được một phép rất là khủng khiếp, đúng không?” (Iris)
“Yup. Rất, rất mạnh là đằng khác, nhưng ma lực của tôi cũng mất kiểm soát luôn.”
“Dù nói rằng mình không giỏi phép tấn công nhưng cô lại có khả năng phóng ra một phép cực kì ghê gớm à?”
“Tôi không giỏi là vì ma lực của mình sẽ có thể bị mất kiểm soát. Nghĩa là sao cô hiểu chứ? Mà cũng có thể là do tôi chưa luyện tập đủ.”
“Ra là thế… Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô mất kiểm soát?” (Iris)
“Thì… tôi sẽ bất động một lúc.”
Khi hạ gục hai con Gấu Xám Hỏa Ngục đã tấn công nhà mình, tôi đã tức giận quá mức và sử dụng lượng ma lực quá lố, dẫn tới tràn ma lực và nằm liệt giường vài ngày liền.
“Đó là lí do vì sao hai người sẽ hỗ trợ tôi. Nếu trường hợp xấu nhất là tôi mất kiểm soát ma lực xảy ra, hai người phải mang tôi chạy ngay lập tức. Còn nếu hai người thấy không thể làm được thì cứ mặc tôi.”
“Hả? Không đời nào! Cô đang mạo hiểm mạng sống của mình cho cả gia tộc của tôi, và tôi cũng không phải là một kẻ lạnh lùng tới mức bỏ chạy và để mặc ân nhân của mình với con quái vật nguy hiểm! Tôi sẽ mang cô trở về nhà an toàn bằng bất cứ giá nào!”
“Đúng thế! Làm sao chúng tôi có thể bỏ mặc cô được? Iris, nếu chuyện đó xảy ra, tớ sẽ dụ con Kỳ nhông lửa ra chỗ khác để cậu mang Chủ cửa hàng-san tới nơi an toàn!”
“Được!”
Uwahh… Sao tự dưng căng thẳng thế…
“Umm, mọi người à, đừng lo. Tôi không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra đâu. Vả lại, tôi chắc rằng con quái vật sẽ bị thương kha khá sau khi ăn đòn của tôi, nên dù nó không chết, tôi nghĩ hai người vẫn sẽ có cơ hội mang tôi chạy đi.”
“Cô chắc chứ…?”
“D-dĩ nhiên rồi. Đợi một chút…”
Tôi lấy mấy cục Đá băng giá và Mũi tên băng giá từ trong túi ra. Đó đều là tạo tác mà Leonora-san gửi tôi.
Tôi thấy chúng rất hoàn hảo đối với Iris-san và Kate-san, những người sẽ gặp khó khi phải chiến đấu với Kỳ nhông lửa.
“Cầm lấy. Nếu cảm thấy quá nguy hiểm, các cô có thể dùng chúng để đánh lạc hướng Kỳ nhông lửa.”
Tôi đưa Đá băng giá cho Iris-san và Mũi tên băng giá cho Kate-san.
“Nếu tôi không nhầm thì mỗi viên có giá trị hơn ba ngàn reas đúng không?” (Iris)
“Chính xác thì là ba ngàn và năm trăm reas, còn Mũi tên băng giá của Kate-san là bốn ngàn.”
“Đắt giá như vậy mà chúng ta vẫn có nhiều như này… Thật đáng ngạc nhiên…”
Kate-san sửng sốt khi nhìn thấy cả đống tên trong cái túi tôi đưa cho cổ, cũng như lượng Đá băng giá trong túi của Iris.
“Tôi thấy hai thứ này quả thực quá xa xỉ với chúng tôi…”
“Thì những Collector bình thường như chúng ta hiếm khi được sử dụng vũ khí đắt tiền như này mà.”
Chẳng hiểu sao, Iris-san và Kate-san trông càng lo lắng hơn…
“Được rồi, đi tiếp thôi.”
Tôi lặng lẽ gật đầu với hai người bọn họ, và chúng tôi tiếp tục tiếp cận cái hang.
