Nội dung của bức thư có thể tóm lại là Nord-san - một nhà nghiên cứu và là bạn của Leonora-san, đang cần giúp đỡ.
Thật lòng thì tôi thấy giúp đỡ bạn của Leonora-san cũng chẳng phiền hà gì, vì cô ấy cũng đã giúp tôi rất nhiều. Tuy nhiên, trong bức thư này có dòng “Nếu cháu thấy yêu cầu của hắn vô lí quá thì cứ kệ nhé.”, làm cho tôi có chút lo lắng.
“Hee… giờ tớ mới biết có cả người nghiên cứu về quái vật đấy…”
Lorea-chan trông khá ngạc nhiên.
“Không có nhiều người theo đuổi ngành này nên thường thì chẳng ai biết cả. Với lại anh chuyên nghiên cứu về hệ sinh thái của quái vật, nên càng hiếm hơn.”
Nord-san bắt đầu giải thích về công việc của anh ấy cho Lorea-chan.
Thường thì, những nghiên cứu về quái vật tập trung vào sự hữu dụng của nguyên liệu lấy từ quái vật, và việc đó thì giả kim thuật sư trung cấp cũng làm được.
Ví dụ như khi người tìm ra cách sử dụng loại nguyên liệu mới, hoặc một loại nguyên liệu mà trước kia bị coi là rác thì người đó sẽ kiếm được rất nhiều tiền cũng như có thêm danh tiếng.
Tuy nhiên, Nord-san lại nghiên cứu về hệ sinh thái của quái vật, một thứ rất ít người chọn, vì nếu có tìm ra thứ gì mới liên quan tới nó thì cũng chẳng kiếm được bao tiền. Thêm vào đó, làm nghiên cứu tốn rất nhiều tiền, nên chỉ có vài người dám dấn thân vào mảng này.
“Thực ra, loại người dám nghiên cứu về mấy thứ kì lạ như anh thì toàn là quý tộc hoặc những người chẳng có tiền mà vẫn thích nghiên cứu thôi.”
“Eh? Vậy… anh là quý tộc ạ…?”
“Không, và anh cũng không phải là loại thứ hai. Anh nghiên cứu mọi thứ kỹ lưỡng rồi công bố chúng.”
Nord-san giải thích cho Lorea-chan với một gương mặt đầy tự hào, rồi quay sang tôi.
“Thậm chí anh còn xuất bản vài quyển sách rồi, nên có thể em cũng đã nghe qua tên anh đấy.”
“Thế ạ? Em xin lỗi… em chưa bao giờ nghe tới bất cứ thứ gì liên quan tới anh…”
“R, ra vậy… Xem ra mình vẫn còn một chặng đường dài để đi nhỉ. Anh sẽ làm việc chăm chỉ hơn nữa!”
Khi nghe câu trả lời thật lòng của tôi, Nord-san trông có chút chán nản, nhưng đã nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh và mỉm cười thật tươi.
Tôi hiếm khi đọc sách vì chúng rất đắt. Vả lại, tôi là một giả kim thuật sư. Đối với tôi, thông tin về nguyên liệu của quái vật quan trọng hơn bất cứ thông tin nào khác.
Những cuốn sách ở trong thư viện trường cũng toàn là về nguyên liệu quái vật, nên dù Nord-san có bán được bao nhiêu sách thì tôi cũng không nghĩ rằng chúng sẽ xuất hiện ở đó đâu.
Với lại tôi thấy có mấy người mua sách liên quan tới hệ sinh thái của quái vật đâu…
“Umm… anh có bán sách ạ?”
Lorea-chan lên tiếng hỏi, xem ra cậu ấy cũng có suy nghĩ giống tôi.
“Dĩ nhiên rồi! Cuốn ‘Lối sống của loài Răng Bẩn và bí mật của chúng’ mà anh mới phát hành đã bán được 28 bản đó!”
Nord-san nói vậy với khuôn mặt hạnh phúc và đôi mắt lấp lánh.
Nghe xong, Lorea-chan chỉ có thể nở một nụ cười từ thiện.
Có rất nhiều cách để xuất bản sách, nên tôi không biết anh ta chọn cách nào, nhưng 28 cuốn thì còn lâu anh ta mới kiếm được lãi. Kể cả nếu sách của Nord-san có giá tiền ngang với những cuốn Bách khoa Giả kim thuật thì tôi nghĩ anh ta cũng chẳng đủ trả phí nghiên cứu của mình chỉ với số tiền từ 28 cuốn sách đó.
Tôi càng ngày càng thấy tò mò về con người này nên quyết định hỏi.
“Vậy, làm sao anh có thể trang trải chi phí nghiên cứu của mình?”
“Ừ thì dù anh đã bán được rất nhiều sách, song như vậy vẫn chưa đủ để trả phí nghiên cứu. Tuy nhiên, anh vẫn có tiền của chính phủ nhờ vào Quỹ trợ cấp cho nghiên cứu sinh!”
“Quỹ trợ cấp cho nghiên cứu sinh ư…?”
Lorea-chan tò mò hỏi.
“Đúng thế. Để anh giải thích–”
Cơ bản thì Quỹ trợ cấp cho nghiên cứu sinh là một hệ thống của chính phủ để hỗ trợ các nhà nghiên cứu đã đóng góp thành tích cho đất nước.