“T, tới lúc rồi nhỉ…”
“Căng thẳng ghê…”
Iris-san nắm chặt cái túi đầy Đá băng giá bên hông, còn Kate-san giữ chặt cây cung.
Chúng tôi đi tới một khu vực rộng lớn trước hang, nơi Kỳ nhông lửa có khả năng cao là đang ở đây.
Dòng sông dung nham chảy từ bên trong, tỏa ra dòng nhiệt nóng bỏng.
May thay, nơi này đủ rộng để chiến đấu với con kỳ nhông khi nó bò từ hang ra.
“Vậy, con quái vật đó ở trong cái ha–”
“–Cẩn thận, nó đang tới!”
Khi tôi nhìn vào hang, tôi có thể cảm thấy một thứ gì đó đang trồi ra từ trong dòng sông dung nham kia.
Ngay sau đó, một cái bóng khổng lồ giống thằn lằn nổi lên khỏi mặt sông, làm cho dung nham bắn tung tóe khắp nơi. Nó dậm chân xuống đất, tạo ra một tiếng động inh tai.
Quả nhiên là một con Kỳ nhông lửa.
Giống như Thằn Lằn Dung Nham, con quái vật này cũng thuộc loại thằn lằn, nhưng to hơn và trông đáng sợ hơn Thằn Lằn Dung Nham rất nhiều.
Nó có chiều cao ngang với người lớn, và dài khoảng 5-6 mét.
Không khí xung quanh con quái vật bốc lên ngùn ngụt do phần thân của nó tỏa hơi nóng, chắc chắn sẽ thiêu cháy chúng tôi nếu dám tiếp cận mà không mặc Áo choàng kháng nhiệt.
Không ổn rồi…! Con quái vật này nguy hiểm hơn tôi tưởng nhiều! Tôi chưa cần đánh đã cảm nhận được điều đó!
Nhận thấy nếu không dùng hết sức thì sẽ rất khó chiến thắng, tôi quyết định cất cái vòng cổ vào túi.
“Đ, đây là Kỳ nhông lửa á! Đáng sợ quá!”
“Iris, Kate, kế hoạch B! Tôi bỏ vòng cổ rồi! Hãy cẩn thận và làm theo kế hoạch của chúng ta!”
“Rõ!”
Chúng tôi đã quá bất ngờ trước vẻ ngoài đáng sợ của con Kỳ nhông lửa. Tuy nhiên, Iris-san và Kate-san vẫn có thể giữ được bình tĩnh, họ di chuyển ngay khi tôi hét lên. Iris-san chạy sang trái, còn Kate-san sang phải.
“Nhận lấy!”
Lúc đầu, con quái vật đứng yên, nhìn tôi chằm chằm, song, sau khi bị Iris-san ném một viên Đá băng giá vào đầu thì nó quay sang cổ.
Được rồi, thời cơ đã tới!
Tôi bắt đầu tập trung và niệm phép.
“Gió lạnh từ mặt đất…”
Iris-san ném thêm một viên nữa vào đầu con quái, cố gắng thu hút sự tập trung của nó.
Đá băng giá sẽ tỏa ra băng và làm lạnh khu vực xung quanh khi đập vào vật gì đó. Tuy nhiên, vật đó bây giờ lại là một con Kỳ nhông lửa đang phát nhiệt khắp cơ thể.
Băng từ viên đá ngay lập tức biến thành hơi nước khi chạm vào da con quái. Dù chẳng gây ra tí sát thương nào, nhưng xem ra nó vẫn đủ sức làm cho con Kỳ nhông lửa thấy khó chịu. Nó quay qua Iris-san, chậm rãi thu chân lại, và phóng đi như một mũi tên.
–Vút!
“Ghh…!”
Con Kỳ nhông bay thẳng tới chỗ Iris-san với tốc độ kinh hoàng, tới mức để lại dư ảnh.
Iris-san ngay lập tức nhảy sang, lăn vài vòng trên đất để né, khiến cho con quái vật đâm thẳng vào tảng đá phía sau.
“Suýt chết! Sao nó có thể làm vậy với cái thân thể cục mịch kia chứ!?”
Con quái lắc lắc đầu, phủi bớt đá và bụi trên cơ thể và quay người lại, rõ ràng là chưa bị hề hấn gì cả.
Rốt cuộc thì cơ thể nó cứng chắc tới mức nào vậy!?
Con Kỳ nhông lửa nhìn chằm chằm vào Iris-san một lần nữa.
“Iris–!”
Khoảng cách giữa nó và Iris-san khá gần. Dường như cổ cũng không chắc là mình nên ném thêm một viên đá nữa hay bỏ chạy.
Tuy nhiên, trước khi cô ấy kịp quyết định, Kate-san đã bắn một Mũi tên băng giá vào cổ con quái, nhưng cũng như Đá băng giá, băng tỏa ra ngay lập tức bốc hơi. Phần thân gỗ của mũi tên cũng tan thành bụi ngay.
“ –Và bóng đêm thầm lặng–”
Xem ra mũi tên của Kate xem ra vẫn gây được xíu sát thương. Con Kỳ nhông lắc lư cái cổ, trông rất bực mình.
Lần này, nó hướng ánh mắt sắc lạnh về phía Kate-san, sắc hơn nhiều so với khi nhìn Iris-san.
Dù khá xa Kate-san, nhưng chỉ cần một cú lao như vừa nãy thì nó chắc chắn sẽ tới được chỗ cô ấy.
Kate-san cũng nhận thức được điều đó, cổ chuẩn bị sẵn tư thế để né bất cứ lúc nào.
Vậy mà con Kỳ nhông lửa lại chuẩn bị đòn khác. Nó hướng lên trời và hít một hơi thật sâu.
Iris-san có thể nhìn thấy cổ họng chẳng chút phòng bị của con quái. Nhìn thì có vẻ là cơ hội, nhưng rõ ràng kiếm của cổ chẳng làm gì được.
Nhận ra đòn tấn công sắp tới, Iris-san vội vã chạy ra xa và dùng mũ Áo choàng kháng nhiệt che mặt mình.
Kate-san và tôi cũng vậy. Ngoài ra, chúng tôi còn ném Đá và Mũi tên băng giá xuống đất để giảm nhiệt độ xung quanh.
Cùng lúc đó, con Kỳ nhông lửa cúi xuống, mở rộng miệng và thở ra một luồng lửa nóng bỏng.
Ngay lập tức, nhiệt độ tăng cao khủng khiếp. Không khí trở nên nóng bỏng, thiêu cháy cổ họng tôi. Thật khó có thể mở miệng ra chứ đừng nói tới việc nói được một chữ.
Tuy nhiên, Iris-san và Kate-san đã gắng hết sức rồi, nên tôi không thể bỏ cuộc ở đây được!
“–Mang tới sự yên lặng… và ngưng đọng… mọi thứ–”
Đòn thở lửa này khá dài, nên tôi phải gượng ép bản thân tiếp tục niệm hết câu chú.
Chẳng nhẽ con Kỳ nhông lửa nào cũng mạnh như này ư? Không… Tôi chắc chắn rằng đây là một con đột biến mạnh mẽ hơn bình thường. Dù gì thì Sư phụ cũng đã bảo rằng tôi có thể đánh bại được loại Kỳ nhông lửa bình thường, trừ khi gặp phải đột biến.
Tôi ném thêm một viên Đá băng giá xuống đất để có thể hít thở dễ hơn thêm vài giây.
Mỗi viên đá tốn tới ba ngàn rưỡi reas.
Hồi còn ở trường, thật khó đối với tôi để có thể kiếm được từng ấy tiền để mua vở và mực. Còn bây giờ, tôi lại thẳng tay ném một vật giá trị như vậy xuống đất như không.
Tôi thật sự đã trưởng thành rồi nhỉ…
Tôi cũng muốn Iris-san và Kate-san sử dụng chúng mà không phải đắn đo về tiền bạc, tuy nhiên…
“Iris, cậu ổn chứ!?”
“Ughh… Cổ họng tớ rát quá… chắc vẫn ổn!”