Tuy nhiên, tiền chỉ có thể được nhận sau khi chính phủ đã công nhận bản báo cáo kết quả của bạn, chứ họ không trả tiền trước khi bạn tiến hành nghiên cứu.
Thêm vào đó, số tiền bạn nhận tỉ lệ thuận với độ hữu dụng của nghiên cứu đối với đất nước, dù bạn có đổ bao nhiêu tiền vào đó.
Nói cách khác, bạn phải bỏ tiền túi ra để nghiên cứu đã.
Nếu chính phủ thấy rằng kết quả nghiên cứu mang lại lợi ích cho đất nước, họ sẽ trả bạn rất nhiều tiền, còn không thì bạn chỉ nhận được một chút, thậm chí chẳng có reas nào luôn.
Thế nên, bạn sẽ lỗ một đống tiền nếu kết quả thu được bị coi là vô dụng.
Nếu bạn thích tìm hiểu những thứ kì lạ thì chỉ kiếm tiền bằng quỹ trợ cấp này không phải là một ý hay. Đó là lí do vì sao những người dám dấn thân nghiên cứu hầu hết là những kẻ có sở thích làm vậy và quý tộc.
“Vậy, chắc anh phải giàu lắm nhỉ? Anh cần phải tự chi tiền của mình ra để trang trải tiền nghiên cứu, đúng không?” (Lorea)
“Không. Anh chẳng giàu, song anh lại là một kẻ đặc biệt. Dù gì thì anh chưa bao giờ bị lỗ cả!”
Nói xong, Nord-san ưỡn ngực, tay chống nạnh đắc chí.
“Lúc đầu đề tài nghiên cứu của anh rất đơn giản, nên chẳng cần chi nhiều. Tuy nhiên, chính phủ có vẻ khá thích nó nên đã trả rất nhiều tiền, và thế là anh dùng số tiền đó để tiến hành nghiên cứu cái khác. Cứ như thế, cộng với sự may mắn của mình nên bây giờ anh có nhiều tiền lắm.”
“Thật ạ? Anh giỏi thật đấy.”
“Em có thể không tin, nhưng anh khá nổi tiếng trong giới nghiên cứu hệ sinh thái quái vật đấy!”
“Em nghĩ là do có ít người theo đuổi cái đó thôi ạ.”
“Ờm… ừ, cũng phải… tại vì người thường đâu có biết nhiều về tụi anh…”
Nord-san vừa nãy trông còn rất tự hào về mình, thế nhưng giờ đây đã bị đánh gục bởi lời nói thẳng thắn của Lorea-chan.
Uhh… Lorea-chan ơi… mình đang nói chuyện với khách hàng cơ mà…
“Không chỉ người bình thường, mà tới cả một người như Sarasa-chan cũng không biết đấy ạ.”
“Umm, Lorea-chan à? Tớ không biết vì tớ là giả kim thuật sư chứ có phải nhà nghiên cứu đâu.”
“Ra là vậy. Tiện thể, có bao nhiêu người đang nghiên cứu về hệ sinh thái của–”
“–Aa! Nord-san, anh có thể kiếm lợi nhuận từ việc nghiên cứu là rất đáng tự hào đấy! Không phải ai cũng làm được đâu!”
“Đ, đúng vậy!”
Mặc dù tôi không phải là nhà nghiên cứu, nhưng tôi biết rất ít người trong đất nước này đi theo con đường đó, đặc biệt là những người nghiên cứu về hệ sinh thái của quái vật như Nord-san.
Tôi cũng biết Lorea-chan chỉ đang tò mò thôi, chứ không cố ý khiến Nord-san buồn, nhưng tôi không muốn cậu ấy vô tình làm vậy nữa nên phải ngắt lời sớm.
“Có nhiều người nộp đề tài của mình cho chính phủ, song chỉ có số ít nhận được tiền thôi, và anh nằm trong số ít đó đó!”
“Thật tuyệt vời. Mà sao anh lại muốn nghiên cứu loại quái vật nhỏ nhoi như Răng Bẩn vậy? Em tưởng anh phải tập trung vào loài nào hữu dụng hơn chứ?”
Răng Bẩn là một loài quái vật ít gặp tới mức người bình thường cũng chẳng biết chúng, thậm chí có người biết thì họ cũng chẳng quan tâm.
Đối với giả kim thuật sư, chúng cũng là loài vô dụng, vì chẳng phần nào trên cơ thể chúng có ích trong giả kim thuật.
Tôi không thể hiểu nổi tại sao chính phủ lại chấp nhận báo cáo của Nord-san về hệ sinh thái của Răng Bẩn.
Có lẽ nào… họ thấy rằng báo cáo đó rất hay ho ư?
Hmm… xem ra tôi đã đánh giá thấp anh chàng này rồi.
“À, hội đồng thẩm định cũng hỏi anh câu y hệt em.”
“Biết ngay mà.”
“Thế nên lần này anh muốn tìm hiểu về một loài quái vật nào đó uy danh và mạnh mẽ hơn.”
“Được đấy ạ. Anh định nghiên cứu loài nào?”
Nghe xong câu hỏi của tôi, Nord-san chỉ nhếch mép cười.
“Kỳ nhông lửa.”