Dù ngọn lửa của con quái trùm lên toàn bộ khu vực, nhưng Iris-san vẫn là người gần nó nhất, và đó là điều làm Kate-san lo lắng. Iris-san trả lời bằng giọng nói nghèn nghẹn rất khó khăn, làm cho tôi cũng càng cảm thấy lo theo.
Song hiện giờ tôi chẳng thể làm gì để giúp cổ cả mà chỉ có thể tập trung niệm phép nhanh nhất có thể. Vừa nhìn hai người họ cố gắng tấn công con quái bằng những tạo tác băng giá, tôi vừa tập trung hoàn thành phép thuật.
Không thể thất bại được. Tất cả phụ thuộc vào đòn này!
“–Trừng trị kẻ nào dám cản bước ta bằng giấc ngủ vĩnh hằng–!”
Sau khi kết thúc bước niệm, tôi giơ cao tay lên. Thấy vậy, Iris-san và Kate-san vội vã chạy về phía tôi, ném đá và bắn tên xuống đất.
Sau khi đảm bảo rằng hai người họ đã ở phía sau, tôi kích hoạt phép thuật của mình.
“Chết đi! QUAN TÀI BĂNG GIÁ!!!”
Một ngọn gió lạnh buốt bắt đầu nổi lên xung quanh con Kỳ nhông lửa.
Không khí nóng bỏng xung quanh chúng tôi ngay lập tức hạ nhiệt, và băng dần thành hình từ dưới đất. Kể cả dòng sông dung nham cũng dần biến thành màu đen và trở nên cứng lại.
Còn con quái vật thì–
SHAAAAAA– –!!!
Hơi nước dày đặc bám lên cơ thể nó, làm cho con quái vật càng ngày càng chậm.
“W, Whoaaa… Chủ cửa hàng-dono, cô vẫn luôn ấn tượng như ngày nào nhỉ…”
“Tôi bắt đầu thấy rùng mình vì lạnh rồi này…”
Iris-san và Kate-san núp sau lưng tôi đang nhìn mọi thứ xung quanh với vẻ mặt kinh ngạc.
Con Kỳ nhông lửa cũng đã chậm dần, và nơi này cũng lạnh đi trông thấy, song tôi vẫn không chắc mình có thể kịp kết liễu được nó, dù tôi có rất nhiều ma lực…
“Không ổn rồi…”
Thấy khuôn mặt tái nhợt của tôi, Iris-san và Kate-san dần trở nên lo lắng.
“Ý cô là sao?”
“Phép thuật hoạt động tốt mà?”
“Đúng, nhưng phép thuật đó vẫn đang tiếp tục thiêu đốt ma lực của tôi.”
Tôi tưởng rằng tới thời điểm này thì con quái phải hoàn toàn đóng băng rồi. Tuy nhiên, con quái này làm tôi tốn nhiều thời gian hơn mình tưởng.
Với tốc độ này thì chắc chắn tôi sẽ cạn ma lực…
“Nếu tôi hạ gục được nó trước khi hết ma lực thì tốt, nhưng…”
Nhiệt độ thấp là điểm yếu chí mạng của Kỳ nhông lửa, song con quái trước mặt này hoàn toàn khác so với bình thường.
Tôi đang sợ rằng mình sẽ hết sạch ma lực trước khi con quái vật bị đóng băng tới chết.
“Khh…! Chúng ta nên làm gì giờ…? À, phải rồi! Chủ cửa hàng-dono, dùng thuốc hồi lại ma lực thì sao?”
“Tôi có mang theo vài lọ, nhưng chưa chắc chúng đã giúp được gì. Giống như kiểu đổ đầy một thùng nước lớn bằng cái cốc bé tí vậy.”
Lượng ma lực càng nhiều thì vật chứa càng lớn.
Nếu có loại thuốc giúp hồi lại toàn bộ ma lực ngay lập tức thì đã tốt, song chẳng có loại thuốc nào như thế cả. Mà nếu có thì chắc chắn giá trị của nó phải bằng cả một đời người.
Tôi không thể đánh bại một con Kỳ nhông lửa dù đã có cả tấn ma lực, có lẽ là do tôi chưa biết cách tối ưu hóa lượng ma lực của mình. Dù tôi rất tự tin về việc chế thuốc và làm tạo tác, nhưng như đã nói, tôi không giỏi sử dụng ma thuật tấn công.
“... Chủ cửa hàng-san, cô có thể đánh bại nó không?”
“Thực sự rất khó… tôi nghĩ hai người nên chuẩn bị rút lui đi.”
Tôi không còn nhiều ma lực.
Da của con Kỳ nhông lửa trước mặt đã bắt đầu đóng băng, nhưng tôi không chắc mình có thể giữ được phép thuật cho tới khi nó chết hay không.
Tuy nhiên, vì nó đã hoàn toàn bất động, tôi nghĩ Iris-san và Kate-san vẫn có đủ thời gian để mang tôi đi.
“Chết tiệt! Chúng ta đã đi xa tới nhường này rồi mà! Tôi sẽ không cưới gã đó đâu!”
“Tớ cũng sẽ không để cậu cưới hắn đâu! Chúng ta không được phép từ bỏ!”
Thực ra, lúc Iris-san và Kate-san đi về nhà sau khi săn hươu, họ đã gặp Hou Baal.
Dĩ nhiên, Adelbert-san đã không còn ý định gả con gái mình cho hắn, vậy mà hắn cứ tới như thể là mọi thứ đã được sắp đặt xong. Hắn ta đã gặp Iris-san, chẳng thèm để ý tới khoảng cách và kiêu ngạo nói chuyện như kiểu hắn là kẻ duy nhất có thể cứu gia tộc Lotze.
Nghe Iris-san kể, tôi khá chắc rằng gã ta là một kẻ rất khó chịu. Thêm vào đó, nếu Iris-san cưới hắn, Kate-san - người phục vụ trong gia tộc Lotze - sẽ ngay lập tức trở thành vợ lẽ của hắn.
Đó là lí do vì sao cả hai đều muốn ngăn chuyện đó lại.
“Chủ cửa hàng-dono, tôi ném hết đống Đá băng giá này được không!? Tôi sẽ trả tiền sau!”
“Tôi nữa! Để tôi bắn hết tên!”
“Cứ làm đi, tôi không biết nó có hiệu quả hay không đâu!”
Ma lực của tôi còn khá ít. Mong rằng những thứ đó có chút tác dụng.
Iris-san và Kate-san bắt đầu dùng hết số tạo tác băng giá còn lại vào con Kỳ nhông lửa đang đóng băng.
May thay, vì giờ da của con quái đã bị bao phủ bởi lạnh giá nên băng tỏa ra từ Đá băng giá và Mũi tên băng giá không thể bị tan chảy ra nữa.
Chúng hiệu quả hơn tôi tưởng!
Sau khi Iris-san và Kate-san sử dụng tới món tạo tác băng giá cuối cùng, tôi cũng cạn sạch ma lực.
“Ôi không… tôi… tới giới hạn rồi…”
“Chủ cửa hàng-dono!”
“Chủ cửa hàng-san!”
Tôi gục xuống đất, may là hai người họ đã nhanh chóng đỡ lấy và đặt tôi ngồi xuống. Cả ba chúng tôi nhìn lại con Kỳ nhông lửa đang bị đông lạnh.
“Chúng ta… đã hạ được nó chưa…?”
“Chủ cửa hàng-san, nó chết rồi đúng không…?”
Iris-san và Kate-san quay sang hỏi tôi, nhưng tôi chỉ có thể khó nhọc lắc đầu.
“Hahh… Hahh… Tôi chịu… Tôi không thể xác nhận điều đó với cơ thể hiện giờ…”
Ở một nơi dày đặc ma lực như này, muốn đọc được ma lực của mục tiêu là cực kì khó. Mà cơ bản thì mỗi nguyên liệu giả kim đều chứa trong mình một chút ma lực, nên tôi không thể biết được con Kỳ nhông lửa còn sống hay không, dù tôi có thể cảm nhận được ma lực trong cơ thể nó.
Cách duy nhất để biết kết quả là dùng phép cảm quan ma thuật, nhưng tôi không làm được vì chẳng còn chút ma lực nào trong người mình.
Phép Quan tài băng giá xem ra mạnh hơn tôi tưởng. Nó hoàn toàn đóng băng dòng sông dung nham cũng như toàn bộ mặt đất quanh đây, và tôi vẫn chưa thấy dấu hiệu băng sẽ tan.
Nói là mạnh, chứ thực ra đòn tấn công này rất không hiệu quả. Nếu tôi chỉ tập trung khu vực dùng phép vào con quái thì đã không phí phạm nhiều ma lực tới vậy.
Xem ra tôi vẫn phải luyện tập nhiều hơn nữa…
“Vậy… Chủ cửa hàng-dono, tôi có nên lại gần kiểm tra không?”
Nếu nó đã vong mạng thì không có vấn đề gi, còn nếu vẫn sống thì nó sẽ phá băng và tấn công Iris-san.
Tốt nhất là nên quay về rồi trở lại sau, vì an toàn là trên hết.
“Đó không phải là một ý hay đâu, chúng ta vẫn chưa chắc con quái đã chết hay chưa… Tạm thời rút đi đã. Chúng ta có thể quay lại sau khi ma lực của tôi hoàn toàn hồi phục… Đừng lo, băng của tôi không dễ tan ra đâu…”
Iris-san trông rất muốn lao lên xem, nhưng khi thấy cái lắc đầu của Kate-san, cổ buông ra một tiếng thở dài.
“C-cũng phải… chúng ta sẽ đặt Chủ cửa hàng-san vào tình thế nguy hiểm nếu nó còn sống…”
“Haha… tôi còn chẳng thể nhấc nổi ngón tay lên này.”
Thực ra, tôi chỉ lo cho Iris-san, nhưng nếu cơ thể của tôi vẫn còn đủ sức để cản cô ấy làm những hành động liều lĩnh, thì thà như này còn hơn… mà cũng không hẳn.
Iris-san mỉm cười, rồi đặt tay tôi vòng qua cổ mình, cúi người về phía trước, hai tay ôm chắc lấy đùi tôi rồi đặt tôi lên lưng.
“Vậy thì hãy về chỗ cha nào. Chắc chắn cha đang rất lo cho chúng ta đấy.”
“Yeah. Sống sót qua trận chiến với một con Kỳ nhông lửa đã là đáng lắm rồi, giờ chỉ mong nó thực sự chết nữa thôi. Mà tôi cũng không muốn nghĩ tới tổng số tiền của tất cả những món tạo tác chúng ta vừa sử dụng đâu…”
Nhìn hai cái túi trống rỗng của mình và Iris-san, Kate-san trưng ra khuôn mặt khó tả.
“Đừng có nhắc tới chuyện đó chứ. Dù đã hứa rằng mình sẽ trả tiền, nhưng cậu biết lương chúng ta kiếm được một ngày còn chẳng mua nổi hai viên Đá băng giá đấy. Hahh…” (Iris)
“Ừ thì…” (Kate)
“Hai người cứ yên tâm!”
“Oh? Chủ cửa hàng-dono, có lẽ nào… Cô sẽ không tính lãi ư!?”
Iris-san dù đang cõng tôi vẫn cố ngoái lại và nở một nụ cười rực rỡ, song tôi chỉ nhếch mép trả lời.
“Dĩ nhiên là có rồi, cơ mà tôi sẽ giảm giá cho!”
“Eehhh… Chỉ giảm giá thôi ư…?”
Tôi đã cố gắng hết mình vì hai người họ, nên vòi thêm chút tiền thì đâu có sao, nhỉ? Nhỉ?
Vả lại, nếu chúng tôi đã hạ gục con Kỳ nhông lửa kia thì giá tiền mấy viên Đá và Mũi tên băng giá chẳng là gì cả.
“Phu! Fufu!”
“Haha!”
Thấy khuôn mặt chán chường của Iris-san, tôi và Kate-san bật cười.
Chúng tôi rời đi, để lại con Kỳ nhông lửa đông lạnh đằng sau.